Đại Thiếu Gia! Cấm Cậu Ăn Chè
Chương 29: Cô Ấy. Không Sao Chứ?
Sáng hôn sau.
Kim Long kì thực rất tốt, mới sáng sớm đã qua nhà đèo tôi đi học, không biết có phải anh bạn đã nói cho Trương Hy biết hay không, mà sáng sớm con nhỏ đã qua nhà tôi với một túi giấy mận đỏ lựn trong tay.
Là vì còn sớm, bọn tôi quyết ra cây cầu dừa ngồi chơi, nhà tôi cũng thuộc diện xém ngoài ô mà, khung cảnh có hơi giống vùng quê một tí xíu.
Trương Hy hôm nay nó nghiêm túc lắm! Không có kiểu điên điên như thường ngày.
Tôi không nhớ là sáng nay mình đã chải tóc hay chưa. Sao đột nhiên Trương Hy nó mang lược ra chải tóc cho tôi, miệng còn càu nhàu “Chết thật! Còn không chải tóc.” Ơ… Mà hình như… Tôi… đã chải tóc rồi mà…
—————————
Đưa Diệp Hân vào lớp, Kim Long vội chạy ra lại cổng trường, nơi Trương Hy đang đứng đợi.
Vừa trông thấy Kim Long, Trương Hy vội lắc đầu, ảo não.
Kim Long gãi gãi đầu.
– Sao Hy còn ở đây? Hy không về hở?
Trương Hy gồng tay, làm ra vẻ mặt căm phẫn.
– Tôi sẽ đứng đây mãi cho đến khi thấy được tên khốn đấy.
Kim Long gật gù.
– Đúng rồi! Sao ba kì quá! Ba thật mất hình tượng trong lòng tôi đấy Hy ạ.
Trương Hy quát.
– Ba ba cái quần nhà cậu. Đó là tên khốn. Cứ chờ mà xem, khi hắn xuất hiện tôi sẽ băm vằm hắn như thế nào.
| Xin lỗi mọi người, nhưng người kể chuyện như tôi đây sẽ không nói đến vấn đề linh thiêng đâu, huhu. Nhưng kì thực lúc Trương Hy vừa dứt lời, Thiên Bảo đã từ xa vác cặp đi đến cổng trường rồi. Huhu. :((. Anh này mà chết, ta sẽ là người đi xin số đầu tiên kkk |
Bóng dáng Thiên Bảo từ xa nhấp nháy, Trương Hy như thú xổng chuồng. Nhanh như chớp, lật cật thống ra. Bàn tay nhỏ bé hùng hổ nắm lấy cổ áo Thiên Bảo. | chẹp… Chẹp…|
– Cậu đúng là tên khốn nạn.
Thiên Bảo dường như rất bình tĩnh, không để Trương Hy nói thêm gì, cậu lên tiếng chen ngang. Giọng nói có phần mệt mỏi.
– Cô ấy. Không sao chứ?
Trương Hy mỗi lúc càng nổi đóa dữ dội hơn.
– Sao là sao? Giờ cậu còn hỏi tôi như vậy à? Cậu tự đi mà xem cậu ta thế nào.
Thiên Bảo im lặng, cái lặng đến lặng người. Trương Hy mặc dù rất tức, nhưng vẫn còn bình tĩnh lắm! Cô buông tay, quay lưng đi về trường. Lúc quay đi, vẫn còn vọng ra một lời nói, nhẹ tênh như gió, tựa hồ chỉ thoáng qua bên tai.
“Đừng làm máu mủ tôi đau…”
Một cơn gió cũng bất chợt thổi qua, làm cho làn tóc cô bay bay…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!