Phía Sau Một Cô Gái - Chương 19
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
115


Phía Sau Một Cô Gái


Chương 19


Ngày cuối cùng của tháng hai, khi Gem đang cố với cuốn sách nằm ở kệ trên cùng, Anthony bất ngờ bước đến, rút nó xuống cho cô. Nhận cuốn sách từ tay anh, Gem nói vô cảm:
-I gotta go. Don’t follow me, please. (Tôi phải đi. Đừng đi theo, làm ơn.)
Gem bỏ đi. Anthony mỉm cười chiến thắng: anh chàng đã bướng bỉnh hơn. Gem mở lời trước.

Tháng 3. Trong bệnh viện
Gem từ từ hé mắt. Cô đang nằm trong bệnh viên. Một màu trắng toát và mùi ete chói mũi. Cô đưa mắt quan sát một vòng quanh phòng. Trên chiếc ghế bành cạnh cửa sổ, Anthony đang co người ngủ. Ánh nắng sớm yếu ớt làm ánh lên màu nâu của vài cọng tóc lòa xòa trước trán. Nhìn Anthony ngủ, tuy cái thế nằm rõ là không thoải mái, nhưng gương mặt lại toát ra vẻ an bình dễ chịu.
Quay mặt đi, Gem chầm chậm nhớ chuyện tối qua. Khà là khuya, sau suất phim muộn, Gem cùng cô bạn Lila đang gắng vẫy taxi về nhà. Bỗng một gã da ngăm đen xuất hiện ngược chiều với họ. Hắn tiến lại gần, rồi giằng mạnh chiếc túi trên vai Lila. Hai cô la hét thất thanh. Gem chộp lấy chiếc quai túi níu lại. Tên cướp vung tay quật mạnh, Gem ngã, đầu đập vào vệ đường. Sau đó thì Gem ngủ một giấc dài. Tỉnh dậy, người đầu tiên cô nhìn thấy là Anthony.

Tháng 4. Sinh nhật Gem
Sau lần Anthony chăm sóc cho Gem trong bệnh viên, thái độ của cô với anh vẫn chẳng hòa nhã hơn. Điều này làm Anthony ngạc nhiên và thất vọng tột độ. Thông thường, nếu một chàng trai chăm sóc một cô gái cả đêm trong bệnh viện thì cô ấy sẽ cảm động khóc ngất. Ngày hôm sau không tự tay nướng bánh quy làm quà cảm ơn thì cũng sẽ mời anh uống cà phê. Còn Gem, đi ngang Anthony trong trường, cô chỉ gật đầu một cái.
Tối sinh nhật Gem. Cô, Lila và vài người bạn đến bar Mai Tai uống mừng tuổi 21. Qua 11 giờ, tất cả kéo vào Hilton, sàn nhảy náo nhiệt nhất thành phố. Đám quay cuồng trên sân khấu, còn lại Gem ngồi một mình quan sát thiên hạ. Tiếng nhạc, tiếng người, tiếng ly cụng nhau như vo tròn lại thành một quả bóng âm thanh. Quả bóng đó bắn khắp phòng, dội bần bật vào từng bức tường, cuối cùng đập lên trần nhà, vỡ tan ra, vung vãi mỗi nơi một mảnh khiến cả sàn nhảy bị nhận chìm trong không gian náo động. Một sự náo động mê li khiến lòng người phấn khởi, nhất là khi người ta vừa mới 21. Gem thích thú nhìn những người đang nhảy điên cuồng, đang trút bỏ lớp vỏ cứng nhắc của mình để được âm nhạc, được những bước nhảy tẩy sạch lo nghĩ, phiền não, áp lực. Có một sự thật là khi nhảy, rất hiếm ai mang bộ mặt cau có, lo toan. Trái lại, họ luôn tươi cười, dễ bắt chuyện, là những con người đang trong giây phút hạnh phúc.
-Happy birthday, Gemmie.
Không cần nhìn Gem cũng biết lại là Anthony “vô tình” bắt được cô.Nhưng Gem không muốn đeo bộ mặt bí xị trong ngày sinh nhật mình, nhất là khi cô đang ở trong HIlton – nơi (mà cô cho là) của những con người hạnh phúc. Gem quay ra nhìn Anthony, khẽ hất đầu bảo anh ngồi cạnh mình. Được một lúc, Gem nhìn đồng hồ thì đã qua nửa đêm – sinh nhật cô chính thức hết. Bây giờ, cô có thể trở lại là Gem đá lạnh. Cô ghé sát vào tai Anthony để những lời của mình không bị âm thanh của sàn nhảy làm cho sứt mẻ:
– What a coincidence! You’re here too. But give up. I am not touched by what you did. The night in the hospital made me feel like being trapped. Playing tricks didn’t woek to me. Bye. (Trùng hợp làm sao! Anh cũng ở đây. Nhưng từ bỏ đi. Tôi không cảm động bởi những gì anh làm. Cái đêm trong bệnh viện làm tôi cảm thyấ như mắc bẫy. Tiểu xảo chẳng có tác dụng gì đâu. Chào.)
Anthony trừng mắt nhìn Gem. Đây là lần đầu tiên đôi mắt anh nhìn Gem không có chút trìu mến. Cũng không có sự lúng túng của kẻ chơi mánh mà bị bắt quả tang. Đôi mắt tóe lên sự thất vọng và tức giận. Gem ngay lập tức hiểu ra Anthony hôm nay đúng là vô tình gặp cô trong Hilton. Gem lúng túng. Cô hôn nhanh lên má anh rồi rời khỏi bàn.

Vẫn là tháng 4. Năm ngày sau sinh nhật Gem
Sa sự cố đêm sinh nhật, Anthony thôi xuất hiện bên cạnh Gem. Cô cảm thấy thoải mái hơn,. Nếu bây giờ đối diện Anthony thì Gem.. Gem cũng chẳng biết thì mình sẽ làm sao nữa! Trong suốt năm ngày, Gem không bận tâm, không nghĩ ngợi về Anthony.
Vào ngày thứ sáu, sau giờ học buổi chiều, Gem ghé mua một chiếc bánh chocolate rồi trở về học xá. Cô lên thẳng phòng Anthony. Gặp Gem trước cửa, Anthony đứng im như phỗng. Một giây. Ba giây. Mười giây. Gem lách qua người anh, bước vào phòng.
Hai người ngồi ở ban công, chiếc bánh chocolate chơ vơ trên bàn, giữa hai chiếc ghế. Cứ ngồi như vậy, từ khi trời chập choạng tối, đến khoảng 11 giờ đêm. Gem nói mà môi như không cử động:
-I go back now. Night night. (Em về. Chúc ngủ ngon)
Anthony tiễn Gem ra cửa. Cánh cửa sập lại. Gem vẫn đứng yên trước phòng. Cô đã mua một chiếc bánh để làm lành. Gem không giỏi dỗ dành người khác. Cô chỉ nhớ ngày bé, mỗi lần làm em trai giận thì chỉ cần một cái bánh kem hay cái bóng bay là nó sẽ quên ngay, tự giác làm lành rồi lại lẽo đẽo theo cô. Nhưng Anthony không phải trẻ con. Gem hít thật sâu, mím môi rồi thở mạnh. Cô đưa tay gõ cửa. Ngay tức khắc, cánh cửa mở ra, Anthony ôm chầm lấy Gem.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN