Trâu Già ‘Gặm’ Cỏ Non - Chương 15 : Em có biết rằng tôi thích em
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
210


Trâu Già ‘Gặm’ Cỏ Non


Chương 15 : Em có biết rằng tôi thích em


Tiểu Bạch cảm giác mấy ngày nay cô gặp xui xẻo hết mức rồi. Lý do rất nhiều, nhưng có thể liệt kê ra 3 lý do chính như sau:

Thứ nhất, cô giúp Mạc Tiểu Lam đi phỏng vấn ở một công ty điện ảnh và truyền hình, kết quả không chết nhưng lại gặp đối thủ một mất một còn —— Tiếu Giai, bi thảm hơn chính là, công ty điện ảnh và truyền hình kia là của gia đình Tiếu Giai đấy!

Thứ hai, nghe nói Tô Hoa bị bệnh, vì vậy Diệt Tuyệt đặc biệt chăm sóc cô ấy: Lấy Tô Hoa làm gương. Kết quả là ở trường học Tiểu Bạch chạy tới chạy lui như một con thoi.

Thứ ba, bạn học của cô tỏ tình với Mạc Tiểu Lam!

Nhìn cô bạn học nữ cao gầy xinh đẹp ngăn cô lại, ánh mắt dịu dàng, thái độ thân thiết nói: “Tiểu Bạch, nói cho tớ biết số điện của anh cậu đi.” Oh, NO! Con gái như thế này không phải chỉ một người.

Tiểu Bạch muốn khóc: Mình học ở trường ba năm danh tiếng cũng không vang xa, đến nay mới dám xưng hô với đàn em lớp dưới một tiếng chị, hơn nữa còn là lấy danh nghĩa em gái của trai đẹp Mạc Tiểu Lam!

Ôm tâm tình cực kỳ bi tráng, Tiểu Bạch gọi điện thoại cho Tô Hoa.

“Tô đại gia, cậu chừng nào thì có thể trở về, tớ vô cùng nhớ cậu.”

Bên kia đầu điện thoại im lặng một chút: “Tiểu Bạch, cậu không có tiền?”

Tiểu Bạch kinh ngạc: “Không có.”

“Vậy cậu nhớ tớ vì cái gì?”

Lời vừa nói ra, Tiểu Bạch sôi máu trong lòng, nước mắt lặng lẽ rơi: “Tô đại gia, Khốn kiếp nhà cậu! Tốt nhất cậu vĩnh viễn đừng bao giờ trở lại!”

Đứng ở bên ngoài phòng, nghe âm thanh sư tử rống từ trong điện thoại và phòng ngủ, Tô Hoa cúp điện thoại, sau đó lui ra xa ba bước, ở trong lòng thầm đếm đến mười, lúc này mới mở cửa đi vào.

Hắc, vừa vào cửa liền thấy xác chết đầy đất—— là giấy bị xé nát vụn nhưng bông tuyết, danh thiếp bị ném trên mặt đất.

Mà Tiểu Bạch nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, ngoài miệng còn nói năng hùng hồn. Thậm chí khi Tô Hoa đứng ở trước mặt cô, cô còn không có phát hiện.

Tô Hoa không thể làm gì khác hơn là đưa tay vỗ vỗ vào gương mặt của cô ấy.

Tiểu Bạch giơ một tay lên, thuận miệng nói: “Mạc Tiểu Lam, đừng làm rộn!”

Tô Hoa nhất thời đùa dai, đưa tay hướng về phía phi trường của Tiểu Bạch tấn công như trước kia, cho là nha đầu này sẽ la hoảng lên, kết quả nghe được nhưng lại là: “Mạc Tiểu Lam, anh lại nữa rồi. . . . . .”

Đồng thời Tiểu Bạch xoay đầu lại, khi thấy là Tô Hoa, cô hung hăng nấc cục —— nghẹn tại chổ.

Mà Tô Hoa cũng bị câu nói này làm chấn động không ít: Mạc Tiểu Lam, anh lại nữa rồi? Lại. . . . . . . . . . . . Rồi. . . . . . Suy ra Mạc Tiểu Lam cũng thường tấn công – ngực? Nghĩ rằng phía sau chắc có uẩn khúc gì, Tô Hoa vội dựng Tiểu Bạch dậy, như một Thẩm Phán hỏi: “Thành thật khai báo, Mạc Tiểu Lam nhà cậu có phải là tên biến thái hay không?”

Một anh trai nếu như thường sờ ngực của em gái mình, vậy hắn nhất định là quá lâu không gần nữ sắc cho nên đói bụng ăn quàng, người này rất nguy hiểm.

Tô Hoa vô cùng nghiêm túc nghiêm túc nhắc nhở Tiểu Bạch: “Cậu không phải phải sợ, nếu như hắn thật sự là biến thái, tớ. . . . . . Để Lão Thẩm nhà tớ giúp cậu đánh cho hắn một trận, cái khác Lão Thẩm không có gì, nhưng bản lĩnh cũng không tệ lắm.”

Ở phía xa tại công ty Lão Thẩm hắt xì, lệ nóng ở trong hốc mắt đảo quanh, nghĩ thầm: người nào yêu thầm mình?

Tiểu Bạch mở to đôi mắt ngập nước, không chút nào hiểu Tô Hoa đang nói cái gì, cô gãi gãi lỗ tai: “Mạc Tiểu Lam không có biến thái chứ? Tớ trước kia còn tắm chung với hắn, hắn giúp tớ, tớ cũng giúp hắn. Lần đầu tiên “Dì cả” tới cũng là hắn giúp tớ xử lý, nội y của tớ là do hắn mua, cho nên số đo của tớ hắn cũng rất rõ ràng. Có vấn đề gì không?”

Da đầu Tô Hoa tê dại từng trận: Trời ạ, anh em nhà này rốt cuộc là cái dạng gì vậy. Tô Hoa chợt nghĩ đến một chuyện rất nghiêm túc, cô nặng nề hỏi: “Tiểu Bạch, cậu và Mạc Tiểu Lam có hôn nhau chưa?”

Tiểu bạch gật đầu: “Cường hôn có tính hay không? Có một lần Mạc Tiểu Lam uống say, tưởng tớ là bạn gái trước của hắn sau đó hôn.”

Mạc Tiểu Lam, hắn thật là súc sinh! Tô Hoa nội tâm cảm khái, tiếp tục hỏi: “Vậy hai người có hay không. . . . . . Cùng – giường?”

Tiểu Bạch gật đầu, sau đó điên cuồng lắc đầu: “Không có không có, mặc dù trước kia tớ thừa dịp hắn ngủ có len lén nghiên cứu qua ‘Em trai’ của hắn, nhưng tớ nhất định là chưa từng ăn qua hắn!”

Đứa nhỏ Tiểu Bạch này không đáng tin cậy, nói không chừng bị người ta sàm sỡ cũng không biết, Tô Hoa thật sự là không thể yên tâm. Vì vậy hỏi rõ Mạc Tiểu Lam đang ở đâu, sau đó lôi kéo Tiểu Bạch tìm hắn nói chuyện.

Dọc theo đường đi Tiểu Bạch giải thích thế nào cũng không rõ ràng lắm, lại không biết giải thích thế nào, vừa vội cũng không biết làm sao, vì vậy khi xuất hiện trước mặt Mạc Tiểu Lam, cô oa một cái khóc lên.

Nhà kho của trường là nơi ở tạm của Mạc Tiểu Lam, sau khi được Tiểu Bạch dọn dẹp, nhìn cũng rất đẹp. Mạc Tiểu Lam nhìn hai người phụ nữ đột nhiên xuất hiện, lông mày nhướng lên: “Còn chưa tới giờ cơm? Các người tới đây làm gì?”

Tô Hoa vừa nhìn thấy vẻ mặt chảnh chọe của hắn liền thống hận, vì vậy giơ tay cho hắn một quyền, không chút lưu tình.

Mạc Tiểu Lam không giải thích được, hắn nhìn Tiểu Bạch một cái, hỏi: “Bạn học em chưa uống thuốc à?” Kết quả thấy Tiểu Bạch nước mắt lưng tròng, thần sắc chợt thay đổi, một tay kéo Tiểu Bạch vào trong ngực mình: “Ai ăn hiếp em? Là cô ấy?”

Nhìn Mạc Tiểu Lam cắn ngược lại mình một cái, ánh mắt Tô Hoa lạnh lẽo mà chống đỡ: “Mạc Tiểu Lam, anh có phải là đàn ông hay không? Lại xuống tay với em gái của mình! Đây là loạn luân anh có hiểu không?”

Mạc Tiểu Lam sửng sốt thật lâu, nhìn Tiểu Bạch, lại nhìn đến vẻ hung hăng của Tô Hoa, một chút cũng không hiểu: “Con mẹ nó cô nói ai loạn luân? Cho dù tôi thích Tiểu Bạch thì thế nào, phạm cái chuyện gì?”

Tô Hoa đau cũng muốn sốc hông rồi, chưa từng thấy qua người nào làm chuyện xấu còn làm ra vẻ như hợp tình hợp lý, cô cố gắng lôi Tiểu Bạch khốn khổ từ phía sau ra phía trước, đáng tiếc tên khốn kiếp kia chết cũng không buông tay. Tô hoa nổi giận, lấy điện thoại di động ra gọi 110.

Điện thoại còn chưa bấm, có người tới giật đi. Không ngờ, người nọ chính là . . . . . Mạc Tiểu Bạch!

Tô Hoa chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Khó trách những năm này cậu không dám quen bạn trai, là bởi vì hắn sao? Coi như hắn cũng là anh trai của cậu, cũng không thể đối với cậu như vậy, cậu không phải rất có tinh thần chính nghĩa sao, thế nào vì một người như thế mà trở nên hư hỏng rồi?”

Mạc Tiểu Lam ngăn ở trước mặt Tiểu Bạch, mày kiếm quét ngang, cao ngạo coi rẻ Tô Hoa: “Cặn bã? Con mẹ nó cô muốn ăn đòn à, tôi và Tiểu Bạch không có liên hệ máu mủ, tôi thích cô ấy thì có chuyện gì? Thậm chí muốn cùng cô ấy kết hôn ai có thể làm gì tôi? Người phụ nữ này thật sự là kỳ quái!”

Không có liên hệ máu mủ, không có liên hệ máu mủ. . . . . . Tô Hoa ngốc: vậy rốt cuộc Mạc Tiểu Bạch cùng mạc Tiểu Lam là quan hệ như thế nào?

Tôi thích cô ấy, tôi muốn cùng cô ấy kết hôn. . . . . . Tiểu Bạch cũng ngốc: Mạc Tiểu Lam yêu thích mình? Làm sao có thể! Từ nhỏ đến lớn hắn thích nhiều người như vậy, ai cũng không hợp nhãn hắn. Từ nhỏ đến lớn, hắn chỉ ăn hiếp mình, chưa bao giờ nói với mình một câu dịu dàng săn sóc. Hắn yêu thích mình? Làm sao có thể!

Vì vậy một cuộc chiến lý luận càng lúc càng rối rắm, nhất là khi Mạc Tiểu Bạch sợ hãi kêu to chạy đi, Mạc Tiểu Lam đuổi theo, còn lại Tô Hoa một mình đứng tại chỗ.

Tô Hoa dở khóc dở cười: Cho nên tình huống hiện tại là, Mạc Tiểu Lam không phải anh trai Mạc Tiểu Bạch, hơn nữa Mạc Tiểu Lam thích Mạc Tiểu Bạch, mà Mạc Tiểu Bạch lại không ý thức được điều đó?

Cô lúc đầu thấy rất kỳ quái, vó dáng Tiểu Bạch không tệ, người mặc dù có vài điểm gàn dở, nhưng nói tóm lại cũng rất dễ thương, trong trường học cũng không ít nam sinh thích cô ấy, nhưng cô ấy chính là không động lòng. Thì ra là vì trong lòng Tiểu Bạch có Mạc Tiểu Lam. . . . . . Nếu sự thật là như vậy, nha đầu này cũng quá không đáng tin cậy rồi? Ngay cả mình thích một người cũng không biết sao?

Buổi tối cùng Lão Thẩm nói chuyện này, Lão Thẩm lại đưa tay vuốt đầu của cô, cười hỏi: “Nếu như em là Mạc Tiểu Bạch, em có thể cảm thấy Mạc Tiểu Lam thích em sao?”

Tô Hoa khinh bỉ nhìn hắn một cái: “Em không phải là Mạc Tiểu Bạch, làm sao có thể biết?”

Ngón tay Lão Thẩm điểm nhẹ trên trán của cô, trong giọng nói lộ ra bất đắc dĩ: “Vậy em có biết tôi thích em hay không?”

Nấc —— rõ ràng trong lòng không có ý đồ gì, nhưng Tô Hoa vẫn không khỏi phát ra một hơi lạnh, cô để hai tay ở dưới nách Lão Thẩm, nhìn Lão Thẩm nhíu mày nói: “Đùa gì thế!” Nói xong nụ cười trên môi cô nở rộ, “Giống như em vậy có thể công nhưng cũng có thể thụ, gồm nhiều mặt khí phách cùng dịu dàng, có thể diễn cùng lúc hai nhân vật vừa là một Nữ Vương tốt, vừa là một cô gái tốt, đương nhiên là rất nhiều người thích, thêm một người như anh không nhiều, thiếu một người như anh không ít.”

Hình như là để chứng minh luận điểm mang tính chính xác của mình, cô lại đưa ra một người khác làm ví dụ: “Giống như Tằng Lão, em cùng ông ấy chưa bao giờ gặp qua, chỉ gặp mặt lần đầu tiên liền nhất định nhận em làm cháu gái nuôi.”

Lão Thẩm bất đắc dĩ liếc cô một cái: “Em xác định là lần đầu tiên gặp mặt?” Nói xong hai tay hắn hai dùng sức chà xát đầu Tô Hoa, giống như đang đọc thần chú nhỏ giọng nói, “Đầu nhỏ của người này mau mau nhớ lại, chẳng lẽ em quên mấy ngày trước ở khách sạn tại sao em say rượu đánh người? Chính là Tằng Lão, nếu đổi thành người khác, cái mạng nhỏ này của em cũng phải mất đi một nửa!”

Lông mi Tô Hoa cong thành một đường, cười đến rực rỡ: “Hắc hắc, em thật sự cái gì cũng không nhớ.”

Nói xong ngáp một cái: “Buồn ngủ quá a, Lão Thẩm, em ngủ trước đây, anh cũng ngủ sớm đi.”

Lão Thẩm từ phía sau ôm lấy lưng Tô Hoa, đem lấy hai tay của cô nắm trong lòng bàn tay, mắt thấy Tô Hoa bắt đầu chuyển động, hắn lên tiếng quát khẽ: “Đừng động, cẩn thận lau súng cướp cò.”

Thanh âm vừa phát ra, Tô Hoa lập tức đàng hoàng. Cô mới không ngốc, mấy ngày nay bởi vì say rượu, phát sốt các loại nguyên nhân, Lão Thẩm nhà cô bị cấm – dục mấy ngày rồi, ngộ nhỡ hắn đem hỏa – dục khơi lên, mình tối nay còn được ngủ sao?

Thật ra thì đại khái cô có thể tự an ủi mình, chuyện chăn gối là nghĩa vụ vợ chồng, giống như làm bài tập không có gì nghiêm trọng, nhưng là gần đây có cảm giác ham muốn càng ngày càng mãnh liệt, nhất là mới vừa rồi thời điểm Lão Thẩm nói hắn thích mình, trái tim giống như được tiếp thêm một cái motor đập cuồng loạn không dứt. Cô cần phải biết rõ loại cảm giác này là cái gì, nếu không, cô trừng phạt mình bằng cách cấm – dục!

Lão Thẩm từ trước đến giờ cảm giác mình tự chủ không tệ, nhưng sau khi gặp phải nha đầu Tô Hoa này hắn bắt đầu hoài nghi, giống như hiện giờ, hắn rõ ràng cảm giác mình muốn. Đang tính chắc phải đi tắm nước lạnh, bằng không đêm dài đằng đẵng thật đúng là không biết làm sao vượt qua được.

Đáng hận chính là tiểu cô nương này đầu dưa chuột không thông suốt.

Đang suy nghĩ, tiếng chuông điện thoại vang lên, là điện thoại của Lão Thẩm, là Tằng Lão gọi điện thoại tới. Lão Thẩm cảm thấy rất lạ: Mười hai giờ đêm, Tằng lão gọi có chuyện gì?

Vì không muốn quấy rầy người phụ nữ bên cạnh, hắn đứng dậy, xuống giường mới nhận điện thoại, bên kia đầu điện thoại truyền đến một giọng nói trong trẻo dịu dàng ôn hòa: “Tiếu Ngu, nói chuyện điện thoại một chút được không?”

Mi tâm Lão Thẩm khẽ nhúc nhích, liếc mắt nhìn người phụ nữ đang nằm ở trên giường, lại thấy cô ấy trợn to hai mắt nhìn mình chằm chằm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN