Ma nữ Tống Tử và hành trình trải nghiệm tình yêu - Chap 12: Cậu chủ ác ma
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
107


Ma nữ Tống Tử và hành trình trải nghiệm tình yêu


Chap 12: Cậu chủ ác ma


•••••• QUÁN MÌ CAY •••••••
Văn Phong và Khánh Trúc đã có mặt tại quán mì vào lúc A giờ B phút.
_ Cậu ăn mì gì? – Văn Phong ga lăng hỏi
_ Đến quán mì cay chẳng lẽ ăn mì tương đen? Tất nhiên là mì cay rồi.
_ Cấp mấy?
_ Một.
_ Tệ vậy!
_ Cậu ăn được không mà nói.
_ Chị ơi! Hai phần mì cay cấp 1 và cấp 3. – Văn Phong không cãi nữa mà gọi chị phục vụ
_ Nè Lữ Văn Phong, cậu đang xem thường tớ sao?
_ Không dám! – Văn Phong nói mỉa mai.
_ Chị ơi, 1 phần mì cay cấp độ 7.
»»»»»»»»15 phút sau«««««««««
_ A…cay quá…A…Aaaa nước.- Khánh Trúc kêu cứu.
_ Ăn không được mà cứ cố. – Văn Phong đưa nước cho Khánh Trúc nói.
_ Tại…hức..hức…cậu hết đó..hic…hic.
Khánh Trúc nói mà nước mắt nước mũi rơi như mưa, thấy vậy Văn Phong bưng hộp khăn giấy qua ngồi cạnh lau mặt cho cô.
_ Ôi trời ơi, ở dơ thế?
Khánh Trúc không quan tâm Văn Phong đang làm gì cũng không cần biết Văn Phong đang nói gì, cô chỉ cần ngồi uống nước như vậy là đủ rồi, cay quá!
Thật ra rất hiếm khi Văn Phong được ngắm nhìn Khánh Trúc gần như vậy còn được chạm vào mặt cô làm cậu có cảm giác rất lạ. Đợi Khánh Trúc đỡ hơn thì Văn Phong đưa cô về.
_ Cậu đợi một chút, xe sắp tới rồi.- Văn Phong bảo.
_ Cậu gọi taxi tới hả?
_ Không, tài xế riêng của nhà tôi.
_ Ừ!
Khánh Trúc đứng trên lề đường chờ, cô lấy điện thoại ra chát chít với Tử Hà và Thiên Sứ. Bỗng nhiên Văn Phong nắm lấy tay cô và ôm cô vào lòng. Một chiếc xe đột nhiên thắng gấp rồi ngã ngay vị trí Khánh Trúc đứng lúc nãy xén nữa là cô về đoàn tựu ông bà rồi. Văn Phong vẫn ôm chặt Khánh Trúc vẻ mặt tức giận vô cùng mắng tên kia.
_ Chạy xe kiểu gì vậy hả?
Nhìn Văn Phong lúc này rất là ngầu luôn, Khánh Trúc cũng vì vậy mà trái tim đánh trống biểu tình. Đây là lần đầu tiên Khánh Trúc được người khác giới ôm mà còn rất lâu, rất chặt làm tim cô cứ đập liên hồi.
_ Tôi xin lỗi.
Tên kia xin lỗi rồi nhanh chóng chuồn đi lẹ nếu không Văn Phong sẽ bằm hắn ra mất.
Văn Phong buông Khánh Trúc ra ân cần hỏi:
_ Cậu không sao chứ, có bị thương ở đâu không?
Khánh Trúc mãi mê ngắm nhìn khuôn mặt thanh tú của Văn Phong mà quên mất trả lời cậu.
_ Khánh Trúc.- Văn Phong gọi lần nữa làm Khánh Trúc bừng tỉnh.
_ Hả? Tớ…tớ không có thích cậu đâu. – Khánh Trúc nói rồi chạy đi một mạch.
Còn Văn Phong thì mặt ngu ngơ chả hiểu cái gì cả.
************************************
Tiếng gió thổi vi vu, tiếng lá cây xào xạc, từng đợt gió lạnh lẽo cô đơn thôi đến nơi này, ở đây vắng tanh không một bóng người. Thế Bảo và Thiên Sứ đứng nhìn vào quán kem, mặt không chút biểu cảm Thiên Sứ nói:
_ Trời ơi, quán kem…
_ Đóng cửa rồi. – Thế Bảo tiếp lời
Sau đó cả hai lăn ra xỉu.
****************************************
Tử Hà ngồi ở phòng khách vẻ mặt vô cùng hình sự, mùi nguy hiểm tỏa ra khắp phòng làm Ngạn Vỹ vừa từ trên lầu xuống phải rùng mình mà đi trở lên.
_ Ngạn Vỹ tới đây.- Tử Hà gọi.
_ Có chuyện gì sao?
_ Mình xem phim chung đi phim này hay lắm!
_ Ai cho cậu rảnh rõi xem phim vậy? Làm việc đi chứ.
_ Làm gì? Tôi chỉ việc nấu cơm cho cậu ăn thôi mà.
_ Cậu nghĩ nhà tôi dư tiền mướn osin về xem TV à? Dọn dẹp nhà cửa mau.
_ Nhưng còn bác Lưu…
_ Bác Lưu cái gì, có dọn không?
_ Không.
_ Vậy thì trừ lương.
_ NÈ! Dọn thì dọn.
Tử Hà đi dọn dẹp khắp các ngõ ngách trong nhà, một giờ đồng hồ sau thì cô đã hoàn thành xong mọi công việc, cứ nghĩ sẽ được nghỉ ngơi ai ngờ đâu…
_ Tử Hà, xuống đây coi.- Ngạn Vỹ gọi.
Khi nhìn thấy phòng khách Tử Hà bị chết lâm sàn luôn. Rõ ràng là mới dọn chưa đầy 30 phút mà giờ lại có rất nhiều vỏ hạt dưa nằm khắp sàn, trên ghế sofa và bàn còn nhiều gấp 3 lần dưới sàn. Nghệ nhân của tác phẩm này không ai khác đó chính là Phan Ngạn Vỹ *vỗ tay, vỗ tay*.
_ Nhìn cái gì mà nhìn, dọn đi.
_ Cậu đừng có quá đáng nha.
_ Có dọn không thì bảo?
_ Dạ CẬU CHỦ.
_ Tốt!
Ngạn Vỹ rất thích sai bảo người khác nhỉ, cứ một chút thì lại gọi.
_ Tử Hà, chỗ này dơ nà.
_ Tử Hà, chỗ kia chưa sạch.
_ Tử Hà, gọt cho tôi quả táo.
_ Tử Hà, lột tôi trái quýt.
_ Tử Hà, lấy……..
_ Tử Hà gọt……….
_ Tử Hà……
Ngạn Vỹ liên tục sai bảo Tử Hà không thôi, cảm xúc hiện tại của cô là:” Muốn giết ngườiii!”.
_ Tử Hà lấy dùm chai nước.- Ngạn Vỹ lại gọi.
_ Biết rồi!
Tử Hà bực mình đi lấy chai nước, khi cầm chai nước đi ngang qua bịch muối, Tử Hà đã không ngần ngại cho nước và muối hòa làm một tạo thành dung dịch nước muối đã bão hòa.
_ Nước nè.- Tử Hà đưa nước cho Ngạn Vỹ.
_ Tự giác thực hiện khoảng cách an toàn.
_ Cậu ngộ thật đó lúc thì kêu giữ khoảng cách lúc thì chả có cái khoảng cách nào hết.
_ Bất cứ lúc nào tôi muốn, cậu phải giữ khoảng cách với tôi, còn tôi có giữ khoảng cách với cậu hay không là chuyện của tôi.
_ Tớ chẳng hiểu cậu nói gì.
Tử Hà lùi ra xa một chút, Ngạn Vỹ cầm lấy chai nước rồi uống, nước tràn vào khoang miệng, đầu lưỡi cảm nhận được vị mặn “tự nhiên” của nước khoáng, phải nói là rất rất mặn. Phun hết nước trong miệng ra, Ngạn Vỹ trừng mắt nhìn Tử Hà định bước tới gần thì bị cô nhắc nhở:
_ Giữ khoảng cách an toàn
_ Tống Tử Hà, cậu được lắm!
Nói rồi Ngạn Vỹ chạy tới ôm Tử Hà thảy xuống đất (t/g: Cái khoảng cách đâu mất tiêu rồi ta?). Tử Hà lấy hết tất cả những gì có thể ném ném vào Ngạn Vỹ, còn Ngạn Vỹ lấy được cái gì liền chọi qua Tử Hà. Hậu quả là cái phòng khách trước đã lộn xộn này thì banh chành luôn.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN