Phía Sau Một Cô Gái
Chương 32
Đang lim dim mắt hưởng thụ làn gió mơn man trên da thịt, bỗng hình ảnh Ngọc Oanh ngẫu hứng ghé thăm tâm trí Phong, đổ ào một cơn tội lỗi vào lòng anh: Anh tung tăng cùng một cô gái khác, trong khi bạn gái đang bận rộn trong hành trình tình nguyện ở nước ngoài.
– Thế này đâu phải ngoại tình, chỉ là đang giúp em viết truyện. Anh yên tâm! – Giọng Tú Anh phất phơ.
Ánh mắt mịn màng Phong dành cho Tú Anh chuyển nhanh sang nửa đề phòng, nửa kinh sợ, khi cô vừa trả lời rành mạch cái mặc cảm tội lỗi câm lặng trong anh.
Chỉ mới ba tuần ở bên Tú Anh với vai trò “nhân vật mẫu” cho cuốn truyện sắp tới, Phong đã được diện kiến vài nhân dạng của cô. Ban đầu cô xuất hiện hồn nhiên và giàu sức sống như một cô bé. Nhưng những chiều ngồi cà phê quan sát người qua lại trên phố và vẽ vời nên câu chuyện xảy ra với họ – trò chơi yêu thích của Tú Anh – cô hiện lên trước mắt anh khi lãng mạn, khi đa nghi, khi hài hước, khi lại nanh nọc. Những câu chuyện cô sáng tác ra trong phút chốc ấy bao giờ cũng vượt ngoài trí tưởng tượng của anh. Luôn luôn bất ngờ. Luôn luôn có một cái kết không trọn vẹn.
– Vì sao em không bao giờ muốn một happy ending? – Phong buột miệng, khi đang bơi trong những dòng suy nghĩ về cô gái bên cạnh mình.
– Em là ác quỷ. Em đâu có chịu được cảnh người ta vui vầy, hạnh phúc. –Ánh mắt Tú Anh ánh lên những tia ác độc, nhưng chỉ trong phút chốc lại chuyển sang mơ màng. – Chia tay. Phải chia tay chứ. Happy ending không vui. Ai mà biết Romeo và Juliet nếu cưới nhau, rồi sinh con thì sẽ sống thế nào. Phim ảnh cũng thế, cứ đến đám cưới là hết chuyện. Sau đó đánh nhau lổ đầu cũng mặc. Chỉ có tình yêu là đẹp.
– Em đã từng yêu chưa?
Tú Anh không trả lời, thả hồn phách thơ thẩn bước vào cõi mơ mộng của riêng cô.
4. Trời sắp về đêm. Điện thoại Phong réo ầm ĩ. Tú Anh chỉ gọn lỏn: “Em chờ anh ở phố Tạ Hiền. Bia.”
– Anh thật sự không nhận ra em à?
– Em là cô bé làm nổ tung phòng thí nghiệm hóa năm xưa. – Phong nhấp ly bia, thoáng thích thú khi liếc được cái miệng đang hé ra đầy ngạc nhiên của Tú Anh.
– Anh nhận ra từ bao giờ? – Ánh mắt Tú Anh thoãi ra, dường như có một nỗi thất vọng lấp ló trong ấy.
– … – Phong trả lời bằng cái mỉm cười ranh mãnh, cảm nhận ở Tú Anh một sự khẩn trương kỳ dị – Mà phòng thí nghiệm hóa có tội gì với em vậy?
– Em chẳng tin sách giáo khoa, chỉ tin kiến thức. Nên em phải tự kiểm nghiệm thì mới biết lưu huỳnh có gây nổ hay không.
Sau thử nghiệm năm ấy, Tú Anh bị phạt cảnh cáo trước trường. Cái nét mặt thản nhiên như không – như thể chuyện mình làm là bình thường nhất quả đất, là ai ai cũng làm – khi cô bị phạt trước ba nghìn học sinh đã in mãi vào tâm trí của Phong. Sắc mặt nhẹ nhàng, đôi mắt vô ưu và khuôn miệng thảnh thơi như một nụ cười. Nét mặt của một thiếu nữ gây tội ác với tâm tình thơ trẻ. Nét mặt của một thiên thần mang tâm tính ác quỷ (hay một ác quỷ mang tâm tính thiên thần). Và chính nét mặt ma mị ấy đã giúp Phong nhận ra Tú Anh, trong một lần cô phiêu diêu vào thế giới những nhân vật, những tình huống giả tưởng của mình.
– Cuốn truyện về anh đến đâu rồi?
– Anh chán hơn là em nghĩ. Một sinh viên làng nhàng, dù rất thông minh. Một người yêu vô tâm. Một kẻ không hoài bão…
– Đâu cần em chỉ ra cái xấu của anh. Anh chỉ muốn biết về cuốn sách.
– Chưa viết. – Tú Anh cấm cẳn, rồi ực hết ly bia cùng cái trán nhăn nhó.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!