Mẫu Đan đích kiều dưỡng thủ sách - Chương 17
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
106


Mẫu Đan đích kiều dưỡng thủ sách


Chương 17


Từ xưa quá trình đoạt ngôi của dòng chính đã là chuyện không quá xa lạ với bọn người quý tộc, không đến cuối cùng thì làm sao mà biết được kết quả. Anh Vương dù sao vẫn là phượng tử long tôn, ai cũng không dám bất kính đối với hắn. Huống chi, hoàng tử Đại Kiền người người tướng mạo xuất chúng, lại văn tu võ úy, tiểu cô nương ở trước nhóm nam tử ưu tú như vậy đều chú trọng hình tượng.
Ngụy Tử Ngô quay đầu lại, quả nhiên là Cố Kiến Tự.
Chu Li Tuệ đương nhiên cũng nhìn thấy Cố Kiến Tự, lập tức cười cười, Cố Kiến Tự liếc nhìn nàng một cái, bình thản thu hồi tầm mắt.
Cố Kiến Tự nói: “Xúc Xúc, ta định đi xem Mộc Đinh (không biết tại sao bản convert lại là Tuyên ca nhi), nghĩ ngươi cũng đang ở Tuấn Lầu bên này, thuận đường lại đây đón ngươi.”
Ngụy Tử Ngô liền hướng đám người Ôn Mật, Tần Bội cáo biệt.
Chu Li Tuệ thấy Cố Kiến Tự chỉ lo mang theo Ngụy Tử Ngô đi, trừ bỏ lúc ban đầu liếc nhìn mình một cái, sau lại đều mang toàn bộ tâm tư để trên người Ngụy Tử Ngô, hung hăng dậm chân.
Hôm nay rốt cuộc là Ngụy Tử Ngô bị ủy khuất, kỳ thật nàng cũng chỉ là một tiểu cô nương mười lăm tuổi, lại sống trong ngàn vạn cưng chiều mà lớn lên, bị người khác chửi bới như vậy, khó tránh khỏi cần một thời gian để làm dịu đi. Cố Kiến Tự từ nhỏ đã che chở nàng, lúc này tất nhiên là nàng sẽ ỷ lại hơn bình thường.
Hai huynh muội ngồi trong xe ngựa, Cố Kiến Tự rất nhanh cảm nhận được Ngụy Tử Ngô có cảm xúc khác thường, nhìn Ngụy Tử Ngô giờ phút này lại lộ ra ánh mắt nhu nhược mê mang, trong lòng Cố Kiến Tự rung động.
Hắn vỗ nhẹ lưng của nàng, nói: “Xúc Xúc, ngươi nhớ kỹ, bất kể thời điểm gì, biểu ca đều là chỗ dựa của ngươi.”
Ngụy Tử Ngô gật gật đầu.
Mà thái tử cho tới bây giờ mới quay về kinh thành là do công việc Yến Lăng của hoàng đế giao cho, Thiểu Chiêm Sự Cố Huống liền đến Đông Cung, hướng hắn bẩm báo chuyện phong ba ở Tuấn Lầu.
Suy nghĩ một chút, Cố Huống thêm một câu: “Bình thường Ngụy nhị cô nương cũng không cho Anh Vương vào xe ngựa của nàng, hôm nay lại cho Anh Vương vào bên trong xe, từ Tứ Phương Phố đến Hầu Phủ, hai người vẫn đều ở trong xe ngựa.”
Thái tử nghe xong, đường nét khuôn mặt trở nên cực kì lãnh khốc, sau một lúc lâu mới hơi hơi mỉm cười: “Đi thăm dò rõ ràng, có phải là Cố Kiến Tự bảo Chu Li Tuệ đi bịa đặt không.” Một lát sau nói: “Ta nhớ rõ ca ca của Chu Li Tuệ là Chu Văn Sâm đang cùng Hạ Hành An dành chức quan nội lương…”
Cố Huống lập tức sáng tỏ ý tứ của thái tử, nói: “Thần đã hiểu.”
Thái tử trầm mặc một lát, lại nói: “Không phải là ngươi nói Ngụy Tử Ngô hiện ta sao, nói với nàng buổi tối hôm nay đến đi.”
Cố Huống sửng sốt, tiếp tục đáp dạ, lập tức lĩnh mệnh đi xuống.
Vào đông bầu trời đã sớm tối đen, mới giờ Dậu (từ 5 giờ đến 7 giờ chiều) mà đêm đã tối như mực.
Ngụy Tử Ngô đứng ở “Phi Lai Yên Chử” khung cửa sổ tầng cao nhất, nhìn dòng sông Lê Hà thong thả chảy. Nàng có chút bất an, bởi vì sắc trời quá tối, mà người nàng chờ gặp lại là Cố Kiến Thúy.
Mấy ngày hôm trước, nàng nhờ người gửi bái thiếp cho Cố Huống, cầu kiến thái tử.
Cố Huống cho nàng câu trả lời, nói thái tử điện hạ đồng ý gặp nàng, nhưng thời gian cùng địa điểm, đều do thái tử định. Thái tử nói những ngày gần đây ban ngày đều không có thời gian, nhân tiện buổi tối hôm nay rảnh rỗi. Địa điểm được định ở một nơi nổi tiếng trong kinh thành “Phi Lai Yên Chử”.
Có việc cầu người, sau khi Ngụy Tử Ngô do dự, chỉ có thể chấp nhận.
Thái tử đẩy cửa vào thì thấy Ngụy Tử Ngô đứng trước cửa sổ, nghe tiếng quay đầu nhìn lại một đôi mắt.
Ánh mắt hai người nhìn nhau trong giây lát.
“Điện hạ.” Khi Ngụy Tử Ngô hành lễ thì nhẹ nhàng nhíu mày, cuối cùng hắn cũng đến. Ban đêm, cùng một nam nhân ở chung một phòng, mà người này lại là thái tử, làm cho trong lòng nàng như đánh trống.
Thái tử lơ đãng ừ một tiếng, thật giống như không cảm thấy chuyện cô nam quả nữ ở chung là chuyện không thỏa đáng.
Trong phòng ánh sáng nhẹ lay động, chiếu vào khuôn mặt thâm thúy của nam tử, thái tử liếc mắt nhìn cái bàn dài, lại nhìn toàn thân xanh thẫm không đeo trang sức của Ngụy Tử Ngô . Tiểu cô nương này trái lại thật thận trọng, sợ bị người khác nhìn thấy nàng cùng hắn lén lút qua lại bên ngoài. Vậy tại sao cùng biểu ca ở trong xe ngựa, lại cảm thấy bình thường?
“Điện hạ, lần trước…” Ngụy Tử Ngô dự định nói thẳng vấn đề, cùng hắn nói chuyện lần trước chưa nói xong.
Thái tử lại giả vờ không nghe thấy đi đến bên cửa sổ, ánh mắt trầm tĩnh nhìn sông Lê Hà.
“…” Ngụy Tử Ngô đành đứng tại chỗ chờ thái tử thưởng cảnh đêm xong.
Nam nhân cũng không quay đầu lại lại đột nhiên nói: “Ngụy nhị cô nương đứng xa như vậy, là có thành kiến với ta?”
Ngụy Tử Ngô giật mình, nói: “Không có.” Nói xong đi đến bên người thái tử. Nàng là tới xin hắn, nào dám có ý kiến.
———————————————-
Èo èo, bệnh sấp mặt mà cũng ráng viết chương mới cho mọi người đọc đó.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN