Cái Giá Phải Trả Để Yêu Em
Chương 9
– Đừng nhắc tới thứ bạo lực đó trước mặt con.
– Chà chà. Vẫn bảo thủ như thế, hệ thống bar mà con chê bai là nguồn thu nhập lớn đó.
– Con không quan tâm.
– Ta có nên đào tạo nó thành cánh tay phải không nhỉ? Hay trước mắt cứ để nó làm vệ sĩ cho con? Muốn không?
– Thôi khỏi, cám ơn. Con không thích những ai bước ra từ chiếc lồng đó.
– Tiếc nhỉ, nó hữu dụng vậy mà.
Bố nhìn nó đầy ẩn ý. Bố có bao giờ khen ai đâu, tại sao lại khen một thằng nhóc? Tài năng mấy thì tài, đã tham gia vào hệ thống cá cược đó thì chẳng dễ dàng bố cho bước ra. Rồi cái tài năng ấy sẽ sớm thui trột trong mùi máu và bạo lực thôi. Hệ thống Bar của The King có một vài bar khá đặc biệt, sàn nhảy được thay thế bằng những chiếc lồng với hai kẻ hiếu chiến ở trong, sẽ có những trận cá cược dưới mọi hình thức về kết quả trận đấu, “vào lồng” đơn giản chỉ là bán xương máu để bố hốt tiền, vậy tài năng để làm gì? Nó mới chỉ nhìn thấy chiếc lồng đó một lần duy nhất mà không bao giờ thèm tới nữa, không khí và tiếng gào thét ngột ngạt trong căn hầm ấy man rợ hơn đám đông ở quảng trường nhiều. Mà mặc kệ, nghĩ tới đấm bốc làm gì, rồi lại nhớ Nguyên mất.
– Tới khảo sát Crown nhé. Andrew sẽ đón con.
– Không. Con biết gì mà đi?
– Hình thức thôi, nhưng bắt buộc phải làm trước khi ký hợp đồng. Mà cũng tới lúc làm quen với công việc rồi đấy.
– Không. Bố đi đi!
– Công việc ở Câu lạc bộ quyền anh còn đang bù đầu đây này. Thế nhé!
Bố cúp máy cái rụp. Lại boxing. Dạo gần đây bố khá bận rộn cho Câu lạc bộ quyền anh sắp khai trương. Sàn cá cược quanh mấy cái lồng đông đúc hơn nhờ tên nhóc đó. Chắc hẳn lợi nhuận tăng chóng mặt thì bố mới cưng hắn tới vậy, thậm chí còn đích thân giám sát công việc xây dựng lò luyện quyền anh. Tên ngốc đó chắc đang thấy mình được trọng dụng lắm? Đồ ngu! Với bố thì hắn chỉ là mỏ vàng, khi nào đào hết vàng thì thành mỏ hoang, thế thôi.
Chuyến khảo sát nhàm chán cuối cùng cũng xong, có gì đâu mà cũng phải khảo sát. Khi ông bác già còn làm chủ tịch, nó đã đi mòn trụ sở và cả xí nghiệp của nội thất Crown rồi. Cơ sở hạ tầng không thay đổi mấy, chỉ giờ giấc lao động và nhân công là thay đổi. Không ưa, nhưng nó phải công nhận tên Trí này là một lãnh đạo giỏi, khác hẳn phương thức cổ hủ của ông bác già cáu kỉnh. Có thể là do sự liều lĩnh của tuổi trẻ chăng mà hắn cho một loạt cán bộ cấp cao lâu năm về vườn, thu nạp những nhân viên trẻ tài năng mà hắn quen biết thay thế. Khi mới nuốt Crown, tình trạng khốn đốn như một người thập tử nhất sinh, nhưng giờ, quan sát số liệu, nó phải thán phục vì hắn dìu dắt doanh nghiệp tới một quỹ đạo hoàn toàn mới, hiệu quả hơn, năng suất hơn, linh hoạt hơn. Bảo sao An thấy tên này không đơn giản, hắn quá sức thông minh mà.
Trí đưa nó về nhà, không khí trên xe giãn hơn trước rất nhiều. Một phần vì đã quen với bộ mặt giả tạo, một phần vì điều mà con bé đang hứng thú, đó là trái tim Trí. Khoảng thời gian không có An, nó nhận rõ sự thay đổi trong cách cư xử của Trí. Tên đó nhắc tới con bạn thân còn nhiều hơn nó, như một cách để thể hiện nỗi nhớ chăng? Lucky thường cố tình kể những vụ chọc phá, bỏ trốn mà An lên kế hoạch cho hai đứa thực hiện, những lúc như thế, Trí có nụ cười tủm tỉm chẳng hề giả dối chút nào. Qua vài lần bới móc, có vẻ như anh ta không nhận ra trái tim mình đang đập vì điều gì. Sau An lại thêm một kẻ ngốc chỉ biết dồn năng lượng cho việc tăng nếp nhăn trên não. Nó không ủng hộ tên giả tạo này với An chút nào, nhưng có lẽ trong tình yêu, hắn cũng là một kẻ thành thật, nên con bé không thể ngăn cản. Dù sao, ít nhiều vì điều này, nó bớt ác cảm với Trí hơn một chút.
– An sắp về rồi đấy.
– Vậy à? Liệu chúng ta có nên tới sân bay để gây bất ngờ không?
– Anh thích tạo bất ngờ cho bạn thân tôi gớm nhỉ? – Con bé tủm tỉm.
– Nghĩa vụ của một người đang cố gắng ghi điểm với em thôi.
– … Anh đã yêu bao giờ chưa?
– Chịu quan tâm anh rồi à tiểu thư?
– Tôi không hỏi với tư cách tiểu thư của The King, tôi hỏi với cương vị một người đang suy nghĩ xem có nên coi anh là bạn.
– … Vậy anh đành trả lời thành thật với tư cách một người mong được hơn mức bạn bè là chưa.
– Thảo nào… Chả hiểu 28 năm qua anh làm cái gì nữa?
– Ha ha – Trí cười phá lên – Nói như em thì anh sống bao nhiêu năm qua vô ích à?
– Nhưng anh đang dần có ích rồi đấy. – Ánh mắt Lucky lóe lên sự ranh ma.
– Đáng lẽ em nên nhận ra anh có ích với em từ lâu rồi chứ.
– Chậc, ngu thật! Nhắc anh một điều nhé! Tình yêu nguy hiểm lắm, nó tới trước cả khi chúng ta kịp nhận ra và thừa sức đánh gục bất cứ trái tim nào đang đập.
– Vậy anh không nên đề phòng nữa để nhanh chóng gục trước em, phải không?
– Nếu có thể đề phòng, người ta đã không gọi nó là tình yêu – Nhìn xa xăm ngoài con phố đang lướt trên cửa kính, Lucky nghĩ về Nguyên – Anh sẽ nhận ra điều đó, sớm thôi, khi tình yêu đã phủ gần hết trái tim anh.
Trí không đáp lại mà im lặng suy nghĩ. Chưa bao giờ thấy anh ta như thế, đang nghiêm túc suy nghĩ về điều nó nói thật sao? Cũng nên thế chứ, ít ỏi cũng phải có một bộ mặt thật. Lucky thấy hình ảnh một con bé lon ton ở quảng trường trong anh ta, liền khẽ cười khẩy với đôi mắt ướt. Đồ ngu, ngay lúc này đây, tình yêu đang gặm nhấm trái tim anh rồi đấy.
An vừa ra khỏi cửa sân bay, Lucky chạy ù tới ôm con bé một cái. Cuối cùng thì kế hoạch tạo bất ngờ cũng thành công với mắt chữ A mồm chữ O của An, chỉ xui xẻo cho tên dòi mọt kia cảm thấy nên mua một bó hoa để tặng không đúng lúc chút nào. An cười toe:
– Ngạc nhiên quá nha! Mày mà cũng chịu lết tới sân bay đón tao à?
– Phụ họa thôi.
Diễn viên phụ, nhưng nó chiếm hết đất diễn rồi, còn gã nhân vật chính kia, đi mua hoa ở tận lục địa nào thế không biết. Hai con bé ôm nhau chán chê mà vẫn chưa thấy hắn về.
– Chào mừng em về nhà.
Trí đưa bó hoa chuông màu trắng về phía An, cười một nụ cười khác mọi khi nhiều lắm. Con bé An ngạc nhiên thấy rõ:
– Ơ… anh…
– Hoa không làm em vui à?
– À vâng – An vội nhận bó hoa, vẫn chưa hết lớ ngớ – Cám ơn anh nhé.
– Em thích chứ?
– Em rất thích. Anh thật biết chọn đấy.
– Anh chọn đại ấy mà.
Chọn đại cái nỗi gì! Chỉ vì ban nãy nó lỡ buột mồm là An mê mệt hoa chuông, nên chắc phóng đi tìm bằng được thì mới lâu thế. Nhìn hắn kìa! Gãi đầu gãi tai, tủm tỉm sung sướng thế kia, ban nãy còn thở hổn hển nữa, chắc là chạy hộc tốc về đây, thế mà không biết là mình đang yêu ư? Cũng tội nghiệp, con bé An chẳng rảnh rỗi để trông thấy những phản ứng đó đâu, còn đang mải cười tít hết cả mắt, cứ thấy hoa chuông là nó lại thế.
Gã, vừa cố gắng hết sức để ghi điểm với An, không nhận ra mình đang bị tình yêu sai khiến ư? Ôi, con bé đập bộp vào trán, “một kẻ ngốc đang yêu”.
Lễ khai trương, khách mời, trụ sở mới, hội viên, lượng phóng viên, tất cả thật phù hợp với tính khoa trương của bố. Bố có một vị trí mà ai cũng thèm muốn trong giới kinh doanh, vậy nên, dù làm gì cũng phải khẳng định vị thế. Nó nhìn bố, giá mà giống tính bố được một tí thì có phải mọi bữa tiệc nó đều thấy thoải mái không.
Đang nhàm chán thì An tới, Trí cũng tới cùng. Chà chà, chàng đi đón nàng cơ đấy. An “bác học” không đúng chỗ chưa nhận ra mình đang bị …
tấn công là cái chắc. Nhưng ngu dốt hơn là kẻ đi tấn công ấy cũng chẳng hề nhận ra mình đang mất dần khả năng kiểm soát hành động. Lucky muốn tống sự thật rành rành vào hai bộ não toàn nghĩ chuyện trời ơi đất hỡi ấy, nhưng tình cảm luôn là chuyện của hai người, không nên can thiệp. Con bé đứng một lúc rồi lấy cớ rút lui, nó có ở đó cũng chỉ là người thừa. Đang định chuồn ra ngoài thì lão Kimura chặn lại:
– Thưa cô, chủ tịch muốn gặp.
Con bé phụng phịu đi theo lão hói, lại phải tiếp đãi vị khách nào đây. Kia rồi, thấp thoáng trong đám đông, nó thấy bố đang trò chuyện với ai đó.
Lucky lại gần và không tin nổi vào mắt mình nữa. Ai kia? Là Nguyên? Không thể nào! Con bé nhớ Nguyên quá nên bị ảo giác chăng? Nó dụi mắt mấy lần mà vẫn cứ là khuôn mặt ấy, với đôi mắt biết nói, với mái tóc đã dài ra nhiều, với bộ vest mà nó không bao giờ có thể tưởng tượng Nguyên chịu mặc. Đôi chân thêm run rẩy theo mỗi bước chân, nó không dám chắc mình đang ở hiện thực nữa. Khi nó dừng bước, không phải mơ rồi, vì nụ cười cao ngạo đó thật và gần lắm.
– Đây là lính mới tài giỏi mà bố đã kể với con đó.
Nó gần như chết điếng. Thằng nhóc mà bố nói là Nguyên ư? Đùa! Trái Đất đâu có nhỏ bé gì, tại sao không ngã vào đâu mà lại nhằm tay bố mà rơi? Nguyên từng quay ngoắt 180 độ khi nghe tới The King, vậy tại sao lại đứng ở đây, nói chuyện với bố nó? Nguyên đang nghĩ gì vậy? Còn bố, bố thừa biết đây là vũng bùn bố vẫn nhắc tới, tại sao lại dẫm vào? Chẳng lẽ bố định dọn sạch tới cùng? Nhưng nó và Nguyên đâu còn gặp nhau. Bố đang âm mưu gì?
– Sao anh lại ở đây?
– Lâu rồi không gặp.
Nguyên khẽ cười với đôi mắt nhìn nó thật sâu như trước. Có thể cười được sao? Nó thì không nổi. Con bé không đáp lại, giận dữ, bối rối, hoài nghi đang ngập trong nó.
– Bố đang làm gì thế?
– Thì tiếp đãi nhân viên.
– Con hỏi bố đang âm mưu gì?
id=up> Xuống Cuối Trang Lucky quát lên bằng giọng run run, đôi mắt ngấn nước nhìn thẳng bố. Lúc này, nó lo sợ, hoang mang nhiều hơn là mừng vì gặp lại Nguyên. Khó khăn lắm nó mới hạ quyết tâm vứt bỏ trái tim mình để bảo vệ Nguyên, vậy tại sao Nguyên lại tới ngay khi nó nghĩ rằng mình có thể chịu đựng được? Bố định làm gì đây? Chắc chắn bố có mục đích đằng sau việc thu nạp Nguyên, dù tài giỏi cách mấy, bố cũng chẳng chịu để Nguyên trong tầm mắt nó đâu. Bố gằn giọng:
– Nghĩ tới vị trí của con chút đi.
– Con sẽ nghĩ tới sau khi bố trả lời con.
Tiếng xì xào bắt đầu rộ lên. Bố quay sang Nguyên:
– Phiền cậu đưa nó ra ngoài trước khi nó phá sập bữa tiệc giúp ta.
Nguyên định kéo nó đi, nhưng con bé giật tay lại.
– Con muốn bố nói rõ ràng.
– Lucky! Có phóng viên ở đây, và ta không muốn tức giận đâu.
– Vậy bố nói đi.
Nguyên khẽ quát:
– Lucky! Lúc khác! Ra ngoài với anh.
Nguyên nắm tay nó, kéo đi. Con bé muốn giật bàn tay đó ra, hỏi bố tới cùng, nhưng chắc vì lâu rồi hơi ấm đó không chảy vào tim nên nó bị sốc khi nhịp thổn thức sống lại, và con bé ngoan ngoãn như một chú cún. Tới sân sau của căn nhà, Nguyên buông tay, nhưng nó nắm chặt lại, mếu máo:
– Một lúc nữa thôi!
Nguyên thở dài rồi siết chặt tay, tay kia vỗ nhẹ đầu nó. Nhớ quá, chỉ có Nguyên mới làm thế với nó thôi.
– Bao giờ em mới lớn đây?
Con bé dụi nước mắt, ngước nhìn Nguyên run rẩy ngờ vực:
– Anh làm ở bar thật? Bố em ép anh vào?
– Không. Là anh muốn thế.
– Anh biết đó là bố em mà? Anh có thể làm bất kì công việc nào mà, tại sao lại chui vào mấy cái lồng bạo lực ấy? Vào đó là anh tự dồn mình vào chân tường, anh biết không?
– Cũng tốt mà. Kiếm được nhiều hơn quảng trường.
– Không phải, vấn đề không phải thế. Anh không biết bố em là người như thế nào đâu.
– Anh biết, và suy nghĩ kỹ rồi.
– Nếu như biết thì anh không nên thế này? Dưới trướng bố em sẽ không có kết quả tốt đẹp đâu. Tin em đi, anh phải rời khỏi ông khi còn có thể.
Lucky òa khóc. Nguyên điên thì cũng phải chọn chỗ chứ, có thể làm cho người khác được mà, sao cứ phải là bố nó? Để nó khóc chán, Nguyên im lặng đứng cạnh như mọi lần. Nhớ quá, sự im lặng của Nguyên. Bàn tay sắp bị vấy bẩn ấy lau nước mắt cho nó:
– Anh không thể.
– Tại sao?
– Vì anh có việc phải làm.
– Việc gì? Anh cần gì, em có thể cho anh, em sẽ làm cho anh, bất kể điều gì, miễn là…
– Em chẳng giúp được đâu – Nguyên vò đầu nó, cười khì – Phải tự anh làm.
– … Có việc gì quan trọng hơn tương lai của anh không hả? Giấc mơ vô địch quyền anh thì sao? Anh đã từng nói sẽ có ngày anh dành được nó mà? Nếu làm cho bố, không chỉ quyền anh, sẽ còn nhiều việc bẩn thỉu hơn mà anh phải nhúng tay vào.
– Anh chuẩn bị tinh thần rồi.
– Anh ngốc hả? Em đang nói tới việc cuộc đời anh sẽ bị hủy hoại trước khi đạt được giấc mơ của mình đấy.
– Việc này còn quan trọng hơn những thứ đó nhiều.
Con bé chợt thấy chùn lòng, vì điều gì? Ước mơ cháy trong đôi mắt mỗi khi Nguyên nhắc tới, cả mạng sống Nguyên vẫn luôn nói đáng quý hơn bất cứ điều gì, vậy mà Nguyên lại dễ dàng xếp chúng sau việc quan trọng đó sao? Việc đó là gì? Hay Nguyên cần tiền chữa bệnh cho cô gái đó? Không biết, nhưng trái tim nhói lên trước câu nói đó. Nó ước mình cũng quan trọng với Nguyên.
– Anh cần tiền đúng không?
– … Cũng có thể nói thế. Để thực hiện được nó thì anh cần tiền.
– Em sẽ đưa anh, em sẽ đưa, bao nhiêu cũng được.
– Nhưng anh không lấy. Mà em cũng đâu có gì để cho, đúng không?
– … Có thể cho em biết đó là việc gì không?
– Em không cần biết đâu.
Đúng! Nó không cần biết, nhưng nó có thể bỏ mặc cuộc đời Nguyên bị hủy hoại trong tay bố được sao?
– Đuổi… Em đuổi việc anh. Anh bị sa thải. Em không cho phép anh làm việc ở đây.
– Đây là quyết định của anh, anh không cần xin phép em, và chỉ có bố em mới có quyền đuổi việc anh.
– … Đồ ngốc! Kệ anh đấy. Chết chỗ nào cũng chẳng liên quan gì em hết.
Con bé giận dỗi, bỏ về nhà. Nhìn đôi mắt đó, nó biết là dù làm gì cũng không lay chuyển được Nguyên. Nó phải làm gì đây? Làm gì để kéo Nguyên khỏi tay bố? Nguyên là công cụ kiếm tiền, sớm muộn gì cũng sẽ dính vào những điều đen tối quanh bố, nó không thể để mọi việc như thế được. Nguyên còn cả tương lai phía trước, còn cô gái đó để chăm sóc, nó không thể để Nguyên thành quân cờ của bố. Nó phải đẩy được Nguyên ra khỏi vòng đen tối này, dù bằng cách nào đi nữa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!