Chiều hôm ấy, là một buổi chiều buồn. Đối với Đình Thiếu Phong.
Anh ấy buồn bã nhìn lại mấy chao cocktail trên bàn. Mỉm cười chua chát. Rồi như nhớ ra một sứ mệnh gì đó, anh ta liền gọi điện đến cô v ty.
“….”
” Dạ vâng! “
Đình Thiếu Phong vứt chiếc điện thoại ra xa, mắt khẽ nhắm lại. Trong lòng anh đang rất hỗn loạn. Phải làm sao để đền bù cho cô ấy đây??
Vy An vừa mở mắt cũng là lúc thấy Bạch Tử Kỳ ngồi lù lù ở trên bàn đọc sách. Cô tò mò khẽ gọi:
” Bach Tử Kỳ! “
Không có tiếng trả lời.
Cô lười biếng rời khỏi chiếc giường thân yêu của mình. Đi đến bàn học.
Bạch Tử Kỳ, anh…ngủ rồi sao?
Mà sao lại ngủ ở phòng mình ta??
Cô cúi xuống, nhìn vào khuôn mặt đang say giấc ấy. Đúng là yêu nghiệt. Đôi mắt xám khói lạnh lẽo khép hờ, cái mũi thẳng tắp, cao vút. Đôi môi đỏ chẳng khác nào con gái. Lúc hắn ngủ…dễ thương quá đi trời?!
Cô vừa nhìn hắn, vừa cười toe toét. Tim như lỗi một nhịp.
Bỗng nhiên, mi mắt hắn khẽ mở. Cô giật mình định chạy trốn thì bị hắn nắm lấy cổ tay. Bạch Tử Kỳ cười ma mị, gian xảo nói:
” Cô bé, thích tôi rồi à? Đâu cần sớm vậy chứ. Mới có 1 tuần thôi nha…”
Mặt cô đỏ lựng như trái cà chua chín, cô gắng giằng tay mình ra, ngượng ngùng giải thích :
” Anh…anh điên à? Ảo tưởng quá…tôi…chỉ là…chỉ là…”
Hắn vẫn giữ khư khư lấy cổ tay cô, nhìn khuôn mặt đỏ đến cả mang tai nhưng rất ư là dễ thương của cô là anh ta chỉ muốn…cắn một cái.
” Chỉ là sao? Hả ?” hắn xấu xa hỏi
Cô thở dốc, không dám nhìn vào mắt hắn. Bất ngờ giật mạnh tay…
Bạch Tử Kỳ nhanh chóng giữ chặt lấy.
Thế là, theo quán tính. Cô ngã ngài về phía trước, đẩy luôn cả Bạch Tử Kỳ cùng ngã theo…
Thế là…
Trán áp trán…
Mũi gần mũi…
Má kề má…
Môi kề…môi.
Không gian xung quanh như dừng lại. Hai người đang nằm đè lên nhau kia vẫn trong tình trạng bất động…
Đùng đùng…..
Nghe tiếng động, cô mới tỉnh hẳn, ngồi phất dậy. Lấy tay chùi chùi_mồm, hét lên:
” Aaaa…đồ..đồ biến thái! “
Vừa nói cô vừa đánh tới tấp vào mặt, vào người hắn.
Rơi răng thần chưởng…
Dập mông võ thuật…
Lệch hàm xuất chiêu…
Cô cứ thế mà cho hắn tơi bời, lên bờ xuống ruộng. Cuối cùng thì, hắn cũng đỡ được chiếu cuối cùng của cô, đó là…
Tuyệt tử tuyệt tôn…😂😂
Cô trợn mắt, ngồi phịch xuống giường. Khóc mà không có nước mắt :
” Á…phớt kít của bà…mày dám cướp…huhu…”
Hắn kiệt sức ngồi bẹp xuống sàn nhà, trừng mắt:
” Ai nói em dãy dụa như cá nằm trên thớt làm gì. Giờ kêu ai!”
Của hắn, hình như…không phải nụ hôn đầu…
Cô đá chân ra 4 phía:
” Aaaa…tại anh giở trò biến thái với tôi trước!!”
Abcxyz…cuộc cãi vã giữa hai người hãy còn dài dài…
Nửa tiếng sau…
“STOPPP!!” Cuối cùng, bất lực vẫn hoàn bất lực, Bạch Tử Kỳ giơ tay xin hàng.
Quả thực, cãi nhau với cô ta chỉ tổ tổn thọ ( T/g: Có thọ đâu mà tổn…)
Cô giận dỗi, tiện tay bật TV lên xem. Đúng vào kênh thông tin tài chính. Cái mà cô ghét nhất .
Cô chán nản nhắm mắt lại, nằm uỳnh xuống giường…
Tiếng.cô phát thanh viên nói ầm ầm:
” Hôm nay, có một tin rất nóng trong giới thương mại của nước ta. Công ty Đình Thiếu đã buông nhả chi nhánh là Đình Hạo, trước kia là tập đoàn Hứa Thiên cho Hứa Gia. Tin này đã làm chấn động cả giới thương gia, thật mừng cho Hứa Thiên lại một lần nữa trở về sau hơn 1 tuần bị lệ thuộc!”
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!