Thầy Giáo Khó Tính ! Lại Làm Khó Tôi Nữa Sao?
Chương 7:đưa Về
Nhìn mưa hắt lên ô cửa sổ, cuốn theo bao nhiêu tiếng lòng
Anh lại về, giăng kín bao nhiêu niền tin
Ngày anh mang theo tất cả ngọt ngào đến ai
Rồi từng chiều con tim yếu đuối bước qua những nỗi buồn
Tập quen đi qua lối cũ hằng ngày, tập quen khi không có anh nữa
Em không trông, thật lòng không mong cho dù thấp thoáng thấy dáng ai
Mùi hương thân quen khi xưa hu hù hu hú hu
Người đâu có biết rằng, lúc giờ em yêu riêng anh mà thôi
Người yêu hỡi bờ môi hỡi cớ sao hững hờ hu hu hù hu
Rằng bên em còn bao tiếng nói ngọt ngào bao vòng tay khát khao
Nên thôi đã lỡ anh ơi đừng chờ.
Âm thanh ấy phát ra từ cái túi xách nhỏ của cô , anh lấy ra cuộc gọi hiện thị : Mẹ yêu .Anh không nghe máy ,chờ cuộc gọi chấm dứt ,anh mới nhắn tin lại:”Con đi ăn, sắp về rồi ,gần đây có tiệc ồn lắm nên con không nghe máy ” bàn tay anh lướt nhanh trên màn hình cảm ứng rồi bấm nút gửi . Đúng lúc cô cũng bị tiếng ồn của điện thoại làm cho tỉnh giấc ,cô cựa người ,mở mắt .
_Nhà em ở đâu ? Hai tay anh vẫn đặt trên vô lăng lái xe .
_À , số nhà 38 ,đường x _ cô nói rồi quay qua anh .
_Thầy à ,thầy có thể cởi áo ra không ? _cô chớp chớp mắt ,vẻ mặt dường như rất đáng thương , hai chân co lại , bàn tay lạnh .Ánh mắt anh chuyển sang cô.
_Cởi áo? Liệu có sớm lắm không ? _anh mỉm cười nham nhở ,khuôn mặt áp gần cô, dường như không phát hiện ra điều khác biệt
_Cởi nhanh lên …. Em lạnh chết đi rồi nè _cô nói rồi nhanh chống kéo kéo chiếc áo khoác ngoài của anh . Còn anh thì ngã ngửa với cô .Thật không ngờ cô lại ngốc đến thế. Ngốc đáng yêu cơ đây mà. Lạnh lại không bảo bật điều hòa thấp xuống mà làm hành động khiến hiểu lầm đến thế . Anh cởi áo khoác ngoài ra đắp cho cô , rồi điều chỉnh lại nhiệt độ .
_Ấm hơn chưa ? _Anh thấy cô còn co người
_Rồi ạ _cô trả lời rồi lướt facebook trên điện thoại ,còn anh thì im lặng . Đường đi về cũng khá gần nên anh và cô đã đến nhà …
_Tới rồi ,thầy cũng về đi ạ _cô nói rồi vẫy vẫy tay.
_Ừm… Cảm ơn em hôm nay tôi rất vui _Anh nói,cô mỉm cười rồi vô nhà … Nhưng cô đã quên một thứ trên xe của anh . Vào nhà , cô tươi cười nhìn mẹ
– Mẹ ơi , Quân Quân về rồi – Cô tươi cười trên vai vẫn còn khoác chiếc áo của anh , và túi xách biến đi mất , cả điện thoại cũng mất tiêu luôn ,nhưng cô vẫn không hề hay biết
– Sao con về trễ thế Quân Quân ? cả áo nữa này, của ai thế – mẹ cô quay qua hỏi , ánh mắt đầy nghi ngờ. Cô nhìn chiếc áo trên người mặt ửng hồng lên lúng túng.
– À áo của bạn con , con mượn đấy mà- cô nói ánh mắt không nhìn thẳng vào mẹ mình
– Thật không đấy ? sao má con ửng hồng vậy ? con có bạn trai rồi à ?- bà Hạ nói khẽ cười
– Thật đấy …con làm gì có bạn trai , thôi con lên lầu đây , ba với mẹ ăn cơm đi ạ- nói xong cô chạy lên lầu tránh hỏi câu thẩm vấn của mẹ… Aizzz, sao cô lại lú lẩn lấy áo của anh mà quên cả túi xách cùng điện thoại cơ chứ , ngỗ nhở ai gọi thì sao ? nhất là Tuyết Nhung , gọi mà thấy như vậy là sẽ nghi ngờ thẩm vấn đây… Aizzz cô phải làm sao ? cô cứ đau đầu rồi thay đồ rồi lên giường lo lắng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!