Ba Lần Gặp Mặt... Cả Đời Yêu Anh (K-Pop Fan) - Chương 3: Đoạn Kí Ức...?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
126


Ba Lần Gặp Mặt... Cả Đời Yêu Anh (K-Pop Fan)


Chương 3: Đoạn Kí Ức...?


Chap 3: Đoạn kí ức…?

“NGÔ THẾ HUÂN.”

Duẫn Nhi nghe được ba chữ này, lòng cô lại dấy lên 1 hồi đau xót, miệng cô lẩm bẩm: “Ngô Thế Huân! Cậu ấy đã quay lại?”

Dưới đất, chiếc ly trượt khỏi tay Duẫn Nhi vỡ vụn, mảnh sành vươn vãi khắp nơi, nhìn cô như vậy, ChanYeol, Suho, Jong Dae không khỏi lo lắng, mọi người xung quanh đều chú ý. Cô đứng như không vững. Nhìn thấy Duẫn Nhi như vậy, ChanYeol vội vàng lại đỡ lấy cô, anh nhẹ nhàng đỡ cô ngồi xuống kế bên, dịu dàng ngồi xuống, 1 tay vịn vào thành ghế sau lưng Duẫn Nhi, 1 tay lau đi giọt nước mắt đang chảy dài trên má cô. Nhìn cô như vậy, lòng anh không khỏi xót xa, anh khẽ cất lời:

– Em không ổn chỗ nào sao? Có chuyện gì vậy?

Suho cùng Jong Dae đứng bên cạnh cũng đau xót không kém. Duẫn Nhi là người mà EXO yêu thương nhất. Trong mắt họ, Duẫn Nhi thuần khiết như tờ giấy trắng, nhưng lại mạnh mẽ như một ngọn lửa, em ấy không tranh đua ganh tị hay giả dối, luôn hơn người nhưng không khinh người, tự bản thân sống thật với chính mình. Suho đứng bên cũng lên tiếng:

– Phải đó, em có ổn không hả?

Đã lâu lắm rồi, chưa lúc nào cô thấy mình yếu đuối như lúc này, cô khẽ lắc đầu:

– Em muốn nghỉ ngơi.

Lúc này cô nói “ổn” là đang dối mình dối người, mà dù có cố nói là “không sao” thì cũng không ai tin, lúc này cô chính là “có sao” nhất đây. Nghe cô nói vậy, ChanYeol đỡ cô đứng dậy, quay sang nhìn Suho và J. Dae mà nói:

– Anh và Jong Dae tới studio trước đi, em đưa Duẫn Nhi về nghỉ ngơi rồi tự đến sau.

– Được rồi, em đưa em ấy về nghỉ ngơi đi, bọn anh tới trước, có gì call nha. – Suho nói với ChanYeol rồi quay sang dặn dò Duẫn Nhi: -Em về lo nghỉ ngơi đi, em mệt lắm rồi.

Đưa cô về kí túc xá, Chan Yeol rót cho cô 1 ly nước ấm, ngồi nhìn cô uống hết ly nước, Chan Yeo mới cất giọng hỏi:

– Là cậu ấy sao?

Cô không bất ngờ bởi câu hỏi của ChanYeol, vì những hành động lời nói lúc nãy của cô dưới nhà ăn đã lọt vào mắt của Chan. Còn vì sao ChanYeol biết được cô đang chờ đợi 1 người thì do khoảng 6 năm trước, Duẫn Nhi mới chỉ là cô bé tầm 12 tuổi, là thực tập sinh được vài tháng tại MG, cô vô tình làm rơi quyển nhật kí của mình, Chan Yeol đã nhặt được nó, anh không có ý đọc trộm, chỉ là muốn trả lại cho chủ nhân của nó nên mới thử lật đại ra 1 trang xem có thông tin gì không, vừa lật ra thì đã đập ngay vào mắt anh những dòng chữ thẳng hàng, nét chữ rõ ràng đẹp đẽ:

“Huân? Cậu vẫn chưa quay lại nữa. Hè cũng đã hết, không chỉ 1 mà đã qua 2 cái hè rồi. MG cũng tuyển thực tập sinh 2 đợt rồi. Bây giờ mình đã là tân thực tập sinh. Khi nào cậu mới vào MG đây? Mình tin lời hứa của cậu. Mãi đợi cậu!- Lâm Duẫn Nhi.”

Cũng bắt đầu từ lúc trả lại quyển sổ cho Duẩn Nhi thì anh đã để ý đến cô bé có nghị lực này, bắt đầu quan tâm chăm sóc nó như em gái của mình. Hai năm sau EXO debut, rồi cả EXO cũng yêu thương quan tâm Duẫn Nhi.

Nhìn biểu hiện lúc nãy của Duẫn Nhi khi nghe anh Suho nhắc đến 3 từ Ngô Thế Huân thì Chan nửa tin nửa ngờ Huân trong quyển sổ của cô chính là Ngô Thế Huân mà Suho nhắc đến. Duẫn Nhi vẫn cúi gằm mặt, câm nín, tay xiết chặt ly nước, không nhìn anh cũng không trả lời, đến lúc này thì Chan biết mình nghĩ hoàn toàn đúng. Nhưng không muốn Duẫn Nhi đau lòng, anh lại thôi không hỏi nữa, giúp cô cất li nước rồi nhẹ nhàng nói:

– Được rồi, em nghỉ ngơi đi, anh phải tới chỗ anh Suho và Jong Dae đây.

Nói rồi anh vỗ nhẹ vào vai của cô sau đó rời đi.

Ngồi trong phòng 1 lúc lâu, Duẫn Nhi lại khoác ba lô lên đi đến phòng tập. Cô vào thang máy bấm tầng 17, phòng tập mà cô hay tập ở tầng này, ra khỏi thang máy, đến phòng tập thì đã có lớp học nhảy dùng, cô nghĩ đến phòng tập của EXO ở lầu 20, hôm nay các anh ấy không dùng, cô liền quay lại thang máy, vừa lúc thang máy báo kẹt, cô chờ 5 phút, rồi 10 phút, không thấy khởi sắc gì, cô thở dài, lê thân xác mình xuống tầng 16 bằng thang bộ, vì ở đây có 1 phòng tập rất ít người dùng nên cô nghĩ nó còn trống. Nhưng khi vừa đến cửa, cô lại 1 lần nữa thất vọng, ở đây cũng có lớp học, cô định quay người bỏ đi, thì ba từ kia trong miệng của giáo viên dạy nhảy vang lên: ” Ngô Thế Huân, đến lượt em.” làm cô khựng lại, trong lòng cô run lên 1 hồi, theo bản năng cô quay lại. Trước mắt Duẫn Nhi là 1 chàng trai chạc tuổi mình, cậu ta ung dung bước lên giữa phòng tập, cậu ấy bắt đầu những bước nhảy đầy điêu luyện, vừa nhìn vào không ai nghĩ cậu ấu mới là thực tập sinh ngày đầu tiên. Duẫn Nhi cũng không ngờ, sau 9 năm xa cách,bây giờ cậu ấy đã đổi khác hoàn toàn, ngày trước cậu ấy đã đẹp rồi bây giờ còn gấp nhiều lần nữa. Thân hình săn chắc, body đẹp không chỗ chê dù trên người chỉ diện bộ đồ thể thao. Gương mặt anh soái hơn người, phải nói là khen cậu ấy đẹp là khen thừa. Nếu không nhờ giáo viên kia gọi tên, chắc cô cũng khó lòng mà nhận ra. Nhưng… khi cậu ấy mỉm cười, cái thần thái ấy, vẻ đẹp lạnh lùng ấy… không hề thay đổi. Lòng Duẫn Nhi dâng lên 1 nỗi sót xa, cái đoạn kí ức của 12 năm trước lại lũ lượt ùa về trong đầu cô…

12 năm trước…

Duẫn Nhi cùng mẹ cô vừa đi chợ về thì thấy căn nhà xát vách có người chuyển đến ở. Là 1 phụ nữ cùng con của cô ấy. Mẹ của Duẫn nhi cũng qua phụ giúp 1 tay dọn dẹp. Duẫn Nhi chỉ đứng ngoài cổng nhìn, cô bé thấy 1 cậu bé chạc tuổi mình đang đứng sát cửa, vẻ mặt u buồn, không chút sức sống, sau lưng cậu ấy đeo 1 cây đàn ghi-ta, mặt cúi gằm, không nhìn 1 ai. Thấy vậy Duẫn Nhi tò mò, lại gần cậu bé cất tiếng hỏi: “Cậu có chuyện buồn sao?”

Nhưng đáp lại cô bé chỉ là 1 cái liếc mắt đầy lạnh lẽo. Cô có chút không thích nhưng vẫn kiêng trì hỏi tiếp: ” Mình tên là Duẫn Nhi, còn cậu tên gì?” Duẫn Nhi vừa dứt câu thì cậu bé ngẩn đầu lên, đôi mắt trợn to, hai tay đưa lên xô mạnh Duẫn Nhi 1 cái làm cô té lăn ra đất, rồi cậu bé quăng cho cô 2 chữ : “Nhiều chuyện” sau đó chạy thẳng vào nhà.

Tay phải của cô bé cọ xát vớt mặt đất 1 lực mạnh nên trầy ra, bắt đầu rướm máu. Cảm giác được sự đau rát, cô bé khóc ầm lên. Chứng kiến 1 cảnh không hay của con trai mình, mẹ của cậu bé vội vàng chạy lại đỡ Duẫn Nhi lên, phủi sạch đất trên người cô bé, dịu dàng ăn năn:

– Cô xin lỗi… do thằng bé cứng đầu nhà cô sai, nó không nên đẩy con ngã như vậy.

Vừa lúc này mẹ của cô bé cũng chạy tới ôm con gái vào lòng, vỗ về dỗ dành. Mẹ cậu bé nhìn mẹ cô bé đầy ái ngại:

– Chị thông cảm cho, thằng bé Ngô Thế Huân này tính tính tình từ nhỏ đã như vậy, nóng nảy cục cằn, không chịu chơi với bạn bè gì cả.

– Không sao đâu, con nít nó là vậy đấy, từ từ nó quen thôi. – Mẹ của Duẫn Nhi thông cảm lên tiếng.

Lúc này Duẫn Nhi khóc dần nhỏ lại rồi nín hẳn, như nghe được câu trả lời, cô quay qua nhìn mẹ của Thế Huân khe khẽ hỏi:

– Cậu ấy tên là Ngô Thế Huân hả cô?

– Đúng vậy!- Mẹ của Thế Huân cười đôn hậu trả lời.

Nghe tới đây, trong lòng Duẫn Nhi thầm mắng:” Tên Ngô Thế Huân đánh ghét, dám đẩy mình ngã, mình ghét cậu.” Sau 1 hồi chửi bới trong lòng thì cô bị mẹ kéo về nhà.

Hôm sau lên lớp, Duẫn Nhi là lớp trưởng, đang lúc cô bé ngồi đọc sách thì giáo viên chủ nhiệm dẫn 1 bạn học sinh mới đến, cô ngước nhìn, chính là cậu ta, người hôm qua mới xô cô ngã. Cô chẳng thèm để ý đến nữa, tiếp tục đọc sách. Một lúc sao thì thấy có người ngồi bên cạnh mình, ngước đầu nhì lên, lại là cậu ta, cô bé khó chịu lên tiếng:

– Ai cho phép cậu ngồi đây?

– Cô bảo? – Thế Huân đáp.

– Cô bảo cái gì mà cô bảo, cậu đi chỗ khác mà ngồi đi.- Gương mặt thanh tú của Duẫn Nhi cau có lại.

– Duẩn Nhi à, Thế Huân là bạn mới, để bạn ấy ngồi cạnh em, có gì em giúp đỡ bạn ấy nhé! – Lời nói dịu dàng của cô giáo trên bục giảng vang lên.

– Vâng ạ.- Duẩn Nhi ỉu xìu đáp lại.

Kể từ lúc đó hai người ngồi cạnh nhau, nhưng chẳng ai nói với ai câu nào, việc ai người đó làm, không đếm xỉa gì đến nhau. Cứ thế 1 tháng trời trôi qua. Ngày sinh hoạt cuối tháng, cô giáo ngợi khen Thế Huân hết lời, vì lực học của cậu quá giỏi. Giờ ra về, sau khi mang vở của các bạn nộp lên phòng giáo viên, Duẫn Nhi mới trở về lớp lấy cặp. Vừa tới cửa lớp Duẫn Nhi đã nghe thấy tiếng trách móc, hằn học, ngang ngược:

– Mày là cái thá gì mà vừa đến đây có 1 tháng đã được cô khen ngợi như vậy. Đừng tưởng tao không biết mày chỉ là cái thứ con rơi thôi, đồ con hoang.

Nghe đến đây, Thê Huân như phát điên, đôi mắt như có lửa nhào tới xô tên kia ngã một cú thiệt mạnh, lằm hắn đau ê ẩm, thấy vậy 3 bốn tên còn lại xúm lại đánh cậu bé túi bụi. Thấy 1 màn này Duẩn Nhi vừa chạy lại gần vừa hét lên:

– Này, các cậu có thôi đi không? Là do các cậu không tự cố gắng giờ lại đi trách tội người khác.- Duẫn Nhi nhìn tên đang ngã lăn dưới đất tiếp tục lớn giọng:- Cậu biết gì về gia đình người khác mà dám nói năng như vậy hả Mã Khả?

Nhìn thấy lớp trưởng ra mặt, mấy tên kia cũng dừng lại, lúc này tên con trai bị xô ngã đứng lên nghênh mặt nói:

– Sao mình không biết chứ, ba mình làm chủ tịch xã mà lại, ba mình bảo cậu ta là đồ con hoang, mẹ cậu ta là đồ chửa hoang.

Nghe đến đây Thế Huân như điên lên, tay nắm chặt lại thành quyền, lao tới như muốn ăn tươi nuốt sống bọn họ, cậu vung nắm đấm lên giáng mạnh vào mặt Mã Khả, nhưng một làm sao chọi lại 4, rất nhanh sau đó cậu bị xô ngã, cả 4 người kia lao vô tiếp tục đánh cậu, không thể để mặc cậu ấy như vậy, Duẫn Nhi liền lao vô đẩy bọn người kia ra, nhưng cô là con gái, sức lực sao bằng 4 người kia, rồi cô bị 1 người trong đám ấy đẩy văng ra, Duẫn Nhi ngã nhoài ra đất, 1 chiếc bàn bị tác động trúng đổ vào chân cô.

“Áaaa…” Tiếng hét chói tai của Duẫn Nhi làm tất cả dừng lại.

1 tên trong đó hốt hoảng lắp bắp: -Lớp…ppp trưởng…

Trên trán Duẫn Nhi bắt đầu đổ mồ hôi vì quá đau, nhưng cô vẫn khảng khái hét lên:

– Nếu các cậu còn không để cho Thế Huân yên thì ngày mai mình sẽ nói với cô chủ nhiệm và phụ huynh của các cậu sẽ bị mời lên trường.

Nghe Duẫn Nhi nói đến đây thì cả bốn tên kia lùi lại, nuốt nước bọt, rồi từng người cầm cặp bỏ về. Trong lớp học chỉ còn lại 2 người, Thế Huân vẫn đứng đó chăm chú nhìn Duẫn Nhi. Thấy cậu ta không có ý định đỡ mình lên, Duẫn Nhi ấm ức ngước nhìn cậu:

– Nè, là mình đang bị đau đó, còn không lại đây đỡ mình lên?

Nghe nói vậy, Thế Huân mới chạy lại đỡ cô dậy. Cô bị trặc chân rồi, không đi được nữa, cô lại nhăn nhó nói:

– Là trặc chân rồi, mình không đi được nữa.

– Biết rồi. – Cậu bé lạnh lùng đáp lại. Cậu lấy cặp mình đeo ngược ra phía trước rồi đi lại chỗ cô lấy cặp đưa cho Duẫn Nhi, sau khi xác nhận Duẫn Nhi đã đeo cặp xong, cậu đỡ cô dậy… cõng cô. Duẫn Nhi giật mình, trước giờ ngoại trừ ba mẹ cô thì cậu ấy là người thứ 3 cõng mình, cô bé đỏ mặt, giãy dụa:

– Để mình xuống… mình tự đi…

– Để im.- Cậu bé lại cụt ngủn đáp.

Lúc này Duẫn Nhi ngoan ngoãn ở trên lưng để cho cậu bé cõng, đi được nửa đường, Duẫn Nhi khẽ hỏi:

– Mình có nặng không?

– Không nặng. -Cậu bé lại cụt ngủn đáp.

– Cậu có thể nói chuyện dài hơn 2 chữ được không? Ăn nói gì chẳng có đầu có đuôi vậy?- Giọng nói của Duẫn Nhi mang chút bực mình nhưng trong lòng cô bé lại có chút vui khi nghe Thế Huân bảo cô không nặng. Cô chợt mỉm cười.

– Tại sao lại giúp mình? – Thế Huân bỗng cất giọng hỏi.

– Tại vì mình coi cậu là bạn. – Duẫn Nhi mỉm cười trả lời.

Kể từ lúc bị cậu xô ngã, cô không những không ghét cậu mà còn âm thầm để ý xem cậu ấy rốt cuộc là người như thế nào, tại sao lại lạnh lùng vậy, rồi còn nảy sinh ý định kết bạn với cậu ấy.

Cũng từ lúc đó Duẫn Nhi và Thế Huân nói chuyện với nhau nhiều hơn, Thế Huân ngày càng nói chuyện nhiều hơn, dần dần 2 người trở nên thân hơn, và càng ngày càng thân, họ cũng nhau chơi đùa, cùng nhau học tập, cùng nhau đến trường, cùng nhau ca hát, cùng nhau tập nhảy, cùng nhau yêu K-Pop, … rồi họi hiểu nhau qua từng lời nói, từng cử chỉ, rồi như hình với bóng, làm gì cũng có nhau.

Thấm thoát ba năm trôi qua…. hai người vừa cùng nhau học xong tiểu học. Lúc này mẹ Thế Huân mới thông báo 1 tin buồn: Ông nội của Thế Huân đang hấp hối, 2 mẹ con họ phải về gặp ông làm tròn chữ hiếu. Thế Huân rất buồn, Duẫn Nhi cũng rất buồn.

– Huân, ngày mai câu về Bắc Kinh thật à? – Dưới gốc tùng, Duẫn Nhi u buồn khẽ hỏi.

– Không phải là về, mà là đi thăm ông nội thôi, đầu năm học mình lại về đây đi học cùng cậu mà.- Thế Huân vuốt nhẹ lên đầu Duẫn Nhi mà trả lời.

– Cậu nói thật chứ.- Ánh mắt Duẫn Nhi ánh lên tia vui mừng.

– Thật. Mình không bao giờ lừa dối Duẫn Nhi.- Cậu bé giọng nói chắc nịch trả lời.

Duẫn Nhi mỉm cười, đôi mắt híp lại, gương mặt toát ra ánh sáng như 1 mặt trời nhỏ, tay đưa lên, ba ngón ở giữa cụp lại, chỉ chừa lại ngón út và ngón cái, ý bảo Thế Huân nghéo tay. Cậu bé cũng vui vẻ đưa tay lên móc nghéo:

– Móc tay, đóng dấu. – Thế Huân nhìn cô mỉm cười mà nói.

– Còn cùng mình thi tuyển vào MG nữa, cùng mình làm thực tập sinh nữa.- Duẫn nhi nói như muốn xác định.

– Đương nhiên, ước mơ của chúng ta là vào MG, trở thành nghệ sĩ nhà MG mà, mình đương nhiên xẽ cùng cậu thực hiện đến cùng. Duẫn Nhi, đợi mình quay lại nhé!

*****

Kể từ lần ấy, cô vẫn đợi, nhưng không thấy cậu nữa, cậu không quay lại cùng cô thực hiện lời hứa đó, cho đến tận bây giờ… cô luôn tự mình thực hiện lời hứa ấy 1 mình, thi đậu vào MG, trở thành thực tập sinh hàng đầu nhà MG, nhưng… cô vẫn đợi mà chưa chịu debut… là đợi cậu ấy… đợi trong tuyệt vọng. Nghĩ tới đây, sống mũi Duẫn Nhi bắt đầu nghẹn lại, khóe mắt cô cay xé, 1 giọt nước mắt lại chảy ra, lăn dài trên má cô, cô xắp khóc rồi…

Trong phòng tập, sau khi được giáo viên mời lên nhảy thử 1 đoạn tự do, Thế Huân cười nhẹ trở về chỗ ngồi, cậu đưa mắt nhìn quanh, đôi mắt cậu bỗng nhiên dừng tại cửa, 1 người con gái… Hai đôi mắt giao nhau…

” CHÍNH LÀ CẬU ẤY….”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN