Ái Nguyệt Hồi Phong - Chương 2: Báo Danh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


Ái Nguyệt Hồi Phong


Chương 2: Báo Danh


Nguyệt Phong Môn, sở dĩ được xưng tụng là giang hồ đệ nhất môn, không chỉ bởi nơi này là nơi bồi dưỡng ra vô số nhân tài, mà còn bởi vì môn quy ở đây.
Điều thứ nhất, chính là, Nguyệt Phong Môn không nhận kẻ bất tài. Chính là bởi, Phong Vũ Huyền và Nguyệt Cầm Vân là đệ nhất cao thủ đương thời, dĩ nhiên không thể chấp nhận được đệ tử trong môn là kẻ bất tài. Do đó, muốn vào được Nguyệt Phong Môn cần phải trải qua bài kiểm tra khắc nghiệt. Mà, Nguyệt Phong Môn còn có một số các trưởng lão với nhiều tài nghệ riêng biệt, chỉ cần có thể qua được ba trong năm phần thì có thể được nhận làm đệ tử của họ, tùy theo sở trường. Còn muốn trở thành đệ tử chính thức của hai vị cao thủ kia, dĩ nhiên cả năm phần phải hoàn thành xuất sắc.

Điều thứ hai, Nguyệt Phong Môn không nhận kẻ tiểu nhân. Nếu như là kẻ tài năng xuất chúng nhưng nhân phẩm lại vô cùng tệ, dĩ nhiên không thể thu nhận. Mà nhân phẩm tệ ở đây chính là ham tài, ham sắc, ham tửu, ham danh. Chỉ cần phạm qua hai trong bốn cái trên lập tức bị đuổi khỏi môn, tuy nhiên, nếu chỉ là một thì còn có thể chấp nhận được.

Điều thứ ba, Nguyệt Phong Môn sẽ có những kì kiểm tra hàng năm( bắt buộc) hoặc theo tháng để kiểm tra tu vi cũng như công phu của đệ tử trong môn. Nếu như ba kì liên tiếp không vượt qua được, cũng lập tức phải ly khai.

Về những điều luật còn lại, cũng không quá khó khăn, quan trọng chính là khi ngươi mắc lỗi, thì hoàn toàn thuộc về xử lí của người ra hình phạt. Trong Nguyệt Phong Môn, ngoài trừ hai cung chủ kia thì năm vị: Hình Luật trưởng lão, Dược Y trưởng lão, Vũ Thiên trường lão, Tả – Hữu hộ pháp là có thẩm quyền cao nhất. Kế tiếp chính là sáu đệ tử trực hệ của Nguyệt Cầm Vân và Phong Vũ Huyền.

=================================================================================

Sau quãng đường trèo đèo lội suối, nhóm tám người kia cuối cùng cũng có thể đến được Vân sơn _ Nguyệt Phong Môn. Ai nấy đều mệt rã rời, đều thầm oán thán vị phụ thân vô lương tâm kia. Mà Song Tử chính là không nhịn được mà trực tiếp mắng thành lời, chỉ là không phải mắng phụ thân y mà là mắng… Nguyệt Phong Môn:

– Nguyệt cùng Phong cái gì đó, thật sự quá mức rảnh rỗi mà, khi không lại xây dựng bản môn của mình ở tận trên núi cao này. Thật là mệt chết người mà…

– Ngươi có gì bất mãn sao? – Bất thình lình, một giọng nói cắt ngang câu của Song Tử. Bọn họ lập tức hướng mắt về nơi phát ra giọng nói. Chỉ thấy ở trước cổng Nguyệt Phong Môn, một nam nhân mang theo cung tên, bên cạnh là một nữ tử mang theo một thanh bảo kiếm. Cả hai đều mặc trường sam trắng, viền tử sắc lấp lánh, chỉ hơi khác ở kiểu dáng.

– Cho hỏi, hai vị đây là? – Tử Minh cất tiếng hỏi, trong ánh mắt có phần hơi nghi hoặc.

– Ta gọi Lý Nhân Mã, người này là sư muội của ta, Mộ Dung Bảo Bình. Bọn ta là người của Nguyệt Phong Môn. – Nam tử mang cung nửa ôn hòa nửa lãnh đạm trả lời. Vừa nãy cậu vừa định cùng lục sư muội hạ sơn liền thấy nhóm người này đứng trước cổng môn. Không khỏi thắc mắc, đừng nói đây là nhóm người mà Vương tể tướng viết thư nhờ bọn họ chiếu cố nha!

– Bọn ta đến Nguyệt Phong Môn chính là để tầm sư học đạo. Không biết vị huynh đài này có thể hướng dẫn. – Thiên Bình bên cạnh nho nhã nói, tiếp sau lại sợ họ không tin liền bồi thêm một câu. – Là Vương tể tướng nói bọn ta đến đây.

– Ra là người của Vương tể tướng. – Bảo Bình lướt mắt đánh giá nhóm người trước mắt một chút. Kể ra thì người nào người nấy cũng đều có khí chất. Cô cùng Nhân Mã trao đổi ánh mắt, thấy đối phương gật đầu thì hướng bọn họ nói. – Việc này bọn ta sớm đã được thông báo, các ngươi theo ta đến sương phòng nghỉ ngơi trước, việc còn lại đợi sư huynh bọn ta trở về rồi tính.

================================================================================

Kính Hiên đài _ Nguyệt Phong Môn:

– Đại sư huynh. – Nhân Mã đẩy cửa bước vào, miệng cũng không rảnh rỗi mà hô to một tiếng. Vừa nhìn thấy bên trong đài có hai người, Xử Nữ cùng Sư Tử đang xem sách, cậu tò mò bước đến gần hỏi:

– Đại sư huynh, sư muội, hai người đang xem gì mà chăm chú vậy a?

– Tiểu Mã, bọn ta đang soạn lại một số giáo trình giúp các trưởng lão đó mà! – Sư Tử cười, người ngoài không biết nhìn vô chỉ nghĩ y là một công tử nho nhã, nào ai biết được là là đệ tử có thực lực cao nhất của Nguyệt Phong Môn. Nói đi cũng phải nói lại, từ khi Sư Tử liên tiếp nhiều năm liên tục đứng đầu Tưởng Kiếm đại hội, các đệ tử trong môn hễ có việc lại đi tìm y, khiến cho các vị trưởng lão trong môn rảnh rỗi không ít. Thế nhưng, ngược lại mọi việc dù lớn dù nhỏ đều do y xử lí, bằng không chính là do Xử Nữ quản lí. Vì sao ư, đơn giản là, nếu Sư Tử nhiều năm liên tục không có đối thủ, vậy người xếp thứ hạng tiếp theo chính là cô. Mặc dù nói là đệ tử đứng thứ ba trong môn, nhưng nếu chỉ xét riêng Nguyệt Cầm Vân vậy, Xử Nữ chính là đại đệ tử a.

– Mà sao huynh lại đến đây vậy? – Xử Nữ mắt không rời, tay không buông sách, dùng giọng không nóng không lạnh hỏi.

Nhân Mã lúc này cũng sực nhớ lí do mình tới nơi này, liền lập tức đem hết mọi việc kể lại cho hai người nghe. Xử Nữ nghe xong chỉ đơn giản khẽ cười một chút, lại mang giọng không rõ cảm xúc nói:

– Tuy là người của Vương tể tướng, nhưng quốc có quốc pháp, gia có gia quy, đã đến nơi này thì phải tuân thủ quy định của bản môn. Để họ nghỉ ngơi một buổi rồi chiều sẽ bắt đầu.

– Ân. – Nhân Mã, Sư Tử hai người ăn ý nhìn nhau, không hẹn mà cùng gật đầu. Mặc dù họ đều là những bậc thiên chi kiêu tử, nhưng nhập gia tùy tục, phải để họ hiểu được Nguyệt Phong Môn không phải là nơi muốn vào là có thể vào được.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN