Chờ! Ta Sẽ Chờ Em - Chương 2: Anh Ở Đâu?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
106


Chờ! Ta Sẽ Chờ Em


Chương 2: Anh Ở Đâu?


Đã 3 tiếng đồng hồ trôi qua, các bác sĩ đang cấp cứu cho Băng, cũng vừa xong.

_Bác sĩ, em cháu sao rồi ạ. Trịnh Từ Hy lên tiếng khi thấy Bác sĩ bước ra khỏi cửa.

_Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, giờ đã tỉnh lại. Người nhà có thể vào thăm, nhưng đừng làm ồn, để bệnh nhân còn nghỉ ngơi. Đúng là một kì tích. Bác sĩ chữa trị cho Băng nói xong rời đi.

_Cháu cám ơn bác sĩ nhiều lắm. Từ Hy nói xong, thì ba chân bốn cẳng chạy vào phòng bệnh nơi Băng đang nằm. Phần Băng, khi tỉnh lại thấy mình được nhiều bác sĩ, y tá bu quanh thì Băng không khỏi ngạc nhiên.

_”Mình bị gì sao mà nhiều bác sĩ và y tá đến vậy?” Câu hỏi không người trả lời vừa được nghĩ ra thì ngay lập tức Băng trong trạng thái hôn mê không biết gì nữa. Vì y tá chích thuốc gây mê, để tiện cho việc kiểm tra, và chữa trị. Từ Hy mở cửa, thấy thiên thần nhỏ bé của mình nằm đó, không khỏi xúc động cô đã khóc.

_Con Gấu kia, mở mắt được rồi hả? Sao không nhắm mắt luôn đi.

Gấu là biệt danh của Vũ Thiên Băng do Từ Hy và Ngũ quỷ đặt cho Băng, họ nói trông Băng lùn lùn, nhỏ nhỏ, tròn tròn, nhìn đáng yêu như gấu con nên gọi Băng là gấu luôn.

_Chị Hy, em xin lỗi, xin lỗi.

Băng khóc, vì vui mừng khi được gặp bà chị “Yêu quái” của mình. Hy thấy vậy không nỡ mắng em nữa. Ngồi bên mép giường Từ Hy ôm con Gấu nhỏ Thiên Băng của mình vào lòng. Và thế là hai chị em lại có một trận mưa lụt bệnh viện. Khi tinh thần ổn định Băng hỏi.

_Chị. Ba mẹ em khỏe không, anh hai em như thế nào, em mất tích 7 tháng qua chắc họ nhớ em nhiều lắm, còn Hoàng Nhi, Cao Đình, An Thy họ sao rồi, còn lớp học của chúng ta. Chị……học đại học nào? Băng hỏi những câu hỏi khiến Hy trợn mắt, đưa tay lên trán em, Hy hỏi

_Này, lại bị sao vậy? Gì mà mất tích 7 tháng? Cô chú vẫn bình thường, chỉ hơi lo lắng cho sức khỏe của mày nên gầy đi tí thôi, còn lũ kia biết mày gặp nạn có vô thăm mấy lần nhưng lúc đó mày chưa tỉnh. Còn chị mày chưa cả thi giữa học kì một lớp 12 thì móc đâu ra đại học? Mày đang mơ à?

_Mơ sao??? “Rõ ràng mình rời họ xuyên không tới 7 tháng trời, giờ chị Hy lại nói mình vẫn nằm đây. Chuyện này là sao?” Băng mờ hồ với câu trả lời của Hy.

_Chị. Sao em lại ở bệnh viện vậy chị? Băng khẽ hỏi.

_Mày bị rơi xuống nước xong đầu có vấn đề luôn rồi hả? Tuần trước đi sinh nhật Kỳ Oanh, mày nói đi lấy mấy tấm hình, xong đi đứng kiểu gì rơi xuống sông. được người dân đưa vào bệnh viện, lúc chị tới thì mày đã bất tỉnh nhân sự rồi. Có thể nói mày bất tỉnh 7 ngày chứ không phải mất tích 7 tháng.

_”Mình hôn mê một tuần, vậy Dương Thần quốc, Dương Thiên Phong, Dương Thiên Minh, Dương Thiên Hân, Ngọc Tâm, Thần Y Độc, tổ sư sát thủ Đông Phương Hàn, U Cốc, Tích cung, vườn thảo anh,………..tất cả, tất cả đều là những thứ không có thật, những người không hề tồn tại, mà họ chỉ là một giấc mơ của mình sao? Không thể nào, không thể nào.”

Băng ôm đầu, lắc thật mạnh, như không tin vào tai mình, Băng hỏi lại Từ Hy lần nữa. Từ Hy lại khẳng định đúng như vậy.

_Có lẽ hôn mê đã lâu, nên tạm thời mất trí nhớ cũng nên, mà nè mày bơi giỏi lắm mà sao lại để bị đuối nước cơ chứ? Lúc đầu bác sĩ chuẩn đoán là mày chết rồi, nhưng không hiểu sao tim lại đập lại, rồi người ta nói, có lẽ mày sẽ sống cuộc đời thực vật. Vừa tối qua thôi, nghe cô nói tự nhiên mày nằm đó lắc đầu liên tục, rồi lại thôi, còn giờ tỉnh luôn. Bác sĩ nói đây là một kì tích đấy. Mà thôi nghỉ ngơi tí đi. Lát mẹ lên giờ đấy, mẹ nói về nhà có tí công chuyện, kêu tao chăm sóc mày, nãy mày tỉnh tao gọi cho mẹ mày rồi, lát mẹ lên.

Hy giải thích cho Băng lúc này Băng mới hiểu tất cả mọi thứ cô vừa trải qua chỉ là mơ, một giấc mơ dài, như thể giấc mơ đó là chính cuộc sống của cô. Vậy có nghĩa cô yêu người trong mộng sao? Thật hoang đường, từ đầu đến cuối đều hoang đường.

_Con gái/ Nhóc con!!!

Tiếng của ai đó gọi con mình, nhưng sao giọng quen quá. Là mẹ đúng rồi chính là giọng của bà Trần Hồng Du mẹ của Vũ Thiên Băng, còn có ba cô Vũ Trác Bằng và anh hai cô Vũ Thiên Ân nữa. Họ đã đến, cả nhà cuối cùng đã đến. Mẹ thấy con gái bé bỏng nằm trên giường đang mở mắt to trò chuyện với Trịnh Từ Hy thì không khỏi vui mừng, chạy lại ôm con.

_Mẹ, mẹ ơi con nhớ mẹ lắm. Ba con gái bất hiếu làm ba mẹ lo lắng cho con. Anh hai……….

Thế là cả nhà ôm nhau, đúng thật cô có rất nhiều người thương cô, quan tâm, lo lắng cho cô, đặc biệt là gia đình cô. Họ luôn sẵn sàng mở vòng tay đón cô.

_Này nhóc, mày nằm đây làm anh mày lo lắm đấy biết không? Dạo này không có ai cãi nhau với tao, tao chán sắp chết rồi, may mà mày tỉnh lại đấy. À “Em yêu” của mày mất rồi.

Thiên Ân vừa thấy em tỉnh là bắt chuyện ngay, phải nói một ngày anh em nhà này không cãi nhau là ăn không ngon hay sao đấy. Băng định không nói gì, vì còn mệt, nhưng khi nghe 6 chữ “em yêu của mày mất rồi”, Băng lồng lộn lên, tỉnh cả người.

_SAo? Sao nó lại mất?

“Em yêu” là tên con mèo tam thể của Băng, Băng rất thích động vật, đặng biệt là mèo, Băng nuôi con mèo này cũng được 3 năm mấy rồi, tình cảm vật_chủ rất tốt, Băng rất thương nó, chăm sóc nó từng li từng tí, chỉ cần nó bệnh là Băng mất ăn, mất ngủ để lo cho nó. Nhớ có lần nó đi chơi, mãi mà không về, Băng đi tìm, Băng leo hết mái nhà này qua mái nhà khác, bất chấp nguy hiểm, khóc lóc như một hồn ma trên mái nhà, đầu tóc rũ rượi. Đến khi nó về, Băng liền lấy tiền mua cho nó 2 bịch snack luôn, ôm hôn thắm thiết. Và vì lúc Băng buồn chỉ có nó đến bên cạnh an ủi và làm trò cho Băng cười nên Băng xem nó y như em gái của mình vậy.

_À hôm trước tao nhậu xỉn về, nó cứ lăm le cạ chân, ghét quá sút một cái đập đầu vào tường gãy hai cái răng. Tắt thở. Xong bỏ nồi luôn rồi.

Vũ Thiên Ân, anh trai Băng rất ghét mèo anh ta chỉ thích nuôi chó thôi, những lúc không có Băng ở nhà, anh đều cho chó của anh trêu mèo của Băng.

_Cái gì??? Ba…mẹ……em yêu của con. Huhuhu…….

Băng khóc sướt mướt, úp mặt xuống gối. Thấy con gái yêu quý khóc quá nên ông Trác Bằng lên tiếng.

_Con gái, con xem cái này là cái gì?

_Con không xem, không xem, con không muốn nhìn anh hai nữa, ba đuổi anh hai ra ngoài đi, con muốn yên tĩnh. Băng vẫn khóc, nhưng tiếng khóc đó không được bao lâu thì im lặng.

_Meo, meo. Có cái gì đó êm êm cạ vào người Băng, rồi lại tiếng meo, meo trong vắt, nghe quen quá. Băng quay lại, trước mắt Băng giờ đây là một con mèo tam thể vô cùng dễ thương, đang đội cái nón có chữ “Mừng cô chủ trở về” Ôi trời sao mà dễ thương thế này.

_Em yêu, là mày sao, có thật là mày không. Băng ôm con mèo lên, ôm hôn thắm thiết. Còn con mèo khi thấy cô chủ cũng vui mừng không kém, nó dúi đầu mình vào đầu Băng làm nũng với Băng.

_Sao anh hai nói…..

_Anh mày chỉ đùa với mày tí thôi, chứ ai mà dám thịt em yêu của mày nếu không sợ bay nóc nhà. Thiên Ân nói, nhìn em cười trìu mến.

_Ba, anh hai chọc con kìa.

Sở dĩ Thiên Ân nói vậy vì có lần Băng leo lên nóc nhà tìm “em yêu”, không hiểu đi đứng kiểu gì mà nóc nhà của nhà hàng xóng thủng một lỗ to, hôm sau chính anh phải vác thang lên sửa lại và xin lỗi thay Băng. Thế là cả nhà lại hội tụ vui vẻ, Từ Hy đứng bên ngoài muốn khóc cũng không được chỉ biết cười nhìn Băng rồi lắc đầu với hai anh em nhà này.

Băng ở lại bệnh viện được 1 tuần, 1 tuần sau là đòi về vì Băng sợ ma trong bệnh viện, mấy đêm nghe nhiều người kể phòng kế bên có ma, nên Băng sợ, phần vì Băng cũng hồi phục hẳn rồi, Băng nhớ lớp, nhớ trường nên xin ba mẹ cho đi học lại. Hôm nay là chủ nhật, ừm lũ ngũ quỷ của Băng một tuần qua không đến thăm Băng được vì bọn này đều mắc công chuyện, hôm nay tụi nó nói với Băng rằng phải party mới được, nên Băng đã chuẩn bị từ sớm.

_”Lâu rồi không gặp bọn nó, không biết bọn nó như thế nào nhờ nhớ lũ đấy quá.” Đang nghĩ thì tiếng gọi muốn thủng màng nhĩ của ai đó đến.

_Vũ Thiên Băng, ở đâu chui ra đây. Vâng đó là tiếng gọi của chị Trịnh Từ Hy.

_Có em. Hì hì.

_Cái tật mãi không bỏ được, bọn nó nói mày mấy giờ???

_7h

_Giờ mấy giờ???

_7h15′. Á trễ rồi sao? Đi đi nhanh thôi chị. Băng nói rồi yên vị trên xe.

_Lát bọn nó cạo đầu mày tao không can.

Từ Hy cằn nhằn xong cũng phóng xe. Hôm nay Băng mặc chiếc áo thun cánh dơi màu trắng với chiếc quần jean xám, chân đi dép lào đen. Còn Từ Hy phong cách cũ, đồ bộ, Hy mặc bộ đồ bộ màu đỏ, cái quần như quần thể thao, còn cái áo như áo ba lỗ, chân đi dép lào đỏ. Quên không nói, phong cách mặc đồ của hai chị em này hơi khác lạ, Hy thì thích mặc đồ bộ đi chơi vì thoải mái, còn Băng mặc gì cũng được, nhưng có cái không đổi được, đó là dép lào. Câu nói bất hủ của Băng là” Cho tiền cũng không đi guốc cao, cuộc đời chỉ trung thành với dép lào.” Sở dĩ Băng nói vậy, vì Băng sợ giày dép khác ngoài dép lào, nói cũng phải kể có lần thử đi guốc cao, mém nữa là được cạp đất, vẫn là đi dép lào thoải mái hơn.

HD Coffee 7h30′

_Hy à, có đúng là bọn nó hẹn hai đứa mình ở đây không vậy? Sao em thấy chẳng có ma nào cả. Vắng tanh như chùa bà đanh.

_Đúng mà, chắc tại tụi nó đợi lâu nên đi về rồi. Cứ vào trước đi rồi gọi hỏi bọn nó sau.

Hy nói xong cả hai cùng đi vào trong quán HD Coffee. Quán hôm nay vắng khách lạ thường, bình thường đây là quán coffee rất đông khách vì giá cả vừa phải và lại ngon, luôn cập nhật những thứ đồ uống mới nhất. Hy và Băng bước vào trong, vẫn rất yên lặng. Bỗng đèn vụt tắt, cả Thiên Băng và Từ Hy đều quay lại nhìn nhau, tay nắm chặt tay.

_Chị hay mình về đi, chắc không phải là ở đây đâu, sao hôm nay nó lại âm u thế không biết. Thiên Băng cảnh giác xung quanh nói.

_Không sao cứ đi thẳng vào trong tìm đèn bật lên xem. Từ Hy nói xong đẩy Thiên Băng vào trong rồi biến mất.

_Hy, Hy. Thiên Băng gọi nhưng lại không nghe tiếng trả lời của Từ Hy. Đành nghe lời chị, Thiên Băng bước thẳng vào trong.

_An Thy? Cao Đình? Hoàng Nhi? Từ Hy? Mọi người đang ở đâu? Đừng đùa như vậy tao biết bọn mày đang đùa tao mà. Không vui đâu.

Thiên Băng lê đôi chân của mình vào sâu trong quán. Bỗng “Bụp” một tiếng đèn bật sáng, một dàn bong bóng 7 màu hiện ra trước mắt, treo đầy hai bên tường. Rồi “Bụp” tiếng thứ hai 4 quả bong bóng trên đầu chỗ Thiên Băng đứng cùng nhau bể một lúc, bên trong kim tuyến bay ra khắp nơi. Bên trong một thiếu nữ 18 tuổi, vận một chiếc quần jean ngắn ngang đùi qua, màu trắng mặc cái áo lưới màu tím hở một bên vai vô cùng gợi cảm bước ra, trên tay cô cần một chiếc bánh kem với dòng chữ ” Chó Gấu đã về” và hình một con gấu con vô cùng đáng yêu trên chiếc bánh kem nữa, cô gái đó chính là An Thy người sở hữu giọng hát được mọi người đặt cho biệt hiệu là” Tiến sĩ gây say” giọng hát nội lực không cần uống bia mà khiến người khác phải say theo, nhưng lúc cô buồn thì phải đổi thành “Tiến sĩ gây mê” vì lúc này nghe cô hát chắc chắn say giấc mộng ngàn thu, rồi xuất hiện sau đó là một cô gái chân đi doctor, mặc quần thun lửng màu đen, áo thun ba lỗ ôm màu trắng. Chắc các bạn còn nhớ cô nàng với tuyệt chiêu “Dép lào” chứ ạ. Vâng đó chính là Cao Đình, cô nàng sở hữu một kho báu giày dép, và món ưa thích của cô cũng giống Thiên Băng đó là dép lào. Từ ngoài đi vào, một cô gái mặc chiếc váy màu xanh dương ôm eo, xòe phần dưới và chân đi đôi guốc cao 9,5cm, tay cô cầm một chiếc Iphone 6s. Đó chính là Hoàng Nhi, cô nàng có tuyệt chiêu “Guốc cao”.

_Bọn mày….làm gì thế? Băng ấp úng khi thấy sự xuất hiện của “Ngũ quỷ”

_Tạo cho mày sự bất ngờ đấy con “chó gấu”. Hoàng Nhi nói, từ phía sau đi lên khoác vai Thiên Băng.

_Tại mày mà bọn tao cả tuần nay phải đi làm thêm kiếm tiền bao cả cái quán này đấy. Cao Đình lên tiếng kể lể rồi kéo ghế ngồi xuống.

_Bọn tao chờ muốn dài cả cổ giờ mới chịu tới là sao? An Thy đặt bánh kem lên bàn, rồi đi lại chỗ Thiên Băng. Thiên Băng không nói gì, cô chỉ đứng ngơ ra đó, mặt cô đỏ, mắt cô đỏ. Kì lạ nãy đâu đánh má hồng, kẻ mắt đâu mà sao lại đỏ hết lên thế này. Cô khóc, cô xúc động, vì sao ư? Vì cô có những người bạn thật sự trên cả tuyệt vời.

_Con điên kia lại lên cơn à, sao tự nhiên lại khóc? An Thy nói.

_Tao….cám ơn tụi bay nhiều, tụi bay thật tốt với tao. Băng giọng run run nói.

_Con hâm, mày bạn tao không tốt với mày tụi tao tốt với ai? Hoàng Nhi nói rồi đưa khăn giấy cho Thiên Băng lau nước mắt.

_ Chùi mặt đi, hôm nay ngày vui mà mày khóc lóc mất cả vui. Rồi ba người cùng lại chỗ Cao Đình ngồi xuống.

_Lạ quá, hình như tao thấy thiếu thiếu cái gì thì phải? Thiên Băng nhìn quanh rồi nói.

_Thiếu gì? Tao thấy thiếu gì đâu? Bệnh mày chưa hết à? An Thy chọc Thiên Băng.

_Rõ ràng là có mà. Tao thấy hình như………

_Là thiếu chị mày đây này. Từ Hy lên tiếng rồi cầm một cái menu bước ra.

_Nãy giờ Hy đi đâu? Thiên Băng hỏi.

_Đi chuẩn bị phục vụ mày đấy. Thôi nào, hôm nay đích thân Trịnh Từ Hy tao sẽ làm phục vụ cho tụi bay, nhân ngày con Gấu con trở về. Nào uống gì ăn gì kêu đi. Từ Hy trận trọng tuyên bố rồi đưa “mé nù” ra.

_Ừm cho tao một trà đào bỏ táo. Cao Đình nói trước.

_Tao thì trà táo bỏ đào. Tiếp là Hoàng Nhi, quên không nói cô nàng Hoàng Nhi và Cao Đình này có những sở thích trái chiều nhau, và được nhóm gọi là “Cặp đôi hoàn cảnh” vì hoàn cảnh của hai đứa cũng luôn luôn trái chiều.

_Tao một capuchino, cho nhiều sữa một chút. An thy nói.

_Còn mày, Thiên Băng uống gì? Từ Hy nói.

_Em hả? Ừm……….y như cũ đi (lần đầu tiên tới quán HD Coffee này là cả năm người đều uống dâu dằm đá bào sữa, mỗi lần đến đây họ đều uống như vậy, nên riết rồi quen, chỉ cần nói “Y như cũ” là mọi người đều biết.)

_Rồi xin chờ 15p, à mà có ăn gì không?

_Lát gọi sau. An Thy nói.

15p sau

_Á có nước uống rồi, ngon quá. Hoàng Nhi nói.

_Đúng, đúng vậy, lâu rồi tao không tới đây, nhớ quán này quá đi, rồi lại nhớ món “y như cũ” của tao nữa. Thiên Băng nói.

_Tao nhớ không lầm tháng trước mình mới đi rồi mà, lâu đâu mà lâu. Cao Đình nói.

_À…..”Mình sao vậy, mình lại nhớ đến chuyện đó. Không được phải quên đi.” À…1 tháng là 4 tuần, 4 tuần gồm 30 ngày, trong 30 ngày có 720 giờ, 43200 phút và 2592000 giây, vậy cũng là lâu rồi. hihi

_Không bao giờ cãi lại con này. Từ Hy nói.

_Ê mà cả tuần bọn may không tới thăm tao là do đi làm sao? Bọn mày thật tốt, ê mà bọn mày bao cả quán luôn hả?

_Ừ vậy đó. Mày yên tâm, tiền trả hôm nay bọn tao sẽ ghi nợ cho mày, mai mốt mày đi làm có tiền trả bọn tao sau, rồi còn cái quán này hả? Uống mau rồi trả quán cho người ta, tao mượn anh Kiệt chỉ được 2 tiếng thôi, tiền mượn quán free nha, anh Kiệt nói là món quà tặng con Băng vì nó thoát khỏi tử thần. Hihi. Hoàng Nhi nói

_Tao biết mà, bọn mày chẳng tốt lành gì. Nhưng cũng cám ơn vì hôm nay, yên tâm có tiền tao sẽ trả, nếu không có xù luôn chắc cũng không sao nhỉ? Thiên Băng cười lém lỉnh.

_Mày dám??? Cả bọn đồng thanh.

_Dạ em nào dám.

“Ngũ quỷ” là thế đấy, chửi nhau, có lúc lại đánh nhau, nhưng lúc nào cũng có nhau. “Ngũ quỹ” mà đi với nhau thì chẳng thể nhầm lẫn được. Thiên Băng cùng Hoàng Nhi 3m bẻ đôi, nhưng tướng Thiên Băng thì thon hơn nhiều, và đặc biệt ở hai cô gái này dễ nhận biết là Thiên Băng không bao giờ cầm điện thoại, còn Hoàng Nhi luôn có một chiếc điện thoại trong tay. Từ Hy là người có thân hình vừa nhất trong đám, không cao cũng không lùn, tướng mi nhon vô cùng. Đến Cao Đình và An Thy, hai người này ráp lại với nhau là như số 10, Cao đình và An Thy cao bằng nhau trong đám là 1m67, chỉ có cái là Cao Đình vừa người như Từ Hy còn An Thy hơi béo một chút. Cả năm người đi với nhau, như một thể hoàn chỉnh bù đắp cho nhau. Các Style ăn mặc cũng có thể nói lên điều đó, người thì mặc váy, người quần đùi, dài chút là quần lửng rồi đến quần dài, song đến đồ bộ,…….

Khi no say cùng nhau xong, “Ngũ quỷ” lại tạm thời chia tay để chuẩn bị cho cuộc sống hằng ngày, người thì đi học, kẻ thì đi làm. Và họ hẹn nhau cứ 1 tuần họp nhau một lần.

_”Đúng là hôm nay rất vui, bọn nó vẫn vậy vẫn không thay đổi, mình phải đánh một giấc mới được, mình phải quên đi những chuyện đã sảy ra không thật với mình, và sống với thực tại, không được mơ mộng nữa.” Thiên Băng nói xong, đặt mình xuống cài báo thức ở điện thoại và chìm vào giấc ngủ.

++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++

Dương Thần quốc.

_Á….sao mình lại ở đây? Tích cung? Mình…không được đây chỉ là giấc mơ, chỉ là giấc mơ, chỉ cần có người gọi mình thì mình sẽ thoát khỏi giấc mơ này, đúng vậy, đúng vậy. Nhưng giờ thì mình phải làm gì? Băng hoang mang nghĩ khi thấy mình đang ở trong Tích cung của Dương Thần quốc.

_Nếu 7 ngày ở ngoài là 7 tháng trong mộng, vậy giờ cũng đã hơn nửa năm rồi, không biết anh ta giờ ra sao rồi, thôi kệ dù gì mình cũng đã đến đây, đi xem thế nào đã”. Băng nghĩ rồi bước chân rời khỏi Tích cung, sao mà hoàng cung khác quá, chỉ có mỗi vườn Thảo Anh của Băng là vẫn bình thường, không có gì thay đổi, đang đi thì bỗng.

_Tên kia đứng lại. Băng giật mình, mình bị phát hiện rồi ư? Từ xa một tên thái giám tiến gần đến Băng, Băng quay lưng lại với tên đó. Chết chắc, lần này Băng chết chắc. Bỗng tên đó chạy tới Băng.

_KHOAN!!! Băng hét to nhưng không được, tên đó chạy tới chỗ Băng và………và xuyên qua người Băng. Băng dùng chân đá tên đó, nhưng không được.

_”What? hắn đi xuyên qua mình?” Băng đang nghĩ thì một âm thanh khác khiến Băng phải quay lại.

_Tại sao ngươi lại bỏ ta, ngươi hết thương ta sao? Tên thái giám đó nói chuyện với một tên thái giám khác.

_Ta đâu có đâu.

_Còn nói, ngươi còn nói. Thế là Băng được phen nổi da gà với hai tên bán xà bông.

_”Haha không ai thấy mình, vậy mình đi tự do, khỏi trốn tránh hihi.” Vậy là Băng lại hiên ngang đi lại trong cung.

Kỳ Thiên cung

Tới Kỳ Thiên, Băng đứng lại phân vân không biết có nên vào đó hay không, thì nhìn thấy từ xa hình bóng thân quen của Ngọc Tâm, Thiên Minh, Thiên Hân, Điệp Vũ chạy đến, chạy như bị ma đuổi vào Kỳ Thiên, chạy qua người Băng luôn. Hình như cả họ cũng không hề thấy Thiên Băng, Hoàng hậu Vũ Thiên Băng ngày nào của họ đang đứng trước mặt họ. Thấy có gì đó khó hiểu, và tim đập nhanh. Băng quyết định chạy theo vào. Vào bên trong, Băng thấy mọi người đều bu kín cả phòng của Dương Thiên Phong, cả Hiên Dỹ và Thần Y Độc cũng đã đến đây từ trước. Vì quá đông, nên Băng không thể xem thấy bên trong có gì, chỉ đứng ngoài nghe.

_Y Độc huynh Hoàng thượng sao rồi? Vương gia Dương Thiên Minh lên tiếng.

_Tôi e, đệ ấy không qua khỏi, bệnh bên ngoài thì không nặng, nhưng vết thương trong tâm hồn đệ ấy thì……………….. đến thần tiên cũng phải bó tay. Giọng nói buồn rầu cất lên. Khi nghe những lời Thần Y Độc nói, tai Băng như ù đi, tim co thắt mạnh, mắt mờ mờ.

_Thiên Minh. Giọng nói quen thuộc của ai đó cất lên.

_Sau này đệ sẽ thay ta chăm sóc Dương Thần quốc, ta biết ta như thế nào. Đệ phải chăm sóc cho Ngọc Tâm thật tốt đừng phụ lòng mong mỏi của ta, đặc biệt là “hoàng tỷ” của đệ, Điệp Vũ, đệ cũng phải vậy, thay ta chăm sóc tốt cho Thiên Hân và còn giúp ta phò tá Vương gia lên ngôi. Thiên Hân muội giờ cũng là mẹ rồi đừng suốt ngày ngang bướng, nghịch ngợm nữa đừng để Điệp Vũ lo lắng nhiều vì cậu ấy còn trọng trách trên vai. Khi ta đi mọi người không được khóc nghe chưa? Dừng một chút Phong nói tiếp.

_Ngọc Tâm, Thiên Hân, ta biết hai muội rất nhớ hoàng hậu, chính ta cũng rất nhớ nàng. Có lẽ giờ đây là lúc ta gặp lại nàng, ta đến gặp nàng trước và hứa sẽ chăm sóc nàng thật tốt mọi người đừng lo. Chúng ái khanh, các người phải cùng Thiên Minh xây dựng một Dương Thần quốc vững mạnh đừng phụ kì vọng của ta. Nói đoạn, Phong ngước lên trần, hai dòng nước mắt nóng hổi chảy xuống.

_Băng nhi, rất nhanh, rất nhanh thôi, ta sẽ đến với nàng, nàng đừng tưởng như vậy là thoát khỏi ta, để khi ta tìm được nàng nàng sẽ biết tay ta. Ta nhớ nàng, Vũ Thiên Băng, ta cũng sẽ như nàng “Mang theo hồi ức vạn vạn năm yêu nàng.” Câu nói vừa dứt thì hàng loạt tiếng kêu khóc vang lên. Một vị công công đi ra giữa cửa hét to.

_Hoàng thượng Băng Hà.

Câu nói như tiếng sét đánh ngang tai. Băng nghe, nãy giờ Băng nghe chứ. Từng câu từng chữ từ lúc Thần Y Độc nói, đến khi vị công công kia ra thông báo. Đau, đau lắm, giọt nước mắt Băng rơi, Băng khóc, nhưng không một ai biết đến. Lấy hết sức mình chạy đến bên giường xuyên qua bao nhiêu lớp người chỉ mong được gặp Phong lần cuối. nhưng không kịp nữa, Thiên Minh đã che khăn lại. Lần gặp cuối cùng Băng cũng không được nhìn Phong, Thật trớ trêu. Băng lại không thể vén tấm khăn kia lê để nhìn Phong, hôn phong lần cuối, có lẽ đây là định mệnh chăng? Định mệnh mang Băng đến Dương Thần quốc lần hai nhưng lại để Băng gặp Phong trong tình cảnh trớ trêu này. Băng đau và chỉ biết đứng bên mép giường khóc thầm.

_Tỷ, tỷ chắc cũng đã thấy, hoàng thượng yêu tỷ rất nhiều, từ ngày tỷ đi, hoàng thượng không phút giây nào mà không nhớ đến tỷ, người lúc nào cũng như kẻ mất hồn, không phải, phải nói là hồn của hoàng thượng theo tỷ lâu rồi. Nay hai người chắc đã được gặp nhau, ở Dương Thần quốc hai người đã không được hạnh phúc thì lên trời, nhất định hai người phải hạnh phúc. Tỷ à muội sẽ luôn cầu nguyện cho hai người. Muội nhớ hai người.

Ngọc Tâm khóc, mắt đỏ hoe. Băng thấy, Băng biết nhưng lại không thể làm gì, rồi chợt có tiếng hát, tiếng hát vừa cất lên cũng là lúc hình ảnh Băng dần mờ nhạt, đầu tiên là đôi chân, nó từ từ biến mất, từ từ biến mất cho tới khi biến mất hoàn toàn.

“Đành thôi quên nhé tiếng yêu đã trao hôm nào. Tình thôi xa nhé, giấc mơ khi ta có nhau. Giấc mơ mơ nào khi, tay còn nắm tay. Giấc mơ ngày nào còn lại hôm nay. Giờ tan theo bao nhiêu yêu dấu vụt bay…….”

Mở mắt ra, Băng bất thần nhìn xung quanh, lấy tay quệt ngang mí mắt, là nước mắt, Băng đã khóc, cả mơ và thực. Lại lần nữa nhìn quanh phòng, Băng cảm thấy giờ này Băng rất cô đơn, và cảm thấy trống vắng, bắt đầu Băng thấy sợ, nhìn xuống chiếc điện thoại đang reo lên kia, thì ra là đến giờ phải đi học rồi nên dế iu của Băng gọi Băng dậy đây mà, nhìn chiếc điện thoại phát sáng, Băng nhẩm theo lời bài hát được cài làm chuông báo khi thức dậy

“Tìm trong nỗi nhớ, giấc mơ đã xa em rồi. Tìm trong nỗi nhớ giấc mơ anh đã đánh rơi. Tiếng yêu giờ đây đã tan biến mau. Giấc mơ còn đây mà người nơi đâu? Tìm kiếm mãi, một giấc mơ……anh ở đâu?”

Trong vô thức nước mắt lại rơi, Thiên Băng ôm gối nằm xuống và miệng thì lẩm bẩm

_Dương Thiên Phong anh ở đâu? Trả lời cho em đi anh ở đâu? Em xin anh cho em gặp anh, một lần, một lần nữa thôi. Em xin lỗi….

Rầm…rầm…

_Con gái, không đi học sao mà còn nằm đấy???

Là tiếng của mẹ, mẹ ơi con cám ơn mẹ, cám ơn mẹ nhiều, nếu không có mẹ, con đã khóc sưng hết mắt lên rồi. Đó là suy nghĩ của Băng, bật mình dậy Thiên Băng đi thay đồ, ăn sáng và chuẩn bị đi học.

Trường THPT Moon

Hôm nay là thứ hai đầu tuần, tiết đầu tiên là tiết chào cờ của lớp 12. Băng lên lớp, cất cặp sách rồi xuống sân trường tìm cho mình một chỗ ngồi lý tưởng. Vì Thiên Băng và Từ Hy tới sớm, nên chưa bạn nào trong lớp gặp và biết Thiên Băng đã đi học lại. Chuyện đi học lại chỉ có Nhà trường và Thầy chủ nhiệm của Băng biết còn lại bạn bè không ai biết hết, vì Băng nói dấu mọi người muốn tạo bất ngờ cho họ. Hôm nay muốn nhận ra Băng thì cũng hơi khó, vì thường ngày Băng để tóc dài ngang lưng buộc cao, nhưng hôm nay tóc Băng chỉ còn ngang vai và xõa ra. Trường Băng gồm 2 cơ sở, chỗ Băng học là cơ sở 1, Cơ sở một của Băng diện tích không được rộng lắm, chỉ có một cái thang máy để di chuyển lên xuống, còn cơ sở 2 có tận 2 cái, một dành cho giáo viên, và một dành cho học sinh.

_Hy à, mình đi thang máy đi, đi bộ mỏi chân lắm, nãy đi lên giờ đi xuống. Ba tầng chứ ít gì? Thiên Băng phàn nàn.

_Đi thì đi, tao cũng mệt lắm rồi. Mong là hết học kì nhanh chứ không thôi đi riết chắc chết quá, mày thấy không tao đâu cần giảm eo đâu, đi bộ riết eo tự giảm.

Hai chị em vừa đi vừa nói, vừa chờ thang máy luôn. Rồi bỗng từ đâu 5, 6 học sinh chạy lại phía thang máy nơi Thiên Băng và Từ Hy đứng chờ. Thiên Băng và Từ Hy nhìn nhau, nháy mắt rồi gật đầu. Hai chị em im lặng cho đến khi thang máy đến. Cánh cửa vừa mở, hai chị em lao vào như tên bắn. Vì thang máy chỉ chứa được khoảng 720 kg mà mỗi học sinh theo Hy tính cho là 40kg đi, vậy 5 người kia thêm Băng và Hy trong đó có 3 người dáng mi nhon và hai người dáng cỡ 65->80kg, tính vậy thì số kg đủ, nhưng cái đáng nói ở đây là không gian thang máy chỉ chứa nhiều lắm là 6 người cỡ vừa, ở đây lại có 2 “Sumo”, chưa kể là trong thang máy có người hay chưa? nếu có khoảng ba người thì tỷ lệ đi bộ là rất cao, đâu dễ dàng như vậy được, ai chứ Thiên Băng nhà ta nổi tiếng là siêng thì rất siêng mà lười thì cũng không ai bằng, và cái Băng quyết thì không bao giờ thay đổi được vậy nên thà chết cũng không đi bộ là suy nghĩ của Băng, Băng nghĩ hết cả rồi, nếu ai đó mà đụng vào người Băng thì Vũ Thiên Băng cô sẽ nằm lăn ra đất ăn vạ để được đi thang máy.

Xui cho Thiên Băng là khi tông cửa vào, lại trượt chân ngã ngả người vào một tên con trai đang đứng trong đó, vì tên đó né nên trán Băng có một cục u to. Từ Hy cũng chẳng khá hơn là mấy, nhưng vẫn may mắn hơn Băng là tên mà Hy ngã vào lại nhiệt tình đỡ dậy. Dù gì đi được thang máy cũng là một niềm an ủi với Băng vì lúc đầu Băng nghĩ có chết cũng phải đi được thang máy, giờ chỉ u một cục to trên đầu chắc không sao. Hên là Hy và Băng nhanh chân vì trong thang máy có sẵn 4 người, giờ thêm Băng và Hy nữa là trọn. Một thầy, một cô, hai đứa con trai và hai đứa con gái. Bao đẹp luôn.

_Xin lỗi. Băng ôm trán.

_Cám ơn. Từ Hy nói.

_Không sao đâu. Chàng trai đỡ Hy nở một nụ cười duyên dáng với cô nàng.

_Thiên Băng em đỡ bệnh nhiều chưa? Nếu chưa thì cứ ở nhà nghỉ ngơi đi.

Á là tiếng thầy chủ nhiệm đây mà. Đừng nói kế bên là “sư mẫu” nha, Ặc là thật. Băng sợ “Sư mẫu” rất sợ vì bà này nói còn nhiều hơn Từ Hy của cô.

_Dạ em khỏe nhiều rồi thầy, em chào cô. Nãy giờ lo xoa trán, nên cũng không để ý xung quanh.

_Hôm nay em đi học lại, lớp lại có bạn mới, song hỉ long môn.

_Hả??? Bạn mới hả thầy. Từ Hy nói.

_Đây là hai bạn mới của lớp. Lát vào lớp thầy sẽ giới thiệu luôn. Tới nơi rồi, thầy đi trước. Thầy nói, nhìn lên thang máy chỉ số 6 và một tiếng tíng tong, rồi bước ra, đi theo sau là “Sư mẫu” và hai bạn mới của lớp. Băng nhìn theo, bạn nam mà né Băng làm Băng u một cục trên đầu cao hơn Băng một cái đầu. Bạn nam đó đi rất nhanh, Băng chỉ kịp thấy lưng áo, và một nửa khuôn mặt.

_Dương Thiên Phong??? Bất chợt Băng lên tiếng, nhưng chỉ đủ một mình Băng nghe. Đứng đơ người như tượng.

_Chào!!! Lát gặp mấy bạn. Bạn nam đỡ Từ Hy có vẻ hòa đồng dễ gần hơn bạn nam đi trước. Rồi hai chị em đóng thang máy, đi xuống sân trường. Cầm ghế lên ngồi đầu hàng, Băng đi như người mất hồn.

_Gấu mày bị sao vậy? Ốm à? Hy nói khi thấy em như vậy.

_Em không sao “Chắc mình nhìn nhầm, ui trời cái đầu của mình dạo này”.

Băng gõ đầu một cái rõ đau. Rồi tất cả học sinh cũng đến đông đủ cả, lúc này lại không thấy Băng đâu nữa. Buổi lễ chào cờ bắt đầu là bài quốc ca, hát xong mọi người cùng có một phút mặc niệm và ngồi xuống nghe tổng kết của tuần trước. Mọi người đều mệt mỏi, mắt mở không ra khi nghe bà cô hiệu phó nói. Cuối cùng buổi lễ cũng xong.

_Tuần tới, các em phải khắc phục những vi phạm của tuần này cho tôi, nếu tuần sau còn những lỗi vi phạm như vậy, tôi buộc lòng mời phụ huynh các em. Buổi lễ chào cờ đến đây là kết thúc, trước khi cho các em về lớp, chúng ta cùng nhau thưởng thức một chút xíu văn nghệ. Nghe đến đây mắt ai cũng sáng lên, gì chứ văn nghệ mà ai không thích, trường này có rất nhiều nhân tài hát hay nha.

_Đầu tiên là tiết mục Beatbox của bạn Hưng Thịnh lớp 12 Lý_Hoá. Màn giới thiệu xong là ở dưới vỗ tay nườm nượp, tiết mục kết thúc khá thành công trong sự chờ mong của mọi người,.

_Hôm nay chúng ta chỉ có hai tiết mục thôi, và sau đây là một tiết mục của một bạn nữ lớp 12 Lý_Anh, bạn này là nạn nhân của một vụ đuối nước, nhưng may mắn thoát chết, nay lại trở về trường chúng ta. Bạn nữ này sẽ hát tặng chúng ta một bài hát nói về tình yêu, bài hát này hiện đang hot, đó là bài Anh Ở Đâu? Mọi người cùng nhau lắng nghe.

Giọng MC Hữu Phúc một thành viên lớp 12 Văn_Anh vừa kết thúc, cả khối 12 cùng nhau đưa mắt về khán đài, người đó vẫn chưa xuất hiện, rồi âm nhạc vang lên và…….

. “Người về bên ấy, có nhớ một người bên này. Niềm vui bên anh, còn bên em là giọt nước mắt. Em tiếc nuối những ngày qua, tiếc cho yêu thương ngày qua. Đành xót xa nhìn anh quay bước ra đi…
. Là ngày xưa đó, em giữ cho anh nhé người. Dù mai chia xa, hãy để em bên anh lần cuối. Cho em được nắm đôi tay, cho em ôm lấy đôi vai…. Rồi sớm mai, bình minh mang anh xa em…”

Giọng hát nhẹ nhàng, êm ái uyển chuyển làm sao, mọi người đều im lặng để thưởng thức bài hát, chứ không ồn ào náo nhiệt như phần đọc beatbox trước.
Phòng hiệu trưởng.

_Chào hai nhóc, rất vui vì đã đến với trường của chúng tôi, hân hạnh, mời ngồi. Đó là tiếng của thầy hiệu trưởng.

_Lâu rồi không gặp, bác vẫn như xưa chẳng gì thay đổi, chỉ có cái là tóc ít hơn trước thôi. Cậu học sinh nói xong ngồi xuống ghế ngả người lại phía sau.

_Vĩnh Đăng, cháu cũng vậy, chỉ có cái càng ngày càng đẹp trai. Hiệu trưởng cười nói, ông già này nổi tiếng nghiêm khắc làm cho ông ấy cười được chắc cũng là người có tầm cỡ.

_Chúng cháu học lớp 12 Lý_Anh phải không bác? Cậu học sinh còn lại nói.

_Đúng vậy lớp của cháu và Vĩnh Đăng nằm ở lầu ba, đi thang máy ra rẽ trái hai lớp là tới. Giờ thì hai đứa xuống sân trường cùng chào cờ với lớp đi, thấy chỗ nào có đứa nào ngồi mà bảng tên có số 12C.3 thì cứ chui vô mà ngồi. Vậy nhé giờ bác phải đi họp rồi. Tự xuống đó ha.

Vậy là ông thầy hiệu trưởng bỏ mặt hai đứa trẻ bơ vơ tội nghiệp giữa “Dòng đời xô đẩy”. Cảm thấy có gì đó không ổn nên hai chàng trai quyết định đi nhanh xuống dưới sân trường. Thường chào cờ thì lúc cuối sẽ rất ồn ào, nhưng sao chỉ còn 5p mà dưới sân trường lại im lặng đến vậy. Bỗng Vĩnh Đăng lên tiếng.

_Ê mày có nghe thấy gì không? Là tiếng hát đấy, nghe sao mà bi ai quá nhờ, không biết em nào mà hát hay đến thế, tao phải đi xem mới được.

Nói rồi Vĩnh Đăng đi trước, bỏ mặt cậu bạn phía sau lủi thủi đi một mình. Về phía sân trường, hát đến đây thì mới thấy một hình bóng nhỏ nhắn xuất hiện, khi vừa thấy người này đi ra, cả lớp 12 Lý_Anh đứng hình.

_Là con Băng mà, nó khác quá.

_Đúng là nó, ê nãy thằng kia có nói đến đuối nước thoát chết, vậy mà ta không nghĩ ra, chính con Thiên Băng. Tao ngu thật.

_Mày là ngu từ xưa đến giờ rồi chứ không phải bây giờ.

_Bla….bla…. Cả lớp 12 Lý_Anh bàn tán xôn xao, rồi lại trở lại im lặng khi nghe Băng hát đoạn tiếp theo

. “Đành thôi quên nhé, tiếng yêu đã trao hôm nào
. Tình thôi xa nhé, giấc mơ khi ta có nhau. Giấc mơ nào khi, tay còn nắm tay. Giấc mơ ngày nào còn lại hôm nay. Giờ tan theo bao nhiêu yêu dấu vụt bay….
. Tìm trong nỗi nhớ, giấc mơ đã xa em rồi… Tìm trong nỗi nhớ giấc mơ anh đã đánh rơi… Tiếng yêu giờ đây đã tan biến mau… Giấc mơ còn đây mà người ở đâu… Tìm kiếm mãi một giấc mơ…anh ở đâu???”
Nhạc bỗng dừng ngay lúc Băng vừa hát dứt câu, cả sân trường im lặng im đến nỗi có thể nghe thấy tiếng muỗi kêu. Rồi bỗng một tiếng ghi ta vang lên, Băng nhìn xuống dưới lớp mình, thì ra là anh chàng Vương Khải, tay chơi ghi ta suất sắc của lớp đàn cho Băng hát. Nhìn quanh sân trường, bỗng mắt Băng dừng lại nơi cây bàng, nơi đó có người đang đứng nhìn Băng, ánh mắt thật thân quen, nhưng cảm giác lại rất xa lạ.

_”Là anh sao? Dương Thiên Phong? Có thật là anh? Nhưng anh ấy đâu có biết mình là ai, đâu biết mình là ai?” Bỗng mắt Băng đỏ hoe, rồi cất tiếng hát nhưng mắt vẫn nhìn về phía chàng trai mà Băng gọi là Thiên Phong.

. “Quên nhé? Quên hết tiếng yêu hôm nào. Xa nhé? Giấc mơ khi ta có nhau. Giấc mơ nào khi, tay còn nắm tay. Giấc mơ ngày nào còn lại hôm nay. Giờ tan theo bao nhiêu yêu dấu vụt bay….
. Tìm trong nỗi nhớ, giấc mơ đã xa em rồi… Tìm trong nỗi nhớ giấc mơ anh đã đánh rơi… Tiếng yêu giờ đây đã tan biến mau… Giấc mơ còn đây mà người ở đâu… Tìm kiếm mãi một giấc mơ…anh ở đâu???. Đành thôi quên nhé, bao tiếng yêu đã trao hôm nào. Đành xa giấc mơ khi ta có nhau. . Giấc mơ nào khi, tay còn nắm tay. Giấc mơ ngày nào còn lại hôm nay. Giờ tan theo bao nhiêu yêu dấu vụt bay….. Tìm trong nỗi nhớ, giấc mơ đã xa em rồi… Tìm trong nỗi nhớ giấc mơ anh đã đánh rơi… Tiếng yêu giờ đây đã tan biến mau… Giấc mơ còn đây mà người ở đâu… Tìm kiếm mãi một giấc mơ…anh ở đâu???. TÌM KIẾM MÃI MỘT GIẤC MƠ……ANH….Ở…..ĐÂU..UUU….???

Tiếng ghi ta đi với giọng hát của Băng thật là hoàn hảo, khi nghe khiến con người ta cứ ngỡ mình là nhân vật chính trong bài hát đó. Hai dòng nước mắt của Băng đã rơi, và dưới kia, cũng có nhiều người đã khóc, khóc thương cho nhân vật trong bài hát của Băng, cả cô hiệu phó cũng thút thít. Rồi chợt có tiếng vỗ tay vang lên, đầu tiên là phát ra do một nam sinh đứng dưới gốc cây bàng cách đó không xa, mọi người quay lại nhìn nam sinh đó, rồi từ hướng khác đi lại lại có một nam sinh khác vừa tiến tới chỗ Băng vừa vỗ tay, cả khối 12 nhìn nhau rồi đồng loạt đứng lên vỗ tay chúc mừng vì bài hát thành công của Băng. Tiếng MC vang lên.

_Vâng giọng hát tuyệt vời chúng ta vừa nghe đó là giọng hát của bạn Vũ Thiên Băng lớp 12c.3 Lý_Anh trình bày, chúng ta hãy cho bạn ấy thêm một tràn pháo tay nào. Tiếng MC vừa dứt, ở dưới đồng loạt vỗ tay to hơn, tiếng chuông chuyển tiếng vừa reo lên thì cả 34 mạng trong lớp 12 Lý _Anh chạy lên hỏi han Thiên Băng, và chúc mừng Băng. Họ cười nói vui vẻ và cùng nhau lên lớp. Băng chân bước đi, nhưng đầu thì ngoảnh lại phía gốc cây bàng, nhưng chẳng có ai ở đó cả.

_”Có thật là anh hay chỉ là một sự trùng hợp?” Băng nghĩ.

_____________(Còn nữa)____________

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN