Bạch Phát Vương Phi
Chương 67: Một đêm, mười năm (2)
Tang thừa tướng ánh mắt chợt lóe, đang định tiến lên đáp lời, nhưng Tông Chính Vô Ưu cũng không muốn nghe hắn trả lời, mà là đối với Tiêu Sát thống lĩnh cấm quân đang ở phía sau lưng phân phó nói: “Đem người dẫn tới.”
“Tuân chỉ.” Tiêu Sát đối với phía sau xua tay, “Dẫn tới.”
Ở một phía bên kia khác nơi Mạn Yêu đang đứng, cột hành lang cuối cùng của Quân Chính điện, hai gã thị vệ kéo một nam một nữ đi đến hướng trên đài cao. Một nam một nữ kia quần áo không chỉnh tề, đầu tóc tán loạn, đằng trước chiếc cổ mở rộng khắp nơi đều có những vết đỏ bị gặm cắn, vừa thấy liền biết duyên cớ ra sao. Hai người kia bị thị vệ ném tới trước mặt bá quan, nữ tử từ từ tỉnh dậy, nằm ở trên mặt đất, hơi hơi ngẩng đầu, xoa xoa đôi mắt, còn chưa hiểu được đã xảy ra chuyện gì.
Sắc mặt Tang thừa tướng kinh biến, chỉ vào nữ tử trên mặt đất, ngón tay khẽ run, nói: “Ngươi, ngươi…… Xin hỏi Hoàng Thượng, đây …… đây là chuyện gì đang xảy ra?”
Tông Chính Vô Ưu cười lạnh nói: “Tang ái khanh không biết? Không bằng hỏi nữ nhi của ngươi!”
Nữ tử kia lúc này mới phản ứng lại, nhớ tới hết thảy chuyện phát sinh đêm qua, nàng một gương mặt mỹ lệ nháy mắt trắng bệch, giống như người chết. Nàng mang theo sứ mệnh vào cung, năm ngày đều chưa từng nhìn thấy đế vương một lần, đành phải chờ ở nơi đế vương nhất định phải đi qua, làm mọi cách khiến cho Hoàng Thượng chú ý đến, cuối cùng được như ý nguyện, bước vào tòa Long Tiêu cung điện. Chỉ tiếc, mặc cho nàng hao tổn tâm cơ, cuối cùng vẫn là thất bại trong gang tấc.
Tang Ương đối mặt với ánh mắt trách cứ của phụ thân, nắm chặt vạt áo trước ngực, hổ thẹn mà cúi đầu, một câu cũng không nói.
Cửu hoàng tử đã nhịn nửa ngày, đã sớm muốn mở miệng, lúc này đến phiên hắn nói chuyện rồi, hắn lập tức đứng ra nói: “Thừa tướng đại nhân, sự tình rõ ràng như thế, ngươi còn nhìn không ra sao? Nữ nhi của ngươi gấp gáp không chờ nổi muốn bước lên bảo tọa Hoàng Hậu, cư nhiên dùng mị thuật dụ quân. Kết quả! Dụ không thành, không chịu nổi tịch mịch, tìm một cái thị vệ tư thông….”
(quân chỉ hoàng đế, hoàng thượng.)
Hắn vừa nói vừa nhìn chung quanh liếc mắt đến các đại thần đã đề cử Tang Ương làm hậu, trào phúng cười nói: “Đây là các ngươi nói cái gọi là tri thư đạt lễ a? Hả, bổn vương hôm nay có thể xem như có thêm kiến thức! Nói thế nào đây, nàng ta tốt xấu cũng là thiên kim phủ Thừa tướng đi, lại không phải xướng kĩ đầu đường… Ai!” Hắn ra vẻ tiếc hận mà lắc đầu, trong lòng đối với những người này hận đến ngứa răng, nếu không phải bọn họ cố ý phát tán lời đồn, gây xích mích thị phi, Thất ca sao có thể phục vào Nghịch Tuyết?
(xướng kĩ: nữ tử thời xưa làm nghề hát mướn)
Tang thừa tướng vừa nghe, tức giận đến râu thẳng run, trừng mắt, nói: “Khương vương nói chuyện, thỉnh chú ý thân phận.
Cửu hoàng tử cười nói: “Thật sự xin lỗi, bổn vương nói chuyện tùy ý quen rồi, Thừa tướng không thích nghe a? Vậy cũng trách không được bổn vương, ai kêu nữ nhi của ngươi làm ra chuyện không biết xấu hổ như thế?” Âm thanh hắn to lớn vang dội, truyền khắp toàn thao trường, giơ lên mày, xoay người đối mặt với các tướng sĩ, thu lại tươi cười bình thường, vạn phần đứng đắn mà đối với mười vạn tân binh phía dưới, lớn tiếng nói “Các chiến sĩ Giang Nam của chúng ta, các ngươi là anh hùng tương lai của quốc gia! Nói cho quân chủ thánh minh của chúng ta biết, các ngươi muốn nữ nhân như vậy làm Hoàng Hậu của các ngươi sao?”
Các binh lính phía dưới nhìn nhìn lẫn nhau, Hạng Ảnh lập tức giơ tay phải lên cao, đi đầu lớn tiếng kêu lên: “Đương nhiên không muốn!”
Những doanh tướng trên đài nghe thấy, sau đó cũng lớn tiếng kêu lên: “Không muốn!”
Tiếp theo chính là, mười vạn tướng sĩ cùng nhấc trường thương trong tay lên, một tiếng cao hơn một tiếng đáp lại, “Không muốn!” “Không muốn!”
Tiếng hô của mười vạn người, to lớn khí thế, chấn động cả tòa quân doanh, cũng chấn động vô số nhân tâm.
Những đại thần đề cử Tang Ương làm Hoàng hậu hoảng loạn mà quỳ xuống dập đầu, liên tục nói “Thần có tội! Thần có tội a!”
Tông Chính Vô Ưu như người ngoài cuộc xem diễn, lạnh nhạt mà nhìn một màn này, như cũ mặt vô biểu tình, ánh mắt thâm trầm khó dò.
Tang thừa tướng sắc mặt xám trắng, là hắn đánh giá thấp cái đế vương tuổi trẻ này. Chỉ phải cúi người bái lạy nói: “Thần không biết cách dạy dỗ nữ nhi, thỉnh Hoàng Thượng giáng tội!”
Cửu hoàng tử xoay người nói: “Thừa tướng đại nhân đừng nóng vội nhận tội a, còn có người chưa ra trình diện mà. Người đâu, đem người nọ cũng dẫn tới đây!”
Một nam tử trung niên đội nón thư sinh bị kéo đi lên, nam tử kia đã sớm bị khí thế này làm cho sợ tới mức hồn vía lên mây, sắc mặt xám như tro tàn, giờ phút này toàn bộ thân mình đều đang run rẩy.
Cửu hoàng tử ở trước mặt văn võ bá quan xoay vài vòng, thăm dò hỏi: “Các ngươi biết hắn là ai không? Thừa tướng đại nhân, ngươi hẳn là rõ ràng nhất, đúng không? Hắn chính là cái tên hỗn đản phụng lệnh vị Thừa tướng đại nhân này của chúng ta, ở quán trà dân gian phát tán lời đồn, nói Hoàng phi nương nương là yêu nghiệt!”
Hắn nói xong quay người, bay lên một chân hung hăng đá người kể chuyện kia, đem người nọ đá đến lăn lộn mấy vòng, người nọ kêu thảm thiết một tiếng, trợn trắng mắt, thiếu chút nữa ngất xỉu.
Tang thừa tướng đáy lòng hoảng hốt, trên mặt ra vẻ trấn định, nói: “Hoàng Thượng, lão thần oan uổng à, lão thần đối với Nam triều đối với Hoàng Thượng trung thành và tận tâm, thỉnh Hoàng Thượng minh xét!”
Tông Chính Vô Ưu dương lên khóe mắt, đứng dậy, chậm rãi đi đến trước mặt hắn, ánh mắt sắc bén vô cùng đảo qua văn võ bá quan, hơi hơi câu môi, cười như không cười nói: “Trẫm đăng cơ một năm, các vị ái khanh đều đã làm chuyện gì, nói qua lời gì, trẫm, trong lòng hiểu rõ. Là trung? Là gian? Không phải dựa vào một cái miệng, mà là xem hành động của hắn.”
Các đại thần bị ánh mắt hắn nhìn đến trong lòng rùng mình, đồng thời quỳ xuống nói: “Hoàng Thượng anh minh!”
Tông Chính Vô Ưu lại nói: “Trẫm nhớ rõ ái khanh mới vừa nói qua, mọi việc cũng không phải là tin đồn vô căn cứ, Khương vương nếu đã ở trước mặt cả triều văn võ bá quan và mười vạn tướng sĩ nói ra những lời này, nói vậy cũng là có căn cứ. Chúng ta không bằng tiếp tục nghe đi.”
Tang thừa tướng quỳ trên mặt đất, mồ hôi lạnh nơi thái dương dày đặc, lại cãi lại không được.
Cửu hoàng tử cười đắc ý, từ trong lòng ngực móc ra một xấp thư từ, hỏi: “Thừa tướng đại nhân, mấy thứ này ngươi có nhận biết hay không?” Hắn (CHT) nói xong, mở một phong thư ra, bày ra đung đưa ở trước mắt hắn (TK).
Tang thừa tướng vừa thấy, trong lòng hoảng hốt, trực giác mà duỗi tay muốn đoạt lại, Cửu hoàng tử làm như dự đoán được ý đồ của hắn, vội vàng nhảy qua một bên, ngẩng cao đầu, cầm lá thư kia, triển lãm ở trước mặt mọi người, chỉ vào ấn giám ở cuối lá thư, giương giọng nói: “Nếu bổn vương không nhận lầm, ấn giám cuối thư này, hẳn là tư ấn của hoàng đế Bắc triều!”
“A?……” Các đại thần một trận rối loạn.
Tang thừa tướng trừng mắt, lắc đầu nói: “Không có khả năng, mấy thứ này làm sao tới trong tay của ngươi?”
Cửu hoàng tử ngồi xổm xuống thân mình, giơ lên một nụ cười rạng rỡ, thập phần sung sướng nói: “Thật ngượng ngùng, buổi sáng ở lúc ngươi chân trước ra cửa, bổn vương chân sau liền dẫn người…… lục soát nhà của ngươi, từ dưới nền gạch ở thư phòng của ngươi đào ra cái này. Như thế nào? Dấu đến bí ẩn như thế cũng có thể bị ta tra ra được, không nghĩ tới đi? Ai!!, tra xét hơn nửa năm, cũng coi như là không uổng phí công sức!”
Tang thừa tướng toàn thân nhũn ra ngã xuống trên mặt đất, không dám tin tưởng mà nhìn đế vương mặt vô biểu tình cao cao tại thượng, bọn họ thế nhưng tra xét hắn hơn nửa năm, hiện tại nhà cũng đã bị lục soát, hắn lại không biết tí gì, còn tưởng rằng Hoàng Thượng tín nhiệm hắn biết bao nhiêu, cũng dựa vào quyền thế khổng lồ của hắn ở Giang Nam để củng cố ngôi vị hoàng đế của mình, lại không ngờ, hắn kỳ thật sớm đã là thịt cá trong dĩa của người nọ, còn ở nơi này nằm mộng xuân thu, nghĩ có một ngày khống chế được đế vương này, nắm giữ hoàng quyền. Đến cuối cùng, hại chính nữ nhi duy nhất của mình thì thôi đi, còn liên luỵ toàn bộ gia tộc, đây là cái giá của dã tâm!
Màn lâm triều sóng gió âm dũng này, cuối cùng kết thúc ở trong thánh chỉ của đế vương.
(âm dũng: hình dung bên ngoài bình tĩnh, bên trong lại là thủy triều ào ạt, cuồn cuộn gợn sóng.)
“Thừa tướng Tang Khâu cấu kết địch quốc, reo rắc lời đồn bêu xấu thanh danh của Hoàng phi, nhiễu loạn triều cương, dẫn phát binh biến, bí mật mưu đồ đoạt quyền soán vị, tội không thể tha! Hiện miễn đi chức quan, tru di cửu tộc! Từ hôm nay trở đi, ai dám nhắc lại chuyện tuyển tú lập hậu, như nhau ấn tội mưu nghịch luận xử!”
Uy nghi của đế vương ở tại một khắc này đều hiện ra, Tông Chính Vô Ưu ở trong ánh mắt kính sợ của chúng thần và các tướng sĩ, cùng với trong một tiếng tiếng hô to vang dội “Hoàng Thượng anh minh!” hoa lệ lui xuống. Mà mọi người đều biết, Tang thừa tướng rơi đài, tiếp theo nhất định là một màn tẩy diệt dưới thủ đoạn lôi đình của đế vương, bọn họ rất nhanh sẽ lãnh hội đến.
Tông Chính Vô Ưu bước xuống đài cao, ở chỗ ngoặc thấy được một nữ tử tóc bạc vẫn luôn đứng ở sau cột hành lang. Chỉ thấy trong mắt nữ tử rưng rưng lệ, si ngốc mà ngóng nhìn hắn, trong mắt nữ tử, có trách cứ, có yêu say đắm, có đau lòng, còn có tình ý thâm trầm kích động.
Hắn hơi hơi sửng sốt, bước nhanh đi qua, nhíu mày nói: “Nàng sao lại tới đây?” Gió lớn như thế, cả hồ cừu nàng cũng không khoác, cũng không biết đứng ở chỗ này đã bao lâu. Hắn không màng ánh mắt của người khác, giang cánh tay ra một phen ôm lấy thân hình của nàng, mang nàng đi hướng tới ngự liễn ở phía sau.
Mạn Yêu nhấp môi không nói lời nào, nhìn tơ máu dày đặc đan xen trong mắt hắn, cùng với nồng đậm mỏi mệt trải qua sau một đêm tra tấn giấu ở giữa mi mắt, tim nàng xoắn lại thành một đoàn. Nàng cắn chặt môi, không dám mở miệng, nàng sợ một khi mở miệng, liền sẽ nhịn không được mà khóc ra.
Lúc bức rèm dày nặng màu minh hoàng buông xuống, đem gió lạnh ngày đông ngăn cản ở bên ngoài, cũng ngăn trở ánh mắt của mọi người. Nàng rốt cuộc không chịu đựng được nữa, không màng tất cả đột nhiên bổ nhào vào trong lòng ngực hắn, nước mắt chứa đầy hốc mắt cuồn cuộn mà rơi, thẩm thấu vào xiêm y nam tử, làm ướt ngực hắn, độ ấm nóng bỏng kia đem một trái tim đã từng lạnh cứng như băng hòa tan thành một hồ xuân thủy.
Nàng nắm nắm tay, đấm đánh vào ngực hắn, nức nở nói: “Chàng sao có thể như vậy? Chàng đã đáp ứng thiếp cái gì, chàng đã quên sao? Chàng đã nói vĩnh viễn không chạm vào Nghịch Tuyết, chàng đã nói chàng không muốn thiếu đi một ngày bồi thiếp…”
Thân hình nàng nhẹ nhàng run rẩy, trong lòng là sợ hãi đối với việc hắn có khả năng sẽ sớm một bước rời khỏi nàng. Vì ngăn chặn lời đồn đãi, vì không phụ nàng, hắn thế nhưng ăn vào kịch độc, một đêm đầu bạc! Giảm thọ mười năm, đó là cái giá trầm trọng cỡ nào!
Sớm biết như thế, nàng tình nguyện để hắn cưới một đống nữ nhân trở về, nhưng nàng không biết, kỳ thật không phục Nghịch Tuyết, hắn cũng như thế có thể dễ như trở bàn tay bình ổn hết thảy, sở dĩ phục vào Nghịch Tuyết, bất quá là vì một giấc mộng ngày ấy của nàng, đương nhiên, còn có một cái nguyên nhân quan trọng khác, rất nhiều năm sau, nàng đã biết cái nguyên nhân kia, cơ hồ vô ngữ.
Tông Chính Vô Ưu ôm chặt lấy nàng, mái tóc như tuyết buông xuống cùng nàng dây dưa ở bên nhau, phân không ra là của ai. Hắn cúi đầu đem cằm dán lên trán nàng, ngón tay thon dài vuốt ve cái lưng đơn bạc của nàng, thở dài nói: “Ta nói rồi, chỉ cần nàng chịu quay đầu lại, ta cả đời này, thà phụ thiên hạ cũng quyết không phụ nàng!”
Mạn Yêu cả người chấn động, nâng lên hai mắt mê mang đẫm lệ, run giọng nói: “Nhưng mà thiếp …… Lúc ấy cũng không có quay đầu lại!”
“Sau đó cũng tính.” Hắn ôm sát thân hình nàng, nhìn đôi mắt trong sáng đầy lệ quang của nàng, ánh mắt thâm thúy nói: “Chỉ cần nàng ở bên người ta, lời hứa hẹn này, vĩnh viễn giữ lời!”
Thời điểm nói những lời này, hơi thở trên người hắn đều rút đi lạnh lẽo, chỉ còn lại ôn nhu chấn động nhân tâm. Nước mắt lần thứ hai tràn mi mà ra, cảm động trong lòng nàng như nước sông lao nhanh, thao thao bất tuyệt đem nàng bao phủ. Nàng nhìn hắn, thế nhưng nói không ra lời.
Tông Chính Vô Ưu nâng mặt nàng lên, mềm mại nhẹ lau đi nước mắt trên mặt nàng, cúi đầu hôn lên cánh môi kiều nộn của nàng. Vốn chỉ muốn nhẹ nhàng mà hôn nàng một chút, lại không nghĩ rằng đôi môi đã tưởng nhớ thật lâu kia một khi đụng vào là không thể buông ra. Rõ ràng cảm giác được thân thể nàng run lên, hắn từ mềm nhẹ dò thử đến thâm nhập đòi lấy, thật cẩn thận quý trọng chấn động linh hồn nàng.
Nàng không tự chủ được mà giơ tay ôm cổ hắn, nước mắt lại không ngừng lăn xuống, hoàn toàn đi vào giữa môi và răng, mặn chát lan tràn rồi lại có hương vị hạnh phúc. Nàng một bên nức nở, một bên dùng tất cả sức lực của nàng đi đáp lại cái nam nhân dùng cả sinh mệnh quý trọng nàng. Môi răng cọ xát, mang theo từng đợt rùng mình phát ra từ tâm linh, khát vọng thâm trầm trong cơ thể đột nhiên bị kíp nổ tới mãnh liệt sôi sục.
Đây là đã hơn một năm qua, nụ hôn đầu tiên vong tình của bọn họ, phát sinh tự nhiên như vậy. Giờ khắc này, bọn họ đều quên mất đã từng khuất nhục, cũng quên mất thời khắc cừu hận cùng đau đớn nhập tận xương tủy.
Ánh dương đầu tiên dâng lên, ánh sáng cam vàng ấm áp bao phủ cả Giang Đô, vì cái mùa đông rét lạnh mang đến hy vọng mới.
Bên trong bức rèm minh hoàng, phía trên ghế mềm, hai người hồn nhiên quên mình, hôn đến kịch liệt mà nhập tâm. Nữ tử đáp lại không hề dè dặt nhấc lên kích động thâm trầm trong lòng nam tử. Tông Chính Vô Ưu ôm chặt trong lòng ngực cái nữ tử khiến hắn mấy độ điên cuồng, nụ hôn giữa môi lưỡi càng thêm tùy ý mà cuồng nhiệt, phảng phất như nếu không đem nữ tử cùng hắn cùng nhau hòa tan thì không ngừng lại.
Thở dốc dồn dập, tim đập kịch liệt, độ ấm trong ngự liễn liên tiếp tăng lên, hơi thở ái muội tràn ngập trong một không gian nhỏ này, đốt cháy lý trí cùng thể xác và tâm hồn của bọn họ.
Vốn là quang cảnh rất tốt đẹp, cư nhiên có người không có mắt ở thời điểm này vén lên bức rèm, nhìn cũng không thèm nhìn liền xoay người nhảy đi lên, kêu lên: “Thất ca, đệ đi cùng các ngươi.” Chuyện ngồi chung ngự liễn, hắn không phải không trải qua, đều tùy ý quen rồi.
Một đạo âm thanh này lập tức lôi trở lại lý trí của hai người đang ôm hôn kịch liệt, Mạn Yêu kinh động, vội vàng buông ra tay đang câu lấy cổ của Tông Chính Vô Ưu, một phen dùng sức đẩy hắn ra, xấu hổ cùng ngượng ngùng bị người nhìn thấy loại sự tình này khiến cho trên mặt nàng đỏ bừng như lửa đốt.
Loại sự tình này bị người khác quấy rầy, đặt ở trên bất cứ người nào đều sẽ thực không sảng khoái, đặc biệt là nam nhân đã một năm chưa từng nếm đến ngon ngọt. Sắc mặt Tông Chính Vô Ưu cực kỳ đen, chau mày, không chút nghĩ ngợi nào, liền đột nhiên hướng đến người mới vừa đi lên xuất ra đi một đạo kình lực.
Cửu hoàng tử còn chưa đứng vững mới thấy rõ tình cảnh bên trong bức rèm, kinh ngạc mà trừng lớn đôi mắt, trong lòng thầm kêu một tiếng: “Không tốt!” Người cũng đã bị đạo kình lực đó quét bay đi ra ngoài, “Phanh” một tiếng rơi trên mặt đất. Hắn “Ai da” một tiếng kêu to, khổ nhăn một khuôn mặt, đau đến thẳng rầm miệng, cảm giác mông đều phải nở hoa rồi.
Cấm quân bên ngoài đều là hoảng sợ, cuống quít rút kiếm, mới thấy rõ ràng người rớt ra ngoài chính là Cửu hoàng tử. Tiêu Sát sửng sốt, mắt nhìn bức rèm đã khép lại, đi đến trước mặt Cửu hoàng tử, hỏi: “Vương gia không có chuyện gì chứ?”
Cửu hoàng tử khóe miệng vừa kéo, quả là muốn nói, ngươi để Thất ca đánh bay ngươi một cái thử xem xem cũng có hay không có chuyện gì? Nhưng vừa thấy đôi mắt của mọi người chung quanh đều nhìn chằm chằm hắn, có một số người bộ dáng muốn cười lại không dám cười, kích thích thật mạnh đến lòng tự trọng cường đại của hắn, hắn vội vàng triển mày, lập tức nhảy dựng lên, vỗ vỗ tro bụi trên người, ngẩng đầu hừ hừ một tiếng, không để ý đến Tiêu Sái, thoải mái chậm rãi mà xoay người, hướng đến xe ngựa của mình mà đi. Mới vừa lên xe ngựa, liền ôm lấy mông mình nhảy dựng, vẻ mặt đau khổ lẩm bẩm nói: “Thất ca, cho dù ta không cẩn thận làm hỏng chuyện tốt của huynh, huynh cũng không cần tàn nhẫn như thế đi? Ô, đau quá đau quá!”
“Hoàng Thượng khởi giá hồi cung
Nghi trượng của đế vương chậm rãi khởi hành, đội ngũ khổng lồ kéo dài đến rất xa.
(Nghi trượng: khi vua quan ra ngoài, có lính hộ vệ mang cờ xí, lọng quạt, vũ khí….)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!