Nhật Kí Mang Thai Tuổi 17
26: Ngày 01 Tháng 03. Hãy Chăm Sóc Baby Thật Tốt!
“Min Min, may quá! Giờ chị có chuyện gấp phải đến bệnh viện, nhà lại không có ai nên nhờ em trông hộ con chị đến chiều nhé. Thằng bé tên Khoai, mới hơn hai tháng tuổi. Nếu nó khóc thì cứ pha sữa bột bỏ vô bình cho bú. Trông nó cũng dễ lắm.”
Tôi chưa kịp đáp là chị Trang đã trao đứa bé cho tôi cùng túi đồ. Nói chưa xong câu cám ơn, chị đã chạy hối hả đi mất. Trông dáng vẻ gấp gáp đó thì chắc là chuyện rất quan trọng. Tôi liền nhìn xuống thằng nhỏ đang nằm trên tay mình. Nó đang ngủ. Dễ thương phết. Người ta nói con nít như thiên thần, quả không sai. Nếu tôi sinh con ra mà đáng yêu thế này thì cũng muốn làm mẹ lắm chứ. Chợt, có tiếng thắng xe cái két. Tôi quay qua, là Chan Chan.
“Chìa khoá dự phòng đây.”
Tự dưng Chan Chan ngưng bặt, mắt mở to thao láo nhìn tôi đang bế một đứa bé rồi hét lên:
“Trời đất ơi!!! Đằng ấy… sinh con rồi hả???”
Phải công nhận, não tên Chan Chan này thua hột nho. Vậy sao thành học sinh giỏi được nhỉ?
“Sinh cái đầu cậu! Tớ mang thai mới hơn một tháng, bụng còn chưa to mà đẻ cái gì?”
“Thế đứa bé trên tay đằng ấy là sao???”
“Con của chị Trang. Chị ấy có việc gấp nên nhờ tớ trông hộ thằng bé. Hiều chưa đần?”
Chan Chan thở phào nhẹ nhõm. Chắc cậu ta hoảng lắm vì nghĩ mình vừa mới đi chưa đầy 10 phút mà trở về đã “làm cha” rồi. Đúng là hâm nặng! Mở cổng, Chan Chan vừa dắt chiếc martin vào trong sân vừa ngoái lại hỏi: “Nhưng phải trông nó như thế nào đây?”
“Thì ru nó ngủ, lúc nó đói thì pha sữa nó bú. Cũng dễ mà.”
Tôi nghe Chan Chan thở dài thật to. Kiểu như cậu ta không tin những gì tôi vừa nói. Ghét. Đi vào phòng khách, tôi nhẹ nhàng đặt đứa bé lên ghế sofa. Nó còn ngủ. Gương mặt phúng phính, cái môi chúm chím nhìn thương chết được. Mà hy vọng lớn lên nó không như thằng cha bố láo của nó. Đúng lúc, Chan Chan chạy vù đến gần xem em bé là như thế nào.
“Woa! Trông dễ thương ghê! Da nó mịn màng quá.”
Thấy Chan Chan cứ ấn ấn ngón tay vô má thằng bé thì tôi liền đánh một phát thật kêu:
“Làm cái trò gì vậy? Da em bé mỏng manh lắm, trỏ trỏ hồi thủng da giờ.”
“Tại lạ nên rờ xem thử. Mà trai hay gái?”
“Con trai, tên Khoai.”
“Tên nghe mắc cười dã man. Đâu, để xem cu nó thế nào.”
Chan Chan kéo nhẹ cái khăn đang quấn quanh bé Khoai lên xem “thằng nhỏ”. Đúng là vô duyên hết sức nói. Cậu ta dòm tới dòm lui đồng thời khều khều gọi tôi:
“Đằng ấy lại xem cu nó nè. Nhìn tếu lâm.”
“Khùng! Tớ là con gái mà bảo xem cái đó hả?”
“Haizzz! Nó chỉ là đứa trẻ thôi, có gì đâu. Nào, lại xem đi. Sờ cũng lạ nữa.”
Nghe tên Chan Chan nói chí lý, tôi đảo mắt một hồi rồi từ từ chồm người qua nghía thử. Tò mò mà. Ở giữa hai cái chân đang bành chảng hảng của bé Khoai là “thằng nhỏ” ngắn ngủn. Buồn cười. Tôi khẽ đưa tay sờ thử. Mềm mềm. Đúng là em bé, cái gì cũng đáng yêu. Kế bên, tên Chan Chan mắc cái chứng gì mà cứ sờ cu thằng nhóc hoài. Trông mặt cậu ta hứng chí ghê gớm. Thằng này đẹp trai mà biến thái dễ sợ. Một lát sau, tôi cáu:
“Sờ cu nó mãi thế?”
“Lạ mà. Không sao đâu, đằng này nhẹ tay lắm.”
“Làm hồi nó đau, nó tỉnh dậy khóc um sùm cho coi.”
“Đụng vậy nhằm gì. Nó ngủ say như chết.”
Chan Chan vừa dứt lời Phụt! Một tia nước màu vàng từ “thằng nhỏ” bắn lên mặt cậu ta. Kinh ngạc trong vài giây rồi tôi ôm bụng cười lớn. Còn Chan Chan, cậu ta nhăn nhó và đưa tay lên lau vệt nước trên mặt. Khai rình. Thằng Khoai tè. Đấy, cho chừa cái tật sờ cu người ta. Nhanh chóng, Chan Chan đứng bật dậy lao như bay vô nhà vệ sinh. Cái bản mặt cool boy bị dính nước tiểu trông thật là cười đau ruột. Vụ này để cả trường biết thì hay ho lắm đây.
Tôi đang đun nước sôi chuẩn bị món mì gói ngon lành thì Chan Chan đi vào, mới rửa mặt.
“Trưa nay chúng ta ăn gì?”
“Mì gói. Vừa ngon vừa tiện.”
“Ô-kê. Chiên thêm mấy cái trứng ốp la bỏ vô ăn nữa. Thế là nhất xứ!”
Tôi gật gù. Thế nhưng kế hoạch cho bữa trưa tuyệt vời bị phá hỏng khi thằng Khoai cất tiếng khóc. Tôi và Chan Chan chạy vào phòng khách. Trên ghế sofa, thằng bé đã thức và phóng “cái loa” ở tần suất cao. Tôi liền bế bé Khoai lên, quáng quàng đưa nhè nhẹ để ru nó ngủ. Khổ nổi, càng lúc thằng bé càng rống to. Tiếng khóc vang khắp nhà, đinh tai nhức óc.
“Giờ làm gì đây?” – Chan Chan bịt tai, hỏi.
“Chắc nó đói đó. Phải pha sữa bột cho nó uống.”
Chan Chan lôi trong cái túi mà chị Trang đưa cho tôi ra một hộp sữa bột Frisolac gold số 1, cái bình với mấy miếng tả em bé. Cầm bình sữa trống không, Chan Chan gãi đầu nhìn tôi:
“Pha sữa sao?”
Tôi ngớ mặt vì quên mất điều quan trọng này. Ban nãy, chị Trang vội quá tôi chưa kịp hỏi cách pha sữa. Trời ạ, giờ làm sao đây? Bé Khoai vẫn khóc to. Tôi hoảng quá chừng.
“À, hay lên mạng xem thử cách pha sữa.”
Dứt lời, Chan Chan phóng lên lầu rồi mấy giây sau xách cái laptop xuống. Ngay lập tức, cậu ta mở máy, vào mạng search tìm trên Google cách pha sữa cho em bé. Rất nhanh, hàng loạt kết quả xuất hiện. Nhấp vào web eva, Chan Chan đọc to tôi nghe:
“Nên dùng nước đun sôi để pha sữa cho bé. Để nguội 37 độ C. Nước cỡ 120ml.”
“May quá, mới đun nước sôi! Nhắc xuống bếp được vài phút chắc cũng nguội nguội rồi.”
Chan Chan cầm bình sữa lao vù vào bếp, lát sau trở ra mang theo cái bình đã có nước đun sôi để nguội bên trong. Còn tôi, vẫn bế bé Khoai, nhìn vào màn hình đọc tiếp:
“Bạn cần pha sữa theo công thức in sẵn trên bao bì hộp sữa. Hộp đâu? Hộp đâu?”
Bên cạnh, Chan Chan cầm hộp sữa bột Frisolac lên xem liên hồi. Tôi thấy cậu ta mở nắp hộp rồi lấy muỗng múc sữa bột cho vào bình. Đảo mắt trở lại máy tính, vừa xem tôi vừa bảo:
“Không nên đong quá đầy, cũng không nên vén bột sữa quá chặt trong muỗng.”
“Ờ ờ.”
“Lẹ lẹ đi!”
“Đằng ấy từ từ, đừng hối. Đằng này làm đổ bột tùm lum rồi nè.”
Cỡ vài muỗng thì cậu ta dừng lại, đóng nắp và lắc lắc. Tôi dặn cậu ta lắc đều để sữa tan hết, không bị vón cục. Trong khi Chan Chan vất vả với cái bình sữa thì tôi chịu khổ với thằng nhóc Khoai. Nó cứ rống hoài không chịu im. Tôi đưa nó tới lui thế nào nó cũng chả nín.
“Rồi, sữa đã pha xong. Cho nó uống đi!”
“Khoan, phải kiểm tra nhiệt độ sữa. Ở đây chỉ, đổ một lượng sữa nhỏ lên cổ tay hoặc mu bàn tay, cảm giác thấy sữa ấm là được. Cậu làm mau.”
Chan Chan làm theo cách tôi nói, nhỏ một ít giọt sữa lên mu bàn tay. Cậu ta bảo âm ấm, cho thằng bé bú là ok. Mau chóng, tôi đón lấy bình và nhẹ nhàng đút núm vú cao su vô cái miệng khóc la khí thế của bé Khoai. Ban đầu nó bày đặt làm “giá”, không chịu mút. Bực mình, tôi nói: “Õng ẹo là tao cho mày nhịn đói luôn.” Hình như biết sợ nên cuối cùng nó cũng ngậm núm vú, bắt đầu uống sữa. Tên Chan Chan dán chặt mắt vào màn hình laptop:
“Đằng ấy phải cầm bình sữa thật chặt để thằng Khoai có kéo bình ra vô cũng không bị rớt bình. Phải làm nghiêng bình sữa để núm vú cao su luôn đầy sữa. Nếu núm vú cao su xẹp xuống, bạn nên xoay bình cho không khí lọt vào.”
“Rồi rồi, nói từng cái một thôi. Nghe không muốn kịp đây.”
Tôi hơi gắt đồng thời cố gắng làm theo chỉ dẫn trên mạng. Tay cầm chặt bình sữa. Hơi nghiêng để sữa chảy xuống đều. May là thằng nhóc này cũng dễ chịu uống.
Được một lúc, thấy bé Khoai sắp uống hết sữa thì tôi quay qua hỏi: “Ở đó còn nói gì nữa?”
“Khi bé bú hết sữa, bạn hãy kéo bình ra khỏi miệng bé một cách dứt khoát. Nếu bé vẫn muốn bú, hãy đưa ngón út của bạn vào miệng bé. Bé vẫn mút mạnh thì có thể bé chưa bú đủ và muốn bú thêm. Đằng ấy kéo núm vú cao su nhẹ thôi.”
Tôi chậm rãi kéo bình ra. Thằng Khoai này khá biết đều, miệng tự động nhả núm vú cao su. Uống no rồi và giờ thì mắt nó lim dim sắp ngủ. Tôi và Chan Chan thở phào. Kết thúc được màn khóc kinh thiên động địa của nó. Để bé Khoai ngủ trên ghế sofa, hai chúng tôi đi nhanh vào nhà bếp coi món mì ra nông nỗi gì. Mở nấp ra thì eo ôi, mì nở tè lè, nước cạn gần hết. Dù đói rã ruột nhưng tôi đành đun lại nước sôi, làm hai tô mì mới. Lần này vừa mới nhắc ấm nước sôi xuống là…
“Oa oa oa oa oa!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
Khỉ gió! Thằng kia làm gì cứ khóc hoài? Vừa nãy uống hết sữa là đã ngủ mà sao giờ lại rống lên rồi. Đừng nói là nó đói nữa nha, chưa đến nửa tiếng mà trời. Tức thì, tôi cùng Chan Chan phóng lên phòng khách. Bé Khoai đang quấy khóc ỏm tỏi. Nhanh chóng, Chan Chan vỗ vỗ vào người thằng bé còn miệng không ngừng nói: “Nin đi! Nín đi nào!” Nhưng tình hình không mấy sáng sủa. Nó còn khóc to hơn. Tức mình, tôi đến kéo cậu ta ra.
“Mau mau lên Google search tìm cách ru ngủ cho em bé!”
Tôi vừa ra lệnh cho Chan Chan vừa bế bé Khoai lên. Thằng này đúng là thích hành xác người khác. Sau khi gõ lách cách liên hồi, Chan Chan liền lên tiếng nói rõ to:
“Có vài cách đây: massage chân bằng tinh dầu hạnh nhân, đung đưa qua lại, tắm trong bồn, âm nhạc nhẹ nhàng, địu con, xe đẩy hoặc đổi chiến thuật nhưng chả chỉ là chiến thuật gì.”
“Không có tinh dầu hạnh nhân làm sao massage, thử cách đung đưa xem sao, cái này dễ.”
Tôi bế bé Khoai bằng hai tay khá vất vả bởi từ trước đến giờ chưa từng bế em bé nhỏ như vậy. Nghe nói, ẵm trẻ sơ sinh cũng phải biết cách. Tôi đưa thằng bé qua lại nhẹ nhàng như đưa võng. Chốc chốc tôi còn ca lên khe khẽ để ru ngủ nó. Tôi đung đưa gần rệu cả tay mà kết quả không mấy tốt đẹp. Bé Khoai có lúc lim dim mắt chuẩn bị chìm vào giấc ngủ nhưng rồi lại tỉnh và khóc. Tai tôi muốn ong hết cả. Điên đến mức tôi muốn “ném” nó xuống ghế cho xong mà không thể vì sẽ mang tội giết trẻ em. Tôi đành chuyển qua phương án hai.
“Hay mở nhạc nhè nhẹ cho nó ngủ.”
Chan Chan quýnh quáng bấm đại một bài trong laptop. Nhạc cất lên. Chúa ơi! Nhạc rock. Âm thanh hét vang chúa chát, nghe tưng tưng, xuyên thủng màng nhĩ. Khỏi nói, bé Khoai khóc thét do giật mình. Chan Chan hoảng hồn chuyển bài. Kỳ này thì… Tờn tờn ò í e e. Mẹ cha ơi! Nhạc đám ma. Tên cool boy này khùng điên ba trợn quá, bộ định trù tôi hay thằng bé chết hả? Cái chất nhạc não nề nghe kinh dị mỹ ấy “góp phần” giúp tiếng khóc của bé Khoai to thêm. Điên tiết, tôi gắt Chan Chan tắt nhạc đi. Tai tôi không thể chịu nổi cùng lúc hai cuộc “chấn động” âm thanh đâu. Lùng bùng rồi. Nhạc tắt, thằng nhỏ vẫn cứ khóc ngon ơ.
“Trời ơi!” – Chan Chan vò đầu la lên rồi bước lại gần chỗ tôi đang bế bé Khoai – “Im! Mày im chưa thằng quỷ! Khóc gì muốn lòi rốn! Im mau!”
“Doạ, nó càng khóc to cho xem.”
“Đằng ấy đưa đây! Để đằng này ru nó ngủ.”
Chan Chan luồng tay qua mau chóng đỡ lấy bé Khoai. Tôi nhăn mặt lắc đầu khi thằng bé khóc thảm. Chan Chan áp sát mặt lại gần mặt nó, mắt mở trừng trừng kiểu hù doạ:
“Im! Im! Im! Cắt cu giờ nha!”
Tôi định quát cho tên Chan Chan một trận vì cái câu thô bỉ đó thì chợt bé Khoai đưa tay lên túm lấy vài sợi tóc mái của cậu ta, giật giật. Chan Chan hình như đau lắm nên kêu lên:
“Ối đau! Thằng quỷ này nắm tóc đằng này rồi! Đằng ấy lại phụ gỡ ra mau!”
“Từ từ bình tĩnh, cậu đừng lắc đầu mạnh quá, nó kéo nữa cho xem.”
“Ừ nhưng… Đau!!!”
Chan Chan vừa la xong thì đột nhiên cả hai nghe tiếng cười của bé Khoai. Tôi nhìn qua thấy cái miệng chúm chím của thằng bé đang cười, lộ hai nướu răng. Giờ mới để ý, từ lúc kéo tóc Chan Chan thì nó ngừng khóc rồi. Vậy chắc bé cu này muốn chơi khăm cậu ta. Tinh ranh gớm. Bàn tay nhỏ xíu bỏ dần mấy sợi tóc của Chan Chan ra, bé Khoai ngáp dài và nhắm mắt lại ngủ ngon lành. Chà, trông mặt nó ngủ là thấy thương lại liền. Bao nhiêu tức tối nãy giờ biến mất. Đặc biệt là tên Chan Chan. Ban nãy còn đòi cắt cu con người ta mà nay lại khen:
“Nhìn vậy thấy nó đáng yêu đằng ấy nhỉ?”
Chấm dứt tiếng khóc la ầm ĩ của bé Khoai, tôi và Chan Chan trở lại vô bếp. Bụng sôi ùng ục.
Đổ nước sôi, bỏ thêm trứng ốp la vào, hai chúng tôi nhìn thèm thuồng hai tô mì nóng hổi. Lật đật ngồi xuống ghế, vừa cầm đũa lên là Chan Chan bảo ngay:
“Giờ mà đứa nào chen ngang bữa trưa là đằng này quyết không tha, cho dù là con hà bá.”
Tôi cầm đũa gắp lấy mì, thổi thổi cho đỡ nóng xong đưa lên miệng. Nhưng tôi chưa kịp bỏ mì vô họng là thình lình tiếng bé Khoai bên ngoài lại ré lên. Tiên sư cha mày! Khóc nữa rồi! Đối diện, Chan Chan tức điên liền đặt mạnh chiếc đũa xuống bàn và hầm hầm bước vội lên nhà trên. Tôi cũng chạy theo vì sợ tên này phát khùng bất chợt rồi ra tay bậy bạ với đứa bé.
Mau chóng ẵm lấy bé Khoai, Chan Chan tiếp tục chiêu trừng mắt hếch mũi, giọng doạ nạt:
“Mắc cái chứng gì khóc mãi vậy thằng ôn giặc? Bộ mày muốn bị cắt cu thiệt hả?”
Tôi ngạc nhiên khi bé Khoai khóc nhỏ dần rồi thưa thớt và cuối cùng là tắt hẳn. Tôi với Chan Chan tái mét mặt mày vì sợ nó bị cái gì đó nguy hiểm. Ấy vậy, chỉ sau mấy giây là cả hai nghe tiếng “bẹt” vang lên vừa đủ. Cùng lúc, một cái mùi thúi hoắc bốc lên. Đưa tay bịt mũi, tôi nhìn Chan Chan chậm rãi rút ra bàn tay đang đỡ lấy mông thằng bé. Thứ vàng vàng dẻo dẻo quen thuộc. Bé Khoai vừa ị một phát thì nín khóc, ngủ tiếp. Chan Chan nhăn nhó.
Chờ Chan Chan vào nhà vệ sinh rửa tay xong đi ra, tôi cầm miếng tã giấy lên bảo:
“Phải thay tã cho nó.”
“Oải ghê luôn! Giờ phải lên Google search tìm cách thay tã cho em bé.”
“Tìm rồi đây, chúng ta sẽ cùng làm.”
Theo chỉ dẫn trên web yeutretho tôi cùng Chan Chan chuẩn bị một miếng tã sạch Pamper, cái bịch nilon đựng tã bẩn, khăn sạch và xô nước ấm. Bắt đầu công cuộc thay tã cho bé Khoai. Tôi mở tã bẩn ra, muốn nôn vì mùi hôi kinh dị. Nhúng khăn sạch vào xô nước ấm, tôi nín thở và lau nhè nhẹ ngay vùng sinh dục của nó. Tiếp, Chan Chan phải cố nhẹ nhàng khi nâng mông thằng bé lên để tôi lau phía trước. May là con trai chứ con gái còn phải lau cẩn thận nữa. Gấp đôi tã bẩn lại, tôi bảo Chan Chan bây giờ nâng cả chân bé Khoai. Tôi đưa khăn ước luồng xuống dưới lau mông cho nó. Việc lau chùi đã xong. Sau đó, rút tã bẩn ra tôi thay tã mới vào. Web hướng dẫn là kéo miếng dán sẵn ở hai bên tã rồi dính lại cho vừa ôm người bé, không quá chặt hay quá lỏng, nhét vừa một ngón tay. Tôi làm theo. Hoàn tất. Vì mới làm lần đầu nên tôi dán cái tã hơi méo. Nhưng mặc kệ, cứ xong là ô-kê. Cho cái tã bẩn vào bịch, tôi và Chan Chan đi rửa tay. Còn thằng bé thì vô tư mà ngủ ngon ơ.
Mệt mỏi lết vào phòng bếp, cả hai ngồi phịch xuống ghế, nhìn hai tô mì nở lần nữa. Nhưng vì quá đói và uể oải nên chúng tôi quyết định ăn luôn. Ơn trời kỳ này thằng quỷ nhỏ kia chịu để yên cho tôi và Chan Chan dùng xong bữa trưa. Hơn hai giờ rưỡi tôi mới rửa chén. Mấy phút sau, hai đứa lò dò đi lên phòng khách. Bé Khoai vẫn còn ngủ. May phước. Tôi đến bên cái ghế sofa đối diện ngã người xuống. Còn Chan Chan, nằm vật dưới sàn nhà ngủ luôn. Mắt lim dim được vài giây thì tôi giật mình vì lại nghe âm thanh quen thuộc. Tiếng khóc ré. Nhăn mặt, tôi liền nằm nghiêng sang bên và bịt tai lại. Thua. Chả nhằm nhò gì. Tức mình, tôi vùng dậy bò lại xem bé Khoai bị gì. Đúng lúc Chan Chan bật người lên, gào:
“Thằng kia!!! Mày giỡn mặt với ông hả? Ôn dịch!”
“Khẽ mồm thôi, nó khóc có lý do.”
“Lại cái gì nữa???”
“Nó tè dầm.”
“Ôi trời ơi, phát điên mất!”
Thế là tôi và cả Chan Chan phải còng lưng ra lau mông cho bé Khoai. Xem như từ trưa đến gần bốn giờ hai chúng tôi chẳng ngủ ngê nghỉ ngơi gì được vì mấy trò quấy khóc của nó. Mãi tận chiều, mọi người trong nhà mới về. Nhìn thấy tôi và Chan Chan mặt mũi phờ phạc thì ai cũng ngạc nhiên. Nhìn qua bên cạnh, bé Khoai đang yên giấc. Nó “phá” hai chúng tôi đã đời rồi thì giờ ngủ ngon vậy đó. Sau khi nghe kể lại thì chị Hoà Trâm, chị Hồng Anh, anh Dũng Văn trố mắt vể những thành tích chăm sóc baby suốt cả buổi của hai đứa. Không lâu sau thì chị Trang hối hả sang bên nhà xem bé Khoai thế nào.
“Hai đứa giỏi ghê chứ, thằng nhỏ ngủ say thiệt.”
Nghe chị Trang khen mà tôi và Chan Chan nhìn nhau chỉ biết cười gượng chứ không nói được gì. Chán nản. Chẳng ngờ trông em bé lại mệt như vậy. Giờ thì sao nhỉ… Trẻ con thì đáng yêu đó nhưng để có thể chăm sóc tốt cho nó thì khó khăn gian nan vô cùng. Kiểu này tôi phải suy nghĩ lại cái việc mình muốn thử làm mẹ. Tên Chan Chan thì vẻ như chán đến tận háng rồi. Cậu ta cứ chốc chốc lại thở dài vì tưởng tượng cảnh chín tháng sau khi tôi sinh em bé là bản thân phải trở thành cha. Chăm nom baby có một buổi mà khổ lên khổ xuống huống chi sau này là chăm… ít nhất mười năm. Vậy mới hiểu trách nhiệm làm cha mẹ lớn lao nặng nề biết mấy. Đó không phải chỉ một sớm một chiều. Tự dưng thấy phục cha mẹ mình dễ sợ. Đúng là các đấng sinh thành đáng nể quá!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!