Thầy, cho em hút tí máu đi! - Chương 13
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
94


Thầy, cho em hút tí máu đi!


Chương 13


Thiên Thiên nâng làn váy, cửa đã được Khinh Thương Lãng mở ra và dùng tư thế mời cô bước ra, cô ngượng ngùng bước ra. Cứ tưởng rằng mọi người đang làm việc nên sẽ không ai để ý đến cô, ai mà ngờ được tất cả mọi người đều xếp hàng nhìn cô và vỗ tay chúc mừng.
“Chào mừng tiểu phu nhân đến với Địa phủ”.
Thiên Thiên trước kia không sợ trời, không sợ đất càng không sợ chốn đông người nhưng nay lại ngượng ngùng như nàng dâu nhỏ nép bên cạnh Khinh Thương Lãng. Cô để ý một cặp nam nữ có diện mạo xuất sắc nhất trong đám đông, liền than thở trong lòng, vẫn là cổ đại có rất nhiều mỹ nam, mỹ nữ.
“Lãng à, cha mẹ của anh ở đâu? Sao không thấy họ tới? Anh có thấy cặp đôi kia đứng ở giữa không, diện mạo thật xuất sắc, nhìn thật xứng đôi”, cô vẫn nhịn không được mà khen cặp đôi ấy.
Cô nhìn xung quanh, không phát hiện ra bóng dáng nhìn có vẻ lớn tuổi hơn Khinh Thương Lãng một chút nhưng nhìn đâu cũng là trẻ tuổi, nhất thời không phân biệt nổi.
“Họ đến rồi”.
“Ở đâu, sao em không thấy?”.
“Chính là cặp đôi xuất sắc hồi nãy mà em khen”.
“!!!”.
Đừng trách cô kinh ngạc, bá tước và mẹ trẻ nhà cô tuy nhìn trẻ trung, nhưng vẫn phân biệt được hai người họ thoạt nhìn như anh chị của cô, nhưng hai người này, nhìn sao cũng ngang tuổi của Khinh Thương Lãng vậy, đặc biệt là mỹ nữ kia, không khéo nói trẻ hơn cô ấy chứ. Thiên Thiên đột nhiên cảm thấy bị đả kích hơi bị nghiêm trọng.
Vẫn là Nam Yên chịu không nổi liền hất cánh tay đang đặt ngang eo của nàng ra, đi tới phía Thiên Thiên.
“Đứa nhỏ xinh đẹp này, còn ngại ngùng gì nữa. Hôm nay con bận bộ này rất đẹp”.
Có câu “Con dâu xấu gặp mẹ chồng”, quả nhiên người xưa nói không sai, cô phải tiếp nhận mỹ nữ trước mặt này là mẹ chồng tương lai mà đối đãi.
“Cháu cám ơn bác, à không, cô”.
Vẫn là xưng hô sao cho trẻ nhất đi, nếu không vì thân phận tiểu bối, có thể cô còn gọi Nam Yên là chị gái xinh đẹp nữa kìa.
“Ngoan, lại đây đi, chúng ta đặc biệt mở tiệc chúc mừng con”, Nam Yên thân thiết nắm tay Thiên Thiên tới bàn ăn thật to đặt giữa sân, mọi người cũng ngồi xuống.
Nam Yên còn muốn ngồi bên cạnh Thiên Thiên để trò chuyện nhưng bị hai người đàn ông gay gắt lên tiếng “Không được” và thế là đành ngậm ngùi tách ra.
Thiên Thiên dở khóc dở cười, còn tưởng cô phải đối phó với mẹ chồng ác độc trong truyền thuyết chứ, ai mà ngờ bà ấy muốn thân với cô còn hơn cô nữa..
Mẹ chồng thì đã qua ải, nhưng vấn đề là vị cha chồng kia, híc, ánh mắt quá mức lạnh lùng, cứ như Khinh Thương Lãng lúc cô mới quen vậy, làm người ta không tự chủ được mà không dám tới bắt chuyện.
Cô quay qua thì thầm với Khinh Thương Lãng, “Anh mau giúp em với, bác trai có vẻ khó gần quá”.
“Không sao, cứ việc kệ ông ấy đi”.
“Nói như thế mà được à”, cô nhéo anh một cái ở ngay eo nhưng người kia da thịt dày, căn bản không để ý đến một cái nhéo này.
Thấy anh không đá động gì đến việc này, cô ho một cái rồi hướng Khinh Duật Phàm chào hỏi, “Xin chào bác trai, lần đầu tiên gặp mặt, mong bác chiếu cố”.
Khinh Duật Phàm đối với ai cũng lạnh mặt, nên khi Thiên Thiên chào hắn cũng không ngoại lệ, nhưng vì Nam Yên ở bên cạnh nhéo đùi của hắn khiến hắn phải chào hỏi lại. Thiên Thiên mừng ra mặt, cứ tưởng rằng sẽ khó lắm, ai mà ngờ bác trai cũng thân thiện.
Sau khi ăn xong, người nào về việc nấy, cũng đã chơi đùa vui vẻ rồi. Thiên Thiên còn muốn tham quan một chút nhưng Khinh Thương Lãng không cho, anh đẩy cô vào phòng và bắt cô ngủ, Thiên Thiên cũng không hiểu hành động này của anh nhưng cô cũng nghe lời anh.
Khinh Thương Lãng gõ cửa thư phòng của Khinh Duật Phàm.
“Vào đi”.
Một thân áo bào đen tuyền và một thân hồng đang nằm trên ghế quý phi đọc sách, khung cảnh thần tiên tuyệt đẹp như vậy đã bị Khinh Thương Lãng phá hỏng.
“Phụ thân, nói chuyện với con một chút”.
Nam Yên nghe vậy thì hiếu kỳ hỏi, “Chuyện gì mà bí mật hỏi vậy, ta tham dự có được không?”.
Khinh Thương Lãng cảm thấy vụ này mẹ anh cũng có thể biết nên đồng ý.
“Có cách nào để Thiên Thiên trường sinh bất lão, sống thọ ngang với thần tiên không?”.
Khinh Duật Phàm cùng Nam Yên không giật mình bởi câu hỏi này, bởi vì biết sớm muộn gì anh cũng sẽ đến hỏi câu này. Mặc dù liệu được nhưng mà hắn vẫn không biết trả lời anh như thế nào nên lắc đầu.
Nam Yên thì suy nghĩ, dường như nhớ ra được điều gì đó liền “A” lên một cái, Khinh Thương Lãng lập tức phấn khởi liền hỏi
“Mẹ, người nghĩ ra được điều gì sao?”.
“Haha, ta thì không biết nhưng ta biết được có người có thể giúp đỡ con. Người có quyền lực nhất thiên cung”.
Thiên đế!
Khinh Thương Lãng đương nhiên biết người này, nhưng ông ta vô cùng quái gở, ngoại trừ Vương Mẫu nương nương và Nam Yên ra thì ai ông ta cũng trêu ghẹo cho tới cùng.
“Mẹ, người là đang làm khó con, người biết rõ ông ta sẽ không chịu ló mặt dễ dàng để gặp con”.
“Điều đó ta biết, vậy nên?”.
Khinh Thương Lãng nắm chặt bàn tay trong ống tay áo rồi thả lỏng, thở một hơi dài sau đó đi tới bên cạnh Nam Yên ngồi xuống.
“Mẹ, người giúp con đi, con nợ mẹ một lần này”.
Haha, Nam Yên chỉ chờ có câu này mà thôi, con trai nàng nàng hiểu rất rõ, nó kiêu ngạo, lạnh lùng không thua kém gì cha nó, muốn nó đáp ứng mình chuyện gì đó rất khó.
“Được, nhớ câu này của con, tiểu Lãng”, nàng đóng vai mẹ hiền, đưa bàn tay ngọc ra vuốt đầu con trai khiến Khinh Thương Lãng vô cùng không hài lòng nhưng vì Thiên Thiên cái gì anh cũng có thể chịu đựng.
“Con chờ tin tốt của mẹ”.

“Ông cậu, cậu ở đâu rồi?”.
Nam Yên nhìn xung quanh, cũng chỉ có cung nữ hầu hạ mà không thấy bóng dáng của Thiên đế đâu cả, bèn chụp một người đi ngang hỏi, thì ra là ông ta đang cưỡi ngựa.
Nam Yên tới trường đua ngựa, quan viên quản lý khu này biết nàng tới liền hoan nghênh nàng, đây là nơi hồi còn nhỏ nàng hay tới nhất.
“Chiến Tuyết, cưng khoẻ chứ, đã lâu không thấy cưng”.
Chiến Tuyết là con ngựa của nàng, tên cũng như người, có bộ lông màu trắng như tuyết như thiện chiến, kiêu ngạo không ai sánh bằng. Hồi đó Nam Yên phải mất sức rất nhiều mới thu phục được con ngựa này, bây giờ nó không chấp nhận ai được cưỡi nó cả, kể cả Thiên đế.
Chiến Tuyết thấy chủ đến thì hí hí một tiếng sau đó liền ngoan ngoãn để nàng điều khiển. Nam Yên hiên ngang bước lên con ngựa kiêu ngạo nhất trường đua, cưỡi nó một cách nhanh chóng đuổi theo Thiên đế.
Xa xa đã thấy bóng dáng màu vàng, nàng liền biết đó là ông ta. Lập tức vỗ vỗ mông Chiến Tuyết để tăng tốc, quả nhiên con ngựa hiểu ý chủ nhân liền chạy vọt lên trên, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp Thiên đế.
“Cậu à, đã lâu không gặp”.
Dường như đã biết trước rằng Nam Yên sẽ đến gặp ông, nên ông thản nhiên chào lại nàng.
“Cháu lên đây có việc gì?”.
Hai con ngựa vẫn chạy song song nhau, mặc dù Chiến Tuyết hiếu thắng muốn vượt qua nhưng Nam Yên không cho, ra lệnh cho nó giữ nguyên tốc độ.
“Con đoán người chắc hẳn đã biết, người tinh thông nhất trời đất này ngoài ngài ra còn ai nữa?”.
“Đừng có mà nịnh nọt, nói đi, là chuyện gì?”.
“Như cậu đoán đó, là chuyện của Phàm nhi”.
“Là đến xin phương pháp cho vợ của nó?”.
“Quả nhiên cậu đã biết còn giả vờ. Đúng vậy, ta biết chắc chắn rằng cậu có cách nên tốt nhất cậu hãy giao ra đây”.
“Haha, con đang uy hiếp ta sao?”.
“Vì con dâu tương lai, vì cháu nội yêu quý, ta không thể không làm vậy. Ai da ông cậu à, coi như là vì con cháu của người đi, ha?”.
Bỗng nhiên Thiên đế dừng ngựa lại, làm cho Nam Yên không đoán được suýt thì mất thăng bằng mà té. Thiên đế để lại một câu cho nàng rồi biến mất
“Chỉ cần con bé mang giọt máu tiên”.
Nam Yên nghe được câu trả lời vô cùng đơn giản thì cười ra mặt, nhanh chóng phi ngựa về để báo tin cho con trai yêu dấu của nàng biết. Nhưng nàng đâu biết rằng, trước khi nàng về đã xảy ra chuyện khiến Địa Phủ náo động.

Hai ngày trước, Thiên Thiên nháo nhào đòi lên Thiên Cung tham quan, Khinh Thương Lãng không chịu nhưng vì cô làm nũng quá nên cũng gật đầu đồng ý. Anh đâu biết rằng vì việc này mà dẫn đến hối hận sau này của anh.
Việc người phàm lên trời là không thể nên trước khi đi, Khinh Thương Lãng độ một chút tiên khí lên người cô, làm cho cô hưởng thụ cảm giác làm tiên nữ trong vòng ba mươi phút. Cũng bởi vì anh lo cô sẽ bị ảnh hưởng bởi linh khí trên thiên đình nên dùng tu vi của anh để bảo vệ cô.
“Oa thật kỳ diệu nha, anh xem, cả một cung đình to như thế này mà chỉ được nâng đỡ bằng những đám mây này thôi sao?”
“Lãng, anh xem kìa, cả một vườn hoa thật đẹp, oa nơi nào cũng đẹp cả…”.
Suốt đường đi cô ríu rít không ngừng, vì làm ma cà rồng, cô quanh năm chỉ được tiếp xúc với bóng tối. Nay lên trời không những tiếp xúc với linh khí mà còn có nhiều chốn đẹp nữa.
“Đời này thế là mãn nguyện”.
Khinh Thương Lãng cười cười đẩy khuôn mặt ngây ngô của cô, “Coi mặt em kìa, cứ như là con nít được đi sở thú không bằng”.
“Xí, đáng ghét”.
Khinh Thương Lãng tiếp tục đưa Thiên Thiên đi dạo, bỗng nhiên xuất hiện vài vị tiên, họ nhận ra anh, anh cũng nhận ra họ, là Thái Thượng Lão Quân và Thái Bạch Tinh Quân.
“Tiểu Lãng, hiếm khi gặp con, chơi với lão già này vài ván cờ đi”.
“Nhưng mà…”, Khinh Thương Lãng nhìn qua Thiên Thiên, anh không yên tâm khi để cô một mình.
Thiên Thiên biết ý liền xua tay, “Anh cứ qua đó đi, em ở vườn hoa này chơi một lát rồi về, không sao đâu”.
Khinh Thương Lãng nghĩ ngợi để cho cô qua đó chơi một chút, anh qua đó đối phó với mấy người này rồi tìm cô sau cũng không sao, rồi anh gật đầu.
“Nhớ cẩn thận”.
“Em biết rồi”.

Thật ra cô cũng không có hứng thú với hoa lắm, chẳng qua nói như vậy để cho Khinh Thương Lãng yên tâm mà để cô một mình một chút. Bất ngờ giữa đường lại bị một làn váy xinh đẹp cản trở.
“Xin hỏi cô là ai?”.
Người mặc bộ váy xinh đẹp kia đương nhiên cũng là một người xinh đẹp, dung mạo như hoa, nhưng không biết tại sao lại cản đường cô?
“Ta là Mỹ Linh tiên tử”.
“À, thì ra là tiên nữ, xin chào, ta tên là Thiên Thiên”.
“Ta biết”, cô nàng kia cười nhếch mép.
“Ngại quá, cô làm sao mà biết tôi”.
“Bạn gái của Thương Lãng, ta làm sao mà không biết được”.
“Cô cũng biết anh ấy? Cô là bạn của anh ấy à?”.
“Đương nhiên là ta biết, anh ấy là vị hôn phu của ta”.
(Lời tác giả: ở chỗ này vì Thiên Thiên là người hiện đại nên xưng cô – tôi, còn Mỹ Linh tiên tử là người cổ đại nên xưng ngươi – ta).
Mỹ Linh tiên tử chờ xem phản ứng của Thiên Thiên như thế nào nhưng cô vẫn bình thường mà đáp lại
“Cô xem tôi là con nít ba tuổi chắc, ngưng ngay cái giọng kia đi”.
“Ngươi! Được, có thể ngươi chưa tin bởi vì ta chưa công bố một điều, nếu như ta nói ra, trước sau gì chàng ấy cũng sẽ là phu quân của ta”.
Thiên Thiên cũng rất muốn biết người điên này đang muốn nói cái gì nên bảo cô ta nói tiếp.
Mỹ Linh tiên tử đưa tay sờ bụng đã hơi lộ của nàng ta, sau đó nở nụ cười xấu xa, “Ta đã hoài thai con của chàng ấy, lẽ nào ngươi muốn chia cắt cha con chàng ấy sao?”.
Đột nhiên Thiên Thiên cảm thấy trời đất đảo lộn, cô đứng không nổi nữa bèn vịn cây cột bên cạnh trừng mắt nhìn
“Cô nói cái gì?”.
“Lẽ nào ngươi nghe không ra sao? Ngươi nghĩ lại đi, thời gian ngươi quen chàng ấy được bao lâu? Ba tháng? Trong khi đó ta đã hoài thai hơn sáu tháng, là vì chàng ấy giận ta nên mới xuống trần gian quen với ngươi mà thôi”.
“Sáu tháng? Cô căn bản là nói láo, như thế nào sáu tháng lại nhỏ như thế!”.
“Ngươi không biết sao, chúng ta là tiên, đương nhiên cái thai này cũng là tiên, ra đời sau cũng là chuyện bình thường, bây giờ chưa lộ bụng nhưng khoảng hai tháng nữa chắc sẽ to lên mà thôi”.
Cô không tin, cô tuyệt đối không tin vào chuyện như thế này, cô phải hỏi cho ra lẽ, cô quay đầu định chạy về chỗ ban nãy để gặp anh, nhưng lúc quay đầu đã thấy anh đứng ngay ở sau lưng cô.
“Anh ở đây thì tốt lắm, mau giải thích đi, chuyện cô ta có thai với anh không phải là sự thật đi Lãng?”.
Khinh Thương Lãng vẫn trầm ngâm không nói tiếng nào, sau đó đi tới bên cạnh Mỹ Linh tiên tử, khoát eo nàng ta rồi còn dùng cánh tay còn lại xoa bụng cô ta nữa, thấy những hành động này chẳng khác nào khoét vào trái tim Thiên Thiên, cô bất giác chảy nước mắt.
“Những lời nàng ấy nói đều là sự thật, ta xin lỗi vì đã giấu nàng lâu như vậy, ta cũng định sẽ nói với nàng, nhưng nếu nàng đã biết thì chúng ta hãy kết thúc ở đây đi Thiên Thiên”.
Thiên Thiên nghe không nổi nữa, tai cô đã ù lên rồi, cô quay đầu chạy ra ngoài, bỏ lại cặp tình nhân kia.
Vừa chạy cô vừa khóc, rốt cuộc cô làm gì nên tội mà bị người ta lừa một cách trắng trợn như thế này, cô không cam tâm!
Chạy đến cổng trời thì cô không biết phải về như thế nào, vì Khinh Thương Lãng dùng mây dẫn cô lên, nhớ đến cái tên ghê tởm kia làm cô buồn nôn một trận.
Lính gác cổng thấy cô là người đi cùng với Khinh Thương Lãng sáng nay liền hỏi cô muốn về phải không, cô liền nói họ nhờ đưa cô về Địa phủ một chuyến vì cô cảm thấy không được khoẻ trong người, họ liền đồng ý.

Khinh Thương Lãng sau khi đánh cờ xong liền đi tìm Thiên Thiên nhưng tìm mãi vẫn không thấy bóng dáng của cô, bất chợt lo lắng dồn dập, thiên đình này rộng như thế, anh biết phải tìm cô ở chỗ nào đây.
Tìm cả ngày trời nhưng vẫn không thấy cô, Khinh Thương Lãng tức giận đá đổ bàn ghế trong điện, lính canh thấy thế liền hoảng sợ. Anh ra tới cổng trời định đi về tìm cô nhưng anh lính bên cạnh nhìn vẻ mặt sốt ruột của anh liền nhớ tới Thiên Thiên nên bẩm báo
“Ngài có phải tìm cô nương lên cùng ngài không?”.
Nghe được tin tức của cô, anh liền xoay người nhìn anh lính kia
“Ngươi biết nàng ấy ở đâu?”.
“Đúng vậy, lúc nãy nhìn cô nương ấy sắc mặt không được tốt nên nhờ tại hạ đưa cô ấy về Địa Phủ rồi”.
“Được, ta biết rồi, cảm ơn ngươi”.
Không chần chừ một giây, Khinh Thương Lãng liền biến trở về Địa phủ nhưng người thương nhớ của anh đã đi khỏi đây từ lâu rồi.
Khinh Thương Lãng khi trở về liền tìm khắp phòng của anh nhưng không thấy, lật tung địa phủ lên cũng không thấy, anh đập phá đồ lung tung khiến cho các quỷ sai sợ hãi liền chạy đi báo cho Diêm Vương.
Khinh Duật Phàm xuất hiện, nhìn cảnh tượng anh phá hoại cũng đen mặt không ít
“Tên phá gia chi tử này, ngươi đang làm trò gì?”.
“Phụ thân, người có thấy Thiên Thiên của con không?”.
“Vợ của ngươi liên quan gì đến ta, không biết giữ vợ thì đừng có mà trút giận lên phủ của ta”.
“Người nói vậy là biết nàng ấy ở đâu đúng không, phụ thân, cầu xin người nói cho con biết đi”.
Khinh Duật Phàm khẽ phất tay áo, một tách trà dâng đến tay của hắn, hắn chậm rãi làm Khinh Thương Lãng hận không thể đá đổ tách trà ấy.
“Ta chỉ biết tiểu Mạn đưa nàng ấy đi thôi, ngươi mau chóng dọn dẹp rồi muốn đi đâu thì đi”.
Khinh Thương Lãng gật đầu rồi sai người đứng bên cạnh dọn dẹp, còn hắn thì đi tìm Khinh Thương Mạn đòi vợ.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN