Nàng Bảo Mẫu... Đồng Ý Làm Mẹ Của Con Tôi Chứ? - Chương 32: Ở Chung Nhà Với Tình Địch
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
108


Nàng Bảo Mẫu... Đồng Ý Làm Mẹ Của Con Tôi Chứ?


Chương 32: Ở Chung Nhà Với Tình Địch


Cô hôm nay bận rộn cả ngày nha. Hôm qua bị anh vật vã cả ngày làm cô lười biếng không thèm nhấc chân xuống giường, thế nên hôm nay cô đành phải làm bù việc nhà lại.
Đang bận rộn trong phòng bếp thì cô nghe ngoài cửa truyền đến tiếng chuông. Bỏ dỡ nồi canh đang nấu, tắt bếp đi ra mở cửa. trước mặt cô bây giờ là Lệ Á và anh, cô cứng người nhưng rồi cũng thở dài hỏi anh:

– Anh về sớm thế, đây là ai?

Anh nhìn cô ái ngại nói:

– À đây là Lệ Á – bạn anh. Cô ấy hôm nay sẽ ở nhà mình vài ngày, em không ngại chứ?

“Bạn” cô nhìn anh rối bời nói:

– Ừm, không sao, anh vào đi. Mời chị vào. – Cô nhìn anh và Lệ Á cười nhẹ.

– Ừm chào em. Chị là Lệ Á rất vui được gặp em.

Cô không nói gì chỉ cười nhẹ, tránh đường cho anh dắt chị ta đi vào nhà. Nhìn theo bóng hai người mà cô buồn bã, cô có thể thấy được anh đang do dự, anh còn yêu chị ta không. Cô không tự tin vào mình được nữa rồi. Cười buồn rồi cũng đi vào nhà.

Trong phòng khách ngập tràn tiếng cười của anh và chị ta, cô cũng không quan tâm đi thẳng vào nhà bếp làm việc đang dang dở.

Anh dắt Lệ Á lên phòng dành cho khách, anh nói:

– Em có thể ở phòng này, anh chỉ có thể giúp em đến đó. – Anh nhìn Lệ Á cười nhẹ. Thật ra lúc đầu anh gặp lại Lệ Á anh cũng không ngờ, anh nhìn Lệ Á thật chán ghét nhưng rồi nghe những gì Lệ Á đã trải qua anh cũng phần nào giảm đi ác cảm, thông cảm cho Lệ Á và dắt cô ta về đây. Nhưng anh không biết điều anh đang làm đã tổn thương cô.

– Vâng, em cảm ơn anh. Anh không hận em nữa chứ. – Lệ Á ôm anh rơm rớm nước mắt hỏi nhỏ.

Anh ngớ người, rung động cũng vòng tay ôm chị ta dỗ dành:

– Lúc trước có, bây giờ hết rồi. Nín đi.

Cô đang tình đi lên gọi anh xuống ăn cơm thì đã bắt gặp được tình cảnh này. Nếu hỏi bây giờ cô đau không, cô sẻ trả lời là có. Thế có hận anh không, cô sẻ trả lời không. Từ khi gặp Lệ Á và ông Phùng cô cũng đã lường trước được tình cảnh như thế này rồi, nhưng cô vẫn không chấp nhận được.

Ánh mắt đượm buồn, chợt lóe sáng rồi phá vỡ bầu không khí đầy ám muội này, cô lên tiếng:

– Anh, chị xuống ăn cơm, em nấu xong rồi.

Anh giật mình buông Lệ Á ra, ái ngại nhìn cô nói:

– À, ừm. Anh xuống trước.

Cô tránh đường cho anh đi qua rồi mỉm cười lạnh lẽo, tiếng nói nhỏ nhẹ hòa vào không khí:

– Bắt đầu rồi sao? Diễn sâu nhé!

Nói rồi bỏ đi xuống lầu theo anh, Lệ Á nhìn theo cô mà nghiến răng ken két:

– Cô cứ chờ đó.

Chị ta bỏ vào phòng đóng cửa cái “rầm”.

Cô nghe tiếng đóng cửa mà mỉm cười lạnh nhạt: “Lệ Á ơi Lệ Á, cô nghĩ cô có thể làm nhân vật phản diện trong tiểu thuyết sao, tìm những cách vớ vẫn đó để mà bức ép nhân vật chính… Ha ha. Đáng tiếc cho cô tôi lại Ác luyện thành tinh rồi.”

Cô nhanh trở về dáng vẻ ngày thường, ngồi xuống bàn ăn đối diện anh. Anh hiện giờ không dám nhìn cô, anh sợ cô hiểu lầm anh và Lệ Á,cho nên anh đã nói dối với cô Lệ Á là bạn. Lén nhìn cô, anh thấy cô vẫn vậy vẫn vui vẻ không có gì gọi là tò mò cả anh thở phào nhẹ nhõm.

Đang trong tình trạng bất an thì tiếng chị ta vang lên:

– Vĩ Nha, Minh Vũ… Chưa dùng cơm sao?

Cô ngước lên nhìn chị ta, sặc nước. Trời ạ, ở nhà không phải của mình mà tự nhiên gớm. Chị ta diện cho mình một một bộ cánh ngắn không còn chổ để che. Cái áo hai dây bó sát, khoe vòng một nóng bỏng, cái quần đùi ngắn khoe vòng ba căng tròn. Cô nhìn mà buồn cười. Nhưng rồi cũng trở về bình thường khi thấy ánh mắt của anh chăm chú vào cô ta, anh dể thay lòng đến thế sau. Cô hít sâu một hơi rồi lên tiếng:

– Chị ngồi đi, em và Vũ đang đợi chị. Anh ăn cơm nào. – Cô nhìn anh gọi.

Anh giật mình thoát ra khỏi những gì mình suy nghĩ: “Phải chi Vĩ Nha cũng mặc như vậy a. Thật muốn nhìn cô ấy trong bộ cánh như vậy.”

Anh cười ngốc một mình rồi cầm đũa lên ăn cơm. Bữa cơm trải qua trong sự tĩnh lặng của cô và ồn ào của anh và chị ta.

– Vũ này, anh từ này cho em đi làm công ty anh với. Em hiện giờ đã nghĩ làm người mẫu rồi.

– À… Ừm… Để anh xem, mai anh báo cho em. – Anh lên tiếng.

– Vâng, cảm ơn Vũ nhiều. – Chị ta cười tươi nhìn nhoài người qua gắp thịt để vào bát Vũ, lộ ra cảnh xuân tươi mát, nhưng không có hề hấn gì với anh.

Chị ta đành rụt lại, cười ngượng. Cô thì nhìn anh cười hài lòng, hứ… Định quyến rũ chồng bà à? Không dể đâu.

+++

Ăn cơm xong thì chị ta đã đi ra ngoài còn anh thì về lại công ty. Trong nhà trở về trạng thái bình yên, cô nhanh chóng lên phòng đóng cửa lại, rồi ra ban công gọi điện:

– Alo, chị đây.

– – Đầu dây bên kia trả lời.

– Theo sát cô ta, nhớ không được để đối phương biết. Nhắn với Bạch Yến, theo sát tiến độ làm việc của bên kia, có lẽ vài ngày tới chị không thể điều hành công việc được. Bảo vệ tụi nhỏ giúp chị. – Cô nhỏ giọng nhắc nhở.

– Vâng thưa chị, chào chị.

Cô nhanh chóng cúp máy, liệu ông ta vào ngày tới có âm mưu gì không, cô không đoán chắc được. Nhưng tụi nhóc thì chắc sẽ an toàn.

Để xem, ông ta làm gì để bắt cô rời xa Vũ đây. Thật háo hức…

+++

” Nhân Vật chính dể bị ăn hiếp, bắt nạt, ngu si trong tình yêu bây giờ xưa rồi anh à. Em thà làm phản diện đi cướp tình yêu của người khác còn hơn là ngồi nhìn người khác cướp anh từ trong tay em… Em nói thật đấy”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN