Chờ! Ta Sẽ Chờ Em - Chương 4: Thân Phận I
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
100


Chờ! Ta Sẽ Chờ Em


Chương 4: Thân Phận I


Cuối cùng thì cũng tới kì thi căng thẳng. Tuy chỉ giữa kì, nhưng đối với cái trường THPT này, cứ sau mỗi kì thi, nếu họ xét điểm mà thấy không đủ tiêu chuẩn thì sẽ bị loại khỏi lớp chọn và đẩy xuống lớp thường ngay, lớp thường chỉ là lớp luyện thi tốt nghiệp gồm 6 lớp, còn lớp chọn là lớp luyện thi đại học cũng gồm 6 lớp, từ 12c101 đến 12c106 là lớp chọn với 5 khối thi. Mặc dù là lớp thường, nhưng họ không bị các lớp khác khinh chê, gọi là lớp thường, nhưng tài năng của trường đa số tập trung ở đây. Lớp luyện thi sẽ không được tham gia vào các môn năng khiếu chỉ tập trung vào các môn chính, trong khi đó lớp thường thì vừa được học, lại vừa được chơi, họ có thể chọn các môn năng khiếu hợp với sở trường như múa, hát, vẽ,………, nếu trường có tổ chức hoạt động gì thì tỷ lệ lớp thường được đi là nhiều, còn lớp chọn chỉ lác đác vài người.

Xuống lớp thường thì dễ, nhưng lên lớp chọn là khó vô cùng. Vì vậy tất cả mỗi kì thi hay kiểm tra tập trung là tất cả học sinh, nhất là lớp chọn cùng nhau cắm đầu cắm cổ vào học.

Ngoài phòng thi, mọi người đều đang rất nôn nóng và hồi hợp. Các lớp được chia đều trộn lẫn với nhau, nên 37 thành viên 12 Lý_Anh cũng không ngoại lệ, chẳng ma nào chung phòng với ma nào, tất cả phải tự lực cánh sinh. Họ họp nhau tại lớp, rồi tiễn nhau vào phòng thi bằng những câu chúc như: “Chúc mày thi tốt”, “Cùng tao thi tốt nha, không thì mày rớt để tao tốt là được rồi”,……..

_Ê bạn. Một nhỏ 12c108 vỗ vai Thiên Băng nói.

_Vâng??? Có gì không bạn? Băng nhẹ nhàng trả lời.

_Lát có gì vào phòng thi chỉ bài nha, mình chỉ cần 5 điểm thôi, mình không cần nhiều đâu. Nhỏ năn nỉ.

_Ừ biết thì mình sẽ chỉ.

Thiên Băng nói làm nhỏ mừng huýnh lên, gì chứ 12 Lý_Anh khi nào tổng điểm thi cũng đứng đầu toàn trường, tỷ lệ học sinh dưới trung bình là 0% đấy, tỷ lệ được 5 là hiếm. Còn Băng thì đang lo trong lòng vì môn thi đầu tiên là tiếng anh. Tiếng anh đấy, ui trời gì mà vừa đọc, vừa nghe, vừa viết, trắc nghiệm loạn xì ngầu hết cả lên.

Rồi giây phút chờ đợi cũng đến, giám thị đã vào phòng thi, lần lượt từng lớp cũng vào phòng thi và ngồi đúng chỗ của mình. Trống đánh cái “Tùng” đây là tiếng trống chuẩn bị, giám thị phát giấy thi.

_Chào thầy. Em này sẽ thi ở phòng này.

Một thầy giám thị dẫn một nam sinh vào phòng thi của Thiên Băng. Thiên Băng đang điền thông tin cũng không để ý cho lắm, số Băng không hiểu sao mà suốt ngày ngồi bàn cuối, người thì đã không cao mà cái số suốt ngày bàn cuối thẳng tiến.

_Sao vậy em này tên gì mà không có phòng thi?

_Không phải không có phòng mà phòng thi của cậu ấy hết chỗ, bàn cũng không thể thêm, mấy lớp khác cũng vậy, tôi đi ngang qua lớp này thấy còn một chỗ dưới bàn cuối, nên nhờ thầy cho cậu ấy vào thi ở đây luôn, phòng nào mà chẳng là phòng. Thầy giám thị cười hiền nói.

_Được rồi em ngồi dưới kia đi, sbd của em là 120245 sao? Dương Minh Kỳ? Rồi mau vào chỗ đi em.

Thầy vừa kết thúc câu nói là đã thấy Kỳ ngồi yên vị rồi. Lúc này Băng mới nhìn lên.

_”Hả? Sao lại là Thiên Phong? À không Minh Kỳ?”

Băng thắc mắc, nhưng chỉ kịp nghĩ thôi thì tiếng trống thứ hai vang lên, thầy bắt đầu phát đề. Trong khi thầy phát đề thì cả phòng thi nhìn nhau cười, gì chứ, họ thật may mắn nha, dân chuyên tiếng anh ở đây kia mà, một thành viên 12 Anh_Văn, đã thế thêm hai thành viên 12 Lý_Anh mà phòng chỉ 18 thí sinh cộng 1 thầy canh thi, có một thầy giám thị nhưng ông này cứ đi vòng vòng. Cơ hội đây rồi. Tiếng trống vang lên, bắt đầu tính thời gian, Băng nhào vô làm những câu dễ trước, như phần ngữ pháp, rồi viết lại câu, phiên âm dấu nhấn. Trong khi đó Minh Kỳ cứ bình thản đọc kỹ đề một lần rồi mới đặt bút làm. Bỗng một giáo viên đi vào, tay cầm máy nghe.

_Giờ các em tạm ngừng lại, chúng ta sẽ làm phần nghe trước, chúng ta được nghe 3 lần rồi bắt đầu làm bài. Rồi nha, chú ý nghe.

Giáo viên cầm máy nghe kia chính là cô giáo dạy anh văn lớp Băng, cô Uyên Thy. Khi cô mở máy, cả phòng đều im lặng chăm chú nghe, cả Băng cũng thế, Băng cũng nhắm mắt nhắm mũi vào nghe. Mặt hình sự vô cùng. Sau ba lần nghe máy, cô rời đi thì cả phòng đều có hiện tượng như thế này.

_”Cái bà trong máy đọc gì thế nhỉ?”

_”Hình như mình nghe có cái gì mà bánh mì thì phải?”

_”Cái quái gì thế không biết.”

_”Cái gì mà lai-đi?”

…………..

Còn chị Vũ Thiên Băng nhà ta.

_”Ô một thì mình không nghe, nhưng nó có chữ book, rồi chữ mượn, vậy thì ô một là chữ……chữ school. Đúng là nó, nghĩ câu này là “Tôi mượn quyển sách ở trường học”, ô hai là có chữ “Go”, “Go”????? “Go out”, là đi chơi, đúng rồi. Mày hay quá Băng ơi hay quá. Lúc nãy mình nghe có chữ lai-bơ-ri, là thư viện, nhưng nó viết như thế nào? Ui trời chỉ tại mình không học từ vựng thôi, chán mình quá.”

Vâng vậy cứ thế là chị ấy suy đoán ra,đọc câu thấy thiếu chữ, chỉ cần chữ gì có nghĩa là chị đều cho vào, không cần biết là động từ hay danh từ, cứ cho vào trước tính sau. Lúc nghe được thì lại không viết được, đúng là………… Làm bài thi trong 90p, nhưng Minh Kỳ chỉ 20p là xong tất, Kỳ quay qua nhìn Băng thấy Băng vò đầu bức tai với phần nghe thì nhếch môi cười. Cả phòng đều trông chờ vào 3 con người, nhưng xui thay, ông thầy bị gì đó nên cho ông giám thị vào căn giùm, thế là mộng xem bài tan tành.

Sau 90p bước ra phòng thi, mặt người nào cũng ủ rủ như chết rồi v. Chỉ trừ 1 người là vẫn bình thường.

_Á mày làm được k? Tao lụi phần trắc nghiệm cả, nếu đúng hết cũng 3đ.

_Công nhận đề năm nay hóc búa thật.

_Trời mày nhìn Khải Vương 12 Văn_Anh kìa, mặt tái xanh, tụi nó lớp chuyên còn không làm được vậy tụi mình làm được là chuyện lạ đấy.

Ai ai cũng than vãn về cái đề thi quái ác này, nhưng chỉ buồn chán được ít phút vì còn hai môn nữa mà, nếu không phấn chấn để thi hai môn còn lại thì sao mà được. Thời gian trôi qua, cuối cùng môn thi thứ hai cũng đã xong, hình như đề anh khó rồi lại cho đề văn dễ để bù hay sao ấy, cái đề gì mà khi nhận được đề thi, nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt mọi người. Giờ là giờ nghỉ trưa để nghỉ ngơi lấy lại sức cho môn thi cuối cùng.

_Gấu làm được bài không? Từ Hy thấy em chạy lại hỏi.

_Được, được chứ em làm hết luôn, nhưng còn chờ vào người chấm nữa.

Thiên Băng trả lời đầy tự hào nhưng khi đến câu cuối thì ỉu xìu. Từ Xa, Vĩnh Đăng và Minh Kỳ đi lại, thật ra Kỳ cũng không muốn lại đâu, vì Đăng cứ kéo Kỳ ấy chứ.

_Hi, giờ hai người về nhà à? Vĩnh Đăng hỏi.

_Ừ, không về nhà không lẽ ở đây? Từ Hy trả lời ngay.

_Theo tôi biết nhà hai người xa lắm?

_Xa? Sao nhóc biết? Theo dõi chị à?

Thật ra, Vĩnh Kỳ không cố ý theo dõi, chỉ là vô tình thấy Hy ngoài đường, nên bí mật chạy theo về nhà thôi.

_Ờ, tôi đoán. Hay là mình cùng đi ăn đi, rồi về đây ở cho gần, dù gì ở trường cũng có khu ngủ trưa dành cho học sinh bán trú??? Vĩnh Đăng ngỏ lời ăn trưa cùng 2 chị em.

_Không cần, 2 chị em tôi tự lo được, không cần cậu phải bận tâm.

Hai người Đăng_Hy lo cãi nhau thì Minh Kỳ và Thiên Băng chỉ im lặng rồi nhìn nhau.

_”Sao cậu lại giống anh ấy đến thế. Nếu cậu cứ học ở đây thì tôi làm sao có thể quên?” Băng nghĩ.

_”Ánh mắt đó là gì? Cô muốn nói gì với tôi sao?” Suy nghĩ của Minh Kỳ.

Vĩnh Đăng ngỏ lời nhưng Hy từ chối, biết rằng chỉ có Hy là con đường duy nhất dẫn Trương Vĩnh Đăng cậu đến với Vũ Thiên Băng, người mà cậu cho là thiên thần cần phải chinh phục. Làm liều, Đăng nhìn Băng rồi nhanh chóng ôm ngang Từ Hy chạy ra ngoài cổng trường.

_Á, nhóc làm gì chị vậy, bỏ ra, nhanh. Từ Hy hét.

_”Trời cái gì mà khủng khiếp vậy nè, cố lên gần tới xe rồi, cố lên.”

Vĩnh Đăng nhăn mặt nghĩ, nhưng vẫn dốc sức chạy.

_Chị có thôi đi không, tôi chỉ muốn bồi bổ cho chị thôi, dạo này chị gầy quá đấy.

Vĩnh Đăng nói xong vứt Từ Hy vào chiếc Aston Martin One-77 màu trắng của mình.

_Chị ngồi im đấy cho tôi, tôi mời chị đi ăn, tôi trả tiền không để chị trả đâu mà lo. Vĩnh Đăng nói rồi khóa cửa xe lại mặc cho Hy chửi mắng.

_Vĩnh Đăng cậu làm gì chị tôi vậy, mau thả chị ấy ra nhanh. Băng chạy theo khi thấy Hy bị bắt đi.

_Hay cậu đi ăn cùng chúng tôi đi? Minh Kỳ nói, trong khi chân thoăn thoắt chạy theo Băng. Nhưng Băng lại không nghe.

_Trương Vĩnh Đăng nếu không thả chị tôi ra tôi cho cậu chết cách khó coi đấy. Băng cảnh cáo. Rồi cuối cùng cũng đuổi theo ra đến xe.

_Thiên Băng đừng nóng, tôi chỉ muốn mời hai người đi ăn thôi, dù gì giờ cũng đã trễ, về nhà lại không kịp nữa, nên……mà thôi cậu coi chị cậu đã yên vị trên xe rồi cậu còn đợi gì nữa? Vĩnh Đăng dụ ngọt.

Băng nghĩ những lời Đăng nói cũng đúng, thế là Băng lườm Đăng rồi từ từ lên xe đi ăn cùng họ.

Băng ghé sát tai Hy thì thầm.

_”Hy em thấy tên Vĩnh Đăng này sao sao ấy, cứ không được bình thường.”

_”Ừ tao cũng thấy vậy, không biết hai thằng này định làm gì nữa?”

_”Cứ để xem rồi tùy cơ ứng biến.”

_”Ừ”

Hai chị em suốt chặng đường cứ thì thầm to nhỏ, Vĩnh Đăng không để ý lòng như nở hoa cười suốt chặn đường, riêng Minh Kỳ tuy im lặng nhưng vẫn âm thầm nghe xem hai chị em nói gì, mặc dù kết quả cũng là con số 0. Cũng may cho Vĩnh Đăng đây chỉ là một bữa ăn, không có ý gì xấu, nếu không thì đã đi xa với chị em nhà này rồi, vì hành động kỳ quái của Đăng, nên lúc vào quán ăn, Thiên Băng và Từ Hy đều đã chuẩn bị sẵn đồ, hai người nói đi vệ sinh rồi mò mò ra sau bếp khi không ai để ý vơ lấy hai con dao nhỏ bỏ trong túi váy đề phòng khi có chuyện không hay sảy ra. Ai biểu hai tên đi với nhau, một tên thì khùng khùng, một thì lạnh lùng, mặt hằm hằm như ai đã lấy đồ nhà hắn. Sau khi dùng bữa, Đăng đưa mọi người trở về trường nghỉ ngơi cho môn thi cuối cùng.

Hai tuần sau….

Lớp 12 Lý_Anh lại xôn xao như cái chợ vỡ.

_Ê nghe nói hôm nay có điểm đó.

_Ừ tao không biết cuộc đời tao sẽ đi về đâu. Đang bàn tán thì thầy chủ nhiệm vào lớp.

_Các em, trên tay thầy đã có điểm thi rồi, các lớp theo như nhà trường đưa ra thông báo mới nhất là những em điểm yếu hoặc không đủ điểm sẽ bị đẩy qua lớp khác hoặc xuống lớp thường. Nhưng đối với lớp chúng ta, thì được ưu ái hơn, kì thi lần này sẽ không ai bị chuyển cho dù thi kém. Nhưng nếu lần sau kết quả vẫn vậy thì buộc phải làm theo luật. Các em hiểu chưa?

Thầy nói thao thao bất tuyệt.

_Dạ vâng hiểu rồi ạ. Cả lớp đồng thanh, lớp 12 cứ như lớp 1. Thầy nói tiếp.

_Tuy vậy, để đảm bảo cho kỳ thi sau, lớp ta tốt 100% thì thầy sẽ sắp lại chỗ ngồi theo cách như thầy đã nói từ trước, để hợp thành đôi bạn cùng tiến. Giờ thì các em mang cặp sách ra ngoài đợi thầy gọi tên. Tất cả học sinh vui vẻ ra ngoài, gì chứ cái lớp này thân nhau hơn gì rồi có đổi như thế nào cũng vậy thôi à.

_Hạo Nam, Đan Nhi hai em vào đây. Vì văn Đan Nhi giỏi nên sẽ kèm văn cho Nam nhưng ngược lại Nam sẽ kèm toán cho Nhi. Cả hai em mà không cố gắng thì chết ráng chịu, thầy không cứu. Rồi thầy gọi từng bàn một.

_Bàn năm sẽ là Vũ Thiên Băng, Nguyễn Vũ Hoàng, Dương Minh Kỳ. Băng sẽ ngồi giữa, hai em sẽ ngồi 2 bên, Hoàng trong Kỳ ngoài, Băng kèm văn cho Hoàng, Kỳ và Hoàng hai đứa sẽ cùng kèm Anh Văn cho Băng, rồi bàn tiếp theo là Trịnh Từ Hy và Trương Vĩnh Đăng, Vĩnh Đăng em kèm văn cho Hy đi, còn Hy sẽ kèm Toán cho Đăng. bla…bla…. Thầy sắp xếp chỗ hết đúng một tiết học.

_Thưa thầy em có ý kiến. Băng giơ tay.

_Sao ý kiến gì?

_Sao em lại ngồi với 2 bạn nam?

_Cái này không phân biệt nam nữ thầy chỉ xét theo điểm thi.

_Vậy thì em cũng có thể ngồi với Từ Hy mà, chị ấy giỏi anh, và văn chị ấy cũng tệ em và chị có thể trao đổi, còn bạn Hoàng vẫn giữ nguyên là được rồi. Băng nói nháy mắt nhìn Hy.

_Em tưởng tôi không biết chắc, em và Hy là chị em, ngồi với nhau học bài được ư? Ở nhà thời gian hai đứa học cùng nhau chưa đủ sao?

_Thầy, nhưng mà………. Băng chưa kịp nói thì Hy nhảy vô.

_Thầy……. Nhưng chưa kịp nói thì thầy đã trả lời.

_Không thầy gì hết, tôi xếp sao các em phải nghe vậy, cái này là tôi vì lợi ích của các em thôi. Nào đứng lên chào tôi để tôi còn dạy ở lớp khác trả phòng cho cô toán.

Thầy nói rồi sau khi cả lớp đứng lên thầy đi ra ngoài luôn.

_”Sao thầy lại cho cậu ấy vào ngồi với mình, không xong rồi. Cậu ấy chắc cũng là con nhà giàu, có xe hơi xịn, nếu không học trường này có thể vào trường khác, dù gì cậu ấy cũng học giỏi. Đúng rồi Vũ Thiên Băng mình là ai chứ? Mình thuộc cung kim ngưu rất thẳng thắng, quyết thì không thay lòng, được rồi muốn quên thì chỉ còn một cách. Là cho cậu ta ra khỏi cái trường này, vậy thì mình mới có thể chú tâm học được. Minh Kỳ, xin lỗi cậu, ai biểu cậu giống anh ấy quá, nên đành…thứ lỗi nha.” Băng nghĩ rồi quay sang nhìn Kỳ, bất chợt lúc Kỳ nhìn lại thì Băng lại vờ quay đi. Các bạn có muốn biết vì sao thầy lại xếp chỗ như vậy không?

Hồi ức hôm qua.

_Alo.

_Alo chào thầy.

_Ai vậy?

_Là em. Vĩnh Đăng đây.

_Thì ra là em. Gọi thầy có chuyện gì không?

_Có phải thầy đã có bảng điểm? Em muốn nhờ thầy một chút về lúc thầy xếp chỗ.

_Là sao?

_Bla….bla….

_Được rồi, thầy sẽ làm theo ý em.

_Em cám ơn thầy trước. Chào thầy.

Vĩnh Đăng nói rồi cúp máy. Các bạn có thắc mắc vì sao Đăng thích Băng lại không ngồi với Băng mà lại ngồi với Hy không? Vì ngồi với Băng mà không có sự chấp nhận của Hy thì cũng là công cốc. Vĩnh Đăng cho người điều tra về Từ Hy và Thiên Băng, nên biết rằng, chỉ có Hy mới khuyên được Băng với những vấn đề khó, có nhiều chuyện gia đình không tài nào nói được Băng nhưng chỉ cần có Hy là Băng ngoan ngoãn nghe theo, như là Hy cho Băng ăn thuốc mê vậy. Cho nên Hy mới nói” nếu nó có đồng ý mà chị đây lắc đầu thì bố bảo nó cũng không dám đấy.” Vậy nên cứ lấy lòng chị tấn công em sau. Đăng nghĩ rằng sẽ dùng Minh Kỳ để bảo vệ Băng khỏi những vệ tinh khác, Đăng tin là Kỳ sẽ giúp mình vì 2 người là bạn thân hơn anh em, nhưng Đăng lại sơ sẩy để 1 người không đáng để ở cạnh Băng ngoài Minh Kỳ, liệu sau khi lấy được lòng Hy và sự tin tưởng của Hy Đăng có thể quay về đường đường chính chính quen Băng?

+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++

_”Dương Thiên Phong? Dương Thiên Phong? Anh đừng đi, đừng bỏ em, đừng. Đừng……” Băng thức dậy mồ hôi nhễ nhãi. Thì ra chỉ là mơ, nhưng sao dạo này Băng hay mơ giấc mơ đó quá vậy? Giấc mơ Phong trở về, gặp Băng. Ngồi trấn tĩnh bản thân, khoảng vài phút sau Băng mới ngồi dậy làm vscn rồi đi học.

Trường THPT Moon “Sân thượng”

Giờ ra chơi, Băng gọi Kỳ lên sân thượng trường.

_Có chuyện gì?

Kỳ bỏ hai tay vào túi quần, ngả người ra phía sau lan can, gió nhẹ nhàng thổi khiến tóc Kỳ bay trông Kỳ bây giờ như một kẻ bất cần đời. Băng thì chắp hai tay sau lưng, gió cũng làm từng lọn tóc nhỏ của Băng bay, đứng giữa cảnh tượng này, hình ảnh này, cứ như một bức tranh vẽ dành riêng cho hai người.

_Cậu có thể chuyển trường không? Băng nhìn thẳng Kỳ nói.

_Vì sao?

_Cậu chắc là con một nhà khá giả, cậu học giỏi như vậy thì sao lại chịu học ở đây, bên The Sun chẳng lẽ không tốt hơn sao? Băng nghiêng đầu nhìn Minh Kỳ hỏi.

_Cậu đang quan tâm tôi sao?

_Tùy cậu nghĩ, nhưng nhất định không được học ở đây nữa. Nơi này không thuộc về cậu. Vì cậu ở đây tôi sẽ……….. Biết mình lỡ lời nên Băng im lặng

_Sẽ gì?

_Tôi……. nói chung là cậu phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt.

Minh Kỳ nhìn Băng nhíu mày. Ánh mắt này là sao? Đúng là một cô gái kỳ lạ. Nói mới nhớ, trước đây những trường mà Kỳ và Đăng tới, họ đều gặp phiền phức với lũ con gái, không được tặng bông thì tặng thiệp, rồi tỏ tình,……. Nhưng cái trường này rất khác lạ, nếu có lắm thì chỉ nhìn, khen xong rồi bỏ đi, còn đặc biệt hơn chính là cái lớp 12 Lý_Anh, dường như cái gọi là hot boy không tồn tại trong lớp này, mọi người đều bình đẳng, nam nữ bình đẳng, xấu đẹp như nhau. Có lẽ đây cũng là lý do khiến người con gái này trở nên kỳ lạ hơn?

_Nếu tôi không đi?

_Tôi…….tôi sẽ làm cho cậu phải rời khỏi đây sớm nhất có thể nếu cậu không mau rút hồ sơ.

_Vậy sao? Tôi sẽ học ở đây và chẳng đi đâu hết. Nếu cậu có bản lĩnh thì cứ thử. Tôi sẽ chờ, chờ cái ngày cậu tống tôi ra khỏi cái trường này.

_Cậu………..

_Nếu không có chuyện gì thì tôi về lớp trước. À phải rồi, bây giờ tôi mới thấy nói chuyện với cậu thật thú vị, cậu rất đặc biệt nhất là đôi mắt, và hình như mình quen nhau. Minh Kỳ nói xong để lại một nụ cười rồi bỏ đi.

_”Cái gì? Tên này bị sao vậy? Cái gì mà chờ mình tống cổ đi, rồi cái gì mà đặc biệt cơ chứ? Khoan hắn nói “Mình quen nhau” ý là gì đây? Hắn biết mình” Băng chợt rùng mình khi nghĩ đến những lời Minh Kỳ vừa nói.

_Tôi……….tôi không hề quen biết cậu. Cậu chờ đấy tôi nhất định buộc cậu phải chuyển trường.

Băng hét lên.

8h45p tối nhà Kỳ_Đăng.

_Cái gì? Thiên Băng đe dọa mày, muốn mày chuyển trường? Vĩnh Đăng hét.

_Ừ

_Sao tự nhiên Băng lại muốn mày rời khỏi trường? Tao thấy chuyện này có cái gì đó không ổn. Vĩnh Đăng nghĩ.

_Tao cũng không biết, nhưng tao cảm giác cô gái này rất đặc biệt, nhất là khi nhìn vào ánh mắt của cô ta, tao thấy rất rõ điều đó. Rất thân quen.

_Mày sẽ làm gì? Tao nói trước, làm gì thì làm chứ đừng đụng vào thiên thần của tao.

_Không làm gì cả. Chỉ ngồi nhìn thôi, yên tâm tao không làm hại đến thiên thần của mày đâu mà lo.

_Tao biết mà. Đợi tao chinh phục được bà chị khó tính thì tao sẽ được đường đường chính chính quen với thiên thần. Vĩnh Đăng đắc ý cười.

_Mà tao thấy cái thằng Vũ Hoàng ngồi kế bên Thiên Băng hình như có ý với Băng thì phải.

_Vậy mày còn không mau thực hiện kế hoạch, không mất thiên thần đừng khóc. Minh Kỳ cười nói.

_Đúng, tao phải nhanh chóng thực hiện kế hoạch.

++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++

Sáng hôm sau, Kỳ và Đăng đến lớp rất sớm, nhưng có việc, hai người để cặp lại lớp và đi. Băng tới không thấy ai chỉ thấy cái cặp quen thuộc của Kỳ nằm trên bàn, Băng nghĩ:

_”Tên này về trưa, không ở lại trường, nên chắc chắn phải có thẻ về trưa. Chỉ cần mất thẻ thì sẽ bị mời phụ huynh hạ một bậc hạnh kiểm. Vậy thì mình sẽ cho cậu ta thấy trường này khắc khe mà rút lui. Đúng.”

Nghĩ vậy, nên Băng lấy cái thẻ về trưa của Kỳ dấu đi.

Kỳ và Minh khi giải quyết việc xong thì cùng nhau về lớp ngồi học. Vừa thấy Hy ngồi bàn dưới cùng với một tên nam sinh xa lạ, hình như không phải nam sinh trong lớp. Bỗng Đăng chau mày, vào chỗ ngồi. Còn Kỳ khi bước vào lớp đã không thấy Băng đâu, rồi lúc chuông reo mới thấy Băng và Vũ Hoàng cùng nhau đi vào lớp, cười nói vui vẻ, chỉ nhìn thoáng qua.

_Ê cuối tuần này đi chơi không? Từ Hy đánh vai Thiên Băng.

_Đi đâu?

_Tuần sau mình được nghỉ 4 ngày để các em lớp 10, 11 thi. Hai đứa mình đi Vũng Tàu đi. Từ Hy nói.

_Được thôi, đi thì đi. Băng nói rồi cười tươi nhìn Hy làm tim của hai người con trai cạnh đấy nhảy trật một nhịp, và Hy đáp lại nụ cười của Băng cũng làm ai đó đỏ mặt.

Giờ ra chơi.

Cả đám kéo nhau xuống căn tin, riêng có năm con người lười vận động là còn ở lại. Đó là chị Trịnh Từ Hy, Vũ Thiên Băng, Nguyễn Vũ Hoàng, Dương Minh Kỳ và Trương Vĩnh Đăng. Minh Kỳ thì ngủ, còn Vũ Hoàng thì chỉ bài cho Thiên Băng, còn hai người còn lại bận cãi nhau.

_Nhóc kia, cậu làm sao vậy? Cái bài này là phải làm như thế này.

_Nãy chị bảo là làm theo kiểu này mà.

_Mỗi bài một kiểu, một dạng, cậu phải linh hoạt chứ.

_Thôi tôi không học nữa, học với chị khó hiểu quá. Vĩnh Đăng bỏ viết quay mặt đi.

_Nè cậu mà không học thì lúc thầy hỏi đừng nói là tôi không chỉ đấy nhá. OK không dạy thì khỏe thôi, vậy tôi đi chơi đây. Bye.

Hy nói xong nhảy lên bàn bỏ đi chơi, chưa kịp đi thì bị ai đó kéo lại, do đang có đà, bị lực kéo bất ngờ nên Hy trượt chân ngã vào lòng Vĩnh Đăng. Bất chợt bốn mắt nhìn nhau.

_Tôi….ai nói là tôi không học? Tôi vẫn học đấy, chị phải chỉ bài tiếp cho tôi. Vĩnh Đăng quay mặt đi nói, nhưng tay vẫn ôm Từ Hy.

_Này……… bỏ tôi ra đi…….tôi……tôi chỉ cậu là được chứ gì?

Từ Hy nói xong đẩy Vĩnh Đăng ra, cả hai tiếp tục ngồi làm bài. Khi cả hai ngồi xuống, thấy mọi thứ hình như khác thường, quá im lặng, nên cả hai đều nhìn lên, 3 người 8 cặp mắt đang nhìn họ. Chẳng qua là khi Hy ngã, có A lê một tiếng, nên làm gây sự chú ý với các “đồng bào” phía trên.

_Nhìn gì mà nhìn học thì lo học, ngủ thì lo ngủ đi. Hy đỏ mặt nói, xong cắm đầu vào bài. Còn người kế bên thì sau khi mọi hoạt động quay lại bình thường thì nhìn Hy đắm đuối.

_”Từ Hy, cô ấy cũng rất xinh đẹp, dễ thương, dễ thương không bằng Băng nhưng xinh thì xinh hơn Băng nhiều. Ôi sao nghĩ đến cô ta tim mình, ôi… đập nhanh hơn lúc gặp Băng thế này?” Rồi Vĩnh Đăng quay mặt đi thở gấp.

_Ê cậu kêu chị chỉ bài, xong lại quay mặt đi chỗ khác, muốn ăn giày hả?

_Không không, chỉ là tôi mỏi mắt, quay mặt đi dụi mắt thôi mà. Ôi trời một lý do củ chuối vô cùng.

_Chị Từ Hy. Vĩnh Đăng gọi nhỏ.

_Hửm???

_Nam sinh buổi sáng ngồi cạnh chị là ai vậy? Vĩnh Đăng ngập ngừng hỏi.

_Hỏi làm chi???

_Tôi hỏi để có gì làm quen thôi mà, dù gì cũng là bạn. Vĩnh Đăng nói xong, Hy nhìn Đăng không ngừng kiểu như người ngoài hành tinh.

_Cậu thích cậu ta à? Đổi gu rồi sao? Không muốn quen với em tôi nữa à? Vậy thì tốt rồi, được thôi ngay lát nữa, tôi sẽ giới thiệu cho cậu làm quen, mà nói nghe, tên đó cũng thích cậu đấy. Hy nói nhỏ vào tai Đăng.

_Cái gì? Tôi không có ý đó, ý tôi chỉ là bạn bình thường, bình thường thôi. Với lại tôi không phải gay, tôi là con trai 100% đấy. Đăng bào chữa cho mình khi nghe Hy nói.

_Ừ không thì thôi làm gì ghê.

_Ủa tên đó là…..thật hả?

_Đúng vậy, nhưng nó có đối tượng rồi, cậu có muốn cũng chẳng có cơ hội đâu.

Nghe câu trả lời của Hy bất giác ai đó kêu thầm “May quá” như một phản xạ có điều kiện vậy. Có người giờ đây lòng vô cùng nhẹ nhõm, mặt thì tươi như hoa.

_Này, tuần sau đi chơi cho tụi này đi cùng được không? Ở nhà riết chán.

_Muốn thì tự hai người đi đi.

_Đi mà, đi chung cho vui, tiện thể mình hiểu thêm về nhau hơn. Vĩnh Đăng nói, Hy Nghĩ:

_” Tên này coi ra có vẻ là đứa đàng hoàng đây, cậu ta quen Băng cũng tốt, vậy có người sẽ giúp mình bảo vệ con em ngốc này, nên tạo điều kiện cho hai đứa chúng nó.”

_Được thôi nếu muốn đi, thì trước hết chiều nay đi siêu thị xách đồ cho tôi. Ai đó vui mừng trong lòng liền gật đầu ngay.

Phía trên, nói là Kỳ ngủ, nhưng thực chất là đang nghe lén cuộc nói chuyện của Băng và Hoàng. Nghe lén cũng không phải, chỉ là hai người này nói to quá nên Kỳ tiện thể nghe luôn.

_Băng, tối nay rảnh không? Đi coi phim với tao.

_Tao rảnh nhưng không đi đâu. Tao lười đi lắm, dạo này ra đường xe cộ nhiều, ở nhà cho lành.

_Ê tuần sau mày đi chơi, cho tao đi ké được không? Tao cũng muốn đi lắm, tao chưa bao giờ đi biển cả.

_Ừm,…… được thôi, đi nhiều người càng vui. Băng nói xong lại cười tươi.

Giờ ra về.

_Mày tìm gì vậy? Đăng hỏi.

_Cái thẻ về trưa của tao.

_Mày để đâu?

_Tao để trong cặp.

_Mày tìm kĩ xem hay mày để nó ở nhà lúc soạn bài.

_Tao có bao giờ soạn bài đâu mà quên. Hay là……. Kỳ nói xong chạy đi thật nhanh.

============================================

_”Haha… giờ này chắc cậu ta đang tìm cái thẻ điên lên mất thôi.” Băng vừa nghĩ vừa cười, chân đang bước xuống đến lầu 1 thì….

_Vũ Thiên Băng. Tiếng gọi vang một vùng trời, hên là trên tầng này không có học sinh, mọi người phần thì về, phần thì xuống phòng cơm. Hiện tại trên lầu 1 này chỉ còn một mình Vũ Thiên Băng và Dương Minh Kỳ, Trịnh Từ Hy thì xuống dưới trước để lấy xe, và Trương Vĩnh Đăng cũng thế. Băng vờ như không nghe, cố đi xuống dưới thật nhanh, chỉ cần ra tớii cổng là Băng thoát rồi, nghĩ vậy Băng chạy thật nhanh. Nhưng đã không kịp, Kỳ đã tóm được Băng, một người 1m50 sao chạy bằng một người 1m75 được.

_Cậu làm gì vậy? Thả tôi ra. Băng vùng vẫy.

_Trả thẻ lại cho tôi. Kỳ nắm chặt tay Băng.

_Thẻ gì tôi không biết.

_Có thật là không biết. Kỳ dồn Băng vào tường, mặt áp sát mặt Băng, chỉ còn khoảng 1cm là chạm nhau. Tim Băng bỗng đập nhanh, hơi thở bắt đầu gấp hơn. Bỗng Kỳ nhìn Băng một lượt rồi bỏ Băng ra.

_Nếu cậu thích cái thẻ đó thì cứ giữ lấy, tôi không đòi lại nữa, nếu nhớ tôi quá mà cái hình trong cái thẻ đó nhỏ quá, không thể nhìn rõ thì nói tôi, tôi cho một tấm hình lớn, tha hồ mà ngắm. Đừng làm như vậy, trẻ con lắm.

Kỳ nói, xong búng vào trán Băng một cái rõ đau, rồi khoe chiếc răng khểnh trên gương mặt vô cùng điển trai của mình.

_Cái gì mà trẻ con, cái gì mà nhớ cậu, ai thèm nhớ cậu chứ?

_Vậy sao lại lấy thẻ về trưa của tôi? Muốn đuổi tôi ra khỏi trường bằng cách đó sao? Quá trẻ con. Nếu muốn tôi rời khỏi đây thì tìm cách nào mà nhanh, gọn, lẹ nhất đấy, đừng phí thời gian vào những cách vô bổ. Chào.

Kỳ nói xong bỏ đi, Băng thẫn thờ nhìn theo bóng dáng quen, nhưng lại không quen, thuộc nhưng lại lạ.

Trung tâm thương mại.

_Này sao chị mua nhiều đồ vậy? Vĩnh Đăng cùng Từ Hy đi chợ mua đồ dự trữ cho chuyến đi chơi của mình.

_Cậu có biết là mình đi mấy ngày không? Tôi thấy nhiêu đây còn chưa đủ nữa chứ là.

_Sao chị định mua tiếp sao? Vĩnh Đăng cầm đồ nặng nề trên tay than.

_Cái gì mà toàn bánh và nước không thế này???

_Này nếu cậu không muốn đi cùng tôi thì nói ngay từ đầu để tôi kêu người khác đi, giờ cậu cứ ở đấy mà lèm bèm là sao? Không xách nổi thì về trước đi. Yếu như vậy, tôi cảm thấy việc giao em gái tôi cho cậu chắc có lẽ tôi phải tính lại. Hy nói một tràng. Đăng không biết nói gì hơn, chỉ biết cắm đầu đi theo, không giám hó hé.

+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++

_Này mày nhìn kỹ con nhỏ đấy chứ?

_Dạ rõ.

_Hành động như tao nói, nhanh, gọn lẹ.

_Dạ. Đại ca.

Trong góc tối có một âm mưu sắp được diễn ra.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN