Định Mệnh Của Mảnh Ký Ức - Chương 16 - End:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
150


Định Mệnh Của Mảnh Ký Ức


Chương 16 - End:


-Tình yêu có nhất thiết phải có lý do mới được yêu nhau? Nếu lúc nào cũng có thể tìm ra lý do để yêu một ai đó thì hẳn ta cũng sẽ tìm ra lý do để dừng yêu người đó rồi. Tôi không thể nói anh nghe được tại sao tôi lại yêu cô ấy, vì chính tôi cũng đang đi tìm câu trả lời đó. Tôi chỉ quan tâm lúc này rằng, tôi luôn nhớ về cô ấy mỗi ngày mỗi giây phút trong cuộc sống này. Tôi chỉ muốn được gặp cô ấy để nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn cũng như nụ cười thiên thần đó của lòng tôi, tôi muốn được chọc giận cô ấy vì những khi cô ta nổi cáu làm tôi cảm thấy thú vị và tức cười…. Nói chung là lúc này đây, trái tim tôi chỉ dành cho một người và chỉ một người mà thôi, chính là Bình Bình.

-Tại sao không phải là mai sau hay mãi mãi mà chỉ có mỗi lúc này đây?

-Vì .. tôi không thích hứa hay thề yêu một ai đó mãi mãi. Chỉ vì đó là những lời thề sáo rỗng nhất mà anh có thể phát ra, khi yêu một ai đó anh không thể biết trước ngày mai ngày mốt hay sau này như thế nào. Dẫu cho anh luôn mong rằng chuyện tình của mình sẽ hạnh phúc mãi mãi. Nếu một mai cả hai phải thật sự rời xa nhau, thì lời thề mãi mãi hay trọn đời bên nhau sẽ như những nhát dao cứa vào tim, để lại những vết hằn sâu đến tận muôn đời, thời gian sẽ không bao giờ chữa lành nó. Tôi chỉ có thể hứa sẽ yêu một ai đó vào từng khoảnh khắc của thời điểm hiện tại, để có thể trọn vẹn quan tâm họ và yêu thương họ những lúc này, nếu cứ nghĩ về tương lai, lo về ngày mai quá nhiều tôi sẽ quên mất hiện tại. Tôi chỉ muốn lời thề gần gũi ngay đây như “ngày mai anh đón em đi ăn nhé” ; “thứ 7 này mình đi coi phim nghen” ; “nếu có thể thì chủ nhật này mình cùng đi picnic nhé”. Những lời hứa giản đơn như thế thì đem lại hạnh phúc trọn vẹn hơn là những lời hứa xa vời vô định. Và tôi biết Bình Bình sẽ không bao giờ hỏi những câu như thế…

-Ok, xem như anh nói đúng. Vậy thì ký ức xưa kia và người con gái mà anh từng trân trọng trước kia không còn quan trọng với anh nữa phải không?, nếu thế tôi sẽ thay anh vứt bỏ nó đi nhé.
Vừa dứt lời, Thiên Phong ném thật mạnh chiếc kẹp xuống hồ bơi. Lúc này đây trời chợt đổ cơn mưa thật là đúng lúc, những hạt nước rơi vội vã cùng nhau tạo thành một trận mưa lớn, có lẽ ông trời trêu đùa cả hai người sao?

Ngô Hoàng nhìn thấy chiếc kẹp bay xuống hồ và mất dạng. Một cách vô thức, hắn không hiểu mình đang làm gì, hắn lao vội xuống nước…Thiên Phong nhìn thấy vậy, anh tìm một chỗ trú mưa gần đó và mắt hướng ra hồ bơi….
Ở một góc khuất nào đó, có một bóng người tỏ ra vô cùng lo lắng…

Mưa đổ ào từng cơn từng cơn, làm mặt mặt hồ bơi liên khuấy động mạnh mẽ. Còn ở dưới thì có một người đang cố gắng vật lộn, dưới cái ánh sáng mập mờ cộng thêm thời tiết như muốn vùi lấp hắn. Hắn cứ phải trồi lên mặt hồ, để lấy thêm oxi tiếp tục tìm, những lần như thế cơn mưa cứ đập vào hắn. Rát da mặt, rát cả trái tim hắn, rát luôn cả cái hy vọng tìm kiếm “mảnh ký ức” xưa…nhưng hắn không bỏ cuộc, hắn tiếp tục như có một động lực vô hình.

