Duyên Phận (Tfboys Version)
Chương 6: Kẻ Đáng Sợ Thật Sự [1]
– Tôi không biết uống rượu, cảm ơn.
– Quyết định ra sao rồi? Ở lại hay đi cùng tôi? – Thiên Tỉ nhìn lên khuôn mặt thoáng nét buồn của cô
– Chưa dám chắc chắn được điều gì cả. Tôi chỉ sợ đặt niềm tin nhầm người. – Cô mệt mỏi
– Sống với kẻ thù hoặc sống với anh trai cùng mẹ khác cha, em thấy cái nào nguy hiểm hơn?
– Cái nào cũng nguy hiểm hết. – Cô nhận lấy ly rượu từ hắn
– Em chưa hiểu rõ bản chất con người của Vương Tuấn Khải nên vẫn còn ngây thơ thật, nếu thực sự cậu ta không xấu xa như em nghĩ thì có lẽ sẽ không phải là Vương Tuấn Khải rồi.
– Còn anh? Có xấu xa như Vương Tuấn Khải hay không? Có đáng để tôi tin tưởng hay không?
– Cứ đợi một lúc nữa đi, rồi em sẽ biết được ai mới thực sự đáng sợ. – Thiên Tỉ cười nham hiểm, lẳng lặng bước đi.
.
.
.
Bữa tiệc chính thức bắt đầu. Như thường lệ, Tuấn Khải điềm đạm lên trên phát biểu dưới cặp mắt ngưỡng mộ của khách mời và tiếng vỗ tay không ngừng nghỉ. Mọi người bắt đầu hòa vào bữa tiệc sôi động. Tìm kiếm bóng dáng quen thuộc, như nhận ra được điều gì đó, Vương Tuấn Khải lấy tay ra lệnh cho Lâm Thành Mã:
– Sai người bảo vệ cho Triệu Thiên An, một giây cũng không được lơ là cảnh giác!
– Vâng thưa Đại Vương. – Cậu cúi đầu nhận lệnh.
Cô ở trên đại sảnh khá lâu nên đâm ra cũng nhàm chán, từ tốn bước xuống dự bữa tiệc. Phát hiện có ai đó luôn theo sau mình, cô quay đầu lại, lên giọng:
– Là kẻ nào?
– Thứ lỗi cho bọn tôi, chỉ là một nhiệm vụ mà Đại Vương sai bảo.
– Ý anh là Vương Tuấn Khải ra lệnh cho các anh theo dõi tôi?
Hai vệ sĩ chỉ gật đầu không nói
Thiên An như ngầm thổi lửa trong tâm can, vội vàng tìm Vương Tuấn Khải làm ra chuyện cho rõ ràng. Trông thấy anh đang ngồi trên bàn tiệc một mình, cô không nghĩ ngợi mà lao đến:
– Vương Tuấn Khải! Cái đồ trời đánh! Sao anh dám xâm phạm đời sống riêng tư của người khác như vậy hả?
Anh nhìn thấy bộ dạng cô lúc này, thực sự là có rung động đôi chút. Cố gắng lấy lại trạng thái lịch sự ban đầu, anh lên tiếng:
– Vì sự an toàn của em thôi.
– Bữa tiệc này thì có cái gì nguy hiểm? Anh đừng làm quá lên chứ! – Cô bực mình
– Dịch Dương Thiên Tỉ. – Anh an tĩnh buông lời
Thiên An khẽ giật mình, thiên hạ nhìn người quả rất chính xác, Vương Tuấn Khải đủ thông minh và quá nhạy bén trong những vấn đề như thế này. Cô ngó lơ lời nói của anh, nhanh chóng đổi chủ đề:
– Đã hơn 9 giờ rồi, tôi về phòng nghỉ ngơi được chưa?
– Thiên Tỉ đã đến gặp em rồi phải không?
– Đâu có! Anh đừng có ăn nói bậy bạ!! – Cô có phần hơi bất ngờ trước câu hỏi này của anh
**
Tiếng súng nổ tứ phía, mọi người dần rơi vào trạng thái hoảng loạn. Ngô Lâm – cánh tay trái đắc lực của Thiên Tỉ trên tay cầm khẩu súng đang chĩa thẳng vào Vương Tuấn Khải, hạ giọng đe dọa:
– Vương Tuấn Khải! Pháp Dịch có món quà chúc mừng sinh nhật đến anh. Mong rằng người nhà Vương Gia sẽ thích nó.
Tuấn Khải dang tay, có ý để Thiên An lùi xuống phía sau, miệng nói nhỏ:
– Không sao đâu, mọi chuyện vẫn trong tầm kiểm soát.
Anh quay đầu đối diện với Ngô Lâm, lạnh lùng đáp:
– Dịch Dương Thiên Tỉ hèn hạ đến vậy sao? Không tự mình tặng quà à?
Vương Tuấn Khải rút một khẩu súng cầm chĩa thẳng vào Ngô Lâm, súng đối súng. Đằng sau, Thiên An rơi vào trạng thái vô cùng rối trí, bất ngờ có một bàn tay kéo cô đi mất. Tuấn Khải giật mình quay đầu đã phát hiện cô thực sự không còn ở đó. Lòng như lửa đốt, anh ra hiệu cho những tên vệ sĩ bên ngoài tiến vào xử lí Ngô Lâm, một mình chạy đuổi theo kẻ đã bắt Thiên An đi mất.
– Dịch Dương Thiên Tỉ! Đứng lại cho tôi! – Anh gằn giọng
– Đối đầu tay đôi như thế này mới thực sự hấp dẫn. Trò chơi bắt đầu rồi. – Thiên Tỉ cười đểu
Triệu Thiên An với đôi mắt dường như ngấn lệ nhìn hai kẻ tội đồ đang ngang nhiên chĩa súng vào nhau mà trong lòng không khỏi gào thét:
– Hai người làm ơn thôi đi! Kẻ nào cũng muốn lợi dụng tôi để phục vụ cho những yêu cầu ích kỉ của bản thân….Cái đó không đáng giá để đem cả sinh mạng ra để đùa như một trò chơi như vậy đâu.
” Trận chiến mở mà đã điểm hồi , chuông cảnh cáo đã reo vang. Cuối cùng thì hai gia tộc Vương Gia – Pháp Dịch cũng đã công khai tuyên chiến. Nhưng có đáng không khi họ chỉ vì lòng tham vọng chiếm hữu một cô gái? Một lần nữa hồi báo giữa ranh giới của lợi dụng và yêu thương lại nổi dậy? Chúc mừng nhé! Ba người đã rơi vào bẫy của trò chơi mang tên Duyên Phận”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!