Thiên Thần Lai
Chương 1
Cha!
Cha!
Cha!
Thiên Di bật dậy,thở dốc,mồ hôi ướt đẫm cổ áo.Suốt 5 năm qua,cô thường xuyên mơ thấy 2 người này chỉ là những hành động rất bình thường nhưng lại khiến Di cảm thấy sợ hãi.Di ko biết 2 người trong rất là ai nhưng có gì đó rất quen thuộc.Di cố lục lọi bộ nhớ để tìm lại 2 người đó trong kí ức của cô nhưng cô lại cảm thấy choáng.Đôi mắt màu xanh lá bắt đầu sáng lên và dần chuyển thành màu thạch anh tím.Cô khẽ lắc đầu,bây giờ thì đã đỡ hơn đôi mắt cũng đã chuyển thành màu xanh lá cây.5 năm qua kí ức của cô luôn mập mờ cô ko còn nhớ gì ngoài việc cô bị bố mẹ bỏ rơi tại cô nhi viện và người đã nhận cô về nuôi là ông trùm mafia nổi tiếng-Basil Nguyễn.Cô ko hề biết mặt người đàn ông này người luôn chăm sóc và dỗ cô chính là Bruce quản lí của ông ta.Đương nhiên cái gì cũng có cái giá của nó Basil chăm sóc cô nhưng sau này cô sẽ trở thành 1 gián điệp trung thành của ông ta lúc đấy cuộc sống của cô sẽ do ông ta định đoạt.Nhưng điều kì lạ là cô chỉ đc học bắn súng và sử dụng các loại vũ khí,huấn luyện 1 người thành gián điệp ko đơn giản thế.Mặc dù thế nhưng Di ko muốn suy nghĩ nữa dù sao thì cũng chỉ cần sống sót là được rồi.Dòng suy nghĩ của cô bị cắt ngang bởi tiếng gõ cửa.Di bước xuống tiến lại cánh cửa.Cánh cửa mở ra,Bruce đang đứng ngoài cửa:
-Xuống ăn sáng,và chờ ta ở phòng khách.Ta muốn đưa cháu đến 1 gặp 1 người.Nhớ đeo kính áp tròng để che đi đôi mắt màu xanh.Bruce quay người bước đi.
-…Di đóng cửa và bước vào phòng tắm.Chưa đầy 5’ sau cô có mặt tại phòng ăn.Vẫn như mọi khi bọn cảnh vệ có mặt ở khắp nơi trong khu biệt thự đều biến mất.Bọn chúng biết đc hậu quả khi đứng ở những nơi xuất hiện Di đáng sợ như thế nào.Lần trước có 1 tên cảnh vệ ko biết điều đã đứng trước cửa phòng ăn và nhìn Di suốt 1 tiếng kết quả là tên đầy đã phải vào viện vì mất máu và thần kinh ko ổn định và đương nhiên Basil sẽ ko giữ lại 1 tên vô dụng hắn đã bị Bruce tặng cho mấy phát đạn và chết ko kịp nhắm mắt.Như mọi hôm Di chỉ uống sữa và ăn vài lát bánh mì.Một lúc sau cô có mặt tại phòng khách,Bruce đã ngồi chờ ở đấy.Ông nhìn Di từ đầu đến cuối,ánh mắt có chút khó chịu:
-Cháu ko thể ăn mặc lịch sự hơn sao?
Di đang mặc 1 chiếc váy ngủ satanh chiết eo và chỉ khoác 1 chiếc áo khoác len mỏng để đỡ lạnh mặc dù khoác áo len nhưng chiếc áo cũng ko thể che hết đi bông hoa màu đen.Bruce biết cô luôn mặc như vậy kể cả khi tập bắn nhưng suốt 5 năm ông vẫn ko thể chấp nhận đc cái cung cách của Di.
-….Di ngước mặt lên nhìn Bruce vs 1 ánh mắt bình thản rồi lại lơ đễnh nhìn ra phía khác.
-Thôi đc cháu muốn mặc như thế nào cũng đc nhưng khi đến gặp người này ta muốn cháu phải thật lễ phép,cháu nên bỏ cái thói quen ko quan tâm đến lời người khác ns dần đi là vừa.Bruce bước qay người bước về phía chiếc Ferrari đang đỗ ngoài cổng.Hằng ngày,Bruce ko bao giờ ns về những vấn đề này nghiêm trọng nhưng hôm nay thái độ của Bruce có chút khác thường.Di đã đoán đc người mik sắp gặp là ai.Nếu ông ta muốn gặp sớm như vậy thì chắc chắn những ngày sắp tới của Di sẽ ko mấy yên bình.
Bruce đưa Di đến trước 1 căn biệt thự.Căn biệt thự rất lớn,cổ và vs màu sơn đỏ chói kia thì nó sặc mùi chết chóc.Trước cổng hai hàng quản gia và giúp việc đã đứng đón ở trước cổng.Khuôn mặt vô cảm xúc nhưng khi Di bước xuống thì khuôn mặt họ lộ rõ vẻ ganh ghét,đố kị,vài tên cảnh vệ thì đứng chết chân tại chỗ đôi mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Di mặc dù Di đã đeo kính áp tròng nhưng chỉ khuôn mặt thiên thần và đôi mắt to tròn cúng khiên bọn chúng cảm thấy….phê.Bà quản gia bước đến trước mặt Bruce nhìn Di bằng ánh mắt dò xét sau đó quay ra chỗ Bruce:
-Quản lí Bruce,ông chủ đang đợi ông ở bên trong?
-Tôi biết rồi mọi người tiếp tục làm việc đi.
Người giúp việc bắt đầu tản đi 1 số tên cảnh vệ quay lại nhìn Di luyến tiếc.Bruce dẫn Di đến 1 căn phòng tối om ko có 1 lỗ hổng nhỏ để ánh sáng có thể lọt vào.Giữa phòng 1 người đàn ông trung liên đang ngồi trên bàn làm việc trên tay xoay xoay khẩu súng nhỏ toàn thân tỏa ra khí chất của kẻ cầm quyền.Bruce bước đến trước bàn làm việc cung kính nói:
-Thưa ông chủ,cô bé đã đến.
-Chào mừng cháu,Thiên Di.Lúc trước khi cứu cháu về ta ko nghĩ là bây giờ cháu lại xinh đẹp như vậy.Và chắc cháu cũng đoán được ta là ai rồi đúng ko?
-Basil Nguyễn?
-Thiên Di cháu ko nghe ta dặn sao cháu nên ns chuyện lễ phép hơn,cháu lên nhớ là ai đa đưa cháu ra khỏi cô nhi viện…Bruce gằn giọng.
-Câm mồm!Bruce ta đã cho ngươi lên tiếng sao?
-Nhưng thưa ông chủ…Buce định ns gì đó nhưng nhìn ánh mắt của Basil lại thôi.
-Haha thú vị lắm!Ta đã ko chọn nhầm người.Nhưng cháu ko định nghĩ đến chuyện sẽ trả ơn cho ta sao.
-Ko cầu xin
-Ta biết là cháu đã ko cầu xin ta đưa cháu ra khỏi cô nhi viện và cháu là người ko biết đến 2 từ “Biết ơn” nhưng ta chắc chắn 1 điều là cháu là người ko muốn mắc nợ ai.
-Muốn gì?
-Ta ko nghĩ là cháu chưa đoán đc mục tiêu của ta.
-Bí mật…TBB.
-Rất thông minh cô bé
-Thời gian?
-Sắp tới TBB sẽ tuyển thêm người hầu vào căn nhà chính vì lí do người con cả Hoàng Thiên Bảo của Hoàng Bá Hiên đã giết chết một số người hầu vì đã dám tự tiện vào phòng ve vãn hắn.Hoàng Thiên Bảo hắn là 1 tên hám sắc nhưng ko bao giờ chiều phụ nữ và luôn đặt mục tiêu và sự nghiệp lên đầu tiên.Bây giờ cháu đã biết đc tại sao ta chọn cháu và thời gian cháu phải thực hiện nhiệm vụ rồi chứ?
-Sẽ trở thành người hầu???
-Cháu đừng lo người tuyển người hầu sẽ là đứa con út của Hoàng Bá Hiên-Hoàng Thiên Nam.Nó là 1 đứa lịch sự và dễ gần.Chắc chắn nó sẽ chọn cháu.Nhưng Người khiến ta lo ngại nhất chính là đứa con thứ của Hoàng Bá Hiên-Hoàng Thiên Phong.Nó ko phải người bình thường nó sở hữu bộ não của 1 thiên tài.Và nó chính là người cháu cần cảnh giác.
-Mai sẽ đi?
-Bruce sẽ giúp cháu.Và nên nhớ ta là người đã giúp cháu rời khỏi cô nhi viện,nếu cháu ko hoàn thành nhiệm vụ ta cũng có thể lấy đi mạng sống của cháu.Ns xong Basil ngước mặt lên nhìn Di nhưng cô vẫn vậy khuôn mặt bình thản và ko có vẻ gì là đang nghe lời người khác.Basil bắt đầu cảm thấy bực mik trước thái độ của Di.Ông gằn giọng:
-Cháu có vẻ ko mảy may quan tâm trước những gì ta ns nhưng ta muốn cháu biết nó ko phải là 1 lời đe dọa.
-Biết…Di trả lời bằng 1 câu cụt ngủn rồi bước ra ngoài.Trong phòng,Basil đang nhìn vào bức ảnh 1 người phụ nữ trung niên trẻ đẹp trên bàn:
-Nó…rất giống em.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!