Thiên Phong đứng lặng một chỗ suy nghĩ dưới tiếng gầm thét của cơn mưa : “tại sao hắn lại lao xuống hồ? Vì hắn vẫn còn nhớ về người xưa sao? Hay vì hắn không thể nào vứt bỏ ký ức đó được? Vậy nếu xác định được chủ nhân chiếc kẹp thì hắn sẽ bỏ rơi Bình Bình sao?……”

Và rồi cái niềm tin mà Ngô Hoàng đem theo khi lao xuống dưới cũng không phản bội lại hắn. Giữa cái tăm tối của hồ bơi, giữa cái khắc nghiệt của cơn mưa, dường như mọi thứ chỉ muốn hắn gục ngã nhưng hắn đã tìm thấy vật mình muốn tìm.
Hắn bước lên bờ như muốn chứng minh với ông trời rằng, không có gì có thể thay đổi được niềm tin của hắn… Hắn đảo mắt nhìn quanh xem Thiên Phong còn đây hay không, và cặp mắt ướt nhào vì cơn mưa đã tìm thấy anh ta ở một góc bờ hồ bơi. Ngô Hoàng bước lại trước mặt anh ta và hét lên rằng :
-Tôi yêu Bình Bình nhưng không có nghĩa tôi vứt bỏ quá khứ của mình. Tôi không quên người con gái khi xưa, cô ấy vẫn luôn ở trong tim tôi, luôn có một vị trí nhất định và tôi sẽ luôn giữ lại những kỉ niệm của cả hai. Nhưng tôi giữ lại chứ không sống cùng chúng, tôi không phải là kẻ chỉ đắm chìm trong quá khứ. Lúc này đây tôi đã tìm thấy hiện tại, tương lai và hạnh phúc mà mình muốn có. Đó chính là Bình Bình, dù cho tôi có tìm được hay biết người con gái khi ấy là ai và đang ở đâu. Tôi cũng sẽ không thay đổi tình cảm mình dành cho Bình Bình, tôi sẽ chúc cho cô gái năm xưa được sống tốt và hạnh phúc. Anh đã hài lòng chưa? Tôi đi đây…
-Anh..anh không muốn biết ai là chủ nhân chiếc kẹp đó à? – Thiên Phong bắt đầu khâm phục Ngô Hoàng, anh dần thay đổi những định kiến của mình về hắn…
….

Bất thình lình, một bóng người chạy đến ôm chầm lấy Ngô Hoàng và hét lên rằng : “người con gái khi xưa chính là em…”. Nước mắt hòa vào mưa, nhưng đây là những giọt nước mắt hạnh phúc. Giữa cơn mưa có hai con người, có hai trái tim cùng hòa chung một nhịp đập, một tình yêu.

Ngô Hoàng xoay lưng nhìn Thiên Bình, nước mưa làm nhòe đôi mắt hắn cỡ nào cũng không thể thay đổi hình ảnh của người mình yêu. “Ơ…sao lại là em?”. Hắn quay mặt sang nhìn Thiên Phong, tỏ ý muốn xác thực lại. Thiên Phong cúi đầu xuống và nhìn hướng khác, như cũng nhằm ý thừa nhận.

Hắn thoáng ngạc nhiên, một niềm ngạc nhiên hạnh phúc nhất đời mình, ôm chầm lấy Bình Bình hơn và họ đã trao nhau nụ hôn trọn vẹn yêu thương dưới cơn mưa tình yêu…… Tất cả cảm xúc của cả hai lúc này cùng nhau vẽ lên một bức tranh vô cùng đẹp đẽ, trong sáng và lãng mạn.
….
Cả hai dìu nhau vô chỗ trú mưa, lúc này Bình Bình tựa vào vai Ngô Hoàng mà nói lòng mình :

-Anh biết không? Em đã đứng coi cả hai người nói chuyện rất lâu rồi…Những lời của anh làm em cảm thấy hạnh phúc vô cùng, em như muốn chạy đến ngay lúc đó nhưng rồi câu hỏi của anh Phong liên quan đến quá khứ của anh đã làm em chùn bước. Và sự thật thì em cũng mới biết cả hai chúng ta chính là những nhân vật chính của ngày xưa đó. Ông trời thật là khéo sắp đặt anh nhỉ, anh có biết không khi nhìn thấy cảnh anh lao xuống nước mà lòng em thắt lại. Em đã lao ra muốn nhảy xuống để đến bên anh, nhưng anh Phong đã ra hiệu cho em dừng lại.

-Ùm, bây giờ thì những điều đó cũng không còn quan trọng nữa rồi. Anh rất bất
ngờ và vui mừng khi cô bé “móm” ngày xưa chính là em – Ngô Hoàng hôn lên trán nó

-…….

Ở một nơi nào đó, có một trái tim đang đau đang nhói, thắt lại từng cơn theo những giọt mưa lăn trên mặt. Thiên Phong hiểu ra rằng, định mệnh thật sự là thuộc về họ chứ không thuộc về anh và kể từ bây giờ anh phải học cách chấp nhận thôi. Cho mọi thứ trôi đi theo đúng con đường của nó…

Yêu một người là khi ta luôn mong họ hạnh phúc, dẫu cho họ không thuộc về mình…
Yêu một người là khi chấp nhận buông tay để họ tìm lấy hạnh phúc của riêng họ….
Yêu một người là biết rõ những gì mình đã và đang làm cho người ấy…
Yêu một người là không để cho họ thấy sự đau khổ của mình…
Và yêu một người là…bước đi, bước đi thật nhẹ nhàng và thoải mái như anh hiện giờ đây….

***
-Thưa bà chủ, những gì xảy ra đều được ghi lại trong đĩa này đây ạ! – quản gia nhà Ngô Hoàng đưa cho mẹ hắn

-Được, ông ra ngoài đi!
….
Sau một hồi xem đoạn ghi hình của một cảnh phim hết sức thú vị và lãng mạn được bấm máy vào lúc 9g15 cùng ngày…bà nở một nụ cười và rồi tắt chiếc đèn ngủ cạnh giường, đi vào giấc ngủ ấm áp với những giọt mưa còn đang nặng trĩu bên ngoài.

***
[ 10:00 AM, Sunday]

-Bình Bình dậy đê!!! nhỏ Vy gọi í ới

-Cho tao ngủ chút nữa đi, hôm nay chủ nhật mà – nó lằng nhằng nằm nướng

-Haizzzz, bên ngoài có ai tìm mày kia kìa

-Vậy àh, ai thế? – Nó lim dim con mắt

-Không biết nữa, nhưng đi đến bằng trên xe hơi và bảo cần gặp mày.

-Ơ…ai vậy kìa?
Nó từ từ ngồi dậy và nhìn ra cửa, thấy chiếc xe sang trọng nó nghĩ có lẽ họ tìm nhầm nhà, thế nhưng vẫn thấy nó quen quen lắm, hình như có gặp ở đâu rồi thì phải…Nó dụi dụi cặp mắt đang còn say ngủ, thì chợt nó nhớ ra cái hôm nọ mẹ Ngô Hoàng đến thăm nó, có đi bằng xe này đến…
Nó vội chui tọt vào toilet và thay bộ đồ cho tươm tất

-Sao thế, mày quen người ngoài đó àh? – Vy tỏ vẻ ngạc nhiên

-Ừ, tao đi tí về giải thích mày sau. – Nó chạy ra cửa

….
Bác Hai tài xế bước ra và mở đầu vấn đề:

-Chào cháu Bình Bình, tối qua dằm mưa nên hôm nay không khoẻ hả? – Bác nở một nụ cười thân thiện

-Dạ, cháu chào bác ạ! – Nó cũng đáp lại bằng nụ cười thật tươi, nhưng đang thắc mắc sao ông ấy lại biết hôm qua nó dằm mưa kà

-Bà chủ muốn gặp cháu, cháu lên xe theo bác nhé! – Bác Hai mở cánh cửa xe phía sau và mời nó lên

-Cháu tự lên được ạ, cảm ơn bác!

Ngồi trên xe mà tay nó lạnh ngắt mặc dù máy lạnh trên xe đang hoạt động với nhiệt độ nhỏ. “Không biết là mẹ Ngô Hoàng tìm gặp mình để làm gì nhỉ? Hay bác ấy biết chuyện của mình và anh ấy nên…..gọi mình đến để….? Không đâu nhỉ, dù chỉ mới tiếp xúc một lần nhưng mình cảm thấy bác ấy không phải là người không biết lí lẻ. Thế thì là gì nhỉ?…..” Càng sắp đến nơi, nó càng bối rối, tim bắt đầu đập nhanh hơn, nó lấy điện thoại ra và tính nhắn tin cho Ngô Hoàng biết, nhưng thôi…làm vậy có khi sẽ không hay cho lắm.
Nó tự nhủ với bản thân rằng mọi việc sẽ ổn mà, biết đâu bác ấy lại muốn mời nó đến nhà ăn một bữa cơm cuối tuần chẳng hạn? Và rồi nó mỉm cười, một nụ cười tuy có chút miễn cưỡng nhưng đủ để nó lấy lại sự bình tĩnh.

***
Chiếc xe bắt đầu vào lại cái nơi mà đêm qua xảy ra một việc vô cùng quan trọng trong đời nó. Khung cảnh quen thuộc đang hiện dần trước mặt nó từ chiếc hồ bơi cho đến cái chỗ mà lần đầu nó và hắn gặp nhau nhưng rồi chiếc xe quẹo khúc ngoặt đi vào nơi mà nó chưa từng đến trong khu villa. Kể từ lúc này đây mọi thứ mới bắt đầu trở nên xa lạ với nó.
Và rồi điều gì đến cũng đến, chiếc xe dừng lại tại một căn biệt thự vô cùng khang trang. Nó như trố con mắt ra khi nhìn thấy căn biệt thự rộng lớn đó, kể cả trong trí tưởng tượng nó cũng không nghĩ đây là nơi ở của gia đình Ngô Hoàng. Bởi vì với một đứa dân quê như nó cũng chưa bao giờ dám nghĩ tới những nơi này. Sự ngỡ ngàng, kinh ngạc và hồi hộp, lo lắng cứ xen lẫn trong nó. Nó bị choáng ngợp bởi sự sang trọng và vẻ đẹp nơi đây.

*****

-Cháu chào bác ạ! – nó khoanh tay cuối đầu chào người phụ nữ đang ngồi trên ghế salon.

-Ừ, ngồi xuống đi – Bà ta “tiếp khách” một cách lạnh lùng

-….- Bình Bình có vẻ như biết được chuyện gì xảy ra rồi, nó lẳng lặng ngồi
lên ghế

-Tôi hỏi cô, làm sao quyến rủ được con trai tôi hả? – Bà ấy bắt đầu đi thẳng vào vấn đề

-Dạ, cháu không quyến rủ gì cả bác ạ! Cháu và Ngô Hoàng đều thật lòng với tình cảm của mình. – giọng nó run rẩy

-Tình cảm? Thật nực cười làm sao, cô có biết một tháng có bao nhiêu đứa phát ra câu này không? Và cô cũng chỉ nằm trong top đó mà thôi.

-Mong bác hãy hiều cho cháu và anh ấy!

-Ok! Bao nhiêu đây thì đủ hiểu nhau chưa? – Bà ta quăng một xấp tiền đô vào mặt nó

-Bác… Bác đừng có làm vậy! Cháu có lòng tự trọng của chính mình và không muốn bị người khác chà đạp lên như thế. Dẫu bác có đưa bao nhiêu tiền đi chăng nữa, cháu vẫn sẽ không bao giờ thay đổi tình cảm mà mình dành cho Ngô Hoàng. Đó là sự thật, sự thật mà tiền bạc không thể nào thay đổi được. – Bình Bình nói với giọng kiên quyết, chắc chắn.

-Vậy thì tôi sẽ bắt nó rời xa nơi này, cho nó đi du học một thời gian dài. Để xem hai người cùng cái gọi tình cảm chân thật đó có thể chờ đợi nhau được bao lâu.

-Cháu tin tình cảm của cháu và Ngô Hoàng đủ lớn để có thể chờ đợi nhau qua bao năm tháng đi chăng nữa. Cháu cũng tin dù Ngô Hoàng có đi xa thế nào, vẫn sẽ luôn nhớ về cháu, vẫn sẽ luôn yêu cháu và cháu cũng vậy.

Bà già đứng bật dậy tát một cái “bốp” thật đau vào mặt của Bình Bình làm nó té từ trên ghế xuống và hét lên:

-Ba cô không biết dạy cô à, hay cả gia đình cô sinh ra đã biết cách “bắt quàng làm họ”, thấy người giàu sang là bắt đầu bám đuôi để trục lợi cho mình à. Cái thứ như cô thì nên nhìn lại mình đi, còn thua một con ở nhà tôi. – trông mặt bà ta thật hung tợn như muốn ăn tươi nuốt sống nó vậy.

Khi nghe thấy những lời sỉ vả đến cả gia đình của mình nhất là người cha mà nó kính yêu làm lòng nó đau nhói để rồi những giọt nước mắt tức tưởi lăn dài xuống. Cái tát ấy như một con dao đăm thẳng vào tâm hồn nhỏ bé cũng như lòng tự trọng của một cô bé mới trưởng thành.

-Bác có thể tát cháu, có thể mắng cháu nhưng không có quyền sỉ vả gia đình cháu, nhất là ba cháu.

-Cô chê bao nhiêu đây là ít phải không, cô cần bao nhiêu ra giá đi?

-Cái giá để mua một lòng tự trọng, mua luôn cả những ký ức cũng như đủ để có thể đánh đổi một tình yêu và đem theo cái “định mệnh” của mỗi con người thì cái giá của nó phải trả bằng một tấm lòng cao thượng. Và bà thì không có thứ đó vào lúc này đây. – cô nói kiên quyết dẫu cho nước mắt đang lăn dài trên gò má ửng đỏ vì cái tát của bà ta

Bất thình lình, Ngô Hoàng từ ngoài cửa bước vào phá tan cái không gian căng thẳng giữa hai người phụ nữ đó. Hắn đỡ Bình Bình lên và ôm chầm lấy nó, lấy bàn tay lau nhẹ những giọt nước mắt còn vương trên bờ mi và hướng mặt về phía người mẹ.

-Mẹ đã hài lòng chưa? Con đã bảo Bình Bình hông phải người như thế mà.

Bà đến và nắm lấy bàn tay của nó:
“Bình Bình, ngay từ lần gặp đầu tiên tại nhà cháu, bác cũng phần nào biết được tính cách và nhân phẩm của cháu. Nhớ lại khi xưa hồi còn tuổi trẻ như hai con, bác và bố của Ngô Hoàng cũng vượt qua rất nhiều thử thách từ ông bà nội của Ngô Hoàng cho đến những định kiến của xã hội. Và Bình Bình àh, cháu bây giờ cũng giống như hình ảnh của bác ngày xưa vậy. Những lời nói và hành động vừa rồi chỉ là bác muốn thử thách cũng như nhằm kiểm chứng lại tình cảm của hai con, lúc đó bác sẽ yên tâm hơn nhiều. Xin lỗi cháu nhé Bình Bình vì những câu nói nặng nề khi nãy.”

Sau khi nghe những lời nói chân tình của mẹ Ngô Hoàng, gương mặt nó giãn ra vì sự ngạc nhiên và có phần xúc động. Rồi cả ba người cùng trao nhau những nụ cười thân thương đã đượm chút tình gia đình. Nó được mời ở lại ăn cơm và mọi người cùng nhau hàn thuyên tâm sự nhiều hơn, tiếng cười nói của nó làm cho không khí ngôi nhà vui vẻ hẳn.

***
[5 tháng sau]

Vào buổi tiệc buffet BBQ, sinh nhật của Ngô Hoàng được tổ chức tại gia với quy mô dù không mang tầm quốc tế nhưng cũng đậm chất thượng lưu , có sự tham gia đông đảo của các bè phái, băng đảng có tiếng tăm trong “giang hồ” (Hoa Sen University).
Bữa tiệc diễn ra vô cùng hào hứng, vui vẻ và đầy sôi nổi, náo nhiệt. Ngô Hoàng và Bình Bình tay trong tay suốt cả bữa tiệc, tất cả những người tham dự dù muốn hay không muốn thừa nhận cũng đều phải ngưỡng mộ, trầm trồ.
…….

-Chào chị Thiên Bình, em là Ngô Lê Minh Thư, em họ của anh Ngô Hoàng ạ! Trước giờ em đã nghe anh Hoàng nhắc nhiều đến chị, nhưng đến hôm nay mới có dịp được gặp.
– nhỏ nhí nhảnh chào hỏi

-Chào em, chắc là anh Hoàng hay kể chuyện xấu của chị cho em nghe phải không? Hyhy, chị cũng có nghe anh ấy kể về người em họ vô cùng dễ thương, xinh xắn này, rất vui được gặp em

-Bình Bình này, sao anh Thiên Phong vẫn chưa đến nhỉ? – nhỏ Vy thắc mắc

-Anh ấy nói bận việc nên đến hơi muộn. – Bình Bình đáp

-Thiên Phong? Cái tên thú vị thật! – Minh Thư tươi cười

-Anh ấy cũng thú vị như cái tên mình vậy đó, tí nữa chị sẽ giới thiệu cho em nhé Minh Thư.

***
Trong suốt nữa buổi tiệc, Minh Thư vì có vẻ đẹp khá hấp dẫn nên cũng được nhiều chàng trai trong bữa tiệc để mắt đến thế nên nhỏ cũng đã chịu không ít lần mời rượu của các chàng trai muốn tán tỉnh. Nên bây giờ, nhỏ muốn ra ngoài đi dạo để giải tỏa bớt cái không khí ồn ào của bữa tiệc này cũng như cái men hơi ngà ngà say của mình.

Đi loạng choạng, nghiêng qua nghiêng lại, chân đứng không vững. Chợt có một cái thềm trước mắt, làm nhỏ chợt chân và chuẩn bị ngã thì…. bỗng một bàn tay cứng rắn đỡ thân hình “hot hot” của nhỏ…hai cặp mắt nhìn nhau, nhỏ như bị hốt hồn theo cơn gió…

-Cô ổn chứ?

-Ơ…..cảm ơn anh nhé!

-Không có chi

Sau khi đỡ nàng đứng dậy, người con trai bước đi xa dần xa dần, Minh Thư thì như bị thôi miên đứng im một chỗ còn đôi mắt thì dán chặt theo hình bóng anh ta.

-Anh tên gì vậy? – nhỏ gọi với

Chàng trai không quay đầu lại mà chỉ chỉ tay hướng lên trời, nơi những cơn gió đang thổi vi vu……..

(¯`’•.¸(¯`’•.¸† THE END †¸.•’´¯)¸.•’´¯)

P/S: Đôi khi trong cuộc sống, có những thứ mất đi rồi sẽ không thể tìm lại được nhưng cũng có khi đó là do số phận an bày để ta có thề tìm được một người khác thích hợp hơn.

Phải chăng trong cuộc đời mỗi người luôn có những sợi chỉ vô hình bắt chéo qua nhau lúc nào không hay?

Số phận luôn trớ trêu chúng ta, nếu đã sắp đặt chúng ta là của nhau thì tại sao không cho chúng ta đi theo một con đường thẳng mà lại bắt ta đi một vòng tròn lớn cơ chứ? Vâng, cái gì cũng có mục đích và giá trị của nó, trên cái vòng tròn lớn đó có những cánh cửa tâm hồn như: mất đi, tìm kiếm, hy vọng, niềm tin, hiểu lầm, thù hận, ích kỷ, chấp nhận và cánh cửa cuối cùng đó là….tình yêu, chúng như những thử thách đề trái tim chúng ta đủ vững chắc để nhận ra đối phương.

Có những kí ức khi đã trải qua rồi con người ta có thể dễ dàng quên đi hoặc vẫn còn giữ lại trong trái tim. Tùy vào mỗi người, họ sẽ dành một vị trí thật sự trang trọng trong trái tim thuộc về quá khứ . Kể cả tình yêu nữa, cũng có thể bắt đầu từ những ký ức liên quan đến nhau, từ những điều đã từ lâu không ai còn để ý mà dẫn dắt những tâm hồn vốn được sinh ra là thuộc về nhau, trở về lại bên cạnh nhau. Phải chăng người ta gọi đó là “định mệnh của mảnh kí ức”!?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN