Nàng Bảo Mẫu... Đồng Ý Làm Mẹ Của Con Tôi Chứ? - Chương 17: Bốn Người Một Giường
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
161


Nàng Bảo Mẫu... Đồng Ý Làm Mẹ Của Con Tôi Chứ?


Chương 17: Bốn Người Một Giường


Anh đưa hai đứa nhỏ về tới nhà thì cô từ trong nhà đã chạy nhanh ra mở cửa. Cửa vừa được mở thì chiếc xe dừng lại, cửa mở ra hai cái bóng nhỏ đã chạy nhào vào lòng cô khóc rống lên:

– Cô bảo mẫu ơi, thật đáng sợ a. Sun rất sợ, huhu… Oa. – Sun ôm đùi phải cô nói.

– Oa… Huhu. Ken cũng sợ nữa a. – Ken là một cậu nhóc cứng rắn mà giờ đây lại khóc bù lu bù loa thế này làm cô thấy đáng thương. Cô ngồi xuống ngang người chúng, ôm cả hai đứa vào lòng, lau nước mắt cho chúng.

– Sun và Ken ngoan nha, không sao rồi phải không, có cô ở đây không ai dám bắt nạt hai tiểu bảo bối của cô nữa đâu a. Ngoan nào, nín đi ha.

Cô dịu dàng lau nước mắt cho tụi nhỏ, dỗ dành chúng. Anh là người đứng ngoài nhìn vào cảm thấy cô thật giống mẹ của chúng. Cô quan tâm chăm sóc chúng như vậy hèn gì hỏi tại sau hai đứa không phụ thuộc vào cô chứ. Anh nhìn ba người đang ôm nhau kia mà anh cười nhẹ, có phải hay không anh đang dần dần thích cô rồi.

Sun nín khóc từ trong lòng cô ngước ra nhìn cô nói trong tiếng nấc:

– Cô ơi, hức… Hôm nay thật đáng sợ, cô… Hức… Cho tụi con ngủ chung với nha?

Nhìn bé Sun nấc như vậy cô thương quá, cười nhẹ với hai đứa cô nói:

– Ừm, không ấy từ nay Sun ngủ cùng cô luôn đi. Sẽ không ai bắt nạt được Sun nữa a.

– Vâng ạ. Sun cười tươi nói.

– Còn Ken nữa a, Ken cũng muốn. – Ken ló mặt lên nói với cô. Cô phì cười đúng là hai đứa tiểu quỷ cái gì cũng đòi được.

– Ừm, cả Sun và Ken luôn được chưa. – Cô nhéo má tụi nó cười tươi hứa.

– Khụ… Ưm. – Tiếng ho nhẹ của anh kéo ba người ra khỏi tình cảnh “con khóc mẹ dỗ”. Cô nhìn lên anh, nãy giờ anh ở đây a… Cô quên mất. Cười nhẹ gật đầu chào anh. Anh không nói gì, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt nhàn nhạt. Cô kéo hai đứa nhỏ đứng dậy rồi nói:

– Thôi nào vào ăn cơm rồi tắm rửa. Cũng trễ lắm rồi. – Cô nhìn bầu trời tối đen như mực ở ngoài kia mà thở dài, Sun và Ken có lẽ sẽ phải còn bị bắt làm con tin dài dài, cô sẽ phải cực nhiều đây.

Vào nhà cùng anh và bọn nhóc ăn cơn, tắm rửa rồi đi ngủ. Hôm nay tụi nhỏ nhất quyết kêu cô mặc đồ báo hồng chúng mua, cô đành phải chiều theo. Ba người tụi cô mặc đồ báo hồng giống nhau rồi lên giường, cô cùng chơi xếp lâu đài với chúng. Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa. Ken nhanh nhẹn lên tiếng.

– Vào đi cửa không khóa. – Cô lo mãi mê chơi nên anh vào khi nào không hay.

Anh nhìn ba con “báo hồng” trên giường mà buồn cười. Trời ạ, ở đâu ra thế này, thật đáng yêu a… Chắc là do hai đứa con yêu quý của anh rồi. Bởi vì anh cũng có hai bộ giống chúng như vậy. Anh vào cả nửa tiếng rồi mà không ai hay cả. Anh đi lại giường gần chỗ cô đang nằm, ngồi xuống. A, cô có một cái đuôi rất dể thương, do mãi kiếm hình ghép mà cái môi cứ chu chu ra.

Cô nhìn mấy cái hình này mà hại não, thật khó a… Cái nào nhỉ?

– Đây này, ghép vào bên kia. – Một giọng nói trầm thấp vang lên cùng với mảnh ghép cô đang tìm.

-“A, đúng rồi cảm ơn nha… Haha, cô có rồi nè! – Cô cười cầm lấy rồi ghép vào. Nhưng chợt nhơ ra đều gì đó. A ai nói vậy cà?

Nhìn qua phía bên trái cô thì thấy anh đang nhìn chăm chăm cô. Đỏ mặt cô vội ngồi dậy, nói:

– Anh vào đây khi nào nha… Sao tôi không hay vậy?

– Không lâu, chỉ mới khoảng 30 phút a. – Anh cười nhẹ đáp trả.

– Ba Vũ, ba Vũ… Con đang chơi ghép hình, ba chơi không? – Sun chạy lại ngồi vào lòng anh lên tiếng.

– Thôi. Ba Vũ không chơi với con được, mà là bây giờ hai tiểu bảo bối của ba đi ngủ nhé! Khuya rồi. – Anh dịu dàng lên tiếng.

– Không a. Ba Vũ ngủ cùng con với tụi con đi! – Bé Sun cho ý kiến.
– Được á. Mình bốn người ngủ chung nha ba Vũ, nha Cô bảo mẫu. – Ken đưa mặt cún con ra năng nỉ cô và anh. Cô cười nhẹ, đúng là biết cách lấy lòng người khác. Cô nhìn anh đỏ mặt, nhưng phải ngủ cùng giường với anh sau, điều này cô chưa nghĩ tới a.

– Được rồi ba ngủ với tụi con được chưa rồi bây giờ đi lên giường nằm xuống đi. – Anh nhẹ nhàng đồng ý với tụi nhỏ. Cô thì há hốc miệng. Anh đồng ý a.

Hai đứa nhỏ nhanh chóng lên nằm ngay ngắn vào chỗ, Ken thì nằm phía trong cùng, tới Sun. Vậy không phải cô và anh phải nằm gần nhau sau.

Anh nhìn cô đang đứng trời trồng đằng kia thì gọi:

– Cô Vĩ Nha, cô định không ngủ sau, lên đi hay muốn ngủ ngoài bìa.

– Ách, tôi lên liền. – Cô đi nhẹ lại chiếc giường nằm kế Sun. Anh cũng nhanh chóng nằm phía sau lưng cô. Cô có thể cảm nhận được sức nóng từ thân thể anh. Thật ngượng a.

– Ba Vũ, cô bảo mẫu ngủ ngon. – Sun và Ken đồng thanh lên tiếng rồi mau chóng chìm vào giấc ngủ. Cô nằm nghiêng qua Sun không dám xê dịch chỗ nằm, chỉ sợ vừa mới động thôi là đã lọt thỏm vào lòng anh rồi.

Bỗng dưng, anh ôm lấy cô, người cô chợt cứng ngắt, quay đầu nhìn lại thì thấy anh đã ngủ. Cô chợt thở phào mình chỉ là cái gối ôm cho anh thôi. Anh ôm cô vào lòng, giả vờ nhắm mắt ngủ, nhưng thực chất anh chưa ngủ. Anh không phải là người dể ngủ như vậy, đúng là người cô rất mềm và rất thơm như lời Ken nói. Ôm vào rất dể chịu, anh nhắm mắt hưởng thụ ngọc nhuyễn uyên hương trong lòng mà dần dần chìm vào giấc ngủ say. Có lẽ từ trước đến giờ, tối nay là ngày anh ngủ ngon nhất mà không phải chịu một giấc mộng nào. Cô và anh cùng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

+++

” Trong giấc mơ của em luôn có bóng anh, nhưng nó cứ chập chờn rồi lại biến mất. Em rất sợ phải đối diện với sự thật , rằng một mai không có anh ở bên. Em sợ lắm Vũ à…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN