Cuộc Chiến Của Các Pháp Sư - Chương 38:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
125


Cuộc Chiến Của Các Pháp Sư


Chương 38:


Thời gian 5 ngày trôi qua nhanh chóng, ngày mà các pháp sư mong chờ cũng như không mong đợi nhất cuối cùng cũng đến.
Takashi và 4 người còn lại cũng có mặt ở trước của phòng hiệu trưởng, còn có cả 4 vị phụ huynh. Bầu không khí lúc này đặc biệt nặng nề, mọi người đều trầm mặc, tự có suy nghĩ của riêng mình.
Bên ngoài, từng tầng tuyết trắng xóa phủ trắng cả sân trường. Takashi vô thức nhìn xuống dưới sân trường, qua làn khói trắng mỏng, thân ảnh quen thuộc ấy càng thêm mờ ảo. Không hề nghĩ ngợi, Takashi ngay lập tức nhảy qua cửa sổ, nhanh chóng chạy về phía Hijiri.

Mọi người đều bị hành động của Takashi làm cho giật mình, khi nhìn kĩ người ở bên dưới thì cũng hành động y chang Takashi, chạy như bay về phias Hijiri.

“Hijiri …”, nhìn Hijiri bị phủ 1 lớp tuyết mỏng, Takashi khẽ đau lòng, đưa tay ra phủi đi lớp tuyết ở trên đầu và vai của Hijiri.

“Không sao đâu, …”, Hijiri đưa tẩy xoa xoa mi tâm của Takashi, khẽ kéo khóe môi,” Nhìn Takashi lúc nhíu mày rất dữ đó, đừng nhíu nữa.” Tuy Hijiri hơi cười, ngữ điệu cũng nhẹ nhàng nhưng trong mắt và giọng nói cũng không thể che giấu đi nỗi buồn to lớn ấy. Takashi tuy nhìn thấy nhưng cũng không biết nên nói gì, chỉ có thể để Hijiri xoa xoa mi tâm, trầm mặc nhìn Hijiri.

“Hijiri!”, mọi người khi đến thì thấy Hijiri đứng đó, chỉ mặc mỗi cái váy màu trắng dài nhưng không đủ để giữ ấm của Hijiri, liền lo lắng lên tiếng. Ngoại trừ Midori, Takashi, Iris và Yukio, còn lại ai cũng biết cái váy ấy là quà sinh nhật năm ngoái mà Yusuru tặng cho Hijiri, mặc nó vào lúc này cũng là do Hijiri muốn, ý đã quyết, dù làm gì cũng không thể thay đổi được.

“Moị người đến đủ rồi, cũng đến lúc đi thôi.”, Hijiri khẽ cười, vung tay 1 cái, một viên bảo thạch vung lên rồi phát sáng, 1 vòng xoáy xuất hiện, sau khi người cuối cùng bước qua, vòng xoáy liền biến mất. Sân trường lại trở lại yên tĩnh như trước, những dấu chân trên nền tuyết cũng dần bị vùi lấp.

…………………………………………………………………………………..

Sau khi mắt thích ứng được với khung cảnh trước mặt, khung cảnh trước mắt là một bãi đất trống rộng rãi , bốn phía là đất trống nhưng bãi đất trống khổng lồ này lại nằm giữa 1 khu rừng rộng lớn, bầu trời nơi này có chút khác lạ so với bầu trời ở thế giới kia. Mặt trăng lúc này rất tròn, nhưng một nửa mặt trăng tỏa ra ánh sáng đỏ huyền ảo, chiếu thẳng về phía của Yusuru, còn nửa còn lại thì tỏa ra ánh sáng màu xanh lung linh, chiếu về phía của Hijiri.

Yusuru mặc một cái váy màu trắng giống y chang cái váy của Hijiri, nhìn về phía Hijiri, lên tiếng,” Oh, thật trùng hợp, chẳng lẽ là nổi lên phong trào chị em mặc váy đánh nhau ư?”

“Không trùng hợp đâu, là em biết chị sẽ mặc nó.”, Hijiri đau lòng lên tiếng.

Tình huống này chính là điều mà cô không mong muốn nhất, vậy mà bây giờ, ngoài đối mặt với nó ra thì cô lại không còn bất cứ sự lựa chọn nào hết, thật sự, nếu có thể cô mong đây chỉ là một cơn ác mộng, khi thức dậy, cô và Yusuru – one san vẫn là chị em như bình thường. Nhưng cho dù cô đã thử cấu, thậm chí nhấn chìm bản thân vào cái giá lạnh của mùa đông thì kết quả vẫn luôn phũ phàng như vậy,đây không phải ác mộng, đây là hiện thực, hiện thức mà cô phải đối măt.

Mặt trăng bát đầu bị mây che đi, đám mây dày che đi tia sáng của mặt trăng, mặt đất trong chốc lát đã bị tầng tầng lớp lớp sương mù dày đặc che phủ.

Sau khi phát hiện bản thân bị rơi vào kết giới, Hijiri mới thôi không tìm cách lien lạc với những người kia, tập trung cao độ vào các giác quan. …Keng… 2 thanh thạch kiếm va chạm mạnh, vô số mảnh vỡ nhỏ bé bắn ra, lấp lánh phản chiếu sắc đỏ, màu mắt của Yusuru và màu xanh của Hijiri. 2 người ở gần nhau trong tích tắc rồi nhanh chóng tách ra, giữ khoảng cách với đối phương.

“One-san, chị thật ra là muốn làm gì?”, Hijiri vừa tách ra khỏi Yusuru đã lên tiếng.

“One-san muốn giết hết mấy kẻ kia, sao? Em gái cũng muốn giúp chị à?”, Yusuru trả lời với giọng châm chọc, liên tiếp tấn công Hijiri.
“Không, nhưng em có thể dung tính mạng của mình để đổi lấy sự thỏa mãn của one-san.”, Hijiri nhìn thẳng vào mắt Yusuru, lên tiếng.

Yusuru từ đầu đến cuối vẫn giữu vẻ mặt nhởn nhơ, châm chọc, nhưng khi nghe Hijiri nói xong, xắc mặt lập tức trầm xuống, không khí xung quanh càng lúc càng nặng nề, Yusuru tựa như cắn răng, nghiến lợi, nói,” Chết tiệt! Ngậm miệng lại! Thôi nói mấy lời giả dối vô nghĩa ấy đi, nếu cô muốn chết thì đứng yên đấy cho tôi!”

Hijiri vứt thanh kiếm xuống đất, dang 2 tay ra, nhìn về phía Yusuru, khẽ nói,”Đâm đi, one-san.”

Sắc mặt Yusuru càng trầm hơn, gân xanh nổi đầy đầu và tay. Tay cầm kiếm run lên, cả người lao về phía Hijiri, mũi kiếm hướng về phía Hijiri không lệch một phân.

….bụp…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN