Cuộc Chiến Của Các Pháp Sư
Chương 34:
Tâm trạng Midori lúc đứng trước cổng nhà thật sự không có được tốt cho lắm. Vì cái tên “anh trai” của cô đang mở một bữa tiệc ngoài trời, hơn nữa, rác lại đầy sân, người hầu thì vội vàng dọn rác, lại được toàn mấy em chân dai ăn mặc thiếu vái đứng nói chuyện với nhau. Thật hết biết, nếu không phải giữ bí mật về pháp thuật của bản thân với đám người thường này thì cô đã cho cả đám này xuống mồ hết rồi. Nhưng … đâu phải là hết cách.
Đi lại chỗ tên DJ đang trổ tài, rút hết dây điện, mọi người đồng loạt quay lại nhìn cô với ánh mắt khó chịu.
-Mấy người nghĩ mấy người đang làm cái quái gì ở DINH THỰ CỦA TÔI vậy hả?
Midori nói rất nhẹ nhàng, không gào, không thét, không nói lớn, nói một cách cực kì bình thường, nhưng ánh mắt thì không hề như vậy. Tất cả những người ở đấy, trừ Midori với mấy người hầu ra, bọn họ đều cười nghiêng cười ngả, ra sức giễu cợt, lăng mạ và hạ thấp danh dự của Midori.
-Hahahaha, vui ha.
Midori cũng cười, nhưng tay của Midori lại không như thế. Nắm lấy áo của tên con trai gần đó,cô một tay vật tên đó xuống đất, đạp một cú lên lưng tên đó, máu chảy, tên đó đã chết, cô nói tiếp:
-Nhưng tôi sẽ vui hơn nữa nếu mấy người không chết dễ như tên này khi mới chịu có một cú đá của tôi.
Tất cả mọi người đều hoảng sợ, chạy hết, thi nhau chạy ra, thậm chí xô đẩy hay chà đạp lên nhau cũng mặc, chỉ mong thoát ra khỏi chỗ này cành sớm càng tốt. Thở dài một hơi, quay qua nhìn ông anh trai.
Tên anh trai của cô ngồi trên cái ghế đá, ném cho cô cái ánh mắt coi thường, lên tiếng:
-Mày mới đi có chưa đầy 4 năm mà cũng dám lên mặt rồi hả, con ranh kia?
– Ngược lại nới đúng.
Kéo cái vali khá to màu xanh lá đi qua tên anh trai, một cái nhìn cũng không dành cho tên đó, cô đi thẳng vào nhà, mặc kệ ánh nhìn như muốn băm cô ra thành từng mảnh của tên anh trai.
Nhìn cái dinh thự của mình, cô đột nhiên nhớ lại gia đình cô trước đây.
Cô từ khi sinh ra thì đã bị mọi người trong nhà kinh, ghét vì cô là 1 trong số những người phải đồng hành với cặp đôi pháp sư bị nguyền rủa. Đến cả bố mẹ cô cũng khinh rẻ, ghê tởm cô và đối sử với cô như một thứ còn kinh tởm hơn rác thải, cho cô ăn những thứ không dành cho con người. Lúc đó, cô luôn phải sống trong sợ hãi và tủi thân, cô luôn tự động viên và an ủi bản thân là may mắn vẫn được đi học.
Và cho đến khi Caster được triệu hồi, cô như sống trong hạnh phúc mặc dù Caster không có “khuôn khổ” như những servant khác, nhưng đối với cô, Caster còn quý hơn cả tính mạng của cô. Rồi cho đến khi gia đình cô bị phá sản do tên anh trai ăn chơi, đua đòi. Và cũng trong tình hình đó, tập đoàn nước hoa nổi tiếng Ajisai ra đời do Caster là người đứng đầu (trên danh nghĩa). Và sau khi nổi danh, tiền tài dư dả, dinh thự này đã được dựng lên dưới danh nghĩa là của Midori.
Buổi tối, khi cả bố mẹ Midori về, cả nhà đang ăn cơm, không khí thật sự rất nặng nề.
-Trong vòng một tuần sắp tới, hi vọng mọi người sẽ tìm được một chỗ ở mới.
Nghe Midori nói, ba người kia ngừng ăn, lo lắng nhìn Midori, thay nhau hạ thấp mình năn nỉ, van nài Midori thay đổi quyết định. Bỏ mặc những lời nói ngoài tai, Midori đi thẳng lên phòng mình.
-Cái con chết bằm này, biết thế lúc mới sinh ra giết nó luôn đi cho rồi.
-Mẹ, hay để con lo việc dụ dẫn nó cho, còn bố mẹ lo việc kết liễu.
-Sora, nó còn một con chó trung thành phiền phức bên cạnh nữa, nếu được thì dụ nó ra chỗ khác rồi cầm chân nó, cho đến khi bọn ta kết liễu con bé đó xong.
-Vâng, đợi đến khi con đó đó ngủ, chúng ta sẽ bắt đầu.
-Thật tiếc cho các ngươi, cô ta hôm nay không ngủ, kế hoạch của cá ngươi tàn rồi.
Nghe Caster nói xong, cả 3 người kia lạnh sống lưng, nhưng vẫn mạnh mồm.
-Xem ra kế hoạch của chúng ta phải thay đổi đôi chút rồi.
-Hừ, lũ rác rưởi cá ngươi thậm chí còn chẳng bằng ngón chân của ta.
-Ngươi bị nhiễm thói tự phụ và kiêu căng, coi thường người khác của con bé đó rồi đấy, quay về bên chúng ta ….
Đầu …. rơi xuống đất, Sora và ông Kuchiru kinh hãi khi chứng kiến cảnh đầu của bà Kuchiru rơi xuống đất chỉ sau một chuyển động của một ngón tay Caster.
-Lũ rác rưởi các ngươi là gì mà đòi mời ta về bên các ngươi, biết thân biết phận một chút đi.
-Chết tiệt!
Cả Sora và ông Kuchiru gào lên, lao về phía Caster nhưng … cả hai thân thể đều ngã xuống đất, mắt trợn ngược, thân thể đông cứng lại.
Ngoảnh đầu lại Caster hơi lo lắng nhìn Midori sau khi ra tay sát hại hai người trong gia đình.
Người Midori khe khẽ run, nhưng cô vẫn đứng yên ở đấy, khônh hề đi lên, cúi đầu nhìn xuống sàn nhà, mà cất tiếng run rẩy:
-Caster, tôi…đáng ra … Không nên tồn tại…đúng không?
Vỗ vỗ đầu Midori, Caster không nhanh không chậm, nói:
-Cứ khóc đi, đừng bận tâm những lời họ nói.
Và Midori đã khóc một trận thật to, một lúc lâu sau mới nín, chắc do mệt hay là buồn gì đó mà Midori thiếp đi lúc nào không hay, lúc Caster bế Midori lên phòng, cô mơ màng nói “đừng bỏ tôi một mình, Caster.”
Trầm ngâm một lúc, Caster khẽ thở dài, đến lúc cuộc chiến này kết thúc, dù muốn hay không, cô cũng không thể tiếp tục tồn tại ở thế giới này được nữa. Im lặng nhìn Midori một lúc lâu, Caster mới biến mất.
Những ngày sau đó Midori chuyên cần luyện tập cùng với một bậc thầy múa rối mà cô quen. Tập luyện với những con rối trong một thời gian làm cô nhiều đêm mơ phải ác mộng.
Luyện tập hết hai tháng đầu là Lễ hội mùa hè vào thứ bảy tuần cuối của tháng 7. Gọi điện rủ 7 người kia đi chơi, rủ xong hết thì Midori và Caster cùng đi mua Yukata.
Chờ ở chỗ hẹn không lâu lắm, Midori nhìn thấy Hijiri, Yusuru và Takashi đi đến.
-Uwah, Hijiri, nhìn cậu rất đẹp nha, Yusuru nữa.
Đúng vậy thật, bộ yukata mà Hijiri và Yusuru mặc giống nhau nhưng khác màu, Hijiri mặc màu xanh dương, Yusuru là màu đỏ nhạt. Bộ yukata chủ yếu là màu trắng với những đoá hoa ở bên dưới. Hijiri và Yusuru đều búi tóc lên giống với Saber và cố định bằng một sợi dây cùng màu buộc nơ. Nhìn cả hai đều rất đẹp.
– Midori, cậu cũng thật sự rất xinh nha.
Hijiri thật lòng khen. Midori tết tóc lệch qua một bên như trước nhưng trong bộ yukata màu xanh lá nhạt, Midori nhìn rất mát mắt, lại còn dễ thương hơn bình thường nữa.
-hì hì, mà sao Takashi không mặc yukata?
-Phiền.
Đáp lại một câu xong Takashi quay người lại nhìn 4 con người đến trễ kia.
Yunho, Minho và Yukio đều chỉ mặc quần áo bình thường, Iris thì mặc một bộ yukata màu tím nhạt, nhìn nữ tính hơn bình thường rất nhiều.
Cả nhóm bắt đầu đi ăn hàng, còn đi chơi bắn súng, kết quả là bị chủ tiệm không cho chơi tiếp vì thắng quá nhiều quà.
Chơi bời một hồi, lúc cả đám đang đi ra chỗ bái đất trống gần đó để xem pháo hoa thì vô tình bắt gặp 7 con người không muốn gặp nhất.
Yoru mặc một bộ Gothic yukata màu xanh đen, tóc xoã tự nhiên. Đi cùng còn có Yahiko, tên tóc màu máu đã hạ Midori và Yoru chỉ với một đòn. Một cô gái với mái tóc màu đen tuyền, cuốn băng kín mít hai bàn tay, một cô gái nữa có mái tóc màu nâu nhạt dài ngang vai nhìn khá dễ thương, còn lại là 3 tên con trai nhìn bình thường không thể bình thường hơn.
Hai bên nhìn nhau, không ai nói lời nào cho đến khi Yahiko lên tiếng:
– Yusuru – sama, bất cứ khi nào người muốn, chúng tôi sẽ đến đón Người.
-Cảm ơn lòng tốt của cậu, tôi sẽ suy nghĩ.
________________________
Chớp mắt, ngày 20 tháng 12 đã đến. Cả 8 người này đã tụ họp lại ở trường để chờ giây phút mà ấn kí được giải phóng, lúc mà sức mạnh của cả Servan và Master được nâng lên mức cao nhất.
Buổi tối….
-Yun ah, em nghĩ có lẽ nên thực hiện điều đó thôi.
-Anh sẽ cố gắng hết sức.
-Cảm ơn anh, Yun. Thật tốt khi em có thể gặp gỡ và yêu anh.
-….
Yunho và Yusuru ngồi dựa vào nhau, nhìn ánh trăng cùng nhau lần cuối, có lẽ …
Sáng hôm sau dậy, một việc diễn ra ngoài sức tưởng tượng của mọi người, Yusuru và Hijiri mất tích. Lại càng không ổn khi cả 6 người đều bị trọng thương.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!