Anh Chỉ Cần Em
Chương 13: Buông tay
Mà em và anh đều phải làm
Rồi từ nay về sau chúng ta có thể tự nhủ rằng
Mình đã từng yêu.
Buông tay (A Đỗ)
Sáng hôm sau Bạch Ký Minh chín giờ mới dậy, rửa mặt
xong, thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà. Nhân viên phục vụ gõ cửa bước vào: “Thầy
Bạch, phó giám đốc Đỗ có lời mời anh lên quán cà phê tầng hai”.
Bạch Ký Minh nghĩ một chút, đặt túi xách xuống, đi lên
tầng hai.
Không chỉ có mồi Đồ Tử Thành, Trinh Hướng Vũ cũng ở
đó, nhìn thấy Bạch Ký Minh hai mắt cô liền phát sáng: “Này, thành thật khai báo
đi”. Bạch Ký Minh liếc Đỗ Tử Thành, vẻ mặt anh ta đầy đau khổ dùng tay ra hiệu
“chuyện không liên quan đến mình”.
Bạch Ký Minh từ tốn ngồi xuống, mỉm cười: “Nói cái
gì?”.
“Tình sử của anh và Liêu Duy Tín đó”. Trinh Hướng Vũ
thiếu điều cầm bút ghi chép, chắc ngồi trên lớp cô nàng cũng không chăm chú
nghe giảng như thế này, “Nhất định là đau khổ triền miên, trắc trở cảm động lắm
nhỉ?”.
Bạch Ký Minh không lên tiếng, liếc Đồ Tử Thành một cái
nữa. Rốt cuộc Đồ Tử Thành cũng biết mình không thoát khỏi có liên quan trong
chuyện này, hắng giọng một tiếng nói với vị hôn phu của mình: “Không phải anh
đã kể hết cho em rồi sao, còn hỏi Ký Minh làm gì?”.
“Anh ta là đương sự, đương sự anh hiểu không hả?” Cô
nàng không hổ danh học luật, lôi ngay từ chuyên ngành ra, “Anh biết rõ hơn cả
đương sự chắc?”.
“Vợ à, đằng nào đây cũng là chuyện của bọn họ, em…”,
Đồ Tử Thành kiên trì cố gắng.
“Sao lại gọi là chuyện của bọn họ? Anh là bạn học của
Tiểu Bạch, em là bạn Liêu Duy Tín, quan tâm một chút cũng không được sao?”,
Hướng Vũ trừng mắt. Đồ Tử Thành lập tức biến thành con rùa rụt cổ, chỉ dám lẩm
bẩm trong miệng: “Quan tâm cái gì, nhiều chuyện thì có…”.
Bạch Ký Minh uống một ngụm nước, từ tốn nói: “Hướng
Vũ, có vài chuyện hình như em hiểu lầm rồi”.
“Không thể nào.” Trình Hướng Vũ kiên định trả lời,
“Anh có nghe thấy câu này chưa? Trên đời này, chỉ có hai thứ không thể che giấu
được, một là bị nấc, hai là tình yêu”. Đồ Tử Thành khẽ thêm vào: “Còn đánh rắm
nữa”.
“Anh im mồm, chỗ nào mát thì ra đấy đợi đi.” Trình
Hướng Vũ hơi bực mình.
“Anh chẳng đi đâu cả.” Đỗ Tử Thành bắt đầu nịnh nọt,
“Ngồi cạnh vợ là mát nhất”.
“Biến, ai là vợ anh? Tôi nói cho anh biết Đồ Tử Thành,
đừng chọc tôi không vui, cẩn thận tôi cho anh nghỉ luôn đấy”
“Không dám không dám, niềm vui của vợ chính là niềm
vui của anh.” Đồ Tử Thành ưỡn ngực, hất cằm với Bạch Ký Minh: “Cậu, mau nói
đi”.
Bạch Ký Minh lắc đầu bất đắc dĩ: “Cậu là một tên phản
đồ bẩm sinh, may mà không đẻ vào thời kháng chiến chống Nhật”. Đỗ Tử Thành cười
hì hì, bộ mặt không có tí ngượng ngập nào: “Cậu tốt hơn Liêu Duy Tín nhiều, hắn
nói mình là nỗi sỉ nhục của đàn ông”.
Bạch Ký Minh gật đầu: “Ừm, rất có hình tượng”.
“Này này.” Trình Hướng Vũ gõ bàn, “Các anh đừng có
chuyển đề tài đánh trống lảng”.
Bạch Ký Minh hít một hơi, nghiêm túc nói: “Hướng Vũ,
sợ là phải làm em thất vọng rồi. Anh và Liêu Duy Tín đã là chuyện quá khứ, nếu
Đồ Tử Thành cũng kể hết toàn bộ câu chuyện cho em rồi, thì chắc em cũng biết về
giao dịch giữa bọn anh. Em chơi thân với Liêu Duy Tín, cũng biết anh ta là
người dứt khoát, trùng hợp là anh cũng vậy. vấn đề này dừng tại đây được không?
Đừng làm khó anh, cũng đừng làm khó Tử Thành nữa”.
“Ai nói đã là chuyện quá khứ? Ai nói đó là giao dịch?”
Trình Hướng Vũ không bằng lòng nói, “Anh không thẳng thắn bằng Liêu Duy Tín, anh
ấy đã thừa nhận rõ ràng với em, anh ấy yêu anh”.
“Đó là chuyện của anh ta, không liên quan đến anh, em
có vấn đề gì cứ đi hỏi anh ta ấy.” Bạch Ký Minh nói giọng nhẹ nhàng, nhưng lại
cương quyết, cậu đặt cốc xuống đứng lên, “Xin lỗi, Hướng Vũ, Tử Thành, mình
phải về viết bản tổng kết, lần sau có thời gian chúng ta lại nói chuyện”.
Hôm qua Trình Hướng Vũ mới quen bạn học của người yêu,
trông cậu hiền lành, cứ tưởng dễ nói chuyện hơn Liêu Duy Tín, ai dè lại ngang
bướng, nói chuyện không chút tình cảm nào. Thấy cậu sắp bỏ đi, trước tình thế
cấp bách cô vội nói: “Bạch Ký Minh, rõ ràng anh cũng có cảm tình với anh ấy,
sao không dám thừa nhận?”.
Bạch Ký Minh làm như không nghe thấy, tiếp tục bước
đi. Trình Hướng Vũ đứng dậy hét lớn: “Bạch Ký Minh, anh có biết tại sao hôm nay
Liêu Duy Tín lại không đến không?”. Bạch Ký Minh dừng bước, nhưng không quay
đầu. Trình Hướng Vũ nói từng chữ rành rọt: “Anh ấy bị người nhà ép đi xem mặt,
đối phương là một cô gái dịu dàng, xinh đẹp tốt bụng. Nếu anh cứ tiếp tục trốn
tránh che đậy như thế, anh ấy sẽ bị người khác cướp mất”. Lời nói vừa dứt, chỉ
thấy sau lưng Bạch Ký Minh cứng đờ, Trinh Hướng Vũ mừng thầm: Dùng chiêu khích
tướng, xem anh có chịu hiện nguyên hình không?
Bạch Ký Minh quay người, cười thản nhiên: “Như thế có
phải tốt không? Mọi người đều vui vẻ, nói hộ là mình chúc phúc anh ta”, dứt lời
liền đi ra phía cửa.
Trình Hướng Vũ há mồm trợn mắt nhìn theo, Đồ Tử Thành
cũng đứng lên: “Anh đã nói mà, Tiểu Bạch lúc nào cũng thế, trong lòng càng khó
chịu, thì ngoài mặt lại càng không để người ta thấy. Đã bảo em đừng hỏi cậu ta,
bây giờ thì hay rồi, nếu Liêu Duy Tín biết thì chắc chắn sẽ lấy chuyện công báo
thù riêng, đời anh sắp thảm rồi”.
“Biến! Anh Liêu đâu có hẹp hòi như thế.” Trình Hướng
Vũ bĩu môi, “Sao em biết được con người anh ta lại phiền phức thế? Hứ, điển
hình của một em thụ khó chiều. Tôi thề nếu không đẩy anh vào lòng của Liêu Duy
Tín, tôi không mang họ Trình!”.
“A.” Đồ Tử Thành vội vàng góp ý, “Vậy em có thể đổi
thành họ Đỗ”.
“Đồ cái đầu anh ấy, đều tại anh cả.” Trình Hướng Vũ
lại trừng mắt. Đồ Tử Thành than thở, “Sao lại tại anh chứ, anh có trêu ghẹo gì
ai đâu?”.
Bạch Ký Minh không rõ lắm mình đã về đến nhà như thế
nào, không biết có phải thời tiết bí bách quá, hay tại dạo này cậu mệt mỏi, chỉ
cảm thấy đầu óc mụ mị quay cuồng. Cậu đứng đờ đẫn trước cổng nhà mãi, mới nghĩ
ra phải lấy chìa khóa mở cửa. Đột nhiên di động đổ chuông, mở máy nghe, thì ra
là mẹ cậu: “Ký Minh, con đang ở đâu vậy?”.
“Dạ.” Bạch Ký Minh vội vàng mở cửa, “Con vừa về đến
nhà”.
“Vẫn còn bận sao? Con cũng chẳng về tham dự hôn lễ của
Tiểu Lượng”, mẹ cậu bắt đầu trách móc.
Tiểu Lượng là em họ của Bạch Ký Minh, kết hôn tuần
trước, nhưng cậu bận thu xếp giải đấu thử, lấy đâu thời gian để ý chuyện kia,
cậu đóng cửa, nói: “Con thật sự rất bận, hôn lễ sao hả mẹ? Vui lắm phải
không?”.
“Nhộn nhịp lắm, họ hàng đều đến cả”, mẹ cậu là người
nhanh mồm nhanh miệng, hớn hở nói: “Mợ con bế cả cháu đến, thằng bé mũm mĩm
lắm, nghịch khỏi phải nói. Mẹ bảo này, giờ chỉ còn mồi con chưa kết hôn thôi Ký
Minh, cô gái nhà họ Lộ lần trước mẹ nói với con ấy, không phải rất tốt sao?
Thân thế gốc gác rõ ràng, còn con gái chú Đơn nữa, cũng đang ở thành phố S, lại
là y tá nữa, con đã đi thăm người ta chưa?”.
Nghe đến cô dì chú bác là đầu óc Bạch Ký Minh lơ mơ,
mẹ cậu vẫn chưa nói xong chuyện kết hôn, càng khiến cậu váng đầu, vội hỏi: “Dạo
này mẹ vẫn khỏe chứ? Cả bố cũng khỏe chứ?”.
“Khỏe, khỏe, có điều thấy con nhà người ta đều cưới
xin hết rồi, nóng ruột lắm. Mẹ bảo này Ký Minh…” Sở trường của mẹ cậu chính
là muốn nói chuyện hàng giờ, Bạch Ký Minh vội xen vào: “Mẹ, con có chuyện gấp,
cứ thế đã, mai con sẽ gọi cho mẹ”, rồi không đợi mẹ cậu trả lời, liền cúp máy
luôn.
Xung quanh yên tĩnh trở lại, cậu thở phào một hơi, tựa
lưng vào cánh cửa, hai tay buông thõng, đồ đạc rơi đầy nền nhà. Nghe thấy tiếng
động lạ, Ký Minh cúi đầu, nhìn thấy từ trong túi bóng trắng lăn ra – một đống
bia.
Trong khoảnh khắc ấy, Bạch Ký Minh cảm thấy có chút
hoảng hốt, ngơ ngác nhìn hơn chục lon bia, tự hỏi không biết chúng chui từ đâu
ra.
Hình như lúc nãy cậu mua ở siêu thị tầng một, hình như
là sau khi cậu xuống xe buýt, hình như trước đó nữa cậu khoác túi xách đi từ
khách sạn ra, hình như là…
“Anh ấy bị người nhà ép đi xem mặt, đối phương là một
cô gái dịu dàng, xinh đẹp tốt bụng. Nếu anh cứ tiếp tục trốn tránh che đậy như
thế, anh ấy sẽ bị người khác cướp mất. ”
Câu nói của Trình Hướng Vũ.
Thì ra Liêu Duy Tín cũng phải đi xem mặt, Bạch Ký Minh
chợt thấy buồn cười. Hóa ra điều kiện quá tốt và điều kiện quá kém, đều không
dễ tìm được đối tượng.
Sức lực toàn thân dường như đã cạn kiệt, cậu từ từ tụt
xuống nền nhà. Tiện tay với một lon bia, nhìn nhãn hiệu màu xanh bên trên hoàn
toàn không quen thuộc.
Cậu đang làm gì đây? Mượn rượu giải sầu? Chẳng qua chỉ
là một câu nói, còn chưa biết rõ là thật hay giả, sao lại khiến cậu mất tự chủ
như thế này?
Ký Minh lại cười, lần này là tự cười giễu bản thân. Sự
ảnh hưởng của Liêu Duy Tín đối với mình, đã lớn như thế này rồi sao?
Lồng ngực cậu tựa như bị một tảng đá nặng trịch đè
lên, không thể thở nổi, lại giống như thể có một cây kim nhọn hoắt đâm thẳng
vào tim, đau đến run rẩy không bao giờ quên.
Không cần phân tích câu nói của Trình Hướng Vũ là thật
hay giả, sự thực thì điều đó không quan trọng. Bạch Ký Minh đã biết từ lâu, sẽ
có một ngày như thế. Anh có niềm hạnh phúc của anh, còn tôi có niềm hạnh phúc
của riêng tôi, chẳng qua chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Cậu không mở nắp bia, chỉ lôi ra từng lon một. Có lẽ
những lúc thế này, nhiều người thích mượn men rượu để làm tê liệt bản thân,
nhưng đó tuyệt đối không phải là Bạch Ký Minh. Cậu đặt một lon bia nằm sát chân
tường, sau đó đặt một lon khác lên trên, cứ như thế xếp từng lon từng lon lên
nhau.
Bạch Ký Minh cảm nhận rõ ràng cảm giác chua xót khổ sở
trong lòng, thậm chí cậu hoàn toàn biết nó là gì.
Đúng thế, cậu đố kỵ, cậu đang ghen.
Vậy thì đã sao?
Bất kỳ thứ tình cảm nào, cho dù mới đầu điên cuồng đến
đâu, đau đớn đến đâu…
Cũng sẽ biến mất không một dấu vết theo dòng chảy thời
gian.
Chỉ cần
Bạn dám lờ nó đi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!