Đoản - Vợ Ơi, Về Với Anh Đi!
Part 29
Khi màn đêm buông xuống, cũng chính là lúc, nỗi buồn cùng nỗi đau hay sự bi thương ùa về, lấp đầy tâm trí.
Yên lặng nhìn Tiểu Phong nằm ngủ, thằng bé ngủ rất say, ánh trăng rọi xuống khuôn mặt ngây thơ, non nớt.
Không biết đã từ bao giờ, cô lại thích ở bên cạnh đứa trẻ này như vậy.
Đứng bên kia sổ, từ trên cao nhìn xuống con đường tối đen không thấy bóng người.
Khi vẫn còn ở Mỹ cùng Mạc Tư Thần, cô chưa từng khóc, cũng cười rất nhiều, nhung từ sau khi về nước, mọi thứ liền thay đổi.
Nhiều khi cô tự hỏi, nếu lần đó, anh không đồng ý để cô về nước, giờ mọi chuyện có thay đổi hay vẫn là cục diện bế tắc như vậy?
Nhưng cô nghĩ rằng, nếu cô không trở về, bốn người sẽ sống cuộc sống của riêng mình, cô và Tư Thần sống cuộc sống của riêng hai người, cùng nhau tạo dựng sự nghiệp bên Mỹ, còn Mạc Nhan và Lăng Tử Thiên vẫn sẽ hạnh phúc như trước.
Người tính, luôn luôn không thể sánh với trời. Dù con người có tính toán tỉ mỉ tới đâu cũng không thể bằng ông trời.
Lắp thẻ sim mới mua vào điện thoại, thuần thục nhấn gọi một dãy số: “Lăng Tử Thiên, khoẻ chứ?”.
Đợi một lúc, chất giọng trầm ấp của Lăng Tử Thiên vang lên, không quá vội cũng chẳng quá nhanh, ngược lại giọng điệu thong thả, không lộ ra vẻ lo lắng: “Gặp tại đâu? Tâm Nhi, nói xem em muốn tôi trao đổi thứ gì?”.
Hai chữ ‘Tâm Nhi’ khiến da gà của Mộc Tâm nổi lên, nghe thật ghê tởm. Từ khi anh ta ném lọ thuốc tránh vào người cô, đã không đủ tư cách gọi hai tiếng này.
“10 giờ tối. Nơi chúng ta tổ chức hôn lễ vào ba năm trước. Tử Thiên, không biết anh có nhớ không?”. Đầu bên kia truyền đến tiếng cười dịu dàng của Mộc Tâm.
“Nhớ chứ, tôi sẽ đến đúng giờ”. Lăng Tử Thiên nói xong rồi cúp máy, cũng chẳng có thêm lời dư thừa.
Nhà thờ đó là một nhà thờ nằm gần bãi biển, diện tích cũng không quá rộng như lại rất thông thoáng. Để đến được nhà thờ ấy, cần đi qua một rừng cây cổ thụ to lớn, và nơi đó, cũng chính là nơi, mà nhiều cặp vợ chồng đến chụp ảnh cưới, khung cảnh xanh mát cùng không khí dễ chịu chính là nguyên nhân nhà thờ ấy được biết đến.
Thời gian trôi đi đúng thật rất nhanh, thấp thoáng đã ba năm rồi, anh vẫn chưa quay lại nơi đó. Kể cả khi cưới Mạc Nhan, dù cô ta có năn nỉ ấy tổ chức đám cưới ở nơi đó, anh cũng nhất quyết không đồng ý.
Bởi nơi đó, chỉ thuộc về mình một người, chỉ thuộc về một đoạn ký ức của anh và người đó.
[…]
Mộc Tâm vẫn không ngủ được, mở điện thoại lên xem thì thấy không ít tin nhắn và cuộc gọi nhỡ, đều là của Mạc Tư Thần.
“Em đang ở đâu?”.
“Em ăn cơm chưa?”.
“Trời trở lạnh, nhớ mặc áo thật ấm”.
“Tâm Tâm, dù em làm cái gì, có sai hay là đúng, anh vẫn luôn đứng về phía em”.
“Chăm sóc thật kỹ cho Tiểu Phong và chính bản thân”.
Chỉ đôi lời đơn giản nhưng lại khiến cô muốn khóc. Anh vẫn luôn như vậy, vẫn luôn là người chăm sóc, che chở, bảo vệ cô. Dù cho cô có làm tổn thươn anh sâu bao nhiêu, anh vẫn luôn bảo vệ cô, vẫn luôn yêu thương cô.
Ngày mai cũng sắp đến rồi, là ngày mình cô đối diện với Lăng Tử Thiên, là ngày cô trả xong thù.
Nhưng với tính cách của anh ta, một là cô chết, hay là anh ta chết, hoặc là cả hai cùng chết…!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!