Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Tiểu Nương Tử - Chương 20: Chấn chỉnh phu cương việc thứ sáu: tái chiến
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
131


Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Tiểu Nương Tử


Chương 20: Chấn chỉnh phu cương việc thứ sáu: tái chiến


“Trường…. Trường An……” Đỗ Thu Nương chóng mặt, ôm lấy Phạm Trường An, dịu dàng nói “Trường An, sau này nếu có người bắt nạt ta, chàng phải giúp ta đánh họ!”

“Được!”

Nếu nói lúc say rượu chỉ trong nháy mắt Phạm Trường An từ một con cừu non biến thành một con sói, thì Đỗ Thu Nương hoàn toàn ngược lại, từ sói biến thành cừu non. Nàng cọ đầu vào tai hắn, cười nói “Phạm ngốc tử, không ngờ lúc chàng nổi giận cũng ra dáng nam tử hán đến vậy!”

Mặt Phạm Trường An lặp tức tối sầm, hắn nổi giận mới là nam tử hán, vậy lúc bình thường hắn là nữ nhân sao? Lời này có ý gì ha? Thật đáng bị ăn đòn!

Phạm Trường An giơ tay ra muốn đánh mông Đỗ Thu Nương, nhưng tay chưa đụng tới người nàng, hắn lại do dự: Thu Nương đang say thật hay là giả? Nếu là thật, hắn sẽ đánh nàng luôn hai cái cho đã tay, ai bảo lúc trước nàng bắt nạt hắn, giờ hắn cũng phải trả thù một xíu chứ! Nhưng nếu Thu Nương giả say, ban ngày hắn đã nói nàng một trận, giờ đánh nữa….

Phạm Trường An rụt đầu, nhớ tới bộ dáng hùng hổ của Đỗ Thu Nương là hắn lại nhát tay.

“Thu Nương…” Phạm Trường An gọi nhỏ.

“Dạ….” Đỗ Thu Nương dịu dàng đáp, khẽ ngẩng đầu cọ vào cổ Phạm Trường An mấy cái, “Trường An, chàng lúc là một tên ngốc, lúc lại là kẻ điên!”

Phạm Trường An bỗng thấy lòng mềm nhũn, đặt Đỗ Thu Nương lên giường, rồi duỗi tay véo mặt nàng một cái. Nàng thấy không thoải mái, nâng tay lên suýt tát trúng mặt hắn. Hắn vội tránh, cười lẩm bẩm, “Trong mắt mọi người ta là tên ngu, cũng chỉ có nàng biết thật ra ta là một kẻ điên.”

Hắn có bản lĩnh đối phó với người trong thiên hạ, nhưng lại bó tay với một mình nàng.

Phạm Trường An lấy một cái khăn nhúng, nước vắt khô, tỉ mỉ lau mặt cho Đỗ Thu Nương. Tay hắn vừa mới chạm vào mặt nàng, nàng đã nắm lấy, kéo hắn lại gần, tặng kèm một chiếc môi thơm.

Hơi thở của nàng tràn ngập mùi rượu gạo nhàn nhạt. Nàng ngậm môi dưới của hắn, tinh tế mút vào như đang thưởng thức kẹo ngọt, hồi lâu sau, lại vươn lưỡi ra liếm khắp họng hắn, xong bĩu môi oán trách “Trường An, miệng chàng mặn quá!”

Một luồng khí nóng bỗng vọt thẳng lên não Phạm Trường An, trên môi hắn còn vương lại một ít nước bọt ngọt ngào của nàng. Hắn mím môi nuốt nó xuống, hít một hơi thật sâu.

Hắn cảm thấy…… nàng như vậy thật là quyến rũ!

Phạm Trường An ném cái khăn ướt đi, ôm lấy Đỗ Thu Nương.

“Trường An, nóng quá!” Đỗ Thu Nương nhẹ nhàng than, thò tay cởi áo mình ra, đồi núi trắng nõn như ẩn như hiện, khiến Phạm Trường An càng thấy miệng khô họng khát. Hắn túm lấy tay nàng, nói “Để ta giúp!”

Lần trước hắn say nên tất cả đều rất mơ hồ. Nhưng hôm nay, hắn rất tỉnh.

