Mị Luyến - Hành Trình Từ Bảo Mẫu đến Chồng Ngoan
#30: Tuyệt Đỉnh Ngọt Ngào
– Chị, tôi xin lỗi. Làm ơn đừng xảy ra chuyện gì nha. – Nói chuyện được rồi, tại sao lại phải lay người tôi như vậy?
– Thằng khốn này! – Lại có tiếng đánh nhau thùm thụp, đàn ông lạ thật, chuyện gì cũng mang bạo lực ra để giải quyết như vậy sao?
– Ha. – Một người cười khẩy, tỏ giọng bất cần – Đã phế một bên chân của tôi, còn chưa đủ?
– Tao còn muốn giết mày nữa kia!
– Vậy thì giết! Nếu điều đó có thể đưa chị ấy trở về thì hãy làm ngay đi!
Ồn ào quá, tôi muốn ngủ mà, vì sao lại làm ầm lên ngay trong phòng tôi vậy? Các người là ai, hãy im lặng một chút.
Thật may mắn vì lúc này bỗng dưng một người bạn mới quen nào đó lại đến tìm tôi để đi chơi. Tôi đã kể về nơi ấy chưa nhỉ? Mỗi lần như vậy, tôi phải ngủ, vì khi ngủ tôi mới có thể đến đó được. Một nơi đầy màu sắc, và chỉ toàn niềm vui.
Và rồi, tiếng cãi nhau của hai người tôi không thể nhìn rõ mặt kia nhanh chóng được cho vào quên lãng. Tôi chỉ lưu lại một chút thắc mắc: họ là ai? Vì sao trong một lúc mơ hồ, tôi lại nghe thấy những tiếng nói tưởng như đã từng rất quen thuộc ấy?
Tôi đã theo chân người bạn này đi rất xa. Cơ hồ nếu thêm một chút lơ đễnh, sẽ không thể trở về.
Dường như tôi còn chuyện khác phải làm, nó quan trọng hơn.
Nơi này rất xinh đẹp, có đầy hoa và nắng ấm. Bất cứ ai đến đây, đều sẽ lưu luyến không muốn rời.
Nhưng nếu có anh ở cùng, chắc chắn sẽ vui hơn. Đúng vậy, tôi nhớ ra việc mình cần làm là gì rồi đấy.
Không vui chơi nữa, về thôi. Có tiếng anh đang thiết tha gọi tên tôi kìa, không thể nào để anh lo lắng thêm nữa.
*
Đôi mi mắt khẽ chớp động. Hàng lông mi ken chặt vào nhau thật lâu đã trở nên cứng đờ, có một chút nhói. Thật là đau!
Người nào đó đang ngủ gật bên giường. Có lẽ do mãi trông nom tôi nên sinh ra mệt mỏi.
Tôi bật cười, vì sao lại thấy hạnh phúc đến vậy? Anh vẫn luôn ở đó và chẳng hề rời đi.
Đưa tay ra khẽ vuốt lấy mái tóc kia, có lẽ vì giật mình, khiến anh choàng tỉnh.
– San Ni… em… tỉnh rồi. – Anh cầm tay tôi, hôn lấy – Anh không phải đang mơ, nhỉ?
– Có nhớ em không? – Tôi mỉm cười, yếu ớt hỏi.
– Em không còn câu nào khác sao? Cứ hỏi anh mãi câu này.
– … – Tôi lại cười – Thì cứ trả lời em!
– Nếu còn không chịu tỉnh, có lẽ anh đã đi theo em rồi.
– Là thật nhỉ?
– Ừ, anh nhớ em, nhiều lắm! – Mark hôn lên trán tôi, cưng chiều – Em tỉnh dậy là tốt rồi.
– Có ai đó đã dẫn em đến một nơi đẹp lắm. Định rằng tỉnh dậy sẽ rủ anh cùng đi. – Tôi hồn nhiên kể ra giấc mơ đầy hoa của mình.
– Vớ vẩn! Đã về rồi, còn đi đâu nữa? – Mark tỏ vẻ không hài lòng nhìn tôi, nói.
– Anh thực sự không muốn đi sao?
– Không! – Anh đáp chắc nịch – Nhưng nếu em muốn, chúng ta sẽ có một khu vườn đầy hoa.
– Là thật?
– Anh già rồi, không lừa gạt trẻ con. – Nói rồi anh khuấy cho tôi một chút sữa – Nếu không đứa nhỏ sẽ cho rằng ba ba muốn dụ dỗ mẹ nó nữa đấy.
– Phải ha. – Tôi bình thản nằm trở lại giường, nhưng rồi lại giật bắn người ra – Này, anh vừa nói gì vậy?
– Anh nói nhiều quá, em hỏi thế sao mà biết được? – Mark cười – Muốn nghe lại câu nào?
– Đứa nhỏ? Câu mà có từ “đứa nhỏ” ấy!
– “Nếu không đứa nhỏ sẽ cho rằng ba ba muốn dụ dỗ mẹ nó nữa đấy.” phải không? – Mark vô tư lặp lại câu nói lúc nãy.
– Nói thêm một lần nữa, từng từ cho em nghe.
– “Nếu không đứa nhỏ…”
– Rồi, dừng lại! Đứa nhỏ nào? – Tôi cắt ngay câu nói của anh tại chỗ này, thực là suy nghĩ không thông.
Mark cười sặc sụa, thế là bỏ dở ly sữa đang pha. Bước đến cạnh tôi, bàn tay nào đó chợt xoa bụng tôi, nhồn nhột…
– Con của em, đang ở đây! Đứa nhỏ lại đến với em rồi.
– Anh… – Tôi như kẻ mất hồn – Không gạt em chứ?
– Ừ, anh là người lớn mà. – Mark hôn lên má tôi – Em giỏi lắm, San Ni!
Tôi vẫn chưa hoàn hồn kịp. Cứ đờ đẫn hẳn ra. Chỉ đến khi anh hôn tôi lần thứ ba, mới có phản ứng.
– Em đã ngủ bao lâu rồi?
– Hơn một tháng…
– Lâu thế sao?
– Bác sĩ nói vết thương trên lưng đã không còn gì nghiêm trọng, chỉ là do em lười nên không muốn tỉnh dậy thôi. – Anh xoa tóc tôi đến rối bù, sau đó thì vuốt ve, sửa gọn lại.
Đúng thật là vậy nhỉ? Là do tôi lười.
– Anh… – Tôi e dè nhìn Mark – Anh không vui khi có đứa nhỏ sao?
– Không! – Anh lắc đầu, tôi hụt hẫng hẳn đi – Anh đã vui cả tuần nay rồi nên bây giờ nhường lại cho em đấy.
– Lại chọc em à? – Tôi bắt được cánh tay anh, sau đó cắn lấy thật mạnh.
– Ha ha, sức của hai người hợp lại quả là mạnh hơn nha. – Anh lại cười – Những ngày tháng sắp tới kia, anh khổ rồi.
– Than thở vậy thì thôi, không cần phải gượng ép. – Tôi nằm trở lại giường, xị mặt.
– Đùa với em đấy. Trước giờ chỉ có mỗi em ăn hiếp anh, bây giờ thì thêm đứa nhỏ, cũng hay đó chứ. – Mark lại đỡ tôi ngồi dậy, đón ly sữa nóng từ tay anh – Ngoan, uống hết đi. Em còn giữ sức nữa.
Tôi ngoan ngoãn uống hết nhẵn. Đứa nhỏ này, là con của Mark. Cũng có thể, bé con lần trước, lại trở về. Nó đã không hề rời đi, đã không bỏ rơi tôi như lời bác sĩ hù dọa.
Rất vui, nhưng cũng thật nơm nớp, bồn chồn…
*
– Sao anh không ngủ đi? – Tôi xoay người, bỗng dưng bắt gặp ánh mắt của Mark thì có chút giật mình – Em làm anh tỉnh giấc sao?
– Không! – Anh lắc đầu, kéo tôi nằm gọn lại trong lòng mình – Vì anh thấy em chưa ngủ.
– Em…
– Anh biết em đang nghĩ gì. Ngoan, khi nào em thật sự ổn, anh sẽ kể em nghe.
Rồi bỗng dưng Mark cúi xuống nhìn tôi, thế là nhẹ giọng:
– Xin lỗi vì khiến em phải chịu khổ lâu như vậy. Anh tệ lắm có phải không?
– Không. – Tôi ngước lên nhìn anh, ra sức lắc đầu – Do em sai. Nếu ngay từ đầu em và cậu ấy…
Nói đến đây, giọng tôi nghẹn lại hẳn. Vì sao tôi lại đề cập đến loại chuyện nhơ nhuốc này trước mặt anh nhỉ?
– Anh hiểu mà, đừng nói nhiều nữa. – Mark véo má tôi – Nhưng có lẽ là vô ích rồi, vì cuối cùng con em…
– Anh, anh đã biết?
– Ừ.
– Em tệ lắm, bản thân đã khinh suất, chẳng ngờ cô bạn kia chính là người muốn giết con mình như vậy.
– Chuyện qua rồi, em đừng nặng lòng nữa. – Mark mỉm cười, một nụ cười của anh đã khiến tôi thoải mái hơn hẳn – Chẳng phải cô ấy đã trả giá rồi đấy sao?
– … – Tôi vân vê mớ tóc của mình, suy nghĩ – Bé con có thể được yên nghỉ rồi.
– Không, con em chẳng đi đâu cả. Nó chỉ là tạm lánh đi, đến khi có thời cơ tốt đẹp hơn sẽ trở về.
– …
– Anh nói gì không phải sao? – Mark khó hiểu nhìn tôi – Thời điểm thích hợp chính là lúc này, đứa nhỏ lại là con của em, và anh nữa.
– Vâng. – Tôi gật đầu, thực sự trong lòng đã không còn gúc mắt gì nghiêm trọng nữa.
Nhưng không, vẫn còn một chuyện nha.
– Hôm đó anh đã bắn Hạo Ân, bây giờ cậu ấy…
– Lúc anh ngồi thì tầm bắn cũng chỉ nhằm vào chân nó, không chết được đâu. – Mark cười lớn, nỗi lo lắng trong lòng tôi cũng theo đó mà vơi đi phần nào.
– Em…
– Ngốc, anh không thể xuống tay tuyệt tình như vậy. – Mark thở dài – Vì còn phải chăm sóc cho em.
– Những lúc như thế, anh còn suy nghĩ cặn kẽ được sao?
– Ừ. – Anh hôn vào trán tôi, rồi cọ cọ cằm mình lên tóc – Việc trên thương trường và xã hội anh tự tin mình luôn có đủ bình tĩnh.
– Vâng.
– Chỉ duy nhất mỗi chuyện liên quan đến em, mới không thể kiểm soát thôi.
– …
– Anh sợ những chuyện mình đã và đang làm kia, sẽ không còn tác dụng. – Có tiếng anh thở dài – Vì mọi chuyện, phần lớn là vì em.
– Xin lỗi vì hết lần này đến lần khác lại hiểu lầm anh. – Tôi áp mặt mình vào ngực Mark, dụi dụi – Nơi này của anh, mãi mãi ấm áp như vậy…
– Ừ. – Anh ôm tôi thật chặt trong lòng mình – Chỉ cần em không rời đi, nó sẽ không bao giờ lạnh lẽo.
– Anh… – Hốc mắt nào đó lại cay cay, nhưng anh đã kịp thời ngăn cản, không để nước mắt của tôi thêm một lần nữa phải tuôn trào.
– Em vất vả rồi, mau ngủ đi thôi. – Mark vuốt ve lưng tôi, cưng nựng – Có anh và con ở đây rồi, hai người bọn anh sẽ giúp em chống đỡ cả thế giới.
Em không cần làm gì nữa cả, chỉ có mỗi một nhiệm vụ là sống thật tốt mà thôi.
_____
#Ps: không biết nàng nào ở đây có nhã hứng muốn nghe “bạn Mark” kể chuyện ngoài lề không nhỉ?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!