Mất Khống Chế - Lâm Song Thính Phong Quá - Lâm Song Thính Phong Quá - Chương 33
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
64


Mất Khống Chế - Lâm Song Thính Phong Quá


Lâm Song Thính Phong Quá - Chương 33



Thật giống như chỉ mới chớp mắt một cái, kỳ nghỉ hè sắp đi qua rồi. Harry nhận được giấy thông báo tên sách giáo khoa cho năm mới cùng với thư của Draco mời cậu cùng đi đến Hẻm Xéo.

Đương nhiên, Harry vẫn nhớ rõ, Lucius sẽ bỏ quyển nhật ký của Voldemort vào trong vạc Ginny ở tiệm sách, nhưng cậu không chắc rằng lần này với lần đó có còn là cùng một ngày nữa hay không.

Nhưng mà mặc kệ thế nào thì cậu đã rất vui vẻ đáp ứng rồi, đồng thời cũng thành công ngăn cản Sirius đi theo. Đùa à, trước mặt Narcissa, đương nhiên cẩu cha đỡ đầu chỉ có thể bị nghe giáo huấn, nhưng nếu gặp phải Lucius không chừng lại biến thành dùng vũ lực đánh nhau mất.

Bò ra ngoài từ cái lò sưởi trong tường của quán Ba Cây Chổi, Harry cảm thấy cho dù đã trải qua bao nhiêu lần nhưng cậu vẫn không thể nào thích ứng được cách di chuyển bằng bột Floo.

“Cậu đến muộn hai phút mười một giây.” Một giọng nói lười biếng vang lên từ phía bên cạnh.

Harry đeo kính vào, chào hỏi với hai Malfoy, một lớn một nhỏ, đang ngồi cạnh bàn: “Xin chào, ngài Malfoy, còn có Draco.”

Lucius gật gù, vẻ mặt không có gì thay đổi. Draco thì đi qua, vẻ mặt hơi căm tức đã được thanh lý đổi mới hoàn toàn, nhẹ giọng nói: “Lò sưởi trong quán này lâu rồi không quét tước sao, cậu mới chỉ lăn ở trong đó có một lần, mà người đã dính nhiều bụi như vậy!”

Lucius nhìn động tác của con trai mình, khá là kinh ngạc nhấc mi lên, lúc nhìn về phía Harry, trong mắt còn ẩn chứa một tia ý tứ sâu xa.

“Được rồi, đi nhanh thôi, hôm nay người đến tiệm sách khẳng định rất nhiều.” Harry đẩy đẩy Draco, cậu còn không đi ngay, cha cậu sắp dùng ánh mắt xuyên thủng tôi rồi đấy.

Bởi vì cái hôm đến Gringotts, Harry đã lấy ra không ít Galleon, nhà Malfoy thì càng không cần phải đi lấy tiền cho Draco mua đồ, vì thế bọn họ liền bỏ qua Gringotts, trực tiếp đi tới tiệm sách Phú Quý và Cơ Hàn.

Mới nhìn qua, tiệm sách Phú Quý và Cơ Hàn có vẻ nhộn nhịp hơn bất kỳ buổi chuẩn bị khai giảng nào, bởi vì có kẻ giữ cửa – Lockhart.

Xem ra vẫn cùng một ngày với kiếp trước, Harry không biết mình nên kinh hỉ hay là nên bi phẫn nữa.

“Tên ngu xuẩn đó,” giọng nói rõ ràng chán ghét của Draco từ bên cạnh truyền tới, “Thật không hiểu vì sao lão già Dumbledore lại hồ đồ mời gã đó đến làm giáo sư môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám nữa.”

Tin tức của nhà Malfoy quả nhiên nhanh nhẹn a, Harry nhìn đoàn người một chút, suy nghĩ xem làm cách nào để chui vào mà không bị Lockhart chú ý, thuận miệng đáp: “Do hết cách thôi, giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám dẫn đến hao tổn quá cao, đương nhiên cần bia đỡ đạn nhiều hơn một chút.”

“Con trai, đừng chửi bậy, mẹ con sẽ ngất mất.” Lucius nắm lấy cây gậy đầu rắn của mình gõ gõ sau gáy Draco.

Harry nhịn lắm mới không bật cười, cầm lấy tay Draco, nói: “Chỉ có thể đi vào từ cạnh cửa, có quá nhiều người.”

Draco hừ một tiếng, cũng không dị nghị gì.

Ỷ vào ưu thế chiều cao, Harry và Draco dễ như ăn cháo chui qua đám người, đồng thời cũng thành công không bị Lockhart phát hiện. Harry vốn hơi bận tâm không biết ngài Lucius có vào được hay không, kết quả vừa nghiêng đầu nhìn qua, thì đã phát hiện ông đứng ở bên cạnh tự lúc nào rồi.

“Bộ sách Lockhart? Gã đó đúng là không biết xấu hổ.” Draco một mặt khinh thường, một mặt lấy một đống sách từ trên kệ ném vào trong lồng ngực Harry.

“Tớ phát hiện cậu còn nói thiếu một cái tiền đề, để xem gã có biết viết hai chữ e lệ như thế nào không đã.” Giọng nói rầu rĩ của Harry vang lên.

Draco cũng ôm đống sách, khóe miệng hơi vung lên thành một độ cong, tiếp tục dẫn Harry đi mua những quyển sách còn lại, đồng thời còn rất tốt bụng ôm giúp cậu mấy quyển.

Thật sự là thụ sủng nhược kinh, Harry âm thầm nhe tí răng.

“Nhìn xem đây là ai a, Arthor Weasley, nhà các người cũng đi mua sách ở tiệm Phú Quý và Cơ Hàn này sao, định dùng tiền ăn dự trữ tháng sau à?”

Harry nhanh chóng quay đầu lại, suýt chút nữa đã xoay bay luôn cái cổ.

Mặt Arthur trở nên hồng giống như màu tóc của ông: “Không cần ông lắm miệng, Malfoy, ông là một tên tiểu nhân chỉ biết luồn cúi mà thôi.”

Lịch sử vẫn phát triển như cũ, Harry tâm tình phức tạp kéo Draco đang chuẩn bị đi giúp cha mình lại, “Draco, ngài Malfoy có thể giải quyết được, cậu qua đó chỉ có thể tăng thêm phiền mà thôi.” Mấu chốt là vạn nhất cậu nói gì đó khiến hai người đó đánh nhau thì tôi biết đến chỗ nào tìm quyển nhật ký của Voldemort đây.

Như trong trí nhớ, cuối cùng Lucius thô bạo ném hai quyển sách vào cái vạc của Ginny. Từ góc viền của hai quyển đó, có thể nhìn thấy một tấm bìa màu đen lúc ẩn lúc hiện.

Tâm tình Harry hơi hơi yên ổn, nhìn Lucius còn đang nổi giận đùng đùng đi lắc lư như hít phải thuốc lắc với phóng viên Nhật báo Tiên tri, trong lòng thầm nói, ngài Malfoy, hành động của ngài hơi vụng về a, tha thứ cho cháu hiện giờ mới nhìn ra.

“Tôi hầu như có thể dự đoán được lửa giận của mẹ, may là hai ngày nữa tôi đã đi Hogwarts rồi.” Draco cũng dùng ánh mắt phức tạp nhìn cha của mình.

Khi bọn họ rời khỏi tiệm sách, thì không may bị Lockhart phát hiện, nhưng dưới ánh mắt mang theo ý tứ uy hiếp của ngài Malfoy, gã cũng không dám làm chuyện gì, nhờ thế mà Harry có thể tránh được một kiếp, cấp tốc chạy ra ngoài. Bởi vì phần nguyên liệu làm độc dược của Draco đã được gửi đến trang viên Malfoy, vì để tiết kiệm thời gian, hai cha con Draco đã đến tiệm áo chùng của Madam Malkin trước, còn Harry thì tự mình đi cửa hàng độc dược.

Nhìn bóng hai cha con Malfoy dần dần xa, Harry cuối cùng cũng yên tâm đi tìm một nhà Weasley trong biển người, vừa vặn thấy họ đang đi ra từ tiệm áo chùng.

Trong nháy mắt, Harry có chút lúng túng, nhớ tới bộ sách Lockhart hoàn toàn mới của Ginny, xem ra đã tăng thêm gánh nặng không nhỏ cho phu nhân Weasley rồi.

Cậu bước nhanh về phía trước, làm bộ không cẩn thận va phải Ginny, tay chân nhanh nhẹn rút quyển nhật ký màu đen kia ra.

“A, xin lỗi, em không sao chứ,” Harry hơi có vẻ kinh hoảng, sau đó làm như mới nhận ra bọn họ, vội vàng chào hỏi, “Ngài Weasley, phu nhân Molly, xin chào.”

Sau khi Ginny đứng thẳng lại, nhìn thấy Harry, hai gò má nhanh chóng nổi lên ửng đỏ, cắn môi lắc lắc đầu.

Sắc mặt của mấy đứa nhỏ khác nhà Weasley đều rất khó coi, hiển nhiên họ có nhìn thấy vừa nãy cậu đi cùng với Draco, nhưng Molly vẫn thân thiết như trước: “Xin chào, đứa nhỏ, con cũng tới mua đồ sao? Sao Sirius không đi cùng con?”

“Cháu tự đi mua cũng được. Không quấy rầy mọi người nữa, hẹn gặp lại, phu nhân Molly.” Harry gật gù với mấy người khác, xoay người rời đi.

“Mẹ, cậu ta là Slytherin, hơn nữa vừa nãy còn đi cùng với cái tên Malfoy kia!” Harry vừa đi, Ron liền nhịn không được oán giận với mẹ mình.

“Nhưng đứa nhỏ đó không phải là người xấu, Ron, con còn tham gia tiệc mừng sinh nhật của cậu bé đó, lúc khai giảng quan hệ giữa hai con cũng không tệ lắm mà.” Molly nghiêm nghị trừng con trai nhỏ nhất của mình một chút.

Mặt Ron đỏ lên, giải thích: “Lúc đó, cậu ta rất thân mật, nhưng sau khi cậu ta vào Slytherin, mẹ cũng biết, ở trong đó không có mấy người tốt….”

“Trên thực tế, tuy rằng anh không hiểu nhiều về cậu Potter kia, nhưng cậu ta vẫn là một Slytherin khá được. Ít ra cậu ta chưa từng đi gây sự với Gryffindor, lần trước anh còn thấy cậu ta cứu một Hufflepuff bị kẹt ở cầu thang, tuy người kia thấy cậu ta thì bỏ chạy như gặp phải quỷ.” Fred tiện tay vò loạn tóc Ron.

Mua dược liệu cũng không mất nhiều thời gian, nhưng Harry còn thuận tiện vòng vào tiệm đũa phép của Ollivander, cậu chú ý tới lúc nãy trong tay Ginny là một cây đũa phép rẻ tiền, cái này sẽ rất ảnh hướng tới việc phát huy thực lực.

“Cháu muốn một cái đũa phép làm bằng dây cây nho cùng lông Bằng Mã, dài mười bốn tấc Anh.” Harry lời ít ý nhiều, rất hợp với cách nói của Ollivander.

“Dây cây nho tượng trưng cho thức tỉnh, lông Bằng Mã thuộc loại sức mạnh mạnh mẽ, mười bốn tấc Anh. Ngài Harry, hiển nhiên cây đũa phép này không thích hợp với ngài.” Ollivander mở to cặp mắt có màu rất cạn của mình, hỏi.

“Không phải mua cho cháu, chỗ ông có sẵn không?” Harry hỏi.

“Đũa phép tốt nhất nên để bản thân mình tự mua, mỗi người đều có đặc tính riêng.” Ollivander nhẹ giọng nói.

“Cô ấy không rảnh.” Harry hàm hồ đáp lại.

“Được rồi, nhìn qua ngài hiểu rất rõ chủ nhân của cây đũa phép kia, nhưng tôi luôn cho rằng phù thủy nên cẩn trọng trong việc lựa chọn đũa phép mới đúng.” Ollivander rất không vui, nhưng vẫn chậm rì rì lấy ra một cái hộp.

Trong nháy mắt, vừa cầm cái hộp lên, Harry liền nhận ra đây đúng là đũa phép mà trước đây Ginny thường dùng, cậu quyết định thật nhanh bỏ tiền ra mua.

Bởi vì hơi chen chút, nên lúc Harry chạy tới tiệm phu nhân Malkin có hơi trễ, Draco đã đo xong, sắc mặt nghiêm chỉnh âm trầm trừng với đám thước dây đang núp sau người phu nhân Malkin.

(Editor: chắc anh nhà bị sàm sỡ!)

“Xin lỗi, ngài Malfoy, cháu bị kẹt ở trên đường nên đến hơi muộn.” Harry xin lỗi.

“Không có chuyện gì, đi đo đi.” Lucius nhấc cằm lên.

Có lẽ là do bị Draco dọa một lần, đám thước dây háo sắc kia không hề sờ soạt khắp người Harry như kiếp trước, vì thế không bao lâu cậu đã được đo xong. Harry móc tiền ra định trả, nhưng được báo là ngài Malfoy đã trả tiền rồi. Cậu chỉ có thể hơi bất an đi nói cảm ơn, dù sao xưa nay Lucius Malfoy vốn không có bao nhiêu thân thiết hiền lành, dù đã qua hai đời người, nhưng Harry vẫn không thể nào hiểu được ông.

Xem ra những đồ cần thiết đã được chuẩn bị xong, Harry chào tạm biệt với hai cha con Draco, nói rằng mình có việc phải đến bưu điện, không thể cùng họ trở về.

Draco nhíu nhíu mày, nhưng cũng không hỏi nhiều.

Đi vào cục bưu điện, Harry chọn một con cú mèo màu xám bình thường. Lấy đũa phép mới mua từ trong túi không gian ra, viết địa chỉ nhà Weasley lên, đồng thời còn bổ sung – “Đưa cho tiểu thư Ginny Weasley.” Phía dưới không có ký tên.

Tác giả có lời muốn nói: Đũa phép của Ginny là nói bừa thôi, bởi vì tôi không có cách nào tìm được nguyên liệu làm đũa phép của cô ấy…. Ngoài ra, Tấn Giang thậm chí ngay cả màu xám của cú mèo đều rất hài hòa bên trong “Sắc Mèo”, còn muốn người ta sống hay không!

P/S: Quả nhiên viết nhiều thì người đọc liền nhiệt tình nhắn lại, sau này tôi không dám lười biếng nữa, orz.

(Editor: Tác giả, tôi biết đũa phép của Ginny là bằng gì rồi, đũa phép của cô ấy được làm bằng gỗ thủy tùng. Ngoài ra, vì để kỷ niệm 20 năm ngày ra đời tập truyện Harry Potter và hòn đá phù thủy, tôi đã dịch xong 2 oneshot Drarry là: “Drarry tự google bản thân” và “Quidditch và những quả táo”. Mọi người cứ vào phần tác phẩm của tôi để tìm đọc nha.

P/S: Hôm nay là ngày cuối để vote cho oneshot nào được dịch trước. Mọi người mau comment nhiệt tình vào. Sáng mai tôi sẽ chốt rồi thông báo với mọi người sau.)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN