Truy Tìm Nàng Vampire - Chương 4: Thức Tỉnh I I
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
132


Truy Tìm Nàng Vampire


Chương 4: Thức Tỉnh I I


” Happy birth day to you…happy birth day to you…happy birth day happy birth day…happy birth day to Yuuki…”

Phù___sau khi yuuki thổi nến chiếc bánh kem và nhắm mắt lại nguyện cầu. Cô cầu mong sao cho năm nay cuộc đời cô sẽ vơi đi nhiều bất hạnh, cầu mong sao cho cha cô luôn được nhiều sức khoẻ. Thế là đủ!

Một trang pháo tay giòn giã và âm thanh như tung hô, chia vui cùng cô. Sao thật gượng gạo và giả tạo. Yuuki tự hỏi nếu như cha không có ở đây. Họ liệu có ra vẻ yêu thương cô như lúc này??? Hay là bắt đầu chà đạp và khinh khi cô??? Thật không dám nghĩ tới.

Đặc biệt là từ lúc cha xuất hiện, mẹ và chị gái HaruKa luôn ra vẻ gần gũi cô hết lòng. Thật là kinh tởm, yuuki vốn không tin vào cái gọi là “người hai mặt”, cô cho rằng một con người bình thường ngoại trừ diễn viên ra thì làm sao có thể thay đổi cảm xúc của mình trong tích tắc. Nhưng, có lẽ cô nên đánh giá lại rồi. Càng ngày trình độ diễn xuất của mẹ và chị gái càng xuất thần. Nó khiến cô kinh hãi!

Nhưng điều đó không làm bận tâm bằng việc biến mất vô cớ của LaLitat_cô bạn thân của yuuki.

– Con gái yêu làm sao thế!- Hindo nhìn vẻ mặt lo lắng của yuuki bèn hỏi

– Thưa cha…xin phép cha con ra ngoài có việc một lát!- Cô lễ phép thưa

– Có chuyện gì vậy con?

– Dạ..à…

Haruka đang đứng cạnh lén lút bĩu môi. Đồ Yuuki giả tạo, bày đặt lễ giáo kính thưa. Nịnh cha là giỏi, cũng tốt, đi đi, đi mau đi cho rãnh mắt cô. Nghĩ vậy, liền bồi thêm một câu:

– Thưa cha, lúc nãy bạn của em yuuki bị đau bụng nên đã vào phòng em yuuki nghỉ ngơi. Chắc em ấy lo lắng cho bạn mình đó mà. Ôi,em tôi đúng là biết quan tâm dến người khác~~- Haruka mồm mép nói giọng ngọt xớt. Choàng tay sau véo vào lưng Yuuki rồi nói nhỏ- Biết điều thì lặng luôn đến hết tiệc!!!

– Ô..thế thì con hãy đi đi. Xem bạn con thế nào rồi báo cho cha biết!

– Dạ..- cô âm ừ rồi mau chóng lui ra

Cái liếc của chị Haruka làm cô thấy rợn người. Va trúng vào một người nào đó. Vội vã xin lỗi rồi thôi!

Kunet sững người. Anh vừa bị một con nhóc đâm trúng. Ánh mắt cô ta sao bi thảm?

Khẽ liếc nhìn cô nàng đỏm dáng con gái lớn Hindo. Anh cười khẩy. Mối quan hệ giả tạo à? Xem ra gia tộc Manjalet này thú vị đấy! Đúng là loài người ngu ngốc, địa vị càng lớn, tâm địa càng đáng khinh miệt!

– Ơ… Haruka à! Con mau chào cậu Kunet đi con.- Hindo thấy anh đang đi đến gần mình, vội vàng nói với haruka

-…dạ!- Huruka vâng đáp, sau đó khẽ bĩu môi. Đúng là ông già cô phiền phức nhất, đi với ổng suốt ngày chào hỏi, thưa gởi mệt hết cả người

– Chào cậu…Ku….-Nhưng khi vừa xoay mặt lại phía sau. Bắt gặp khuôn mặt tuyệt mĩ của Kunet. Liền đứng hình

– Cậu Kunet. Đây là con gái lớn Huraka của tôi!- Hindo kính cẩn đáp

Anh nhếch môi trước Huraka, cô ta bị đứng hình rồi à? Cái đồ thấp kém, thái độ mê đàn ông( shin: mê trai đấy bà con!) hiện mồn một trên khuôn mặt

– Chào….chào cậu Kunet!- Sau khi hoàn hồn và bình tĩnh trở lại, Huraka vội vã gập đầu

– Không dám thưa quý cô!- Anh đáp. Loại con gái như thế này, anh khinh bỉ

Omg. Giọng nói của kunet ngọt đến chết người. Cô đến điên mất thôi. Đây là thiên sứ từ đâu hạ phàm?

( Shin: anh ấy là quỷ vampire đó!!!)

– Ngài Hindo. Tôi muốn nghỉ ngơi một lát!

– Ồ. Kính mời cậu đi lối này, cậu Kunet!

– Được!- Kunet đáp

Bóng dáng anh chậm rãi đi theo lối hướng dẫn của Hindo. Đúng là một buỗi tiệc nhàm chán, toàn là những con người thấp kém! Nếu không vì phải đại diện cho gia tộc, đến đây dự tiệc sinh nhật của con gái của “người canh giữ Ma cà rồng”, kunet đã về từ rất lâu rồi. Anh không muốn ở đây thêm một phút giây nào nữa.

Haruka thờ thẫn nhìn theo! Lòng dạ đen tối cô trỗi dậy. Chàng trai này đẹp trai hơn cả Ren. Cô đã xác định được mục tiêu mới rồi!!!

………….

………..

Yuuki chạy về phòng để tìm Lalitat. Quái lạ, bạn ấy biến mất không một vết tích. Cô thở dài ngồi xuống giường ngủ. Hay là Lali bỏ về trước. Ít ra phải nói cho cô một tiếng chứ!

Soạt___ủa, cái gì đây?

Một mẫu giấy, nó nằm trên giường. Yuuki khẽ nhấc nó lên “Yuuki-chan, tớ có công việc đột xuất, phải đi gấp. Có thể tớ cũng nghỉ học một thời gian. Cậu phải bảo trọng, đừng để bị ai ức hiếp nha! Lalitat”

– Emi?- Yuuki nhăn mặt thấy rõ

Việc gì mà phải gấp dữ vậy chứ?! Hôm nay là sinh nhật cô cơ mà….sáng đến giờ nhìn cậu ấy rất vui vẻ, không có đề cập đến gì hết.

Hay là… Lali bị ai đó tấn công? Rồi..giả vờ để lại mẫu giấy như cậu ấy đã rời đi vì chuyện gấp?

Nghĩ xong, yuuki tự cốc vào đầu mình!

Không đúng. Cô nghĩ đi đâu thế này? Lali rất mạnh mẽ, cô đã từng chứng kiến, Lali một mình hạ 8tên con trai(><). Cô không biết sợ là gì cả, ai làm khó được cô cơ chứ??? Yuuki cô lại bị ám ảnh truyện ngôn tình nặng lắm rồi!!!

Mau chóng đứng dậy, gạt bỏ mớ suy nghĩ vụn vặt ra khỏi đầu. Cô nên đi xuống bếp phụ giúp dì Noi thì hơn, chắc dì mệt lắm. Dù gì thì chị Haruka cũng cấm cô trở lại đó, Lali cũng đi về rồi. Cô không còn gì để làm nữa!!!

……..

…..

Vừa đi xuống bếp mà yuuki thầm trách móc Lalitat. Cậuu ấy cũng thật là…đã hứa đón sinh nhật với cô rồi mà. Thật ra…cha nói cô sinh ra vào “thời khắc vàng”

( shin: thời khắc vàng của gia tột Manjalet là 12h đêm)

Lili và cô định thức suốt đêm để thổi nến riêng trên chiếc bánh cô tự làm…vậy mà…

– Nghĩ cái gì mà thẫn thơ vậy hả~~~- Giọng nói nham nhở phía sau làm cô run lên

Cô xoay người lại….là Singuchi!!!

Thước phim sáng nay hiện về. Sao cô gặp người này hoài vậy chứ?

– Sao??? Làm gì mà run như cầy sấy vậy?- Ren nhướn mày gian xảo

– ….cậu đừng làm càng. Ở đây rất đông người chỉ cần tôi la lên một tiếng cậu sẽ phiền phức đấy

– Hừm~ coi bộ cũng không vừa nhỉ! Xin lỗil nhưng mơ đi, tôi hết hứng với cô rồi. Ghét nhất là bọn con gái không biết điều- Ren hậm.hực mắng. Xúi quẩy quá, tối nay gặp thứ quái quỷ gì mà singuchi này lần lượt bị 2chị em nhà Manjalet chơi một vố đau. Con em thì không biết điều chống đối, con chị dám trở mặt bỏ Ren. Khốn nạn!

– May quá. Nếu vậy thì xin phép cậu….- cô nghe ren nói thì thở phào. Cô phải mau đi kẻo cậu lại đổi ý!

– Khoan. Ai cho cô đi mà đi hả??- Ren tức tối cản đường cô lại

– Thế…cậu muốn gì?- yuuki đề phòng cậu ta. Lại mưu đồ gì đây?

– Tôi muốn cô đi tìm Haruka, bảo cô ta đến gặp tôi. Nếu không một số chuyện của cô ta sẽ được phơi bày ra toàn trường. Đừng tưởng tôi để yên sau đá tôi như vậy!!!

Ren nói xong liền hất mạnh cô té rồi bỏ đi. Yuuki, lặng lẽ đứng dậy phủi bộ váy trắng bị lắm bẩn. Thì ra là bị chị cô bỏ. Chị Haruka cũng thật là, không đã la người thứ bao nhiêu rồi. Ren là người chị ấy qua lại lâu nhất từ trước đến giờ, lại còn cho vào tận phòng. Cứ ngỡ chị thích cậu ấy thật. Thì ra cũng như bao người khác!

Nhưng sáng nay hai người còn thân mật lắm mà. Hà cớ gì chị ấy lại trở mặt nhanh như vậy????

Bỗng cô nhớ tới chàng trai lúc nãy. Anh ta…rất thu hút. Nói thật, từ trước đến giờ cô chưa từng gặp ai đẹp như vậy. Đẹp hơn cậu Ren rất nhiều, không phải là cô mê mụi cái đẹp, nhưng quả thực, ở anh ta có một cái gì đó…rất lạ! Cảm giác lúc nãy của cô khi gặp anh ta thật khó diễn tả. Tự nhiên xao xuyến đến kì lạ. Nhìn vào ánh mắt sắc lạnh đó, lòng cô….nói sao nhỉ….quặn thắt…nhối nhối…nhớ nhung??? Nhưng lại rất mơ hồ…cô không thể nhớ thêm gì được nữa. Nói chung, cảm giác lúc đó…khó có thể lặp lạii!

Anh ta là ai? Có thể cô đã gặp. Nhưng ở đâu? Khi nào? Và ra sao???

Ôi chỉ mới nghĩ chút thôi mà đầu cô bỗng đau nhức!!

Thôi cô không nghĩ nhiều nữa. Thân phận cô hèn mọn không nên nghĩ nhiều sẽ tốt hơn. Bây giờ cô sẽ đi xuống bếp với dì Noi, sẵn tiện rủ dì ăn luôn cái bánh cô làm định mời Lalilat tối nay.

Bóng dáng cô gái nhỏ lúi húi chạy đi.

……….

……….

Bước chân Kunet đang đi dọc hành lang, chợt khó chịu dừng lại. Anh cau mày liếc mắt sang người bên cạnh:

– Sao lại đi theo ta?

Haruka thoáng giật mình, nhanh nhảu đáp:

– Cha tôi sợ anh đi lạc, nên bảo tôi đi theo dẫn đường.

– Ta có thể tự đi!

Kunet nhếch môi. Hindo có đứa con gái cũng thật lắm điều

– Vậy sao được. Ai đời…lại để khách tự đi bao giờ. Hãy để tôi chỉ cho!!!- haruka dùng nụ cười mị hoặc như muốn cám dỗ anh

– Tùy cô!- Kunet hậm hực đáp

Haruka thoáng ý cười, có lí nào anh nở từ chối một đoá hoa quyến rũ như cô ta?

(shin: tự tin không cần tính. Tự kỉ ngại gì thị phi!!!)

– Cậu kunet này, cậu năm nay bao tuổi?

– ….

– Này, tôi hỏi cậu đấy!

– Thế cô bao nhiêu…

– Tôi hả, tôi 18 rồi. Còn cậu?

-..ta…….18…

Kunet nhếch môi.

– Ơ…trẻ vậyv. Bằng tuổi rồi- Haruka ngạc nhiên

Kunet im lặng. Môi anh cười mỉa. Đúng vậy, trẻ mà….chính xác là Năm Trăm Mười Tám tuổi!!!

– Tuyệt thật. Cậu có nghe câu:” tình yêu bằng tuổi khó phai nhạt” không??

Lời nói haruka vừa dứt, bước chân kunet dừng lại, anh liếc mắt qua nhìn cô gái ẻo lã này!

– Cô muốn nói gì?

– Ơ…ở đây có vẻ nóng quá nhỉ. Cậu không phiền nếu tôi cởi áo choàng chứ?!- haruka cười ẩn ý, cô cởi bỏ chiếc áo choàng ngoài, đắc chí khoe chiếc vai trắng do mặc váy không dây.

Thịch_trái tim kunet mạnh một nhịp. Ánh mắt hơi loé sáng lên lạ

Haruka vẫn chưa để ý, đang rất đắc chí, anh ta đã thấy rồi chứ? Cô đây quyến rũ như thế nào!

– Cô…muốn cám dỗ ta à?- Kunet lắp lửng

– Cám dỗ? Sao lại nỡ nói với một cô gái trong sáng như vậy~~~???

Haruka cười nửa miệng, cô đưa tay vén tóc ở cổ ra. Chiếc cổ đó bị kunet thu vào tầm mắt:

– Xem ra vẫn chưa hết nóng! – cô vờ nũng nịu

– …- mắt Kunet càng ngày càng sáng, cả người anh rạo rực, con người thấp kém này. Cô ta chọn nhằm người để chơi trò này rồi!!

– Anh không thấy nóng sao?- Thấy anh im lặng, haruka lại nói thêm

– …cô…nên mau chóng rời khỏi đây…nếu không ta sẽ không chịu trách nhiệm về những gì mình sắp làm đâu!- anh đáp

– Trách nhiệm. Tôi chính là muốn anh chịu trách nhiệm. Làm sao đây…tôi thích anh rồi- Thời cơ đã tới, haruka lấn tới ngã vào lòng kunet

– Không hối hận?

– Em thích anh. Em sẽ không hối hận~~

Đúng vậy. Cô chính là muốn anh hãy làm gì đó đi, vào ngay lúc này, nếu anh là một thằng đàn ông!

Nhưng….

RẦMMMM!!!

Cơn đau nhức từ lưng truyền tới, haruka hoảng hốt mở mắt ra, hai tay cô bị kunet nắm chặt áp vào tường…cái gì đây…á..nh…ánh mắt đáng sợ đó….

– Đánh thức cơn khát máu của một macàrồng. Cô đúng là chán sống!

– Anh…Anh….- Haruka tái xanh mặt mày…người này là gì…..đáng sợ quá..

– Đây là lựa chọn của cô. Đừng trách ta…

Chẳng lẽ…thông tin về những bài báo gần đây. Căn bệnh hoang tưởng. “dịch quỷ hút máu”???????

Mặt kunet ngày càng tiến gần cổ haruka..

– Aaaaaaa……..

………

……..

Yuuki đang đi thì nghe tiếng hét của chị phía gian nhà nghỉ cho khách. Cô vội vã chạy đi xem. Trước mắt cô là mộtt khung cảnh bất bình thường.

Chị Huruka bị một tên con trai tấn công. Sàm sỡ???

– CHỊ..- Yuuki kêu lên

– Yuu…yuuki…mau cứu tao…mau cứu chị mày!!!!- Huraka hét lớn

– Bỏ chị ấy ra. Tên biến thái- cô nhào với xô kunet ra. Không phòng bị, anj bị cô hất ra xa

– Đồ…đồ bệnh hoạn…anh điên hả??- Haruka nấp sau lưng yuuki run rẩy. May quá, súyt nữa là bị anh ta tấn công rồi

– Anh…sao lại làm thế?- yuuki quát

Kunet tức giận ngớc lên trừng mắt với yuuki, con nhóc phá đám này!

– Máu…- Anh gằn giọng

– Cái gì?- haruka nhăn mặt

– Anh điên rồi!- yuuki nói

– Bây giờ ta muốn máu!!!

Ánh mắt kunet sáng loé ghê rợn. Gió từ đâu thổi đến tới tấp…khung cảnh thật ghê sợ!

Haruka nhìn ” thằng điên” sợ hãi. Hắn ta…sẽ bắt cô lại mất…không được cô phải tự cứu lấy thân!!! Cô phải…

– ÁÁÁ_yuuki bị mất đà ngã về trước

Haruka xô yuuki về phía kunet:

– Anh..anh muốn chơi thì chơi với con nhỏ này. Tôi..đi trước…

Nói xonh cô ta quay đầu vội vã chạy đi…

– chị???- yuuki sững sốt nhìn theo bóng chị mình. Sao.. Chị lại làm thế…cô vừa cứu chị mà…chị?????

Pặc….

– Chạy đi đâu!- tay yuuki bị kunet tóm lại

– Á- cô hoảng hốt

– Có con chị tốt nhỉ. Đẩy em gái vào chỗ chết cứu lấy thân..

– Anh…thả ra…

– Đừng hòng..chị ngươi cả gan đánh thức ta. Bây giờ ta muốn uống máu…

– Anh bị biến thái hả…anh điên rồi!!!!!!!- cô quát lớn

Ánh mắt anh lại sáng rực lên. Bỗng tay chân cô như bị đông cứng lại, miệng cứng đơ….chuyện gì thế này???

– Cầu chúa đi cô gái!!!

Khuôn mặt kunet áp sát vào cổ yuuki. Cô không thể nào giãy giụa được. Đây…là căn bệnh hoang tưởng Emi nói với cô sao???? Cô phải làm sao đây?? Cô sẽ là nạn nhân tiếp theo ư?????

Phập_một âm thanh rùng rợn vang lên ở góc tối hành lang.

Yuuki trợn mắt không thể nói thành tiếng. Cái cô cảm nhận…không phải là nổi đau da thịt bị cắn xé…..cái cô cảm nhận….là gì đây…hai vật nhọn đang cắn vào cổ cô như nam châm hút đi từng tế bào máu từ sâu bên trong cơ thể?????

Cứ như…có một con ma cà rồng đang hút máu cô vậy?????

O.s

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN