Nghiệt oán tóc xanh - Full - Chương 12
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
151


Nghiệt oán tóc xanh - Full


Chương 12


Chương 12: Đạo cô

 

Chung Nguyên mở cửa,thứ đầu tiên đập vào mắt chính là chậu hoa quỳnh kia đã phục hồi sinh khí, giốngnhư đang chào đón anh về nhà. Trong con mắt người thất tình bông hoa rất giỏihiểu ý người kia giống như một người con gái dịu dàng. Chung Nguyên lấy một miếnggạc mỏng ra lau cánh hoa, vừa lau anh vừa tâm sự với hoa những nỗi lòng chất chứathầm kín trong trái tim. Anh dốc bầu tâm sự cho loài thực vật này nghe, anhnghĩ tới người con gái tự sát vì tình kia của bà Bảy có lẽ khi xưa cũng từngnói với hoa những tâm sự thầm kín của cô.

Dường như hoa cóthể hiểu được tâm sự của anh, anh giãi bày, giãi bày rồi bỗng hoảng hốt.

Trong lúc hoảng hốtmột bàn tay con gái khẽ vuốt ve lông mày anh, đầu ngón tay đó lạnh lẽo ghê gớm,nhưng lại rất dịu dàng, dịu dàng tới mức xuyên thấu trái tim anh. Anh ngây ngườiliệu mình đang mơ? Không được động đậy, không được tỉnh, ngón tay này có phải rấtgiống môi của Tô Di.

Tại sao mình lạiđau lòng thế này, tại sao lúc em ở bên anh, anh chưa từng biết trân trọng, tạisao anh chỉ quen với những ngày tháng có em, nhưng không hề biết rằng người anhyêu là em?

Tình hình củaChung Nguyên, Dịch Bình An là người biết rõ hơn ai hết. Cô phát huy khả năng bàtám trời phú của mình bắt đầu lôi kéo Minh Lãng nói về sóng gió mối tình trên.

“Nhìn kìa, chỉ mớimột đêm mà Chung Nguyên đã thay đổi thế này rồi, đúng là hỏi thế gian tình làgì mà khiến đôi lứa phải thề nguyền sống chết”.

Minh Lãng vừađang ngắm người đẹp trong ti vi vừa nói:

“Thí chủ à, sắc tứclà không mà không tức là sắc, bần tăng khuyên thí chủ đừng quá cố chấp về chuyệnyêu đương nữa”.

Dịch Bình An tắtluôn ti vi rồi nói:

“Hòa thượng, rốtcuộc hiện giờ là ai đang cố chấp về chuyện sắc đấy?”.

“Bần tăng chẳngqua muốn xem xem những người yêu nhau kia đang chuẩn bị làm những chuyện gì màthôi, có gì cần bần tăng giúp không vậy?”.

“Ồ, anh cũng thậtsự muốn độ chúng sinh nhỉ? Có điều trước khi độ người, thì hãy kiểm tra nước miếngcủa mình đi, đã chảy dài như thác nước rồi kìa. Anh thử nhìn xem người anh em củamình đã bị thất tình đánh cho tơi tả tới mức ngây dại thế kia”.

Bình An chỉ vềphía Chung Nguyên đang đờ đẫn.

Minh Lãng đưa mắtnhìn theo, đột nhiên thất sắc chạy về phía Chung Nguyên, tiếp đó kéo anh tađang ngồi trong bóng tối ra quát hỏi:

“Tối qua anh nhìnthấy ai rồi? Gặp ai rồi? Tại sao lại thế này hả?”.

“Hòa thượng thối,anh làm gì thế? Anh nắm chặt khiến tôi đau đấy”.

Chung Nguyên đã địnhlại thần sau phút ngây ngô.

“Đúng vậy, mấyhôm trước tôi đã thấy anh không bình thường, nhưng hiện giờ anh làm sao vậy, tạisao ma khí đầy mình thế này? Nếu cứ tiếp tục thế này, anh sẽ bị bệnh đấy, tiếpđó sẽ tự sát thôi”.

Lần này Minh Lãngnghiêm túc vô cùng, trên khuôn mặt anh hiện rõ vẻ căng thẳng trước đây chưa từngxuất hiện.

“Quát tháo lungtung gì đấy? Ma khí gì chứ? Nhân khí cái gì chứ? Tôi có chuyện gì đâu, chỉ làhơi mệt thôi”.

Chung Nguyên đậpvào tay Minh Lãng.

“Không được, anhphải nói rõ cho tôi”.

Minh Lãng kiênquyết nói.

“Tôi không thểgiương mắt đứng nhìn anh chết được”.

“Ai muốn chết chứ?Đừng có bốc lên như vậy, anh bị bệnh thì có”.

Nhìn thấy hai ngườisắp sửa cãi nhau, Dịch Bình An cẩn thận hỏi một câu:

“Anh xác định cácanh không phải gay đấy chứ? Bây giờ căng thẳng thế này làm gì? Rốt cuộc cũng đãcó chuyện gì đâu”.

Minh Lãng vẫn hơitức giận giải thích:

“Tôi nói cho anhhay, anh chắc chắn đã gặp ma rồi, anh không tin thì chờ mà chết đi!”.

“Chẳng phải anhchẳng biết cái gì sao?”.

Chung Nguyên tứctối đốp lại.

“Tôi không có bảnlĩnh lớn, nhưng tôi có chút đạo hành, anh cho rằng tôi uổng công làm hòa thượngnhiều ngày như vậy sao?”.

Minh Lãng tỏ rahơi bất cần.

“Đừng nói nhiều nữa,anh nói Chung Nguyên gặp ma rồi, vậy phải làm sao đây?”.

Chung Nguyên và DịchBình An chăm chú nhìn Minh Lãng, trong mắt họ tràn trề hi vọng. Trông họ lúcnày chẳng khác gì những đứa trẻ chờ đợi được cắp sách đi học, ánh mắt chânthành, long lanh chờ đợi đáp án có tính khả thi nhất.

“Việc… việcnày… việc này thì… như thế này… chúng ta nên ngồi xuống uống cốc cocacola đi đã, tiếp đó ăn một cái hamburger rồi nói chuyện tiếp được không?”.

Minh Lãng độtnhiên tỏ vẻ vô tội, ngửa hai tay ra.

“Ý của anh là anhcũng không biết phải làm sao ư?”.

Chung Nguyên nghiếnrăng nhấn mạnh từng từ một.

“Quen anh lâu nhưvậy rồi, nhưng đây là câu nói có nội dung nhất đấy, điều này tỏ rõ độ sâu sắc củaanh, cố gắng phát huy hết khả năng tư tưởng trí tuệ của mình ra đi”.

Minh Lãng gật gậtđầu.

Chung Nguyên tứcnổ đom đóm mắt bỏ đi, Minh Lãng nhìn thấy vậy liền vội vàng chạy ra ngoài quán,vừa chạy vừa nói:

“Đừng như vậy,chúng ta còn phải bàn bạc tiếp, tôi không biết giải, thì vẫn có người giải đượcmà, tôi còn có sư huynh khác, ngoài sư huynh làm cảnh sát kia, còn cả một đốngsư huynh nữa kìa, người có bản lĩnh hơn tôi nhiều vô kể”.

Chung Nguyên lắcđầu lùi về sau một bước rồi nói:

“Vớ vẩn, tôi chẳngtin mấy việc thế này! Tôi đâu có gặp ma quỷ gì đâu, chẳng thèm để ý tới anh nữa”.

Lúc này Tô Di từbên ngoài bước vào, liền xúm lại hỏi:

“Có chuyện gì vậy?”.

Minh Lãng vừa thấyTô Di cũng thất kinh hỏi lại:

“Hai người bị saovậy?”.

Dịch Bình An lườmMinh Lãng một cái, đúng là đồ chậm hiểu, hai người họ đang có tình chiến, tạisao lại như gà mờ không nhận ra vậy?

“Sắc mặt của cảhai người đều kém như vậy, đã gọi cái gì về đấy, sao hai người lại đen đủi nhưvậy, gọi các vị là nhóm hai người xui xẻo chẳng khoa trương chút nào”.

Tô Di vốn tâm trạngrất tốt, Kiều Chí Hiên vừa gọi điện thoại cho cô, nhưng vừa nghe thấy câu nóitrên liền trở mặt ngay:

“Hòa thượng, đượcăn được uống miễn phí, lại bày đặt rửng mỡ hả, bản cô nương hôm nay tâm trạng rấttốt, đừng làm cụt hứng của tôi, gặp cái gì không gặp cái gì đấy, anh cho rằngngày nào tôi cũng gặp ảo giác sao?”.

“Nhưng, nhưng, quảthực hai người rất không ổn”.

Mọi người đều mặckệ đại sư trừ ma Minh Lãng không có uy tín kia, ai bận việc người nấy, hoàntoàn không có ai đếm xỉa tới anh.

Anh nghĩ một hồi,cuối cùng vỗ tay nói:

“Xem ra, không xuấtchiêu cuối cùng không được rồi”.

Có điều biểu lộtrên nét mặt của anh rất khó coi, khó coi tới cực độ, xem ra anh chẳng muốn xuấtchiêu này chút nào. Không chỉ không muốn xuất mà chỉ cần nghĩ tới cách dùng củachiêu này, anh chỉ ước sao mình có thể ngay lập tức nhảy lầu, không muốn xuấthiện trên thế giới này nữa.

Anh chạm vào ngựcmình rồi nói:

“Xin lỗi, chỉ cóthể hi sinh mày thôi”.

Đêm đã khuya rồi,Tô Di và Kiều Chí Hiên vừa nói chuyện điện thoại xong, hai người vừa ngọt ngàochúc nhau ngủ ngon thì cô đi tắm.

Tuy lần trướccũng khiến cô khá sợ hãi nhưng thời gian lâu dần, mọi chuyện cũng sẽ dần quên,mà huống hồ rất có khả năng đó chỉ là ảo giác. Dù gì đã lâu như vậy chẳng cóchuyện gì rồi.

Cô nhìn ngượcnhìn xuôi trong nhà vệ sinh, quan sát hồi lâu cũng không phát hiện thấy điều gìbất thường liền nhanh như chớp vào trong bắt đầu tắm táp. Cô còn bật tất cả cácđèn trong nhà, ti vi mở rất to, loa cũng bật lớn. Để có can đảm cô còn điều chỉnhdi động ở chế độ gọi tự động cho Chung Nguyên, giọng cô gào to trong di động.

“Chung Nguyên, cậuđang làm gì thế?”.

Chung Nguyên nghethấy tiếng gào thét lẫn với tiếng nước rất kì lạ trong di động, cũng lớn tiếngđốp lại:

“Cậu đang làm gì,hát tình ca ở trên núi à? Sao mà ầm ĩ thế?”.

Cuộc điện thoại vẫnchưa kết thúc thì Tô Di đã tắm xong rồi. Cô nhanh chóng mặc quần áo, cầm điệnthoại lên nói với Chung Nguyên:

“Nói gì mà nói,mai sẽ trừ tiền lương cậu, lợi dụng cậu đã xong, mình phải đi sấy tóc đây”.

 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN