[Bách hợp] Hoa tâm
chap 8: Kỉ niệm ngày chủ nhật
Reng….reng….reng….
A~~~Hà Minh giật mình mở to mắt ” Hà Minh mày lại mơ cái gì nữa thế? Cuộc đời mày hết chuyện để mơ rồi”, Hà Minh cầm lấy điện thoại đang đỗ chuông, nhắc máy nghe
– Alo, Hải Ân cậu điện tớ sớm như vậy làm gì thế?- Hà Minh ngáp ngắn ngáp dài
– Sớm, cậu có định nghõa được thế nào là sớm không vậy? Mà thôi định khao cậu uống trà sữa nhưng sớm thế này chắc không cần rồi.- Hải Ân cười khẽ nhìn người nhíu mày đối diện
– Trà sữa…cậu khao? Cậu đang ở đâu? Tớ đến ngay.- Hà Minh cầm điện thoại chạy đi vệ sinh cá nhân
– Từ trường đi thẳng thêm 5m nữa, nằm bên tay trái.
– Hả?- Động tác đánh răng của Hà Minh thoát ngừng lại.- Quán quen mà cậu nói chi cho nhiều vậy?
– Tại tớ muốn giúp cậu thoát khỏi cái danh’ thường xuyên trễ hẹn’ đó
– Được rồi tớ đến liền đây….A…..a…..a…..- Hà Minh trượt chân té xuống bậc thềm trước cửa nhà.
– MinZy, cậu sao vậy?- Hải Ân nhìn người đối diện có chút lo lắng
– Tớ mới bị trượt té, không nặng lắm chỉ trầy ở đầu gối chút thôi, cậu đợi tớ thêm một lấy tớ đi lấy keo cá nhân băng lại cái đã
– Được tớ chờ cậu
Hải Ân cúp máy quay sang nháy mắt với người đối diện
– Shita, tớ thấy cậu nên đến đón cậu ấy rồi, để cậu ấy đi bộ đến chắc tới chiều luôn đấy
– Cậu ấy sao rồi?- Thiên Nghi nghiêm túc nhìn Hải Ân
– Đây là nhờ vả hay tra khảo dậy, tôi bán bạn vì cậu mà cậu làm tôi thất vọng quá. Anh trai à, cậu thế này không biết tại sao MinZy lại thích cậu.
– Tại cậu ấy mắt sáng.- Thiên Nghi đứng dậy
– Này cậu đi đâu vậy
– Đón người ‘của tôi’.- Thiên Nghi khẽ cười bỏ đi.- Hải Ân tớ mượn xe đạp
– Hê~~ MinZy cậu thật may mắn
Tối thứ bảy…..
– Alo, ai vậy?- Hải Ân hỏi
– Shita
– Oh! Hôm nay có bão sao?
– Tôi cần cậu giúp đỡ tạo điều kiện cho chúng tôi quen nhau.- Thiên Nghi thẳng thắn
– Gì chứ? Tạo điều kiện….cho cậu với ai?
– MinZy, bạn thân cậu
– A~~~Kẻ nghe lén cậu chắc chắn chứ?- Sau năm phút suy nghĩ Hải Ân liền biết đáp án
– Chắc chắn
– Được, hiện tại MinZy có cảm tình với cậu tôi tạm tin cậu, mai tại quán trà sữa gần trường 8h
– Được.- Thiên Nghi cúp máy
– Hê~~Sao cỡ này tui thở dài nhiều dị nè, bạn với bè, Shita cậu làm bạn thân tôi khóc tôi cho cậu chết.- Hải Ân bóp chặt nắm đấm
Trên đường (thực tại)….
– Sao xui vậy nè? Uống có một ly trà sữa mà khó khăn quá à (‘~’).- Hà Minh nhấc từng bước chân
– MinZy.- Giọng nói lạnh nhạt quen thuộc vang bên tai cô
– A~~Shita cậu đi đâu thế, chắc là cậu đang bận nhỉ…..?- Hà Minh hỏi liên tục đã để lộ hết nét bối rối của cô
– Lên xe, tôi đưa cậu đến một nơi.- Thiên Nghi đánh gãy lời của Hà Minh
– Nhưng mà tớ có hẹn với Hải Ân.- Hà Minh bị Thiên Nghi kéo tay áp giải lên xe
– Cứ để cậu ta chờ, việc của tôi muốn nói với cậu quan trọng hơn
– Nhưng mà…..
– Cậu mà còn nhưng mà nữa, tôi hôn cậu đấy.- Thiên Nghi hết kiên nhẫn
Hà Minh nghẹn lời, đỏ mặt gục cả cổ xuống không dám nhìn vào mặt Thiên Nghi….
” Sao tay chân không còn nghe lời nữa thế này?” Hà Minh tự hỏi mình
” Cậu thế này ngay từ đầu, có phải tốt hơn không?” Thiên Nghi mỉm cười, cảm thấy cũng gần 5 năm nay bản thân mới có lại cảm giác ngọt ngào này
Thế giới này giống như một bản nhạc vậy có mở đầu, có kết thúc nhưng quan trọng nhất vẫn là đoạn cao trào…..
Bạch Dương Tử Hi: Thanks for reading
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!