Nàng Bảo Mẫu... Đồng Ý Làm Mẹ Của Con Tôi Chứ?
Chương 7:
Cô đang ngủ ngon lành thì … Bổng điện thoại reo. Nhìn ngoài cửa sổ thì thấy mặt trời chưa thay thế mặt trăng. Oáp, ai gọi ngay cái lúc này thế nhở. Cầm điện thoại màn hình hiện lên tên “Phụ Huynh”. Lập tức bắt máy:
– Alo, tôi nghe.
– – Anh lạnh lùng lên tiếng rồi cúp máy. Cô tức tốc chạy xuống nhà ra cổng chính mở nhanh cái cửa. Chiếc xee MayBach trắng tiến nhanh vào khuôn viên, cô lủi thủi đi phía sau “oa ai đời lại về lúc này,mặt trời còn chưa mọc nữa cơ”. Cô lầm bầm đi vào nhà, trong phòng khách anh đang nằm dài trên chiếc sopha. Thấy cô vào anh nói:
– Lấy cho tôi ly nước.
Cô thấy dáng vẻ mệt mỏi của anh cũng không nói gì, đi thẳng vào phòng bếp lấy nước.
Anh nhìn theo bóng cô nhắm mắt lại ngủ thiếp đi. Khi cô đi ra thì anh thấy anh đã ngủ, lên phòng lấy tắm chăn xuống đắp cho anh. Nhìn hai quần thâm trên mắt là cô biết nhiều ngày anh không ngủ rồi. Phải nói anh rất đẹp trai, tài giỏi, có hai đứa con ngoan hiền. Nhưng tại sao vợ anh lại không được nhắc đến ở trong nhà này, hay có một khuất mắt nào đó. Cô phải từ từ tìm hiểu mới được.
Nhìn anh một cái cô lại bước lên lầu qua phòng tụi nhỏ, tối nào cũng vậy cô cũng phải đi qua phòng tụi nhỏ cô mới an tâm. Nhìn Sun và ken đang ngủ ngoan trên giường mà cô cười nhẹ rồi bước về phòng mình. Nhìn đồng hồ cũng đã được bốn giờ rồi, cô ngồi lên bàn trang điểm cầm chiếc điện thoại lên gọi cho mẹ. Cô biết mẹ cô luôn thức từ bốn giờ sáng để lo việc nhà, sáng ra còn đi lên công ty với bố. Sau một hồi chuông dài thì cũng có người bắt máy:
– Nha Nha, sau gọi mẹ giờ này? – Mẹ cô hiền từ hỏi.
Mẹ cô là Đinh Nha. Thư kí của bố, còn bố cô là Nhất Gia Vĩ chủ tịch công ty Sunflower. Tên cô cũng được hình thành từ tên hai người.
– Con thức giấc nhớ mẹ nên gọi thôi, mẹ nhà vẫn ổn chứ ạ? – Cô nhẹ nhàng hỏi.
– Rất tốt con gái ạ, mẹ và bố con vẫn vậy. Công việc hiện tại con thế nào?
– Tốt mẹ ạ. Tụi nhỏ rất thương con, chúng rất dể thương. Để hôm nào con dắt tụi nó xuống chơi vơi mẹ. – Cô tươi cười khi nhắt đến tụi nhỏ.
– Ừm nhớ nhé, thôi nào con gái mẹ phải chuẩn bị đồ ăn cho cả nhà. Bye con, hôm nào rảnh mẹ gọi lại nhé! – Mẹ cô dịu dàng nói với cô.
– Vậy mẹ làm đi, con sẽ gọi lại sau. Yêu mẹ!
– Yêu con! – Mẹ cô nói xong rồi tắt máy. Cô cũng đặt điện thoại xuống rồi, thay quần áo làm bữa ăn sáng cho hai đứa nhỏ cùng “phụ huynh” của chúng.
Đi ngang phòng khách cô vẫn còn thấy anh đang ngủ. Xoắn tóc lên cô bắt tay vào nấu phở, cô rất ít khi nấu ăn nhưng từ lúc làm bảo mẫu tới giờ hầu như ngày nào cô cũng nấu ăn. Sun và Ken dường như đang phụ thuộc vào cô, lúc nào cũng muốn cô nấu ăn cho chúng. Riết rồi cô nấu ít cũng thành nấu nhiều. Mùi thơm phở lan khắp phòng ăn, cô vặn nhỏ nồi nước nấu phở lại lên gọi hai tiểu bảo bối.
Trước cửa phòng cô mở cửa đi vào, thì thấy Ken đang ngồi thắt bím cho Sun, còn Sun thì lắc lư cái chân hát:
– Kìa con bướm vàng, kìa con bướm vàng, xòe đôi cánh, xòe đôi cánh…
– A… Chào buổi sáng cô bảo mẫu. – Sun thấy cô thì líu lo chào hỏi.
– Chào buổi sáng Sun và Ken. – Cô cười tươi chào lại Sun và Ken.
– Ừm, chào buổi sáng cô bảo mẫu. – Ken cũng chào cô.
– Sun, Ken xuống ăn sáng nào, ba Vũ tụi con đã về rồi đó. Đi nào.
Cô và hai đứa nhỏ đi xuống phòng bếp, đã thấy được anh đang ngồi đợi. Từ khi nào mà anh tắm rửa nhanh vậy.
– Ba Vũ… Sun nhớ ba a – Sun thấy anh thì chạy như bay vào lòng anh làm nũng.
– Ba Vũ… Ken cũng nhớ ba nữa. – Ken cũng bỏ bộ mặt lạnh lùng mà nói chuyện với anh.
– Ba cũng nhớ hai tiểu bảo bối nữa. Ở nhà ngoan không con. – Anh dịu dàng hỏi hai tiểu bảo bối nhà anh.
– Ngoan ạ, Sun ăn nhiều lắm, hai Ken cũng vậy nữa, Tụi con luôn nghe lời cô bảo mẫu a. – Bé Sun líu lo kể cho anh nghe.
Trong bếp bưng bốn tô phở ra, vừa ra tới thì nghe Sun nói đến cô, làm cô cười nhẹ. Đúng là Sun lém lĩnh. Bày bốn tô theo thứ tự rồi nói:
– Anh ăn thử tôi không biết anh thích ăn gì nên làm bừa. – Đặt tô phở trước mặt anh, rồi quay qua nói với hai đứa nhỏ.
– Đây là phần của các con, ăn nhiều vào.
– Cảm ơn cô bảo mẫu ạ. – Ken và Sun đồng thanh trả lời. Cô cũng ngồi xuống ăn phần của mình.
Ăn xong thì anh nói với tụi nhỏ.
– Ngày mai bà nói tụi con và ba về nhà chính. Tụi con nhớ chuẩn bị nha.
– Không sun không đi đâu. – Sun trong lòng anh lên tiếng.
– Con biết rồi ạ! – Ken lạnh giọng lên tiếng.
– Sun ngoan, Sun đi nha. – Anh dịu dàng năng nĩ cô công chúa nhỏ của anh.
– Sun đi thì cô bảo mẫu cũng phải đi nữa. Nếu không Sun không đi. – Sun lên tiếng.
Cô nghe nói tới mình thì nhìn Sun, anh nhìn cô rồi suy nghĩ gì đó nói:
– Được rồi, cô bảo mẫu sẽ đi với con được chưa?
Anh nhìn cô nói:
– Mai cô đi với chúng tôi.
– À vâng.
Nói xong thì ai lại làm việc ấy, cô, Ken Sun phải đi sắp xếp hành lí cho chuyến đi ngày mai nghe nói là đi vài ngày nên cần phải chọn vài bộ đồ.
Cô hứng thú cho chuyến đi ngày mai nha, để xem gia đình này như thế nào mà Sun và Ken hầu như không muốn đi như vậy.
+++
“Mẹ” anh không thích em, em cũng mặc. Bởi bà đã từng tổn thương anh rất nhiều. Em sống là không thể vừa lòng tất cả, mà em muốn dành tất cả điều tốt đẹp cho anh. Em yêu anh, nhưng không yêu “mẹ” anh – người mẹ ghẻ ác độc.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!