Cô Gái Mang Sứ Mệnh Sao Chổi
Chương 31
Chuông báo vào tiết reo từ 10 phút trước nhưng lớp B1-lớp mũi nhọn của trường vẫn đang ngập tràn trong không khí nhộn nhịp của giờ ra chơi, tiếng nói, tiếng cười đùa vang khắp lớp học. Một vài học sinh nam còn đang nhảy tưng tưng từ bàn này qua bàn khác, số khác lại cắm đầu nghịch điện thoại, trong đó có nó.
-“Cả lớp trật tự, cô giáo đang vào kìa.” 1 nam sinh hớt hải chạy vào báo tin dữ. Tiếng ồn ào cũng mất luôn bởi mọi người đang luống cuống lấy sách vở ra học, chỉ còn mình nó và Nhật Nam là vẫn bình chân như vại.
-“Cả lớp, đứng!” Lớp trưởng Hạ Vy hô to.
-“Mời các em ngồi.” cô Huệ nhẹ giọng rồi nhìn ra cửa lớp.
Theo phản xạ mọi người cũng giương mắt nhìn theo cô, và, woa, tất cả đều hét lên với vẻ mặt phấn khởi. Trước mặt họ là 2 học sinh mới, 2 nam sinh đúng chuẩn nam thần. Cả 2 người họ đẹp như tranh vẽ, 1 người mang đậm nét đẹp châu Âu quý phái, sang trọng, lịch lãm, người kia lại toát lên vẻ lạnh lùng, đầy khí chất nhưng cũng vô cùng tao nhã…Tiếng xì xào, bàn tán lại vang lên kèm theo những ánh mắt say mê, ngưỡng mộ và cả ganh tỵ…
-“Các em đây là 2 học sinh mới của lớp ta, đề nghị các em trật tự.” Dứt lời cô Huệ quay sang 2 học sinh mới kia:”Hai em tự giới thiệu đi.”
-‘Chào mọi người, mình là Daniel. Mình là con lai, bố mình là người Pháp, còn mẹ là người Việt. Mình mới từ sing-ga-po chuyển về đây, mình hay nói nên có gì mọi người đừng để bụng nha, mong mọi người giúp đỡ.” Nói rồi Daniel nở 1 nụ cười ngọt lịm làm cho mấy vị tiểu thư hơi đỏ mặt.
-“Tôi là Dương Hoàng Tuấn, học sinh cũ của Sunshine, rất vui được biết mọi người.”
Hoàng Tuấn vừa dứt lời thì tiếng bàn tán lại nổi lên:
-“Có phải cậu ta là hot boy truyền thuyết của Sunshine không vậy? OMG, không ngờ lại được học chung với cậu ấy!”
-“Sunshine tốt như vậy sao lại chuyển sang đây? Chắc thiếu gia này gây scandal nào rồi nên mới trốn sang đây.” 1 nam sinh có vẻ bực bội nói.
-“Xí, cậu đang gato hử? đừng có mà suy bụng ta ra bụng người vậy chứ? lỡ người ta thích tui nên mới sang đây thì sao.híhí.” Nữ sinh khác phân trần rồi lại nhìn ai đó tủm tỉm cười.
Nãy giờ nghe mấy lời bàn tán vô bổ đó cô Huệ hơi bực mình:
-“Trật tự! 2 em tự chọn chỗ đi.”
-“Em muốn ngồi bàn cuối dãy này ạ.” đồng thanh đợt 1
Dứt lời cả 2 quay sang lườm nhau, sát khí đã lởn vởn quanh lớp học, cả lớp nháo nhác nhin xuống bàn của nó. Nó khoanh tay trước ngực, khuôn mặt lạnh như tiền.
-“Bàn cuối Hân và Nam đã ngồi rồi hai em tìm chỗ khác nhé…à bàn Hải Dương và Hạ Vy cũng có thể ngồi thêm được này 2 em.” cô Huệ nhỏ nhẹ.
-“Em chỉ ngồi bàn đó.” đồng thanh đợt hai.
Cả lớp ồ lên 1 tiếng, hết nhìn 2 người trên bảng lại nhìn xuống bàn nó, gương mặt nó trông thật khó coi. Cô Huệ cười như mếu:
-” Nam, Hân 2 em thấy sao?”
-“Em không thích nhưng nếu họ muốn xuống thì em sẽ nhường chỗ.” Nó nói quả quyết rồi lại lườm 2 người trước mặt.
-“Em thì..sao cũng được.”
-“Vậy được rồi Hân chịu khó lên ngồi với Vy nhé, có được không em?”
-“Không được!” cả 3 người kia đều hét lên khiến mọi người giật mình.
-“Cô hỏi tôi chứ hỏi mấy người sao?” Nó nạt 3 con người vô duyên đó rồi cầm cặp lên bàn của Vy.
-“Được rồi, 2 em về chỗ đi.”
Sắc mặt 2 người đó rất tệ, họ lầm lì đi xuống, khi qua bàn Vy liền liếc xéo 1 cái nhưng nó cũng không vừa, nghiêng mặt nhìn họ như thể muốn ăn tươi nuốt sống, Hạ Vy hơi run nhưng cố thở dài trấn an mình lẩm bẩm:”Khó sống rồi đây.”
-“Cậu nói gì vậy Vy?” nó hỏi
-‘À..ừ không, không có gì, mình chỉ tò mò là cậu quen 2 người đó sao? Có vẻ như…” Hạ Vy định nói gì đó nhưng lại thôi.
-“Như gì? Tôi chỉ biết Daniel,còn người kia không quen.” Nó đáp lạnh lùng.
Ở bàn dưới ai đó nghe được cuộc trò chuyện liền nhíu mày, tay nắm thành đấm:”Không quen ư? cậu được lắm Khả Hân.” 1 nụ cười ma mị nở ra trên gương mặt lạnh đó.
……………………….
Tiết thứ 2….
Nó ngó nghiêng ngược xuôi, hết lục cặp rồi lại nhìn xuống đất….
-“Cậu tìm gì vậy Hân?” Vy cất giọng sang bên nó.
-“Tôi mất bút rồi, rõ ràng mới vừa ở đây mà.” Nó đáp bực bội.
-“Cầm lấy bút mình/tôi mà chép bài này Hân.” đồng thanh đợt 3….
3 cái bút chìa ra trước mặt, mọi ánh mắt đang đổ dồn về nó thăm dò…
-“Không cần, cảm ơn. Cậu còn cái bút nào không Vy?” Nó bơ 3 người kia rồi quay sang hỏi Vy.
Vy hơi ớn lạnh xương sống bởi đằng sau là 3 gương mặt đầy sát khí đang nhìn chằm chằm vào mình…
-“À..có, để mình lấy cho.”
3 người kia mặt xị ra như thể đưa tang lẳng lặng chép bài tiếp nhưng được 1 lúc thì….
-‘Daniel, xê dịch tay cậu ra đi, che hết vở của tôi rồi.” Hoàng Tuấn nói đầy vẻ khó chịu.
-“Tôi có 30cm chứ mấy, xê nữa tôi kê sách xuống đùi viết à?” Daniel đáp lại cũng không vừa.
-“Đất chật người đông, 2 người chịu khó giùm đi, bao nhiêu bàn không ngồi giờ còn la gì nữa!” Vẫn là Nhật Nam hiểu chuyện(^^).
Tiếng cãi vả lắng xuống nhưng vài phút sau…
Két..két…
-“Daniel cậu làm cái quái gì vậy hả?” Lần này Nhật Nam hoàn toàn bị chọc giận.
-“Cậu không thấy sao? Bàn xa quá tôi kéo dịch xuống thôi mà.” Daniel đáp tỉnh bơ rồi tiếp tục kéo bàn xuống.
Hoàng Tuấn thấy vậy khẽ hếch môi rồi ngang ngược đẩy bàn lên. Thành thử chỉ khổ Nhật Nam ngồi giữa chịu trận. Cả lớp đang yên tĩnh thì có tiếng ồn ào liền quay xuống. 3 mĩ nam cố nặn nụ cười miễn cưỡng để mọi người yên tâm học tiếp rồi lại tiếp tục vào vòng chiến…
Nó ngồi ngay bàn trên nên dù không muốn để ý đến bọn người rãnh hơi đó cũng bị tiếng ồn ào làm khó chịu. Nó hầm hầm quay xuống:
-“Không học thì yên cho người khác học, rảnh quá thì biến về nhà mà cãi nhau, tranh chấp.”
Cả 3 thấy mặt nó đã trở lên khó coi hơn liền im bặt không nói gì, nhẹ nhàng cúi xuống chép bài tiếp…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!