Trung Nguyên Ngũ Bách
Chương Kiếm Đạo Độc Tôn - Chương 49: Cửi Đỉnh Hiên.
Diệp Hải không dám xem thường Diệp Thần, một quyền tràn ngập chân khí đánh ra, từ trong không khí nổi lên những đường chấn động nhàn nhạt, khuếch tán bốn phía.
Thân thể Diệp Thần bất động, đồng dạng cũng tung một quyền nghênh đón.
Phanh!
Không khí như bị đánh vỡ, hai nắm đấm chạm vào nhau, phát ra những tiếng nổ lạch cạch.
– Không được, đệ quá biến thái, mới đột phá mà chân khí đã ổn định như vậy.
Diệp Hải lùi lại mười bước, bất đắc dĩ cười khổ.
Diệp Thần ngồi lại lên ghế,
– Cùng ngồi xuống dùng bữa đi!
Hai người ngồi đối diện nhau, không hề tỏ vẻ kệch cỡm.
Cách đó không xa Diệp Huyên mặt đầy phiền muộn, vốn tưởng qua một khoảng thời gian nữa, đợi đột phá Ngưng Chân Cảnh trung kì là có thể áp chế Diệp Thần, ai ngờ đối phương lại đi trước một bước, tấn cấp Ngưng Chân Cảnh sơ kì, hơn nữa chân khí không phải ổn định bình thường, lúc này muốn đánh thắng hắn chẳng khác gì nằm mơ giữa ban ngày, cho dù đạt đến Ngưng Chân Cảnh trung kì cũng không còn gì chắc chắn.
– Diệp Thần, quên nói với ngươi, Tuyết Nhạn tỷ đã bước vào Ngưng Chân Cảnh hậu kì rồi.
Diệp Huyên không cam tâm chịu thiệt, nhắc đến Cơ Tuyết Nhạn để đả kích Diệp Thần.
Diệp Thần tùy ý nói:
– Cơ Tuyết Nhạn không phải mục tiêu để ta theo đuổi, mục tiêu đầu tiên của ta là xưng bá trong giới thanh niên Thiên Phong Quốc, về phần mục tiêu thứ hai tạm thời chưa nghĩ ra.
Diệp Huyên nghe vậy khinh thường nói:
– Nằm mơ! Thanh niên Thiên Phong Quốc cao thủ nhiều không kể xiết, không nói tứ Đại công tử tiếng tăm lừng lẫy, ngay cả Đệ tử nội môn Phỉ Thúy Cốc cũng có thể áp chế được ngươi, đương nhiên, có thể ngươi cho rằng ta đang nói khoác, nhưng ngươi chỉ cần quay về hỏi sư huynh sư tỷ ngươi thì biết, trên giang hồ, ai chưa từng chịu thiệt trước Đệ tử Phỉ Thúy Cốc.
– Diệp Huyên, những lời muội nói thật chẳng dễ nghe chút nào, cho dù muội là đệ tử Phỉ Thúy Cốc, nhưng cũng là đệ tử trực hệ Diệp gia, sao lại lấy người ngoài ra để đả kích người mình.
Diệp Hải không quen với thái độ của Diệp Huyên, buông đũa quát.
Diệp Huyên hừ lạnh một tiếng:
– Muội chính là nhìn hắn không thuận mắt.
Diệp Hải thẳng thắn nói:
– Ta thấy muội là không chịu nổi thất bại! Cũng đúng, trước đây thiên phú Diệp Thần bình thường, căn bản không thể so sánh được với muội, muội chưa từng nghĩ mình sẽ thua hắn, cho nên khi Diệp Thần biểu hiện ra thực lực vượt xa muội, khiến trong lòng muội không thoải mái, ta nói vậy có đúng không.
– Đừng có vui mừng quá sớm, bây giờ vượt qua không có nghĩa sau này cũng như vậy, Phỉ Thúy Cốc là Thiên Phong Quốc đệ nhất đại tông môn, đệ tử bồi dưỡng ra đều là những người ưu tú nhất.
Diệp Huyên bị Diệp Hải làm cho sững người, ngữ khí có chút kích động.
– Diệp Huyên nói không sai, hai người các ngươi chính là ếch ngồi đáy giếng, Bắc Tuyết Sơn Trang và Phỉ Thúy Cốc là thất phẩm đại tông môn, thực lực cường đại thế nào không phải là thứ các ngươi có thể tưởng tượng ra được, cứ đợi đấy, một năm sau, ta nhất định sẽ đánh bại các ngươi.
Không biết từ lúc nào, Diệp Đường đã đi vài sảnh dùng bữa.
Trong lòng Diệp Thần cười lạnh, mặc dù thiên phú hai người không tệ, nhưng tâm tính quá kém, thường ngày thuận phong thuận thủy còn đỡ, có cái gì trở ngại thì sức chịu đựng còn kém hơn cả người thường, hơn nữa lại thích để tâm mấy chuyện vụn vặt, nắm chắc không buông, cuối cùng dẫn đến tâm lý thiếu cân bằng.
Nói một cách đơn giản là tâm trí bị giấu kín trong lòng cần bộc phát.
Không muốn dây dưa cùng đối phương, Diệp Thần thản nhiên nói:
– Mọi thứ cứ dùng hành động thực tế chứng minh, nói miệng thì ai cũng có thể, được rồi, đừng làm phiền ta dùng bữa nữa.
Dùng qua bữa sáng, Diệp Thần và Diệp hải kết bạn, cùng nhau đi đến phố cổ vật tương đối có tiếng ở Lạc Thành.
Phố cổ vật có lịch sử cơ hồ cũng dài bằng Lạc Thành, kiến trúc vô cùng cổ lão, chủ tiệm không biết đã thay bao nhiêu đời, đương nhiên, phần lớn đều là cha truyền con nối, đời đời truyền lại.
Đi trên phố, thương phẩm trong các cửa hàng hai bên đường mời chào liên tục khiến Diệp Trần đối phó không xuể.
Diệp Hải bên cạnh nói:
– Phố cổ vật thường mang theo kì ngộ, từng có người dùng hai lạng bạc để mua một miếng thượng phẩm linh thạch bất hiện sơn bất lộ thủy, cuối cùng bán lại cho một Võ giả Bão Nguyên Cảnh, kiếm hơn hai trăm vạn lạng bạc, cả đời không lo cơm áo gạo tiền.
Diệp Thần cười cười, chuyện này hắn cũng biết, linh thạch tổng cộng chia thành tứ phẩm, phân biệt gồm hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, cực phẩm, giữa mỗi một phẩm khoảng cách vô cùng lớn, dưới điều kiện bình thường, một miếng trung phẩm linh thạch có thể đổi năm mươi miếng hạ phẩm linh thạch, một miếng thượng phẩm linh thạch có thể đổi năm mươi miếng trung phẩm linh thạch, tính ra, một miếng thượng phẩm linh thạch tương đương hai ngàn năm trăm miếng hạ phẩm linh thạch, cũng chính là hai trăm năm mươi lạng bạc, có thể khiến một người bình thường sống yên ổn mười đời cũng không thành vấn đề.
– Đi, chúng ta đến Cửu Đỉnh Hiên xem sao.
Diệp Hải giơ tay chỉ vào cổ vật lầu cách đó chừng hai mươi bước.
Diệp Thần gật gật đầu, Cửu Đỉnh Hiên là cửa hàng có lịch sử ngàn năm trên phố cổ vật, diện tích rộng rãi nhất, chính giữa đại đường là một chiếc cửu túc đỉnh đồng coi như là chiêu bài, Gia chủ Diệp gia năm đó từng muốn mua lại nhưng bị từ chối, sau này, nghe nói, thế lực phía sau Cửu Đỉnh Hiên rất cường đại, ngay cả Diệp gia cũng không dám động vào nó.
Bước qua cánh cửa, không có người ra đón tiếp, tất cả đều đang bận rộn.
Diệp Thần và Diệp Hải cũng không để ý, trực tiếp đi vào bên trong.
Thứ đầu tiên đập vào mắt là một chiếc đỉnh đồng khổng lồ cao hơn ba đầu người, sắc xanh đã ngả dần sang đen, hình thái tròn trịa, bên ngoài có khắc rất nhiều chữ cổ khác nhau, bên dưới có cửu túc chống đỡ, nhìn rất vững chắc, tựa hồ như có thể chống đỡ cả thiên địa, mang lại cho tâm hồn người ta một sự rung động cực lớn.
Diệp Thần hít một hơi thật sâu, lần trước đến đây là bốn năm trước, lúc đó chưa hiểu chuyện, nhìn cửu túc đỉnh đồng không có quá nhiều cảm xúc, chỉ là cảm thấy rất có khí thế, bây giờ nhìn lại, linh hồn như đang run rẩy, chân khí hoạt bát ẩn hiện có chút ngưng trệ.
Quay sang nhìn Diệp Hải, thấy hắn vẫn thờ ơ, trong lòng Diệp Thần ngạc nhiên nhưng không nói ra lời.
– Lên lầu hai đi! Lầu một toàn là đồ chơi trẻ con.
Túy ý nhìn một vòng, thấy không có cổ vật ưng ý, Diệp Thần đề nghị.
– Ừm, lầu một cũng không có gì khác biệt so với những cửa hàng khác.
Hai người sánh vai, đi lên lầu hai cổ điển trang nhã của Cửu Đỉnh Hiên.
Khác với lầu một, lầu hai người rất ít, cộng thêm nhân viên trông hàng cũng chỉ có khoảng mười lăm mười sáu người, tương đối trống trải.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!