Mẫu Đan đích kiều dưỡng thủ sách
Chương 18
Ngày tết đến, hai bên bờ sông Lê Hà treo đầy hoa đăng, chiếu vào trong nước, giống như đai ngọc trong suốt. Màn đêm ở kinh thành quả thật quá mức xinh đẹp.
Ngụy Tử Ngô nghĩ rằng, hai người đứng chung một chỗ ngắm cảnh đúng là rất kì quái. Từ trước đến bây giờ, nàng đều không nghĩ tới có thể cùng thái tử một màn sóng vai ngắm phong cảnh này.
Khác với Ngụy Tử Ngô như lâm đại địch, thái tử có thể thả lỏng hơn nhiều.
Chậm rãi đi thong thả quay về nội thất, thái tử tùy ý tìm một cái ghế ngồi xuống, rốt cuộc nhìn về phía nàng: “Ngụy nhị cô nương muốn nói đến chuyện Phó Dư Châu.”
Ngụy Tử Ngô thấy thái tử chủ động nhắc tới, lập tức đáp: “Đúng vậy. Nếu điện hạ có thể nói với Phó Dư Châu, phàm là những gì Ngụy Tử Ngô và Ngụy gia có, chỉ cần người muốn, đều có thể cho người.”
Lúc trước nàng nói dâng lên tài sản Ngụy gia, thấy thái tử không có ý tứ này, hôm nay liền sửa lại cách nói.
Ngụy Tử Ngô cũng không ngốc, nếu hai lần thái tử đều nguyện ý cùng nàng đàm phán, hoặc là mang tâm trêu chọc, hoặc là thật sự có ý đồ. Lấy biểu hiện của thái tử, sợ là không rảnh đến mức đi trêu chọc nàng, nhưng mà lại không biết hắn có ý đồ gì.
“Phàm là các ngươi có…” Cố Kiến Thúy lặp lại câu nói. Hắn chậm rãi cười: “Vậy ngươi nói với Ngụy Nghiêu phục tùng phe ta đi, bảo hắn lập khế ước gia nhập một mình Đông Cung của ta.”
Thái tử nhẹ nhàng nói ra, Ngụy Tử Ngô lại cảm thấy chấn động, nguyên lai đây là chủ ý của thái tử. Thái tử hẳn là muốn phụ thân ở ngoài sáng vẫn giúp đỡ Cố Kiện Tự, âm thầm đầu nhập vào bên hắn, chặt đứt đường lui lớn nhất của Cố Kiến Tự, thậm chí là ở thời điểm mấu chốt cho đối phương một kích.
Nhưng nàng biết cha của mình, tuyệt sẽ không vì bản thân mà thương tổn người thân của mình.
Ngụy Tử Ngô nói: “Cha ta sẽ không đáp ứng. Nhưng ta có thể bảo phụ thân từ quan, một nhà về sau sẽ đi thật xa nơi này, không tham dự chuyện của người cùng biểu ca ta…”
Nhưng nàng chưa nói xong liền dừng lại, lần này không cần thái tử nhắc nhở, nàng cũng dừng lại, chuyện như vậy đối với thái tử trước sau đều không có lợi. Hơn nữa âm thầm giúp đỡ cha của nàng đứng lên một lần nữa, nếu việc này để cho hoàng đế biết, đối với thái tử càng không có lợi.
Nàng chậm rãi cúi đầu. Như thế, xác thực không có hi vọng để thái tử cứu cha nàng, càng không có khả năng sẽ giúp đỡ bọn họ.
Thái tử thấy Ngụy Tử Ngô chính mình nghĩ thấu, chỉ nói: “Cha ngươi không muốn lập khế ước, ngươi cũng có thể lập.”
Nàng lắc đầu: “Ta không thể thay cha ta làm chủ.”
Nam nhân đứng dậy đến gần Ngụy Tử Ngô, đem nàng hoàn toàn bao phủ trước bóng lưng của mình: “Không phải giúp hắn lập, mà là chính ngươi lập.”
Thái tử nhìn nàng, thanh âm nghe lại có vài phần nhu hòa. Nhưng cùng ngữ khí này thì không hợp, chính là cặp con ngươi đen kia ánh mắt làm càn mà tràn đầy tính xâm lược.
“Ta lập khế ước?” Ngụy Tử Ngô không có ngẩng mặt lên nhìn thái tử, mà là chuyển động con mắt nghĩ đến tột cùng thái tử là có ý gì.
Thái tử vuốt cằm.
Ngụy Tử Ngô hỏi: “Là dạng khế ước gì?”
Thái tử suy tư một lát, nói: “Ngụy nhị cô nương về sau làm người của ta… Làm việc cho ta. Yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi đối phó Ngụy gia cùng Cố Kiến Tự.”
Nghe được câu nói “Là người của ta” là của thái tử, làm cho Ngụy Tử Ngô sửng sốt, câu sau là “Làm việc cho ta”, nàng mới có thể lấy lại tinh thần, liền tự mình đa tình cảm thấy thái tử mang tâm tư nam nữ đối với nàng.
Dù sao Ngụy Tử Ngô đã thấy bộ dáng của nhiều thiên kim hay cung nữ bổ nhào khi thấy thái tử, hoàng gia cũng không thiếu mỹ nữ, tuyển tú cùng các quốc gia lân cận đều hiến giai lệ yến sấu hoàn phì. Thái tử nếu muốn nữ nhân, có thể chọn nhiều lắm, làm sao có thể tìm một người hay gây khó dễ cho hắn, khắp nơi đều bất hòa.
Liền ví dụ là nàng, muốn chọn nam nhân, nhất định là chọn người quen thuộc và đối tốt với mình, làm sao có thể tìm một nam nhân có xung đột với mình.
Bởi vậy, thái tử kết luận – “Yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi đối phó Ngụy gia cùng Cố Kiến Tự.” Nhưng Ngụy Tử Ngô đã lường trước, thái tử xác định là muốn lợi dụng nàng đối phó Cố Kiến Tự. Phía trước liền theo hắn, muốn cho cha nàng đầu nhập dưới trướng hắn là một đạo lí.
Thái tử ngồi trở về, cũng không sốt ruột. Hắn biết Ngụy Tử Ngô sẽ đáp ứng, chỉ là cần một chút thời gian để do dự.
Quả nhiên, Ngụy Tử Ngô suy nghĩ trong chốc lát liền hỏi: “Điện hạ, cái gọi là làm việc cho người, đại khái là làm chuyện gì?”
Thái tử nói: “Tỷ như, giúp ta viết chữ.”
“… Viết chữ?”
Ngụy Tử Ngô còn chưa kịp phản ứng, thái tử đã rút một quyển sách từ trong lồng ngực ra đưa cho nàng: “Kiểu chữ của Ngụy nhị cô nương, rất giống bút pháp của mẫu hậu ta.”
Ngụy Tử Ngô vừa nhận quyển sách từ tay thái tử đã thấy, bìa quyển sách viết > .
———————————–
Ta bó tay với trò cưa cẩm của Thúy ca. Lại cảm thấy tội Tự ca vì là nam phụ, haizz.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!