Bạch Phát Vương Phi
Chương 53: Thống biệt sở ái
Hắn bỗng nhiên chân tay luống cuống, đôi tay run run nâng mặt nàng lên, lại không biết bước tiếp theo nên làm cái gì bây giờ. Hắn chưa bao giờ an ủi ai, cũng không có thử qua an ủi ai.
“A Mạn?” Hắn thử thăm dò gọi tên nàng, âm thanh không tự giác mà ôn nhu như nước.
Mạn Yêu xuyên thấu qua hai mắt đẫm lệ mê mang, nhìn đến trong mắt hắn tràn ngập đau lòng cùng khẩn trương. Nước mắt còn đang cuồn cuộn rơi, trong lòng lan tràn chua xót vô biên. Nàng nhìn hắn, không đáp lại.
Tông Chính Vô Ưu tâm bị kéo căng thẳng, từng đợt đau lòng, lại nhíu mày nói: “Nàng khóc cái gì? Ta còn không chết được! Cho dù phải chết, cũng muốn đem nàng mang đi ra ngoài sau đó lại chết.”
“Ai vì ngươi khóc hả?” Mạn Yêu hất tay hắn ra, mắt nhìn chỗ khác, âm thanh bất tri bất giác liền nhiều thêm một tia thê lương cùng ai oán, “Ngươi có chết hay không, có quan hệ gì đến ta? Kỳ thật ngươi căn bản không cần cứu ta, với ta mà nói, sống như vậy, không bằng chết cho thống khoái.” Giờ khắc này, nàng thật là cảm thấy như thế, sống quá mệt mỏi quá thống khổ, nhìn không thấy hy vọng, cũng tìm không thấy ý nghĩa tồn tại. Nàng hoàn toàn mờ mịt.
Tông Chính Vô Ưu ấn đường nhíu chặt, trực giác hỏi: “Nàng sống không hạnh phúc sao? Không phải đã có cảm tình với Phó Trù sao? Vì sao còn nói loại lời này?”
Mạn Yêu thê lương cười nói: “Hạnh phúc?” Hạnh phúc sớm ở tại gian trầm hương tiểu trúc sau núi phủ Ly Vương đã rời nàng mà đi!
Tông Chính Vô Ưu nhìn thần sắc bi thương đầy trong mắt nàng, không cấm mê mang, trong lòng nàng rốt cuộc là như thế nào, hắn đã hoàn toàn đoán không ra.
“Lúc trước, nàng…… Vì sao không chịu quay đầu lại?” Hắn hỏi, thế nhưng mang theo trách cứ.
Mạn Yêu trong lòng đau xót, không cấm hỏi lại: “Ta vì sao phải quay đầu? Là ngươi trước cự hôn, sau lại lừa gạt lợi dụng …… Ở khi ta biết được chân tướng, ngươi không có nói với ta một câu xin lỗi, cũng không có hướng ta có bất luận giải thích nào…… Ngươi nói với Cửu hoàng tử, là ta cam tâm tình nguyện, nếu ta lúc ấy biết ngươi là hư tình giả ý, ta sẽ cam tâm tình nguyện sao?”
Nàng thương tâm chất vấn, những cái ngụy trang đạm mạc tất cả đều không thấy bóng dáng.
Tông Chính Vô Ưu đáy lòng đau xót, lồng ngực rung mạnh, hơi hơi hé miệng, nhưng không biết phải nói gì. Nàng nói rất đúng, những chuyện đó quả thật là hắn sai, hắn cũng từng ở đêm khuya trong mộng tỉnh lại, vô số lần thống hận tất cả sai lầm mà mình phạm phải.
Ánh mắt hắn đau thương, vội vàng bắt lấy tay nàng, biện giải nói: “Ta không phải hư tình giả ý!”
“Ta làm sao biết được?” Mạn Yêu ném tay hắn ra, thối lui hai bước, lau đi nước mắt, quật cường mà ngẩng đầu, nghĩ đến lúc ấy thái độ lạnh nhạt lại tổn thương người của hắn, nàng vẫn như cũ đau lòng không thôi, lại nói: “Ngươi đem chuyện cưới ta coi như là phần thưởng lớn nhất đối với ta, ngươi cho rằng ta sẽ vui vẻ tiếp thu, đối với ngươi cảm động đến rơi nước mắt? Ngươi chưa bao giờ biết thái độ của ngươi đả thương người biết bao nhiêu, ngươi cũng không có chân chính hiểu rõ cảm thụ trong lòng ta! Ngươi đã từng hỏi ta, ở thế giới kia là chết như thế nào, ta hiện tại nói cho ngươi biết. Ta là bị một nam nhân lấy danh nghĩa tình yêu giết chết! Vì đấu tranh trên thương trường, vì sản nghiệp gia tộc ta, hắn lừa gạt ta, lợi dụng ta, khiến cho ta trở thành đá kê chân để hắn bước lên vị trí của mình, sau khi hắn đạt được mục đích, không chút khách khí mà trí ta vào chỗ chết!”
Chuyện cũ nhắc lại, cái loại thống khổ cùng phẫn hận (tức giận oán hận) này vẫn như cũ khắc cốt ghi tâm.
Tông Chính Vô Ưu nhìn con ngươi trong sáng của nàng có nồng đậm chế giễu cùng châm chọc, đó là nhạo báng đối với vận mệnh của chính mình. Đáy lòng hắn hung hăng trầm xuống, đây cũng là biểu tình của cái ngày bên cạnh ao ôn tuyền, sau khi nàng phát hiện chân tướng hắn lợi dụng nàng.
Mạn Yêu thê lương lại nói: “Cho nên, ta chán ghét bị lợi dụng, nhưng ta vẫn cứ sống trong lợi dụng, không thoát khỏi được. Ta cho rằng ngươi đối với ta là thật tình, nhưng kết quả, mới phát hiện đó cũng giống nhau chỉ là lừa gạt! Nhưng mà, ngươi so với hắn còn đáng giận hơn, hắn chỉ là làm hại ta chết, ngươi lại là làm cho ta cả tâm cũng chết theo! Ta có thể tiếp nhận bất kỳ ai bất kỳ phương thức lợi dụng cùng phản bội nào, nhưng ta không thể tiếp nhận lấy danh nghĩa tình yêu để lừa gạt cùng thương tổn. Ngươi làm ta cảm thấy, tình cảm của chính mình buồn cười đến như vậy, càng là nói cho ta biết, kiếp trước của ta, đã chết vô ích!”
Tông Chính Vô Ưu nghe vậy trái tim liền chấn động, mắt phượng thâm thúy tràn đầy áy náy cùng đau lòng, rốt cuộc đã hiểu được vì sao lúc trước nàng rời hắn mà đi quyết tuyệt như vậy, không lưu nửa con đường sống! Thì ra không phải không yêu, cũng không phải yêu không đủ sâu đậm, mà là bị tổn thương quá tàn nhẫn, cho nên mới quyết tuyệt. Nhìn biểu tình quật cường của nàng lại bị tổn thương, đây là lần đầu tiên, nàng thổ lộ lòng mình với hắn. Trước kia, nàng vẫn luôn che dấu tốt đến như vậy, tốt đến làm hắn cơ hồ cho rằng kỳ thật nàng chưa từng có thật tình yêu hắn qua. Hắn mở miệng, giọng nói khàn khàn: “Ta lúc ấy cũng không biết…”
“Ngươi không biết cái gì?” Mạn Yêu lạnh lùng đánh gãy lời nói của hắn, hỏi: “Không biết rằng hành vi của ngươi sẽ tạo thành thương tổn đối với ta? Hay vẫn là không biết ngươi lúc ấy đã đối ta sinh ra cảm tình? Nếu…… Nếu như ta không phải là Dung Nhạc trưởng công chúa, nếu ta không có lựa chọn gả cho Phó Trù, mà là tùy ngươi an bài, tùy ngươi khống chế, ta nghĩ ngươi…… Có lẽ cả đời cũng sẽ không biết, kỳ thật lúc ấy ngươi cũng bỏ ra chân tình của mình?”
Tông Chính Vô Ưu thân hình chấn động, Mạn Yêu lại trào phúng mà cười, bị nàng nói trúng rồi. Chú định hắn sau khi phải mất đi nàng mới biết được chân tình của chính mình, nàng cũng là chú định phải ở khi không thể quay đầu lại mới hiểu được hắn cũng có chân tình, hết thảy mọi thứ, đều do định mệnh.
Mưa đêm của ngày thu, thực lạnh, nàng còn mặc chiếc áo đã bị nước mưa thấm ướt, cứ việc bên cạnh chính là đống lửa, nàng lại không cảm thấy ấm áp. Nàng nghĩ, có một số vết thương, có lẽ chỉ có mổ ra, mới có cơ hội khép lại.
Gió cuốn lạnh lẽo, nước mưa lạnh băng, xuyên qua cửa động, thổi qua ngọn lửa đang cuồng loạn đong đưa, bọn họ ở bên đống lửa, đều trầm mặc.
Nỗi lòng dần dần bình định, Mạn Yêu cảm giác nhẹ nhàng đi rất nhiều, những vết thương không dám đụng vào vẫn luôn được nàng đè nén ở đáy lòng không còn khiến cho nàng cảm thấy hít thở không thông, nàng nghĩ về sau, nàng cũng có thể thản nhiên đối mặt.
“Lại đây ngồi xuống đi, ta giúp ngươi băng bó vết thương.” Nàng nhàn nhạt nói, lại khôi phục bình tĩnh lúc trước, lúc này đây, là thật sự bình tĩnh, mà một người chỉ có chân chính bình tĩnh, mới có thể nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện.
Tông Chính Vô Ưu không nhúc nhích, hắn thoạt nhìn so với trước còn muốn mờ mịt, tuyệt vọng, ánh mắt tràn ngập bi ai cùng hối hận, không còn có sự dũng mãnh khi đối phó với bầy sói.
Mạn Yêu trong lòng hơi đau, đi qua kéo hắn ngồi xuống, hắn ngược lại không kháng cự, chỉ là có chút đờ đẫn, tùy ý nàng.
Mạn Yêu thay hắn bao lại vết thương, ở bên người hắn thở dài: “Giữa chúng ta, đi đến nước này …… Là chú định. Cho dù trở lại lần nữa, ở bên cạnh ao ôn tuyền, ngươi vẫn là sẽ đối với ta lạnh nhạt, sẽ không giải thích bất luận cái gì với ta, mà ta, ở trong gian mật thất phong bế kia, cũng sẽ không bởi vì một câu nói của ngươi mà quay đầu lại, không màng tất cả …… Đây là nhân sinh phải trải qua của chúng ta và cá tính khiến nó trở nên như vậy, cho dù trọng lại (quay về) một trăm lần, kết quả vẫn như cũ sẽ không thay đổi. Cho nên không cần hối hận, chỉ cần nhận biết rõ con đường về sau thì tốt rồi.”
Nàng sâu kín thở dài, mang theo thương cảm nhàn nhạt, thật lâu vẫn quanh quẩn ở trong lòng Tông Chính Vô Ưu, hắn không thể không thừa nhận, nàng nói rất đúng, cho dù trọng lại một trăm lần, lấy tính cách của bọn họ, ở lúc ấy, vẫn là sẽ làm ra phản ứng giống nhau. Mà, con đường về sau ……
“Con đường về sau …” Hắn bỗng nhiên xoay người, bắt lấy hai vai thon gầy của nàng, ánh mắt cực kỳ kiên định, nói “Con đường về sau ta biết rất rõ ràng! Chuyện trước kia, đích xác không thể thay đổi, nhưng về sau, chỉ cần nàng nguyện ý, cái gì cũng đều có thể thay đổi.”
Mạn Yêu nhẹ nhàng nói: “Từ khi ta lựa chọn gả cho Phó Trù, giữa chúng ta đã bỏ lỡ. Lấy thân phận trước mắt của ngươi và ta, cùng với thế cục trước mắt….”
“Những cái đó đều không quan trọng! Thân phận ở trong mắt ta, trước nay đều không phải là chướng ngại gì, còn về tình thế, thắng thua thực mau sẽ thấy kết quả. A Mạn, ta không nghĩ sẽ bỏ qua! Chỉ cần nàng chịu lại cho ta một lần cơ hội, mặc dù là tương lai ta làm đế vương, cũng không cần ba ngàn hậu cung, duy nguyện có nàng một người làm bạn, cuộc đời này là đủ rồi” ánh mắt hắn mãnh liệt, ánh lửa bốc cháy chiếu vào trong mắt hắn lóe lên hy vọng quang hoa thật mạnh.
Trong lòng Mạn Yêu thật đau, chuyện tới hiện giờ, hắn thế nhưng nói ra lời hứa hẹn như thế, không cần ba ngàn hậu cung, chỉ cần nàng một người. Chính là, hắn có biết, một cái tình yêu của đế vương, thật sự có thể tùy theo ý muốn của mình sao? Nàng không thể nói cho Tông Chính Vô Ưu biết, nàng nói qua với Phó Trù, nếu Phó Trù bại (thua), trên trời dưới đất, sống chết nàng cũng đi theo, đổi lại là hắn (TCVU), nàng cũng như thế! Nếu hắn thật sự làm đế vương, nàng là thê tử của loạn thần, sẽ bị người trong thiên hạ phỉ nhổ, làm sao có thể đứng ở bên cạnh hắn, cùng hắn sóng vai cầm tay, cả đời làm bạn. Làm đế vương, gánh vác trọng trách thiên hạ thương sinh, hắn lại không có khả năng giống như trước tùy ý làm gì thì làm, tùy hứng độc đoán, một cái đế vương, sẽ có rất rất nhiều bi ai cùng không thể nề hà. So sánh với với giang sơn, phân lượng nữ nhân, đến tột cùng có thể nặng bao nhiêu?
Mạn Yêu nhìn hắn, lắc đầu, ngữ khí bình đạm nói: “Ta đã đáp ứng với Phó Trù, chỉ cần hắn về sau không lợi dụng ta, ta liền sẽ vĩnh viễn bồi ở bên người hắn, không rời, không bỏ.”
Ánh mắt Tông Chính Vô Ưu biến đổi, vừa mới bốc cháy lên hy vọng lại bị lời nói tàn khốc này hung hăng dập tắt, hắn thu tay về, trầm giọng nói: “Hắn vừa rồi đã lợi dụng nàng!”
Mạn Yêu nói: “Ta tin tưởng đó không phải do hắn làm……”
Tông Chính Vô Ưu nhíu mày cười lạnh nói: “Cho dù là không phải, hắn cũng không có tới cứu nàng! Thời điểm nàng ngã xuống huyền nhai, không có! Lúc suýt nữa bị trúng tên, không có! Thời điểm bị ác lang bao vây, cũng không có!”
Mạn Yêu đáy lòng trầm xuống, thế nhưng không có lời nào mà chống đỡ, rũ xuống mí mắt, không dám nhìn ánh mắt sắc bén của hắn (TCVU), nhẹ giọng nói: “Hắn (Phó Trù) có sứ mệnh của hắn ……”
Tông Chính Vô Ưu ngắt lời: “Sứ mệnh của hắn là trí ta vào chỗ chết! Đừng nói với ta, nàng không biết!” Hắn giận dữ đứng dậy, phất tay áo quay người đi.
Mạn Yêu chấn trụ, ngơ ngác mà nhìn bóng dáng cứng đờ của hắn, thử nói: “Ngươi…… Đã biết thân phận của hắn (PT)?”
Tông Chính Vô Ưu hừ lạnh nói: “Nhi tử của Phó Uyên, ta như thế nào lại có thể không biết? Nếu biết được sớm hơn, bổn vương nhất định sẽ không cho hắn cơ hội khiến cho hắn sống tới ngày hôm nay!”
Mạn Yêu cả kinh cũng đứng lên, thật cẩn thận mà nói: “Các ngươi…… Rốt cuộc vẫn là huynh đệ……”
“Ai nói bổn vương với hắn là huynh đệ?” Tông Chính Vô Ưu đột nhiên xoay người lại, kia phản ứng cơ hồ cùng Phó Trù giống nhau như đúc, không chỉ thề thốt phủ nhận sự thật là huynh đệ, càng là hận ý nùng liệt, nghiến răng nghiến lợi. Mạn Yêu không khỏi nghi hoặc, Phó Trù hận Tông Chính Vô Ưu là bởi vì Lâm Thiên hoàng, Tông Chính Vô Ưu hận Phó Trù như thế lại là vì cái gì?
“Sát mẫu chi thù, không đội trời chung!” Tông Chính Vô Ưu lạnh lùng phun ra tám chữ này, đem Mạn Yêu chấn động ở nơi đó.
Một đêm ngắn ngủi mà lại dài, lửa trong đống lửa đã dần dần tắt đi, bọn họ cũng không thêm cũi, cứ như vậy yên lặng nhìn đối phương, cảm thụ được hơi thở tuyệt vọng tràn ngập bốn phía, cũng không nói gì.
Bên ngoài mưa dần dần ngừng lại, trời còn chưa sáng, Lãnh Viêm mang theo người Vô Ẩn lâu liền tìm được nơi này. Mạn Yêu theo Tông Chính Vô Ưu đi ra ngoài động, nơi nơi đều là xác chết của sói hoang. Tu La Thất Sát cầm kiếm đứng ở giữa những cái xác đó, màu sắc mặt nạ quỷ đỏ trên mặt bọn họ cùng với máu sói chảy xuôi khắp nơi, đều giống nhau tươi đẹp.
Nhìn thấy Tông Chính Vô Ưu, bọn họ rất là cung kính mà cúi đầu.
Lãnh Viêm nhìn ra Tông Chính Vô Ưu bị thương, sắc mặt hơi đổi, Tông Chính Vô Ưu nhàn nhạt hỏi: “Tình huống bên ngoài như thế nào?”
Lãnh Viêm trả lời: “Bệ hạ đột nhiên trọng chứng (bệnh nặng) phát tác, đã được cấm vệ quân hộ tống hồi cung. Thái Tử triệu tập quần thần, nói Vương gia tự tiện điều binh hồi kinh, có tâm làm phản, không những niêm phong vương phủ, Hình Bộ còn đã phát bố cáo truy nã Vương gia, cũng thỉnh Vệ quốc Đại tướng quân Phó Trù điều phái nhân mã ra mặt trấn áp đại quân Giang Nam, hiện tại kinh thành đã bị bọn họ khống chế. Đại quân Giang Nam ở ngoài kinh thành ba mươi dặm hạ trại, Hướng thống lĩnh cấm vệ quân bị Thái Tử lấy tội danh hành sự bất lực cách chức bỏ tù, năm vạn cấm vệ quân tạm do thân tín của Thái Tử thống lĩnh……”
Bất quá chỉ ngắn ngủn mấy canh giờ, bọn họ đã mất quyền chủ động.
Mạn Yêu nghe thấy sắc mặt đại biến, nàng vẫn luôn cho rằng cứ việc Phó Trù tay cầm tam quân, nhưng Tông Chính Vô Ưu trước sau chiếm hết thượng phong, không nghĩ tới, chỉ là ngắn ngủn mấy cái canh giờ, thế cục trong triều thế nhưng phát sinh biến hóa lớn như thế! Phó Trù, hắn…… Vì đối kháng Tông Chính Vô Ưu, đã cùng Thái Tử liên thủ, khó trách, khó trách Phó Trù không cứu nàng!
Tâm lạnh như nước, nàng nhìn bóng dáng nam tử phía trước thân bị trọng thương lại đứng đến thẳng tắp, nội tâm tức khắc tràn ngập áy náy, rốt cuộc vẫn là nàng liên lụy hắn.
Phía trước, Tông Chính Vô Ưu trong mắt khói mù chợt lóe, cũng không hoảng loạn, chỉ là mặt vô biểu tình hỏi: “Thái Tử giờ phút này người ở nơi nào?”
Lãnh Viêm nói: “Bẩm, Hoàng cung. Thái Tử đang tìm kiếm ngọc tỷ truyền quốc khắp nơi. Nghe nói……không thấy ngọc tỷ!”
Cửu hoàng tử kêu lên: “Không thấy ngọc tỷ? Sao lại như vậy? Còn nữa nha, phụ hoàng như thế nào ở thời điểm này phát bệnh? Này cũng quá xảo đi (đúng lúc)! Thất ca, chúng ta hiện tại làm sao bây giờ?”
Tông Chính Vô Ưu mắt phượng nhíu lại, trọng chứng phát tác? Sợ là một lòng cầu đi (Lâm Thiên hoàng), đem tất cả gánh nặng trách nhiệm đều ném cho hắn, khiến cho hắn không hề được lựa chọn không thể không tiếp lấy! Hắn không khỏi mặt trầm như nước, lại bình tĩnh phân phó: “Tập kết đại quân, đóng giữ sườn núi Phục Vân.” Nói xong quay đầu lại, nhìn nữ tử hình dung chật vật phía sau, hỏi: “Ta cuối cùng hỏi nàng, nàng là theo ta đi……hay là hồi phủ Tướng quân?”
“Ta……” Nữ tử há mồm, song môi bỗng nhiên run run lên, ánh mắt nam tử đối diện đã không có như đêm qua vội vàng, phẫn nộ, bi thương, tuyệt vọng, hối hận, chờ đợi, giờ phút này trong mắt hắn chỉ có bình tĩnh, trấn định, khiến cho nàng bản năng muốn hướng hắn bước đến nhưng chân còn không có nâng lên cũng đã thu trở về.
Muốn cùng hắn đi sao? Thân phận nàng như vậy……
“Ai nha, Li Nguyệt, ngươi còn suy nghĩ cái gì? Mau theo chúng ta đi đi, không có thời gian rồi!” Cửu hoàng tử có chút nóng nảy.
Tông Chính Vô Ưu tựa nhìn ra do dự của nàng, ngưng mi nói: “Nếu nàng nguyện ý theo ta đi, không cần cố kỵ thân phận!”
Sao có thể không suy xét? Hiện giờ thế cục này …… Phó Trù khống chế kinh thành, chiếm đóng ở hoàng cung, có hoàng đế trong tay, Thái Tử vì danh nghĩa, gắn cho hắn tội mưu nghịch, chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hoà, mà hắn, không màng hậu quả, vì nàng chậm trễ một đêm, mất đi quyền chủ động, lại không có cấm vệ quân nội ứng ngoại hợp. Hắn chỉ còn bảy vạn nhân mã đối phó với Phó Trù mười tám vạn đại quân, lấy ít địch đông. Còn có, lại mang nàng phu nhân Vệ quốc Đại tướng quân ở bên người, chỉ sợ không cần người khác tung tin đồn, cũng sẽ khiến lòng quân dao động!
Cho dù tính không đi quản thân phận, còn có, còn có thân thể này của nàng …… Đêm trăng tròn lại sắp tới, lấy không được thuốc giải, nàng sẽ trở thành gánh nặng cho hắn, càng sẽ khiến hắn bị người khác quản chế……
Không được! Nàng không thể cùng hắn đi, tuyệt đối không thể!
Tâm niệm đã định, nàng đột nhiên ngẩng đầu, hướng hắn kiên định nói: “Ta hồi phủ Tướng quân.”
Tông Chính Vô Ưu vốn không có trông mong kỳ vọng gì, nhưng nhìn nàng do dự nửa ngày, cho rằng nàng có điều dao động, trong lòng dần dần dâng lên hy vọng, lại không dự đoán được cuối cùng nàng vẫn là lựa chọn Phó Trù. Không khỏi ngực đau nhức, bình tĩnh trong mắt vỡ vụn, hắn quay đầu lại, cắn răng nói: “Lãnh Viêm, đưa Phó phu nhân hồi phủ Tướng quân.”
Phó phu nhân! Đây là nàng lần thứ hai nghe hắn gọi nàng như vậy, gọi rất tốt! Nàng nâng cằm lên cười nói: “Đúng! Ta là Phó phu nhân! Hy vọng Ly Vương có thể nhớ kỹ thân phận ta, về sau, mặc kệ phát sinh chuyện gì, đều có phu quân ta sẽ lo cho ta, thỉnh Ly Vương chớ lại xen vào việc của người khác, để tránh làm đề tài câu chuyện của người.”
“Nàng!” Tông Chính Vô Ưu đột nhiên quay đầu lại nhìn nàng, đau giận đan xen trong ánh mắt phảng phất như muốn đem nàng lăng trì, ngực nàng hít thở không thông, liều mạng mà ngửa đầu không nhìn hắn, chỉ nghe hắn cắn răng bi cười nói: “Tốt cho cái xen vào việc của người khác! Bổn vương ngày sau, chắc chắn sẽ ghi khắc trong tâm!” Nói xong xoay người lên ngựa, mạnh mẽ giơ roi, phóng ngựa chạy như điên mà đi.
Cửu hoàng tử nhìn ánh mắt Tông Chính Vô Ưu trước khi đi bi thống đến vô vọng, dậm chân oán hận nói: “Li Nguyệt! Ngươi…… Ngươi thật quá đáng! Không nghĩ tới ngươi không biết tốt xấu như vậy, là bổn hoàng tử nhìn lầm ngươi! Lãnh Viêm, đi, không cần phải xen vào chuyện của nàng, nếu phu quân của nàng tốt như vậy, khiến cho phu quân nàng tới đón nàng đi. Đi đi đi…… Chúng ta đều đi hết đi!”
Tiếng vó ngựa phi dương bắn vang ở trong rừng sâu, càng đi càng xa, cái địa phương này, rốt cuộc lại quay về bình tĩnh. Tất cả mọi người đi rồi, cả tòa núi rừng, chỉ còn lại có một mình nàng, còn có một con ngựa, cùng với xác sói hoang đầy đất.
Nàng vẫn cứ ngửa đầu, nước mắt rốt cuộc khống chế không được, cuồn cuộn mà rơi. Nàng lại cười nhìn bầu trời đen tối nơi, thấp giọng lẩm bẩm nói: “Tông Chính Vô Ưu, thỉnh ngươi nhất định phải tuân thủ hứa hẹn, không cần lại lo cho ta!”
Tình yêu, không nhất định thế nào cũng phải ở bên nhau, mới xem như thành toàn.
Đây là suy nghĩ trong lòng nàng giờ phút này, nhưng nàng nếu là biết lần này trở về chờ đợi nàng sẽ là vận mệnh bi thảm cỡ nào, nàng nhất định sẽ lựa chọn ích kỷ một lần. Chỉ tiếc, người không có năng lực biết trước được tương lai.
……………………………
Thống biệt sở ái : tạm dịch Thống khổ từ biệt tình yêu
(*) Một phát không thể vãn hồi: Một khi phát sinh liền không thể ngừng lại.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!