Phạm Trường An nhanh chóng lột sạch sẽ người Đỗ Thu Nương. Nàng ngoan ngoãn ngồi, nhìn hắn với ánh mắt đầy vẻ mê mang và ngượng ngùng. Dấu vết hắn để lại trên người nàng hôm trước còn chưa mất hết, vẫn xanh tím từng đám từng đám như những đóa hoa nở rộ. Mắt hắn như bốc lửa, cũng vội vàng bới sạch sẽ y phục trên người mình. Hắn vừa ngẩng đầu lên, đã thấy mắt nàng đang sáng rỡ nhìn hắn.

“Trường An…..” Đỗ Thu Nương gọi một cách yếu ớt, “Ta lạnh…”

Bình thường Đỗ Thu Nương luôn có vẻ kiên cường mạnh mẽ, lúc này lại dịu dàng mềm mại đến không ngờ. Giọng nàng như tiếng của một con cừu nhỏ, vừa nói vừa nhúc nhích người dang hai tay ôm lấy Phạm Trường An. Bởi vì say, người nàng nóng như đang có lửa, đột nhiên được dán lên cơ thể lành lạnh của hắn, khiến nàng cảm thấy đã tìm được một khối băng, nên càng ôm chặt hơn. Không chỉ vậy, nàng còn nhúc nhích liên tục, ra sức cọ xát không ngừng.

“Trường An, thật thoải mái!” Đỗ Thu Nương thở dài một hơi thỏa mãn. Cơ thể nàng mềm mềm nhẵn nhụi, dán sát vào người Phạm Trường An khiến hắn thấy miệng thật khô khát, tim cũng chộn rộn, hận không thể nhét nàng vào trong người mình luôn cho rồi.

Phạm Trường An cúi đầu hôn lên môi Đỗ Thu Nương, chỉ còn lại một ý niệm duy nhất là: Thu Nương say! Cuối cùng hắn đã có thể ăn ‘thịt’ rồi! Hắn phải thưởng thức thật tỉ mỉ mới được!

Sau bữa ‘khai trai’ hôm trước, Phạm Trường An có thể nghẹn đến nay đã sắp tới cực hạn, giờ bị Đỗ Thu Nương ‘hành hạ’ gần như hết sức để chống cự, nhưng thấy những vết xanh tím trên người nàng, hắn lại sợ mình không tiết chế làm tổn thương nàng tiếp, bèn quyết định phải từ tốn mới được. Hắn thực hành đúng theo những hình ảnh trong cuốn Xuân cung đồ kia. Bắt đầu từ vành tai, hôn mỗi một tấc da thịt nàng như đang cúng bái.

Đỗ Thu Nương cảm thấy càng ngày càng nóng, từ vành tai tới cổ, mỗi một tấc da thịt như đang bị đốt lửa, cảm giác tê dại dâng lên, nhưng lại rất thoải mái, ngay cả sự run rẩy vô thức cũng khiến nàng cực kỳ hưởng thụ.

Tay Phạm Trường An có một vài vết chai do thường cầm bút tạo thành, khi dịu dàng vuốt ve tạo cảm giác ngứa ngứa khiến Đỗ Thu Nương cảm thấy rất thoải mái. dịbfễn.dàdn,lê,qơnuý/đôn Tay hắn lướt từ hai hạt anh đào trên đôi gò núi trắng như tuyết đến bụng nàng, bỗng dừng lại chốc lát, có vẻ chần chờ. Lúc này, nàng bỗng rên lên một tiếng. Hắn như được cổ vũ, lập tức tiến xuống tiếp, tìm được nơi thần bí kia, kẽ xoa nắn…. Hắn chỉ trêu chọc hai cái, nàng đã run rẩy như nghe tiếng sấm.

Hẳn là biểu hiện nàng đang thoải mái. Phạm Trường An thầm nghĩ, tay càng thêm chà xát nụ hoa ở trung tâm kia cho đến khi cảm giác nó trở nên ướt át, hắn mới thở phào một hơi.

Lúc này Đỗ Thu Nương đã nhắm mắt lại, lông mi khẽ run, Phạm Trường An có muốn nhịn cũng nhịn không nổi nữa, chuẩn bị ‘ra trận’.

Vốn thiên thời địa lợi, Đỗ Thu Nương lại quơ tay hất mặt Phạm Trường An ra, đuổi như đuổi ruồi, nói “Trường An, ta buồn ngủ quá! Ngủ đi!”

Thu Nương buồn ngủ? Thu Nương buồn ngủ?! Thu Nương buồn ngủ!

Phạm Trường An nhìn thứ đang dâng trào của mình, lại nhìn Đỗ Thu Nương chìm vào giấc ngủ.

Thu Nương ngủ thật rồi!

‘Thịt’ đã đến tận miệng, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn nó bay đi!

Phạm Trường An lặng lẽ rơi lệ, lay Đỗ Thu Nương thử mấy cái, nhưng nàng đã ngủ cực kỳ ngon, không có chút phản ứng nào.

Trong nháy mắt, Phạm Trường An bỗng có xúc động muốn liều mạng đánh thức nàng.

Nhưng Thu Nương đã ngủ…. Phạm Trường An nhớ đến hình ảnh lúc sáng, nàng cầm gậy cố hết sức xua hai tên cầm thú kia, “Đành uất ức chính mình thôi……”

Nửa đêm hôm ấy, Phạm Trường An phải mò đi tắm nước lạnh thật lâu mới đè được dục vọng đang trỗi dậy.

Kết luận đưa ra: muốn ăn ‘thịt’, phải đẩy nhanh nhẹn, đánh nhanh thắng nhanh, khi có cơ hội, tuyệt đối không thể chần chờ, càng không thể để lão bà đi ngủ trước! Kết luận quan trọng hơn nữa: rượu đối với nương tử hắn, tuyệt đối không phải thứ tốt!

Trong đêm yên tĩnh, từ phòng Phạm Trường An lại thỉnh thoảng truyền ra những âm thanh kỳ lạ, hình như là tiếng rên, tiếng rớt đồ, cuối cùng là tiếng nghiến răng nghiến lợi của Phạm Trường An, “Đỗ Thu Nương, nàng đúng là một nữ nhân đanh đá!”

“Hắt xì!” Đây là lần nhảy mũi thứ mười một của Phạm Trường An trong buổi sáng nay.

“Đang yên đang lành sao tự dưng lại bị cảm lạnh?” Phạm lão phu nhân nhìn hai người với vẻ nghi ngờ, một thì nhảy mũi liên tục, tinh thần ủ rũ; một thì cúi đầu, ánh mắt lảng tránh.

“Tôn nhi…… Đêm qua tôn nhi ngủ quên, đá chăn đi mất.” Phạm Trường An cúi đầu nói, nhân lúc lão thái thái không chú ý, liếc Đỗ Thu Nương một cái.

“Con còn phải học hành, sức khỏe rất quan trọng, phải chú ý một chút!” Phạm lão phu nhân dặn dò, rồi âm thầm quan sát hai người: chẳng lẽ giận nhau? Trường An bắt nạt Thu Nương? Hay là Thu Nương bắt nạt Trường An? Không giống lắm, hôm qua không phải còn dắt tay nhau đi về sao?

Đỗ Thu Nương bắt gặp ánh mắt của Phạm Trường An, càng chột dạ cúi đầu thấp hơn. Người ta thường nói dù say rượu cũng có ba phần tỉnh, nàng vẫn nhớ mang máng hôm qua nàng trêu chọc hắn, dùng ‘sắc’ dụ một hồi, mọi chuyện tiến triển rất thuận lợi, rồi…… Rồi hình như nàng ngủ mất tiêu. Sau nữa…. Sau nữa, thì nàng ghét bỏ hắn mới tắm lạnh xong mà dám bò lên giường, bèn mượn rượu làm càn, đá hắn xuống đất. Sáng sớm nàng vừa mở mắt ra, đã thấy Phạm Trường An đang nằm vùi bên chân nàng, co ro một cục, trông vô cùng đáng thương, chăn cũng bị nàng cướp hết, không chừa một mảnh.

Tính tình nàng sau khi say rượu, hình như không được tốt như nàng vẫn tưởng.

Đỗ Thu Nương rụt cổ một cái, cười hắc hắc hai tiếng “Đúng vậy, đúng vậy, sức khỏe quan trọng nhất, sau này ngủ chàng đừng có đá chăn nữa ha!” Nàng nói mà mắt không dám nhìn thẳng Phạm Trường An.

Hôm qua Đỗ Kim Bảo tới nói, Đỗ lão hán kêu hai người về ăn cơm.

Lúc về, trên tay Phạm Trường An và Đỗ Thu Nương chỉ có hai con gà và một ít bánh ngọt. d:iễn/đàc;n.lê,quư.ý,đôưn Đỗ Thu Nương bỗng thấy chột dạ vô cùng, năm đó, lúc Nhược Mai về nhà, mang đồ ước chừng gấp ba gấp bốn lần thế này. Nhưng nàng thật sự hết cách, bởi vì hôm qua kiếm tổng cộng không tới một trăm văn, trừ chi phí ban đầu cũng chẳng còn lại bao nhiêu.

Đỗ lão hán vừa thấy số đồ trên tay hai người, lập tức đen mặt, nhớ tới sính lễ nửa mẫu đất của Phạm Trường An, mới cố nuốt bất mãn vào bụng, lại thấy Đỗ Thu Nương tinh thần sáng láng, Phạm Trường An lại tuy đã sửa sang qua, nhưng trông vẫn rất uể oải, còn hắt xì từng cơn, quầng mắt thâm đen. Đỗ lão hán chột dạ, thầm nghĩ: nữ nhi của lão hung hăng như vậy, Phạm Trường An lại là một thư sinh chất phác, hẳn là cuộc sống cũng không dễ dàng gì cho cam…..

Đỗ Nhược Lan lặng lẽ kéo Đỗ Thu Nương qua một bên nói nhỏ “Đại tỷ, tỷ đã làm gì tỷ phu vậy?”

“Ta có thể làm gì hắn chứ……” Đỗ Thu Nương ấm ức nghĩ: Phạm Trường An khỏe như vậy, nàng có thể làm gì hắn chứ? Đúng lúc này Phạm Trường An lại giương mắt nhìn sang bên đây, trong mắt toàn là vẻ mờ mịt khiến người ta đau lòng.

“Đại tỷ….. Tỷ xem! Tỷ phu là người tốt, tỷ đừng bắt nạt tỷ phu nữa!” Đỗ Nhược Lan nói.

Đỗ Thu Nương suýt phun ra một búng máu, thừa dịp Đỗ Nhược Lan đi nấu cơm, véo tay Phạm Trường An thì thầm, “Nếu chàng còn dám làm ra vẻ như bị ngược đãi thế này nữa, phụ thân ta sẽ cầm gậy quất ta đó!”

“Nương tử mặc kệ ta có được thoải mái hay không chỉ lo ngủ một mình, nửa đêm còn đá ta xuống giường!” Phạm Trường An cố ý nói to lên. Đỗ Thu Nương vội bịt chặt miệng hắn.

Mấy người xung quanh đều nghe rõ ràng vài chữ ‘đá ta xuống giường’, đồng loạt xoay đầu nhìn Đỗ Thu Nương với ánh mắt nghiền ngẫm.

Hừ! Phạm Trường An, chàng được lắm! Cố tình xuyên tạc để gieo tiếng ác cho ta! Đỗ Thu Nương nghiến răng ken két nghĩ thầm. Phạm Trường An lập tức dán sát mặt tới bên lỗ tai nàng nói nhỏ “Nàng hứa sẽ phối hợp làm cho xong chuyện hôm qua thì ta sẽ không diễn nữa!”

Đỗ Thu Nương bỗng có ảo giác thấy được phía sau lưng Phạm Trường An có một cái đuôi to đùng đang ve vẫy không ngừng vì phấn khích. Vấn đề quan trọng lúc này là bàn tay của phụ thân nàng đã đặt lên cán chổi, chuẩn bị sẵn sàng, nàng bèn cắn răng nói “Được, ta đồng ý!”

Muốn ăn ‘thịt’ phải không, cho chàng ăn tới no chết luôn!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN