Cuộc Chiến Của Các Pháp Sư
Chương 36:
Vừa tỉnh giấc, trước mắt Temari là một đống hỗn độn, linh cảm không lành, Temari liền chạy đi tìm Hijiri và Yusuru. Lục tung cả trường lên, người không những không thấy mà còn thấy đám Minho, Yunho, Takashi, Midori, Iris và Yukio bị thương. Tức đến hộc máu, Temari triệu tập toàn bộ nhóm trị thương ở trường để phục hồi và lấp đầy chỗ mana dự trữ của 6 người kia.
Nhìn Temari tập trung trị thương, Shikajo quay qua nhìn Sakura, có chút khó nói, “ Sakura, liệu cậu có thể …”
Hiểu điều Shikajo định hỏi, Sakura cười nhẹ, nói,” Có thể!”, rồi quay người định đi. Nhìn Sakura định đi, Shikajo có chút khó khăn, nói, “Cảm ơn cậu, Sakura.”
“Dù sao thì đó cũng là điều mình muốn làm, cho dù cậu không nói. Dù sao thì Hijiri cũng là con dâu tương lai của mình nha”. Nói xong, Sakura chỉ cười nhẹ rồi đi. Nhưng Shikajo biết, Sakura tuy ngoài cười nhưng trong không hề cười.
Lên sân thượng của trường, Sakura khẽ nhắm mắt, hít thở nhẹ một chút rồi bắt đầu niệm một loạt thần chú. Chẳng biết từ bao giờ trên đầu Sakura xuất hiện một cái vòng nguyệt quế bằng thủy tinh. Ngay khi câu chú cuối cùng vừa được niệm xong, cái vòng nguyệt quế trên đầu Sakura tỏa ra một luồng sáng mạnh mẽ tràn ra khắp nơi, đồng thời lúc đó có một cơn gió nổi lên, như là muốn kéo Sakura đến nơi ở hướng mà nó thổi. Nhìn về hướng mà ngọn gió vừa thổi, khẽ nhíu mi, Sakura vội chạy đi gọi Shikajo.
Ngay lúc vòng nguyệt quế của Sakura phát ra ánh sáng, ở nửa bên kia trái đất, tại một ngôi biệt thự lớn ở Anh quốc xảy ra một chấn động không nhỏ. Từ người giúp việc đến chủ nhân của ngôi biệt thự đó, ai cũng cảm nhận được độ khủng khiếp của sức mạnh ẩn sâu trong làn sóng thần lực vừa rồi, và đương nhiên, chủ nhân của sức mạnh đó, họ cũng biết. Không lâu sau đó, một bóng đen biến mất trên nóc ngôi biệt thự ấy, trước khi biến mất, tầm mắt của cái bóng ấy, chính là nguồn gốc của nguồn thần lực vừa rồi.
Cũng vào lúc này tại một ngôi biệt thự ở Roma, trời vẫn chưa sáng, trăng vẫn sáng trên bầu trời lấp lánh một vài ngôi sao, đặt một ly đựng chất lỏng màu đỏ xuống bệ cửa sổ, ánh trăng chiếu được nửa khuôn mặt của người vừa đặt cái ly xuống, đôi môi màu máu khẽ nhếch, làn da trắng bệch, khẽ xoay người, không biết đã biến mất từ bao giờ.
Quay lại hiện tại ….
Chỗ Hijiri và Yusuru …
Chật vật né tránh Yusuru, Hijiri có chút khó khăn, nói, “ Onee- san, làm ơn…, dừng lại đi …”
Như bị chọc tức, Yusuru tức giận, lớn tiếng,” Thôi ngay đi! Đừng có suốt ngày giơ cái bộ mặt giả tạo đấy của cô ra trước mặt tôi! Tôi ngán cái bộ mặt đấy của cô lắm rồi, lúc nào cũng làm cái vẻ mặt thánh thiện, tin người quá mức đó! Hiểu chuyện đi! Tôi và cô không phải chị em! Nghiêm túc mà tôn trọng đối thủ của cô đi”.
“Onee …, em … không … làm được ….”, Hijiri nhìn Yusuru, đau lòng, nói, “ Em không thể ra tay với Onee- san được, nếu bắt buộc một trong hai người phải chết, em nguyện sẽ hi sinh vì Onee- san..”
Khẽ cắn môi, cả người Yusuru run lên, chắc là tức giận, Yusuru ngay lập tức gào lên, “ Được! Cô không thể xuống tay với tôi, chứng tỏ cô thiếu động lực, mở to mắt cô ra…”
Như hiểu được ý của Yusuru, Hijiri khẽ rùng mình, như không thể tin được nhìn về phía Yusuru. Ngay sau tiếng gọi Mikado của Yusuru, Mikado ngay lập tức xuất hiện sau lưng của Yusuru. Bỏ lại một câu “Cho cô ta thấy”, Yusuru liền quay người bỏ đi.
Ngay sau khi Yusuru quay người bỏ đi, Hijiri đề phòng nhìn người tên Mikado đó, giọng người này rất dễ nghe, Hijiri không biết đã nghe thấy những gì, chỉ biết trước mắt là hình ảnh Takashi, Midori, Minho, Yunho, Iris và Yukio bị tra tấn dã man, khi bị tra tấn, ánh mắt của họ luôn nhìn về cô, máu của những người đó còn bắn lên mặt của cô. Vừa nóng vừa sền sệt, máu văng đầy lên mặt của Hijiri, người Hijiri run lên bần bật, không biết sao, giọng của Mikado cứ vang lên trong đầu cô.
“Sao bọn họ lại bị tra tấn như vậy? Không phải là vì cô quá yếu đuối để bảo vệ họ sao? Không đúng, cô không hề yếu, cô rất mạnh, nhưng chính vì cô không chịu sử dụng nguồn sức mạnh to lớn đó để chiến đấu mà họ mới bị tra tấn dã man như vậy.”
“Sao vậy? Cô sợ hãi? Cô đau lòng? Cô xót thương những người bạn của mình?”
“Sao? Cô nghĩ đây là ảo giác? Cô không tin là chị gái cô sẽ ra tay tàn nhẫn với họ? Thôi nào cô gái, chẳng lẽ cô vẫn còn không rõ?”
“Tại sao tất cả chuyện này lại đến với cô? Còn không phải vì cô rất vô dụng sao?”
“Cô không dám đứng lên chiến đấu bảo vệ bạn mình, đã thế cô cần sức mạnh làm gì?”
“Cô tốt nhất là biến mất luôn đi, người như cô thật vô dụng”
“Cô …”
Những tiếng nói của Mikado liên tục vang lên trong đầu Hijiri, chồng chéo lên nhau, những tiếng nói dễ nghe ấy nghe giống như tiếng ma quỷ, nhức đầu không thôi, tâm lý bị tác động tiêu cực trong liên tục, như con đê bị phá, nước lũ lượt trào ra, Hijiri gào lên một tiếng thảm thiết, vòng cổ mà Hijiri luôn đeo bỗng phát sáng, ánh sáng màu xanh lam thuần khiết tràn đi khắp nơi, xung quanh Hijiri trong một phạm vi nhất định, tất cả mọi thứ đều bị nghiền nát thành vụn.
Tất cả những người ở đó, cả hai Saber, Yusuru, Sakura, Shikajo , những pháp sư bóng đêm và Mikado nhanh chóng rời xa Hijiri đều nhìn về hướng Hijiri.
Chậm rãi đứng lên, thậm chí một bên chân bị gãy của cô, dù có thâm tím, Hijiri cũng vẫn đứng giống như không cảm thấy gì, khắp người không chỗ nào lành lặn, tóc tai rũ rượi, nhìn Hijiri đứng chẳng khác gì một con rối của Yoru, khi nhìn thấy ánh mắt của Hijiri, tất cả mọi người bỗng bất động, bởi, đó không phải ánh mắt bình thường của Hijiri, đó là ánh mắt mang theo sát khí đằng đằng, điều này chứng tỏ Hijiri hiện tại chính là đang mất kiểm soát.
“Cùng, Chơi, Thôi, Nào…” Ngân nga như bài hát, Hijiri bước về phía trước như một con rối, nụ cười trên khóe miệng không hề thuyên giảm, bầu không khí nhất thời quỷ dị không nói được ….
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!