Độc Y Vương Phi
Độc Y Vương Phi - Q.3 - Chương 130: end
Phượng Lan Dạ nghiêm túc suy nghĩ một chút, rồi không nói gì, bọn họ thả ra lời đồn giả chính là vì mê hoặc kẻ ở sau lưng kia, nếu Quân Thải Điệp biết chuyện, ngày hôm nay lại nghe Phượng Lan Dạ nói vậy, nhất định sẽ đi gặp hắn, bất quá vì sao lâu như vậy cũng không có tin tức.
Phượng Lan Dạ vừa nghĩ tới đây, liền nghe được Nguyệt Cẩn đi tới bẩm báo: “Gia, Ngọc Lưu Thần trở lại.”
“Ừ, ” Nam Cung Diệp gật đầu một cái trông qua. Ngọc Lưu Thần đi tới thi lễ, nhìn Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ, chậm rãi bẩm báo: “Vương gia, Vương Phi, Quân Chiêu Nghi không có bất cứ động tĩnh gì, vẫn ở trong Điệp cung không đi ra ngoài.”
Lời này vừa dứt, Phượng Lan Dạ liền cảm thấy lạ lùng, chuyện này làm sao có thể? Quân Thải Điệp rõ ràng chính là loại người không trải sự đời, làm sao có thể bình tĩnh bất động như vậy? Chẳng lẽ không ai sai sử nàng, mà chính nàng làm ra chuyện? Vậy cũng không đúng, độc Mỵ Tơ Ngọc là do Nam Sơn Tử chế. Bọn họ nhớ được, ngày đó, thời điểm Thụy Vương cưới Chu Phong, Thu Đồng đã đưa cho Chu Phong một ít mỵ độc, muốn nàng ấy ăn vào để khống chế Thụy Vương. Nếu lúc đấy Chu Phong thật sự làm vậy, hiện tại Thụy Vương chỉ nghe một mình nàng ấy, làm gì còn chỗ cho Quân Thải Điệp. Cho nên mới nói Chu Phong đáng để cho người ta tôn kính. Mặc dù biết rõ chân tướng những chuyện đấy, nhưng không hiểu vì sao Hoàng Thượng lại không thuận mắt. Phượng Lan Dạ nghĩ tới đây, bỗng nhiên trong đầu tia sáng chợt lóe, liền có chủ ý kết hợp Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu lại, bất quá, trước mắt vì sao Quân Thải Điệp không có động tĩnh đây?
“Liệu có phải người kia đã ở trong cung, cho nên nữ nhân này căn bản không cần ra ngoài truyền tin hay không?”
“Nam Sơn Tử? Sao hắn có thể ở trong cung.”
Sắc mặt của Nam Cung Diệp lập tức khó coi, nếu kẻ này ở trong cung, muốn hại người nào thì rất khó phòng bị.
Phượng Lan Dạ lắc đầu: “Có lẽ còn những người khác.”
Nàng luôn luôn có cảm giác Nam Sơn Tử không chỉ có một mình. Hắn làm những chuyện như vậy tựa hồ đang giúp người khác, mà người kia là ai đây?
Từng nghe Bách Lí Hạo nói Nam Sơn Tử có một muội muội thất lạc sau này mới tìm được, nói không chừng, vị muội muội này còn chưa chết, như vậy sẽ là người phương nào đây?
Nếu là nữ nhân thì ẩn nấp trong cung sẽ dễ dàng hơn nhiều, nghĩ tới đây, nàng lập tức nhìn Ngọc Lưu Thần: “Ngươi chú ý Quân Thải Điệp cùng tỳ nữ của nàng ta, có động tác gì nhất định phải để ý, sau đó trở lại bẩm báo chúng ta.”
“Dạ.” Ngọc Lưu Thần đang muốn lui ra ngoài, thì Phượng Lan Dạ gọi hắn lại: “Lặng lẽ đi tìm Bách Lí Hạo, bảo hắn ngày mai tới tìm ta, ta có việc muốn nói với hắn.”
Ngọc Lưu Thần nghe Tiểu Vương Phi nói vậy, liền cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn chủ tử, phát hiện sắc mặt Thiếu chủ quả nhiên khó chịu, vội vàng lĩnh mệnh lui ra ngoài. Nguyệt Cẩn cũng sợ chọc tới chủ tử, cũng vội vàng cáo lui. Trong lúc nhất thời bốn phía không một bóng người.
Nam Cung Diệp dùng sức ôm Phượng Lan Dạ, bất mãn mở miệng.
“Lan Nhi, nàng vì sao phải gặp Bách Lí Hạo? Tên kia cần ăn đòn a, nếu không phải hắn kiên trì muốn dẫn Nam Sơn Tử trở về, như thế nào lại sinh ra nhiều chuyện như vậy, hơn nữa hắn còn có ý với nàng a.”
Nam Cung Diệp tâm tình trăm phần khó chịu, nếu Bách Lí Hạo hiện giờ ở trước mặt, hắn tuyệt đối cho tên kia đẹp mắt một chút.
Phượng Lan Dạ ngáp một cái, sau đó ngẩng đầu hôn môi Nam Cung Diệp, ôn nhu mở miệng: “Diệp, ta mệt mỏi, cục cưng muốn ngủ rồi, chúng ta vào đi thôi.”
Thanh âm mềm mại giống như bình cứu hỏa, thoáng cái liền đem hỏa khí của Nam Cung Diệp dập tắt, nhu hòa gật đầu, ôm Phượng Lan Dạ đi vào.
Ngày thứ hai, bởi vì Bách Lí Hạo phải tới Vương Phủ, nên Nam Cung Diệp chỗ nào cũng không đi, ở nhà trông chừng tên kia, làm cho Phượng Lan Dạ vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng cũng không nói gì, bởi vì nam nhân này rõ ràng mang bộ dạng tuyệt đối không rời đi.
Lúc Bách Lí Hạo tới trời đã gần trưa. Vừa vào phòng khách Vương Phủ liền tiếp thu ánh mắt lăng hàn chèn ép của Nam Cung Diệp, không khỏi khẽ ảo não, gần đây hắn đã tận lực tránh cùng vị này gặp mặt a, chẳng qua là không nghĩ tới Vương Phi lại muốn gặp hắn, cho nên hắn mới bất đắc dĩ tới đây. Nhưng mà hiện tại sao Vương gia lại phòng hắn như phòng cướp chứ, hắn thật sự đã là bằng hữu của Vương Phi rồi nha.
“Tham kiến Vương gia, Vương Phi.”
Bách Lí Hạo ngay cả nói chuyện cũng là hết sức khách khí, không có một chỗ nào phạm quy.
Hắn cũng không muốn bị chết thảm.
“Bách Lí, ngồi xuống đi, ” Phượng Lan Dạ mở miệng, đẩy Nam Cung Diệp, sắc mặt hắn mới hòa dịu một ít, nhưng cũng không hơn bao nhiêu. Bách Lý Hạo ngồi xuống, ôn nhuận mở miệng: “Vương Phi muốn gặp ta là vì chuyện gì?”
Phượng Lan Dạ nhếch môi khẽ cười, từ từ mở miệng: “Hoàng Thượng có thể giải độc chưa?”
Lần này Bách Lí Hạo gật đầu: “Ta đã nghiên cứu tốt lắm, nhưng cũng chưa thể nhất thời giải hết mỵ độc trong cơ thể Hoàng Thượng được.”
“Ừ, trợ giúp Hoàng Hậu một chút đi. Nói với Hoàng Thượng, để giải độc này cần máu trong tim của một nữ nhân băng tâm ngọc khiết, mà nữ nhân này phải là người Hoàng Thượng đã từng động tâm.”
“A.”
Nam Cung Diệp cùng Bách Lí Hạo đồng thời nhìn Phượng Lan Dạ, thì ra vì muốn trợ giúp Hoàng Hậu, đến loại chủ ý như vậy cũng nghĩ ra, đầu óc nha đầu này tuyệt đối khác hẳn thường nhân, làm cho người ta khó lòng phòng bị. Nàng đã trợ giúp đến như vậy, tin tưởng Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu trải qua chuyện này nhất định thật lòng ở cùng một chỗ.
Hai người đang suy nghĩ, thì Phượng Lan Dạ đã nhắc nhở Bách Lí Hạo: “Ta viết một phong thư, ngươi mang vào cung cho Hoàng Hậu, đừng để cho người khác biết.”
Hoàng Hậu Chu Phong thật ra cũng là người tâm cao khí ngạo, nếu biết Hoàng Thượng tìm đến chỉ vì máu của mình, e là nàng ấy đối với Hoàng Thượng càng lạnh nhạt, như vậy khe hở Đế Hậu càng sâu hơn, đến lúc đó chỉ có thiên hạ bất hạnh.
“Được.”
Bách Lí Hạo gật đầu, trợ giúp Hoàng Thượng chính là trợ giúp người trong thiên hạ, hắn cũng là người của Thiên Vận hoàng triều, tự nhiên hi vọng Thiên Vận vĩnh viễn hòa bình cường thịnh.
Phượng Lan Dạ từ tay áo lấy ra phong thư, bảo Đinh Đương đưa cho Bách Lí Hạo, Nam Cung Diệp ở một bên mở to hai mắt, Lan Nhi viết thư lúc nào, mà hắn hoàn toàn không biết thế.
“Lan Nhi, tại sao ta không biết?”
“Buổi sáng lúc chàng không ở đây, ta len lén viết a.”
Phượng Lan Dạ mím môi cười lên, khuôn mặt tươi cười xinh đẹp. Bách Lí Hạo nhìn người ta tương thân tương ái, mình căn bản là dư thừa, vội vàng đứng lên cáo từ: “Bách Lí Hạo cáo từ trước.”
“Ừ, người đâu, đưa Bách Lí thần y ra ngoài.”
Nam Cung Diệp gọi người đưa Bách Lí Hạo đi.
Mùng năm tháng mười, Văn Tường Công chúa và Thủy Ninh Quận chúa đại hôn. Từ sáng sớm, Nam Cung Diệp và Phượng Lan Dạ đã vào cung. Trong Tuệ An Cung vô cùng náo nhiệt, hai người cùng xuất giá, tất cả bận rộn thành một đoàn, thỉnh thoảng lại nghe tiếng ma ma kêu: “Mũ phượng đâu? Khăn đội đầu đâu? Quả táo đâu?”
Văn Tường có Thái hậu lo liệu , hơn nữa được gả gần, Phượng Lan Dạ cũng không lo lắng. Chẳng qua, Thủy Ninh làm cho nàng không yên lòng, thứ nhất cá tính muội ấy tương đối trì nộn, gả vào hoàng thất, không biết sẽ như thế nào. Nhưng mà, Âu Dương Dật tất nhiên sẽ không để cho người ta ăn nửa điểm khổ, điểm này nàng cũng yên tâm. Đại hôn hôm nay, Tô phu nhân cũng tới chuẩn bị uội ấy. Phượng Lan Dạ vừa vào, Thủy Ninh liền lôi kéo tay nàng, nước mắt lưng tròng.
“Tỷ tỷ, ta sẽ rất nhớ người, cám ơn người.”
Ôm chặt Phượng Lan Dạ, nàng có ngày hôm nay hết thảy cũng là tỷ tỷ ban cho. Lúc sư phụ qua đời đã nói, quả nhiên không sai, Thủy nhi, ngươi sẽ gặp được quý nhân, sau này mạng của ngươi quý không thể nói, chỉ cần Thủy nhi mang tâm thiện lương đối đãi mọi người nhất định sẽ nhận được tất cả. Thì ra hết thảy cũng là thật, đa tạ tỷ tỷ đã cho nàng hết thảy, nàng vĩnh viễn ghi tạc trong tâm .
“Tốt lắm, đừng thương tâm nữa. Hôm nay ngày lành đại hôn, hẳn phải thật cao hứng xuất giá chứ.”
Tô phu nhân cùng Vụ Tiễn từ ngoài cửa đi tới, tất cả đều gật đầu, các nàng cũng là người nhà của Thủy Ninh, nên vây đến bên cạnh nàng.
“Thủy nhi nhất định sẽ hạnh phúc .”
“Cám ơn các người.”
“Đừng khóc, tiểu nha đầu này. Trên mặt trang điểm đều nhòe, đội ngũ rước dâu của Lâm Phong quốc đã ở ngay bên ngoài Tuệ An cung, thế này không phải là làm cho ngườit ta chế giễu sao?”
Tô phu nhân cầm một chút phấn tới đây chỉnh trang cho Thủy Ninh, đánh giá nàng cẩn thận, tự đáy lòng mở miệng: “Thủy nhi của chúng là cô dâu xinh đẹp nhất hôm nay.”
“Ừ, đúng, là cô dâu xinh đẹp nhất.”
Mọi người cũng đồng ý, Thủy Ninh không tự chủ được nở nụ cười. Lúc này ma ma đi vào thúc giục: “Quận chúa, giờ lành đã đến, mau đeo mũ phượng lên liễn xe!”
Thủy Ninh gất đầu, có người thay nàng đeo lên mũ phượng, vì là hai nước đám cưới, đường xá xa xôi, cho nên cũng không dùng khăn trùm đầu, chỉ đội mũ phượng, một đường được đỡ đi ra ngoài.
Phía sau, Phượng Lan Dạ không nhịn được mà rơi lệ, rõ ràng là nhận thức muội muội, thế nhưng trong lòng chua xót giống như gả đi nữ nhi nhà mình, thật đúng là buồn cười.
Vụ Tiễn cùng Tô phu nhân vội vàng khuyên nhủ: “Được rồi, nàng ấy đi hưởng phúc , Lan Nhi cần gì phải thương tâm.”
Phượng Lan Dạ bây giờ mới khẽ mỉm cười, đúng vậy a, muội ấy là đi hưởng phúc, nàng khóc cái gì a. Đoàn người đi ra ngoài, thời điểm xuyên qua cửa điện, một tiểu nha đầu liền chạy qua bên cạnh, thật nhanh đưa tới trên tay nàng một vật.
Phượng Lan Dạ kỳ quái nhăn mày, quay đầu nhìn qua, chỉ thấy một bóng lưng mặc cung trang trắng nhạt, không nhìn thấy diện mạo. Đoàn người đã đi tới trên đại điện, trong điện, Thái hậu đang thương tâm ôm Văn Tường, không có người chú ý tới nàng, Phượng Lan Dạ cực nhanh nhìn tờ giấy trong tay.
“Có người muốn gặp, ngự hoa viên.”
Một câu quả thật khó được. Phượng Lan Dạ nhíu mày, không biết ai muốn gặp nàng. Chợt nhớ tới Quân Thải Điệp trong cung, ngước mắt nhìn lại, quả nhiên không thấy thân ảnh nữ nhân kia. Ả ta muốn gặp nàng làm gì? Phượng Lan Dạ lôi kéo Đinh Đương: “Chúng ta đi ra ngoài.”
Hai người lặng lẽ từ cửa hông lui ra ngoài, trong đại điện cũng không còn người chú ý tới, Phượng Lan Dạ biết chỗ tối có Thiên Bột Thần bảo vệ nàng, hơn nữa chính nàng cũng không có cái gì để sợ .
Hai người ra khỏi Tuệ An cung, một đường hướng ngự hoa viên mà đi.
Cuối mùa thu, mặc dù là thời kì cây cối suy tàn, nhưng ở ngự hoa viên, tài sản của hoàng gia, vẫn tràn ngập các loài hoa cỏ trân quý, cho nên nhìn lại, bên cạnh Tử Thiên hồng lộng lẫy, rất nhiều giống cây không biết tên lay động chập chờn trong gió tựa như tiên cảnh.
Phượng Lan Dạ vừa đi vừa tìm, rất nhanh liền thấy một thân ảnh xinh đẹp đang khom lưng cúi người hái hoa, không phải Điệp Chiêu Nghi thì còn ai vào đây?
Phượng Lan Dạ đi tới, trầm giọng mở miệng: “Không biết nương nương gọi ta tới đây để nói chuyện gì?”
Lúc này, người nọ đứng thẳng lưng nhìn sang, lại không phải Quân Thải Điệp, mà là một nữ tử xa lạ, mặt mũi diễm lệ, con ngươi chợt lóe lên sắc bén, giờ phút này mặc trên người y phục mà lúc trước Quân Thải Điệp mặc, rất hiển nhiên nữ nhân cố ý dẫn nàng tới đây.
Phượng Lan Dạ sắc mặt trầm xuống, nhìn người kia, lạnh giọng nói: “Ngươi là người phương nào?”
Suy nghĩ một chút, trong lòng hiểu rõ, người này tất nhiên là kẻ ẩn sau lưng Quân Thải Điệp, cũng cùng Nam Sơn Tử có quan hệ, đến tột cùng là người phương nào?
Người kia hái một đóa hoa, chậm rãi cài lên tóc mai của mình, khóe môi tươi cười động lòng người nhưng mang theo vẻ mỹ mạo đầy thê lương đến hít thở không thông: “Ta là Nam Đồng.”
Nam Sơn Tử, Nam Đồng, xem ra là hai huynh muội, Phượng Lan Dạ lạnh lùng ngó chừng Nam Đồng, chỉ thấy nàng ta không nhanh không chậm nhìn mình, cũng không có động tác gì nguy hiểm. Đinh Đương sợ nàng xúc phạm tới chủ tử của mình, vươn tay che chở Phượng Lan Dạ.
“Làm sao ngươi lại xuất hiện trong cung?”
Tiếng quát vang lên, Nam Đồng nở nụ cười. Lúc này Phượng Lan Dạ cảm giác đầu hơi có chút choáng váng, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt lập tức biến hóa, dùng sức hít thở. Trong không khí cũng không có độc phấn, sao mình lại có bệnh trạng này? Bất quá vẫn có thể khẳng định nữ nhân trước mặt đã đối với nàng động tay chân, nghĩ đến đây, toàn thân lạnh như băng, tay vô thức xoa bụng.
Hài tử của ta! Sát cơ trong nháy mắt cả thân tràn ngập, hướng Thiên Bột Thần ra lệnh: “Thiên Bột Thần, bắt cô ta lại.”
“Rõ.” Thiên Bột Thần một tiếng tuân mệnh, thân hình vừa động, liền hướng Nam Đồng nhào tới. Nam Đồng không nghĩ tới bên người Bắc Cảnh Vương Phi lại ẩn thân cao thủ, bản thân nàng không phát hiện được, lập tức sắc mặt đại biến, thân hình chợt lóe đã nghĩ chạy trốn, đáng tiếc Thiên Bột Thần làm sao có thể cho nàng cơ hội, vòng vo ba hồi liền bắt được nàng.
Lúc này Phượng Lan Dạ từ từ ngồi xổm người xuống, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, bụng mơ hồ đau đớn, hai mắt giận dữ nhìn chằm chằm Nam Đồng: “Ngươi đã đối với ta làm cái gì?”
Nam Đồng đầu tiên là bối rối, nhưng khi nhìn đến bộ dạng Phượng Lan Dạ không khỏi nở nụ cười: “Cho dù ta bị bắt bị giết thì thế nào? Hài tử của ngươi sợ là giữ không được nữa rồi.”
Tiếng nói vừa dứt, Phượng Lan Dạ đã trượt ngã trên mặt đất, Đinh Đương bị làm cho sợ đến kêu to: “Có ai không, có ai không, Vương Phi ngất xỉu rồi.”
Sự tình Phượng Lan Dạ bị hại rất nhanh kinh động mọi người. Trong Tuệ An Cung, Công chúa và Quận chúa mới vừa xuất cung, nơi này liền đã xảy ra chuyện, Bắc Cảnh Vương Phi bị người hãm hại, lúc này hôn mê bất tỉnh, không biết tình huống thế nào?
Bách Lí Hạo đang trị liệu, Nam Cung Diệp vừa nghe được tin tức, cả người như sắp phát điên, xông vào thiên điện Tuệ An cung đem tất cả mọi người đuổi ra ngoài, chỉ còn một mình Bách Lí Hạo ở lại bên trong, mà đồ đạc trong tẩm cung cũng bị hắn đập phá, ôm chặt Phượng Lan Dạ: “Lan Nhi, Lan Nhi, nàng tỉnh lại đi, nàng tỉnh lại đi.”
Từng tiếng kêu gọi thê lương khiến người ta rơi lệ, nghe đến trái tim tan nát.
Bách Lí Hạo đã bắt mạch cho Phượng Lan Dạ, nhìn bộ dáng thống khổ của Nam Cung Diệp mà không đành lòng mở miệng. Nam Cung Diệp kêu một hồi, thấy Phượng Lan Dạ không có phản ứng, mở ra ánh mắt đỏ như máu nhìn Bách Lí Hạo.
“Tại sao, nàng đến bây giờ còn không tỉnh lại? Nàng đến tột cùng trúng độc gì?”
“Thật ra thì cũng không phải là độc, Vương gia, Vương Phi đợi lát nữa sẽ tỉnh lại .”
Bách Lí Hạo trầm giọng đáp lời, thật ra nếu là độc, Phượng Lan Dạ vừa tiếp xúc sẽ phát hiện được ngay. Nam Đồng kia cũng biết rõ, nên căn bản không hề hạ độc, bởi vì cô ta biết không thể thành công, cho nên liền sử dụng vài loại phấn hoa. Những thứ phấn này đối với thai nhi bất lợi, đối với người lớn lại không có ảnh hưởng gì, bản thân vô thức hít phải những thứ này sẽ dẫn đến tình trạng sinh non (sảy thai), hoặc là thai nhi tàn tật, tóm lại đều bất lợi với hài tử .
Bắc Vương Phi sở dĩ hôn mê bất tỉnh, chỉ bởi vì nàng quá yêu hài tử trong bụng, nàng sợ hài tử gặp chuyện không may, thấy bụng vô cùng khó chịu, nàng liền khủng hoảng quá độ, dẫn đến bản thân hôn mê bất tỉnh.
Nam Cung Diệp vừa nghe Bách Lí Hạo nói, sắc mặt cũng không có chuyển biến tốt đẹp, âm ngao khó coi mở miệng: “Không có độc, tại sao vẫn hôn mê bất tỉnh?”
“Sợ rằng hài tử giữ không được.”
Bách Lí Hạo cẩn thận mở miệng. Hắn có thể thấy được Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ đối với đứa bé này vô cùng trân trọng. Hài tử giữ không được, đối với bọn họ chỉ sợ là đả kích vô cùng. Quả nhiên, tiếng nói vừa dứt, ánh mắt Nam Cung Diệp càng thêm vằn đỏ, giống như có thể ăn tươi nuốt sống, gắt gao dõi theo hắn, rống lên:
“Bách Lí Hạo, nếu đứa nhỏ này xảy ra nửa điểm gì, ta sẽ dùng đầu ngươi cùng sư huynh ngươi tế bái hài tử của ta.”
Thị huyết vạn phần, Bách Lí Hạo rùng mình một cái, không dám nói thêm gì nữa. Vẫn là bớt kích thích nam nhân kia thôi, nên lập tức kê đơn thuốc, nghĩ biện pháp bảo trụ đứa nhỏ này thì tốt hơn.
Đang suy nghĩ, thì người ngọc trong ngực Nam Cung Diệp đã mở mắt, có chút mờ mịt, từ từ nhìn Nam Cung Diệp, lại nhìn Bách Lí Hạo, cuối cùng tựa hồ nhớ ra cái gì đó, vội vàng sờ hướng bụng, luôn luôn kiên cường ngạo nghễ không đếm xỉa đến bất luận cái gì mà giờ phút này nàng lại khóc, vừa khóc vừa ôm lấy tay Nam Cung Diệp.
“Diệp, cứu hài tử, ta cảm giác được con khóc, con khóc. Con đang mắng chửi ta, là ta đáng chết, không có bảo vệ tốt nó, Diệp, chàng mau cứu con.”
Nàng năn nỉ Nam Cung Diệp, xong quay đầu nhìn về Bách Lí Hạo: “Bách Lí, ta van cầu ngươi, cứu hài tử của ta, cứu con ta đi. Ta không muốn nó có việc, ta không muốn làm cho con có việc gì, Bách Lí.”
Hai đại nam nhân nhìn nữ tử vốn kiêu ngạo kia lại thương tâm đến không ngờ như vậy, cũng đã tuôn rơi nước mắt. Nam Cung Diệp lại càng đau đến xé lòng.
“Lan Nhi, không có việc gì, không có việc gì đâu.”
Bách Lí Hạo nhìn cảnh tượng trước mắt, liền hạ quyết tâm phải giữ được đứa bé này.
“Các ngươi yên tâm đi, ta nhất định sẽ cứu nó.”
Nói xong rất nhanh chạy ra ngoài kê đơn, phân phó người đi hốt thuốc. Đinh Đương hầu hạ chủ tử ăn vào, nhìn chủ tử thương tâm như thế, nàng cũng nhịn không được khóc lên.
Phượng Lan Dạ bởi vì bị kích thích quá lớn, nên trong dược, Bách Lí Hạo đã tăng thêm một chút thuốc an thần. Nàng từ từ ngủ thiếp đi.
Nam Cung Diệp thấy nàng ngủ liền nhẹ đặt xuống, lập tức dẫn mấy người thủ hạ chạy ra khỏi Tuệ An cung, hướng Điệp cung đi tới, trước tất cả ánh mắt khủng hoảng sai người bắt trói Điệp Phi.
“Ngươi nói! Nữ nhân kia đến tột cùng là ai?”
Điệp Phi bị làm cho sợ đến mặt xám như tro tàn, run rẩy nhìn Nam Cung Diệp, liên tục lắc đầu: “Ta không biết, ta không biết ngươi nói cái gì!”
Lúc này, Hoàng Thượng dẫn thái giám cùng thị vệ chạy tới, cả Thái hậu, Hoàng Hậu, An vương và An vương phi cũng đã tới. Điệp Phi nhìn thấy Hoàng Thượng như thấy được cứu tinh, liền kêu lên: “Hoàng Thượng cứu thiếp thân, mau cứu thiếp thân a.”
Mỵ độc của Nam Cung Duệ chỉ mấy ngày nữa đã toàn bộ được giải xong, lúc này vừa nghe đến Quân Thải Điệp liền giận dữ, vung tay lên phân phó thái giám bên người.
“Vả miệng cho ta! Dám can đảm hạ độc hại trẫm, bây giờ còn hại đến Bắc Cảnh Vương Phi.”
Thái giám nhảy vọt lên, một tả một hữu lôi kéo ả ta, liền đổi thành một người lại một người hướng mặt mà tát.
Trong điện yên lặng giống như chết, chỉ có thanh âm bạt tai bôm bốp vang lên, trên mặt của mỗi người đều rất đau lòng, tức giận nhìn sang. Quân Thải Điệp tự biết đại thế đã mất, Hoàng Thượng đã biết rồi, nàng còn có thể chối bỏ được không? Liền kêu lên:
“Hoàng Thượng tha mạng a, thiếp thân đáng chết, thiếp thân đáng chết!”
Nam Cung Duệ vung tay lên, thái giám lui qua một bên, hắn dạo bước đi tới bên người Quân Thải Điệp, từ trên cao hạ mắt nhìn xuống: “Nói! Đem tất cả mọi chuyện đều nói ra!”
“Thiếp thân nói, thiếp thân cái gì cũng nói.”
Quân Thải Điệp trên mặt sưng thành bánh bao, làm sao còn dám ngo ngoe, vừa dập đầu vừa nói: “Là người đàn bà kia tự dưng tìm đến thiếp thân, cô ta nói Hoàng Thượng thì dạng nữ nhân gì mà không có, thiếp thân tiến cung cũng sẽ không được đặc biệt sủng ái. Cô ta có một loại thuốc có thể khống chế người, làm cho nam nhân chỉ sủng ái mình, cho nên thiếp thân liền nghe lời, cô ta đã bảo nếu chuyện này thành, chỉ cần thiếp thân trợ giúp làm cho Hoàng Thượng cùng Bắc Cảnh Vương xung đột là được. Vì thế thiếp thân mới muốn đem biểu muội đến Bắc Cảnh Vương Phủ a.”
Quân Thải Điệp vừa khóc vừa nói, nói xong mọi người liền biết mọi chuyện đã xảy ra rồi. Nam Cung Diệp một đôi con ngươi đen đã sớm phun hỏa, hướng cửa điện kêu lên: “Đem tiện nhân kia mang vào cho ta.”
Nam Đồng lúc trước bị Thiên Bột Thần bắt nhốt tại phòng giam trong cung. Nam Cung Diệp vừa gọi, liền có thái giám lôi nữ nhân kia tiến vào.
Nam Đồng đầu tóc xốc xếch, chỉ có tròng mắt hận ý gắt gao ngó chừng Nam Cung Diệp giữa đại điện, cũng không bởi vì hắn tức giận mà sợ hãi, ngược lại kêu lên.
“Bắc Cảnh Vương, ngươi cũng có hôm nay sao? Ngươi cũng có hôm nay sao? Đáng đời, đây đều là ngươi tự gây nghiệt không thể sống. Ngươi hại chết phu quân của ta, hôm nay ta liền thay hắn một mạng đến đòi một mạng. Ngươi có phải cũng đau lòng hay không, có phải hay không?”
Cô ta nói xong liền phá lên cười, cười dứt lại khóc lên, thương tâm không thôi, cả người như phát điên.
Hoàng Thượng Nam Cung Duệ trầm giọng hỏi: “Phu quân ngươi là người phương nào?”
Trong điện tất cả mọi người nhìn cô ta, không biết đấy là ai, làm sao lại bị Nam Cung Diệp giết?
Nam Đồng nghe được có người hỏi, ngẩng lên hai mắt đẫm lệ, gằn từng chữ mở miệng: “Hắn là Vũ Văn Phi, ta chính là phu nhân của hắn, hắn chết thực oan, cho nên ta muốn báo thù, một mạng đổi một mạng.”
Vũ Văn Phi, cái tên quen thuộc mọi người ở đây đều biết. Nam nhân này là tình nhân cũ của Trữ Chiêu Nghi, phi tử của tiên hoàng, cùng nhau vụng trộm sau đó sinh hạ Văn Bội Công chúa. Đến lúc bị phát hiện, tự biết khó thoát khỏi cái chết cho nên tự sát, chẳng qua không nghĩ tới lão bà của hắn lại chạy đến báo thù, còn hại hài tử của Nam Cung Diệp.
Nam Cung Diệp cắn răng, thở hào hển, từng bước tiến tới gần Nam Đồng: “Là ta hại phu quân của ngươi, nếu như ngươi nghĩ báo thù, ngươi lấy mạng của ta đi đổi mệnh cho hắn, vì sao phải động đến hài tử vô tội? Nó có cái gì sai? Nó có tội tình gì?”
Nam Đồng xoay mình cười lên: “Thế nhân đều nói Bắc cảnh Vương gia yêu thê như mạng. Thì ra là thật như thế. Đã vậy, ngươi có thể tự sát ở trước mặt ta, ta sẽ cứu hài nhi của ngươi một mạng?”
Trên đại điện, lời Nam Đồng vừa dứt, Nam Cung Diệp vẫn không nói chuyện, Hoàng Thượng liền dẫn đầu mở miệng, giận dữ chỉ vào Nam Đồng: “Lớn mật, lại dám can đảm cùng Bắc Cảnh Vương gia nói như thế! Người đâu, kéo xuống đánh chết nữ nhân này cho ta.”
Hoàng Thượng vừa nói liền có thái giám chạy tới, kéo Nam Đồng ra bên ngoài. Lúc này Nam Cung Diệp đã đi tới, quát lên: “Dừng tay.”
Thanh âm rét lạnh đến thấu xương, hù dọa mấy vị thái giám không nhịn được mà run rẩy. Bắc Cảnh Vương gia lạnh quá a, làm cho người ta nghe mà sởn tóc gáy, không dám động thủ lần nữa. Nam Cung Diệp đi tới ngồi xổm người xuống, căm tức nhìn Nam Đồng: “Tốt, chỉ cần ngươi có thể cứu hài tử của ta, cho dù Bổn vương buông tha một mạng cho ngươi thì như thế nào?”
Lời vừa nói ra, sắc mặt mọi người trong điện thoắt cái khó coi. Hoàng Thượng cùng Thái hậu thất thanh kêu lên: “Bắc Cảnh Vương, ngươi điên rồi, lời của nữ nhân này có thể tin sao?”
Nam Cung Duệ nhìn về Nam Cung Diệp.
“Trẫm biết ngươi đau lòng Vương Phi, không đành lòng khiến nàng mất đi hài tử, nhưng là mất đứa này còn có thể có đứa khác, nếu bản thân ngươi có cái gì không hay xảy ra, Thất đệ muội chẳng lẽ không thương tâm?”
Hoàng Thượng nói vậy, Thái hậu liên tục gật đầu, cả Nam Cung Quân cùng Vụ Tiễn cũng ngăn cản hắn làm chuyện điên rồ, đáng tiếc, trong đầu Nam Cung Diệp chỉ hiện lên dung nhan Lan Nhi đẫm lệ, chỉ cảm thấy tim như bị đao cắt. Là hắn gây ra chuyện, hắn làm liên lụy tới Lan Nhi cùng hài tử. Nếu mình chết đi mà có thể cứu các nàng thì sao lại không làm, chỉ cần các nàng không có chuyện gì, hắn sẽ vui vẻ. Nghĩ tới đây, Nam Cung Diệp giơ tay lên ngăn cản người khác nói chuyện, trong điện yên lặng không tiếng động.
“Giải dược đâu?”
Nam Đồng ha ha cười, nước mắt cũng trào ra.
“Nói vậy, giờ phút này ngươi rất đau lòng, có biết ngày đó lúc phu quân ta chết, ta cũng đau lòng như vậy hay không? Được, chỉ cần ngươi tự sát, ta sẽ đem giải dược giao cho vợ con của ngươi.”
Nam Đồng nói xong, sắc mặt Nam Cung Diệp bao phủ một tầng sương lạnh, lạnh lùng mở miệng: “Không được! Nếu ngươi không có giải dược, ta không phải là chết vô ích rồi sao? Trước lấy ra giải dược để Bách Lí Hạo kiểm tra, nếu thật sự có thể giải được độc của Lan Nhi, ta sẽ tự sát.”
Nam Cung Diệp cùng Nam Đồng ở trên đại điện cò kè mặc cả, trong điện, những người khác thấy vậy mà giật mình, ai cũng không dám nói nhiều.
Lúc này, Bách Lí Hạo từ phía ngoài đại điện đi tới, vừa nghe Nam Đồng nói, khóe môi gợi lên nụ cười lạnh, đi tới, trầm giọng mở miệng.
“Vương gia, ngươi đừng ảo tưởng nữa. Căn bản đó không phải là độc dược, làm sao có giải dược được? Chẳng qua là phấn hoa kích thích thai nhi thôi. Ngươi đừng rơi vào quỷ kế của nàng.”
Nam Đồng vừa nghe, giận dữ trợn mắt nhìn chằm chằm Bách Lí Hạo: “Ngươi là người phương nào?”
Bách Lí Hạo tức giận mở miệng: “Ta là Bách Lí Hạo, sư huynh đâu? Hắn bây giờ ở nơi nào?”
Bách Lí Hạo bỗng nhiên lên tiếng hỏi, Nam Đồng căn bản không để ý tới hắn, khóe môi vẽ ra nụ cười rét lạnh: “Ta chết rồi, ca ca nhất định sẽ báo thù cho ta. Nam Cung Diệp, hắn sẽ vì ta báo thù!”
Nam Cung Diệp không nghĩ tới căn bản không hề có giải dược, thoáng cái đau lòng vô cùng, tiến tới nhấc lên thân thể Nam Đồng, quăng mạnh xuống làm cả người cô ta văng ra ngoài ba thước, ngã lật trên đất. Hắn thị huyết mở miệng: “Tại sao? Ngươi tại sao muốn hại vợ con ta? Ngươi có thể hại ta, tại sao lại hại đến bọn họ?”
“Bởi vì chỉ có hại họ ngươi mới thương tâm, mới có thể khổ sở, mới có thể thống khổ.”
Nam Đồng bị Nam Cung Diệp ném xuống, bị thương, giờ phút này khóe môi chảy máu, nhìn Nam Cung Diệp nghiến răng nghiến lợi nói. Bách Lí Hạo thấy Nam Cung Diệp sắp bùng nổ cuồng nộ rồi, sợ hắn dưới cơn nóng giận làm ra mấy chuyện thị huyết thương tổn tới mình, vội đi qua trầm giọng mở miệng.
“Vương gia, Vương Phi tỉnh, muốn gặp người, người mau qua xem nàng đi.”
Nam Cung Diệp ngẩn ra, nghe được Lan Nhi tỉnh, lập tức thanh tỉnh mấy phần, xoay người liền đi ra ngoài. Đợi hắn vừa ra ngoài, mọi người trong điện thở phào nhẹ nhõm. Bách Lí Hạo đi tới trước mặt Nam Đồng, lạnh lùng mở miệng: “Sư huynh của ta đâu? Hắn ở đâu? Tên khốn kiếp này ở đâu?”
Nam Đồng không để ý tới hắn: “Các ngươi giết ta đi, ca ca nhất định sẽ báo thù cho ta!”
Trên đại điện, Nam Cung Duệ bá đạo hạ mệnh lệnh: “Người tới, đem Điệp Phi cùng phạm nhân mưu hại Bắc Vương Phi áp giải đi!”
Quân Thải Điệp nghe vậy vội hét ầm lên: “Hoàng Thượng, thiếp thân biết sai lầm rồi, thiếp thân sau này cũng không dám nữa! Hoàng Thượng, người tha thiếp thân một mạng đi!”
Đáng tiếc trong điện không ai nhìn tới, nàng ta cứ thế bị thái giám kéo xuống, cùng Nam Đồng bị bắt giam.
Nam Cung Duệ liếc mắt nhìn Nam Cung Quân đang ở phía sau, trầm giọng ra lệnh: “Đi, theo trẫm đến thư phòng.”
Bọn họ muốn bàn bạc làm sao giải quyết chuyện này. Mặc dù hài tử bị thương tổn, bọn họ không có biện pháp giúp hắn, nhưng nhất định phải bắt được Nam Sơn Tử núp đằng sau.
Trong điện, đợi đến hoàng đế đi rồi, Thái hậu, Hoàng Hậu, còn có An vương phi cùng đi đến bên người Bách Lí Hạo nhìn hắn.
“Bách Lí thần y, Bắc Vương Phi cùng hài tử không có việc gì chứ?”
Bách Lí Hạo nhìn bên cạnh một đôi lại một đôi ánh mắt kỳ vọng, không đành lòng nói thêm cái gì, trầm trọng gật đầu. Thật ra thì hắn muốn đề nghị không nên sinh hạ đứa bé này, cho dù bảo vệ thì thiên tính của nó cũng có thể sẽ rất gầy yếu, hoặc là có tật bệnh. Không có đứa này thì sau này cũng sẽ có hài tử khác. Nhưng lời như thế hắn không nên nói. Nếu nói ra chỉ sợ Nam Cung Diệp lấy mất tánh mạng của hắn luôn, huống chi đây cũng là hắn gây ra. Bọn họ nếu không phải nể mặt hắn, sao lại thả sư huynh về chứ, sư huynh nếu sớm bị giết thì chuyện này đã không phát sinh ra.
Bách Lí Hạo tự trách không dứt, cuối cùng hạ quyết tâm nhất định phải giữ được đứa bé này.
“Thái hậu cùng Hoàng Hậu nương nương yên tâm đi, ta nhất định sẽ cố hết sức.”
“Làm phiền Bách Lí thần y rồi, ” Thái hậu liên tục cảm tạ. Mọi người trong điện tất cả đều thương tâm không dứt, trong lúc nhất thời chỉ có thanh âm sụt sịt, không còn tiếng vang nào khács.
Trong Tuệ An cung, trên giường lớn, Phượng Lan Dạ mở mắt, mờ mịt nhìn màn lụa trên đỉnh đầu, cảm giác được bụng mặc dù không đau, nhưng hài tử bên trong động đậy rất kém rất yếu, kém đến nỗi nàng cứ cho là đã mất đi con. Không nhịn được đưa tay vuốt ve bụng, nàng mới có thể cảm nhận được hắn vẫn sống.
Ngoài cửa có tiếng bước chân vang lên, vọt tới trước giường của nàng. Phượng Lan Dạ ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy đứng thẳng bên giường chính là Nam Cung Diệp, quanh thân lệ khí nhìn nàng, trong đồng tử thâm thúy tràn đầy nhu tình: “Lan Nhi, nàng đã tỉnh.”
Phượng Lan Dạ gật đầu, nhìn tia máu trong mắt Nam Cung Diệp, cùng sắc mặt tái nhợt, biết hắn so với mình cũng chẳng hề dễ chịu, nàng không nhẫn tâm cho hắn thêm áp lực nữa.
“Diệp, chàng không sao chứ?”
Nam Cung Diệp lắc đầu, đưa tay lên cẩn thận ôm lấy Phượng Lan Dạ, nhìn nàng hoàn toàn không còn tràn đầy sức sống như trước, trong lòng rất đau rất khó chịu. Nếu giờ phút này Nam Sơn Tử đang ở trước mặt hắn, hắn nhất định đem hắn ta bầm thây vạn đoạn.
Nam Cung Diệp vừa nghĩ vừa nhìn vẻ mặt Phượng Lan Dạ, nửa muốn hỏi nửa không dám hỏi. Hắn biết nàng lo lắng hài tử trong bụng, lại sợ khiêu khích thương thế trong lòng hắn, cho nên mới phải cố gắng nhịn xuống. Nam Cung Diệp nhìn nàng như vậy càng thêm chua xót, nắm tay Lan Dạ cùng đặt ở trên bụng nàng, ôn nhu mở miệng.
“Lan Nhi, yên tâm đi, hài tử không có chuyện gì. Bách Lí nói con không có việc gì .”
Nam Cung Diệp tiếng nói vừa dứt, gương mặt Phượng Lan Dạ lập tức tỏa sáng, nhìn chằm chằm Nam Cung Diệp.
“Diệp, chàng không có gạt ta? Con thật sự không có chuyện gì sao? Nó thật sự không có chuyện gì?”
Nam Cung Diệp dùng sức gật đầu, hốc mắt tràn đầy nước cũng không dám làm cho nó rơi xuống.
“Ừ, cục cưng không có chuyện gì, chỉ cần nàng biết điều nghe lời một chút, phối hợp Bách Lí Hạo chữa trị, hắn nói không có việc gì .”
Phượng Lan Dạ nghe được đáp án xác thực, lập tức thở phào nhẹ nhõm dùng sức gật đầu: “Tốt, sau này ta sẽ biết điều một chút nghe lời chàng nói, nhất định phải bảo vệ tốt hài tử.”
Lúc này Bách Lí Hạo từ bên ngoài đi vào, Nam Cung Diệp lập tức ném cho hắn một cái ánh mắt, hắn lập tức hiểu ý, đợi đến thời điểm Phượng Lan Dạ nhìn hắn, ôn nhuận mở miệng: “Vương Phi, không có việc gì, ta có biện pháp giữ được đứa bé này, bất quá ngươi nên nghỉ ngơi nhiều, đúng giờ uống thuốc, hài tử sẽ không có chuyện gì. Ta kê đơn đều là thuốc có lợi cho hài tử.”
“Ừ, ta sẽ uống hết.”
Vì giữ được hài tử, nữ nhân luôn luôn ngạo nghễ, bây giờ lại ngoan ngoãn tựa như một nha đầu nho nhỏ. Hi vọng trong mắt dâng lên, nàng dùng sức gật đầu, nhìn hai nam nhân trong phòng. Hai người chua xót không dứt, trong lòng đồng thời biết, đứa bé này nhất định phải giữ được, chẳng qua là không biết nó có thể khỏe mạnh bình thường hay không.
Trong thượng thư phòng.
Hoàng đế Nam Cung Duệ ngồi trên ghế rồng, An vương ngồi ở dưới tay, không khí rất ngưng trọng. Nam Cung Quân ho khan một tiếng, chậm rãi mở miệng: “Hoàng Thượng, người xem nên xử lý Chiêu Nghi nương nương cùng người đàn bà kia như thế nào?”
Vừa nhắc tới Điệp Chiêu Nghi, Nam Cung Duệ liền phiền lòng. Vừa mới phong Tân phi, lại lên ngôi không lâu đã giết nữ nhân này, người ngoài không biết chuyện tất sẽ dèm pha, đến lúc đó lời đồn nổi lên bốn phía, với đất nước không có lợi .
“Điệp Phi, trước nhốt vào lãnh cung.”
“Về phần nữ nhân dám can đảm bỏ thuốc hại hài tử của Bắc Vương Phi, vốn phải lập tức chém, nhưng hôm nay là đại hôn của hoàng muội, không nên đổ máu. Như vậy, hai ngày sau, dán bố cáo chiếu cáo toàn thiên hạ, đem nữ nhân này ra Ngọ môn chém đầu.”
“Chém đầu?”
Nam Cung Quân mở to hai mắt, không đồng ý mở miệng: “Không giữ lại nữ nhân kia để dẫn dụ Nam Sơn Tử sao?”
Nam Cung Duệ mặt mũi lạnh lùng, âm hàn mở miệng: “Ngươi nói, nếu chúng ta chém Nam Đồng, Nam Sơn Tử còn có thể bất động sao? Ta nghĩ hắn nhất định sẽ ngồi không yên đi. Có thể trơ mắt nhìn muội muội bị chém sao? Chúng ta bày tốt thiên la địa võng, nhất định phải bắt sống Nam Sơn Tử.”
“Tốt, chủ ý này không tệ.”
Nam Cung Quân lập tức gật đầu, ngẩng đầu lên thấy hoàng huynh trên mặt khí sắc không tệ, cao hứng hỏi thăm: “Hoàng Thượng trị hết bệnh liễu.”
“Ừ.” Nam Cung Duệ gật đầu, chẳng những trị hết độc, tâm bệnh của hắn cũng khá. Hắn không nghĩ tới Hoàng Hậu chẳng những băng tâm ngọc khiết, hơn nữa rất biết đại thế, chính mình lạnh nhạt nàng nhiều ngày như vậy, nàng cũng không giận, còn một lòng cứu mạng hắn. Hiện giờ hai người vô cùng hòa hảo.
Chính vì như thế, Nam Cung Duệ mới có thể đầy mặt hỉ khí, đáng tiếc hỉ khí còn chưa kéo dài đã xảy ra chuyện Bắc Vương Phi bất tỉnh a.
“An vương, chuyện này liền giao cho ngươi đi làm.”
“Dạ, Hoàng Thượng.”
Nam Cung Quân lĩnh mệnh cáo lui ra khỏi thượng thư phòng, trở về Tuệ An cung đón Vụ Tiễn cùng rời cung.
Mà Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ ở lại trong cung một đêm, đợi đến thân thể Phượng Lan Dạ tốt hơn, ngày hôm sau mới về Bắc Cảnh Vương Phủ.
Hai ngày sau, kinh thành nơi nơi dán bố cáo, cả trong ngoài An Giáng thành mọi người liền biết, nữ nhân Nam Đồng cả gan làm hại tới hài tử của Bắc Cảnh Vương Phi, hiện tại bị bắt giam, hai ngày sau ở Ngọ môn xử chém, trong lúc nhất thời phố lớn ngõ nhỏ, người người đều đàm luận chuyện này.
Tửu lâu tiệm trà đầy ngập khách nhân, nói kiểu gì cũng đều có, trong đó có người thông minh liền nhận ra lời đồn đãi trước kia, Bắc cảnh Vương gia cùng Vương Phi giận dỗi, chính là vì muốn bắt nữ nhân như vậy a, Vương gia người ta không hề thay lòng, vẫn yêu Bắc Cảnh Vương Phi như cũ, càng không có khả năng nạp thêm phi. Những nữ nhân vốn có lòng muốn vào Bắc cảnh Vương Phủ liền tiêu tan hi vọng rồi.
Mà nói đến nhiều nhất chính là danh tính nữ nhân bị bắt a. Không ai từng nghe nói qua cái tên này. Người này cùng Bắc cảnh Vương có cừu oán sao? Bằng không đang yên lành vì sao phải âm mưu giết hài tử nhà người ta a.
Một gian trà lâu, lầu hai được bao trọn đang ngồi một người, cửa sổ mở ra, gió lay động tóc đen của hắn, lộ ra gương mặt gầy gò, bao phủ đằng đằng sát khí, con ngươi thăm thẳm tựa như vực sâu, như làn sương mỏng bao phủ cả cánh rừng. Hai tay hắn nắm chặc một đôi đũa, rồi đột nhiên dùng lực, chiếc đũa vang lên một tiếng rắc liền gãy. Hắn đứng lên, kéo cửa đi ra ngoài, đem tất cả nghị luận trong trà lâu đều vứt lại phía sau.
Người này chính là Nam Sơn Tử đang ẩn trốn. Nam Đồng kia thật sự là muội muội thất lạc của hắn.
Khi còn bé cha mẹ bị giết chết, hắn cùng với muội muội sống nương tựa lẫn nhau. Thời điểm hắn mười lăm tuổi, muội muội mới tám chín tuổi, hắn đem muội muội phó thác cho người khác, đi bái sư học nghệ, đi lần này chính là hơn mười năm, đợi đến khi trở về, thật vất vả mới tìm được muội muội, lại biết vị hôn phu của muội ấy bị hãm hại, chỉ còn lại bọn họ cô nhi quả mẫu đau khổ. Nhìn muội muội, hắn liền nhớ đến cuộc sống trước kia, hắn nhất định phải trợ giúp muội muội báo thù, cho dù người nọ là Vương gia cao quý cũng vậy.
Vốn cho là muội muội nhất định có thể toàn thân trở lui, không nghĩ tới hai ba ngày liền mất tin tức, đổi lại chỉ nghe được một tin tức kinh thiên như vậy truyền ra. Người đã bị bắt, còn bị chém đầu tại Ngọ môn. Vừa nghĩ vậy, tâm Nam Sơn Tử tựa như bị đao chém, hắn không thể nhìn muội muội đi chịu chết, hắn nhất định phải cứu muội ấy. Biết rõ đó là hố bẫy, hắn cũng là nghĩa vô phản cố (*đạo nghĩa không cho phép chùn bước)đi cứu người. Nhưng ít nhất, hắn sẽ không tay không mà đến.
Cẩu hoàng đế, các ngươi chờ! Dám bắt muội muội của ta, như vậy ta sẽ không thể bắt muội muội ngươi sao?
Tướng quân phủ dù là đầm rồng hang hổ hắn cũng muốn xông vào một lần, đến lúc đó, trao đổi lẫn nhau, không sợ bọn họ không chịu.
Nam Sơn Tử quyết định, liền xoay người đi.
Đêm phủ xuống, bốn phía Tuyển viện Tề vương phủ treo đầy đèn lồng tinh xảo, ánh đèn xuyên thấu qua phía ngoài lụa gấm mỏng manh, chiếu rọi mặt hồ với đủ loại màu sắc. Trong đêm tối, hồ nước khẽ động, tạo nên mênh mông sóng gợn, cực kỳ xinh đẹp. Bên bờ, Nam Cung Diệp ôm eo Phượng Lan Dạ, hai người theo thông lệ bình thường, cùng tản bộ sau khi ăn.
Hai ngày này, tâm tình Phượng Lan Dạ đã khá nhiều. Bách Lí Hạo vẫn ở tại Bắc cảnh vương phủ, mỗi ngày kê đơn thuốc cho Phượng Lan Dạ bồi bổ. Nàng hiện tại đã có bầu được năm, sáu tháng rồi. Thân thể hơi gầy, hơn nữa còn nhỏ, cho nên bụng nhìn qua rất lớn. Vừa nhẹ tay vỗ về bụng, vừa thỏa mãn hí mắt nhìn Bích Hồ, không nhịn được sung sướng phát ra một tiếng thở nhẹ, Phượng Lan Dạ ôn nhu hỏi Nam Cung Diệp.
“Diệp, đặt tên cho hài tử của chúng ta đi.”
“Lan Nhi nghĩ đi. Nàng làm mẫu thân rất vất vả a, bụng lớn đến vậy lại trải qua nhiều ngày nhiều tháng, cho nên có công lao lớn nhất vẫn là nàng. Lan Nhi cho cục cưng cái tên là được.”
Phượng Lan Dạ nghe được Nam Cung Diệp nói, gật đầu cười, mặt mày cong cong, giống như một đóa hoa đào làm say lòng người, lộng lẫy tỏa sáng. Thấy vậy, Nam Cung Diệp trong lòng ấm áp , chỉ cần nàng vui vẻ, hắn cũng vui vẻ, ánh mắt không tự chủ liếc về bụng Phượng Lan Dạ.
Cục cưng, nhất định phải kiên cường, nếu như ngươi nghe lời phụ thân một chút, sau này để phụ thân cả đời làm trâu làm ngựa, phụ thân cũng cam nguyện.
Một trận gió nhẹ thổi qua, khí trời thấm lạnh, Nam Cung Diệp khoác lên vai Phượng Lan Dạ áo choàng, tươi cười nhìn bóng ảnh hai người hiện lên trong hồ.
“Lan Nhi, đêm lạnh rồi, trở về đi thôi.”
“Được.” Phượng Lan Dạ gật đầu, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về Nam Cung Diệp: “Nghĩ được tên a, bất kể nam hay nữ, chúng ta đều gọi là Nam Cung Dực Bảo, nhũ danh Bảo Nhi nhé. Bảo Nhi là bảo bối trong lòng cha mẹ a.”
Phượng Lan Dạ nói xong trước nở nụ cười, Nam Cung Diệp nắm chặt tay nàng dùng sức gật đầu.
“Bảo Nhi.” Trong mắt nóng lên, Bảo Nhi nhất định sẽ kiên cường , con biết mẹ thương con nhiều đến thế nào mà. Nam Cung Diệp ôm Phượng Lan Dạ trở về phòng nghỉ ngơi.
Bởi vì Phượng Lan Dạ phải tĩnh dưỡng, cho nên trong Bắc cảnh vương phủ mọi chuyện lớn nhỏ, Nam Cung Diệp đều dặn dò không cho phép kinh động Vương Phi, rất nhiều gia nhân cũng không dám đi quấy rầy Vương Phi, trong lúc nhất thời, Phượng Lan Dạ vô cùng thanh nhàn.
Sáng sớm, Phượng Lan Dạ còn đang ngủ, Nam Cung Diệp đã vào triều sớm. Còn không đợi hắn vào, thái giám trong cung đã tới truyền hắn tiến cung.
Nam Cung Diệp sắc mặt khẽ biến trở nên âm trầm. Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì? Nếu không, không thể nào chọn thời điểm này phái người tới đón hắn.
Đề phòng Phượng Lan Dạ biết tin tức kích động, Nam Cung Diệp dặn riêng Tích quản gia, lúc này không được phép để Vương Phi biết chuyện gì, một mình ngồi xe ngựa vào cung.
Tuệ An Cung.
Lúc này ngồi đầy người. Mỗi người sắc mặt đều khó coi. Nam Cung Diệp đi vào, liền thấy Thái hậu cùng Hoàng Hậu hốc mắt cũng hồng hồng , tựa hồ vừa mới khóc, nhìn lại Hoàng Thượng cùng An vương, Tây Môn tướng quân đều ở đây, sao thế?
“Xảy ra chuyện gì?”
Nam Cung Diệp vừa mở miệng, Thái hậu thương tâm khóc lên, thở không ra hơi mở miệng: “Diệp Nhi, Văn Tường bị bắt đi.”
“Người nào? Văn Tường bị ai bắt?”
Nam Cung Diệp trên mặt thoắt cái lãnh trầm xuống, âm ngao vô cùng, ngó chừng Tây Môn tướng quân. Tây Môn Vân giơ giấy trắng trong tay: “Còn có ai? Không phải là Nam Sơn Tử sao?” Bởi vì muội muội Nam Đồng của hắn bị nhốt, cho nên hắn ta liền bắt Văn Tường, muốn lấy Văn Tường đổi lại muội muội.
“Đáng chết, tên khốn kiếp này!”
Nam Cung Diệp cuồng nộ vạn phần kêu lên, sắc mặt nháy mắt đen kịt giống như âm phong bão tố, nắm chặt quả đấm.
“Hắn còn nói gì nữa?”
“Chưa nói thêm gì cả. Ta nghĩ hắn nhất định sẽ xuất hiện lúc chúng ta chuẩn bị chém Nam Đồng, sau đó đưa Văn Tường để trao đổi.”
Tây Môn Vân sắc mặt âm trầm khó coi, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới Nam Sơn Tử dùng kế điệu hổ ly sơn. Đêm qua, trên đường xảy ra ẩu đả, có binh tướng tới bẩm báo, hắn liền dẫn người đi qua xem xét. Nhưng đến lúc trở lại, Văn Tường đã bị người ta bắt mất. Điều này nói rõ Nam Sơn Tử dụng kế muốn bắt Văn Tường.
Vừa nghĩ tới Văn Tường bị bắt, Tây Môn Vân liền tự trách không dứt, đại hôn mới qua một chút đã làm hại nàng ấy khổ sở như vậy, tâm càng thêm đau đớn.
Nghĩ đến nàng ấy là Công chúa cành vàng lá ngọc, đã bao giờ ăn tới loại khổ sở như vậy đâu, giờ phút này còn không biết thế nào. Càng nghĩ như vậy, hắn càng cuồng nộ muốn giết người.
Tuy nhiên bây giờ hoàn toàn không có biện pháp, bọn hắn chỉ có thể chờ đến lúc xử chém Nam Đồng.
Nam Cung Diệp đầu tiên là tức giận, rất nhanh liền tỉnh táo lại, nhìn mọi người: “Tốt lắm, nếu ta nghĩ Nam Sơn Tử muốn dùng Văn Tường đổi lại Nam Đồng, hắn nhất định không giết Văn Tường. Chúng ta bố trí một chút chuyện ngày hôm đó, nhất định phải bắt được Nam Sơn Tử, bằng không cứ để hắn núp trong bóng tối như thế chính là một tai họa.”
“Đúng. Các ngươi theo trẫm vào triều sớm, lâm triều sau, chúng ta thương nghị đối sách.”
Nam Cung Duệ ra lệnh một tiếng, trong điện mọi người đi ra ngoài.
Trên đại điện, Thái hậu còn đang thương tâm khóc, Hoàng Hậu ôn nhu khuyên lơn Thái hậu nương nương: “Mẫu hậu, người đừng lo lắng, không có việc gì , người đừng thương tâm.”
Chuyện lần này, Phượng Lan Dạ không hề biết, nàng ngủ tới hừng sáng, an nhàn tỉnh dậy dùng đồ ăn sáng. Cuộc sống trôi qua rất thư thái, giống y như con sâu gạo. Chẳng qua, có đôi khi vẫn lo lắng Bảo Nhi trong bụng , không biết có phải ảo giác của nàng hay không mà nàng luôn cảm thấy Bảo Nhi không hoạt bát hiếu động bằng lúc trước, càng lo lắng hơn, thì hoàn toàn nghe Bách Lí Hạo dặn dò, đúng giờ ăn cơm, đúng giờ dùng thuốc dưỡng thai, vậy sẽ tốt hơn đối với hài tử một chút.
Dùng xong đồ ăn sáng, Bách Lí Hạo theo thông lẹ tới bắt mạch cho nàng, cười mở miệng.
“Vương Phi hôm nay khí sắc không tệ, hài tử cũng rất tốt. Ngươi yên tâm đi, không cần phải lo lắng nữa.”
“Ừ, cám ơn ngươi.”
Thời điểm buổi sáng hôm nay Bách Lí Hạo ra ngoài nghe được một ít lời đồn ngoài phố phường, có người bắt đi Công chúa. Hắn một mực nghĩ có phải sư huynh đã làm chuyện này hay không, lúc bắt mạch, vốn muốn hỏi Bắc Vương Phi, nhưng nhìn đến ánh mắt nàng tựa hồ cũng không biết, cho nên Bách Lí Hạo không dám nhắc đến. Nếu quấy nhiễu Vương Phi, Nam Cung Diệp rất có thể cùng hắn liều mạnh a. Hắn cái gì cũng chưa biết là tốt nhất. Bách Lí Hạo thất thần một chút, Phượng Lan Dạ kỳ quái hỏi.
“Sao vậy, Bách Lí?”
“Không có chuyện gì, không có chuyện gì, chỉ là không nghĩ tới khôi phục được tốt như vậy, chúc mừng ngươi.”
“Ừ, cám tạ.”
Mặc dù lúc trước có chút bực hắn, bất quá chuyện lần này không phải do Bách Lí Hạo , hiện tại nàng đã không trách hắn. Bách Lí Hạo không nói gì, đứng dậy lui ra ngoài. Trong khách sảnh, Phượng Lan Dạ cau lại lông mày, nhìn về Đinh Đương: “Bách Lí Hạo tựa hồ có chuyện gì gạt ta.”
“Vương Phi, người nghĩ cái gì đấy? Bách Lí công tử có thể có chuyện gì gạt người chứ. Nếu người nói vậy, mà để cho Vương gia nghe được, nhất định lại ghen tị a.”
Đinh Đương vừa nói, Phượng Lan Dạ liền cười. Đúng vậy, kể từ khi Bách Lí Hạo ở trong Bắc Cảnh Vương Phủ, Nam Cung Diệp không ít ăn dấm, cả Vương Phủ mọi người đều biết. Hiện tại Bách Lí Hạo đến tên của nàng cũng không dám gọi, chỉ có thể gọi Vương Phi. Chỉ sợ nếu hắn dám gọi tên nàng, Nam Cung Diệp nhất định phát điên sau đó cuồng đánh cho hắn một trận. (TND: *cuồng tiếu-ing*~)
Phượng Lan Dạ đứng dậy, cười nhìn Đinh Đương: “Chúng ta hôm nay đi Tô phủ thăm mẫu thân đi. Cả ngày ở trong vương phủ, ta sắp mệt rã rời rồi đây.”
Đinh Đương chần chờ, rồi vội vàng đuổi theo về phía trước. Chuyện Công chúa bị bắt, sáng sớm nàng cũng nghe thấy, phía ngoài đồn thổi sôi sùng sục , bất quá chuyện này vô luận như thế nào cũng không thể để cho Vương Phi biết. Nếu nàng biết, e rằng lại lo lắng không thôi. Hiện tại Vương Phi nên làm nhất chính là an tâm nuôi hài tử. Nhưng cũng không thể ngăn cản nàng qua Tô phủ, nếu để nàng phát hiện ra có thể phiền toái lớn, Đinh Đương nghĩ vậy liền phụng bồi chủ tử một đường xuất phủ đi.
Trên đường cái, thỉnh thoảng lại thấy người chụm đầu kê tai, ba người một nhóm, năm người một đám, nói rất náo nhiệt, bất quá giọng nói ầm ỹ, cho nên cũng truyền không vào. Hơn nữa, Đinh Đương cùng Vạn Tinh hai người vẫn phụng bồi Phượng Lan Dạ nói chuyện , nàng không chú ý đến tình huống bên ngoài.
Một đường về Tô phủ, Tô phu nhân vừa nghe đến nữ nhi trở lại, sớm cao hứng ra đón, lôi kéo Phượng Lan Dạ đánh giá, nhìn nàng có mập hay không, thân thể như thế nào, cục cưng ra làm sao? Hai người nói mãi không dứt, Đinh Đương cùng Vạn Tinh thấy chủ tử thật cao hứng, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
Ai biết Tô phu nhân vừa nói liền nhắc tới chuyện Văn Tường.
“Nhã Nhi a, chuyện Công chúa thế nào rồi?”
Phượng Lan Dạ vừa nghe vừa cau mày, cái gì thế nào, nàng ấy rất tốt a, vừa đại hôn, giờ là kỳ trăng mật a, mà Tây Môn tướng quân cũng rất thương nàng ấy, vừa nói cười: “Mẫu thân, muội ấy có thể có chuyện gì a?”
Tô phu nhân kinh ngạc, lúc này Đinh Đương cùng Vạn Tinh đứng phía sau Phượng Lan Dạ, ý vị hướng Tô phu nhân nháy mắt, Tô phu nhân ù ù cạc cạc mở miệng.
“Đinh Đương, ánh mắt ngươi sao vậy? Không tốt thì nên trị sớm a .”
Đinh Đương thiếu chút nữa ngất đi, bình thường nhìn Tô phu nhân rất thông minh, làm sao ngày hôm nay lại như thế, bây giờ chủ tử còn có thể không biết sao?
Phượng Lan Dạ mặt mũi trầm xuống nhìn Đinh Đương, lạnh lùng mở miệng: “Nói đi, có phải Văn Tường xảy ra chuyện gì hay không? Các ngươi dám gạt ta?”
Tô phu nhân cuối cùng cũng hiểu, thì ra người ta nháy mắt là bởi vì nữ nhi không biết chuyện này, nàng còn đang mang thai, Vương gia không muốn làm cho nàng nhọc tâm thôi, hóa ra bản thân mình làm ra chuyện tốt, liền vội vàng lôi tay Phượng Lan Dạ: “Nhã Nhi a, ngươi đừng sinh khí, bọn họ không muốn làm cho ngươi biết, chính là giảm đi phiền lòng của ngươi thôi, hiện tại nên đem tất cả tâm tư đặt ở cục cưng trên người đi.”
“Mẫu thân, ta không sao, cục cưng không có việc gì .”
Rồi nhìn chằm chằm Đinh Đương tiếp tục mở miệng: “Nói.”
Đinh Đương làm sao còn dám giấu diếm, liền bẩm báo toàn bộ: “Ngày hôm nay có tin tức truyền ra ngoài nói Công chúa bị bắt.”
“Văn Tường bị bắt?” Phượng Lan Dạ sửng sốt một chút liền đứng lên, ở trong phòng đi qua đi lại, thấy vậy Tô phu nhân cùng Đinh Đương, Vạn Tinh, ba người kinh hãi không dứt, liên tục mở miệng: “Chủ tử, người đừng vội, không có việc gì , đã có Hoàng Thượng cùng Vương gia bọn họ rồi mà.”
“Nhất định là Nam Sơn Tử bắt Văn Tường. Chết tiệt khốn kiếp! Nếu không bắt được hắn, không biết còn xảy ra loại chuyện gì nữa đây?”
Phượng Lan Dạ lạnh lùng tức giận mắng, không còn có tâm tình ở lại Tô phủ, trực tiếp ra lệnh Đinh Đương cùng Vạn Tinh: “Hồi phủ.”
Xoay người đi ra ngoài, Tô phu nhân ở phía sau, vẻ mặt e ngại buồn bực, thuận tay đánh mình một chút: “Cái miệng a, biết rõ Nhã Nhi mang thai, còn nói đề tài này, đây không phải là cho con mình thêm phiền sao?”
“Nhã Nhi, Nhã Nhi, ngươi đừng gấp gáp, ngươi đừng gấp gáp, mẫu thân nói sai rồi a.”
Tô phu nhân đuổi theo, vẫn kịp đuổi tới đại môn. Phượng Lan Dạ dừng lại, thấy mẫu thân khuôn mặt lo lắng cộng thêm ảo não, vội vàng kéo tay nàng: “Mẫu thân, ta không sao, người yên tâm đi, ta sẽ bảo trọng thân thể, bảo vệ hài tử , yên tâm đi.”
“Ừ, ngươi ngàn vạn lần không nên gấp gáp nóng nảy .”
Tô phu nhân không yên lòng, dặn dò nhiều lần, Phượng Lan Dạ gật đầu, dẫn người lên xe ngựa.
Phượng Lan Dạ trở về Vương Phủ, Nam Cung Diệp cũng đúng lúc từ trong cung trở lại, ở trong thư phòng Tuyển viện sửa sang thu dọn, vừa nhìn bộ dạng Phượng Lan Dạ hỏa khí đằng đằng , không khỏi quan tâm hỏi thăm: “Lan Nhi, xảy ra chuyện gì?”
Phượng Lan Dạ đi tới trước mặt, kéo tay hắn: “Văn Tường có phải bị Nam Sơn Tử bắt được hay không, mục đích hắn làm như vậy, là muốn đổi lại muội muội Nam Đồng của hắn sao?”
Nam Cung Diệp ngẩn ra, trực tiếp nhìn hướng Đinh Đương phía sau Phượng Lan Dạ , ánh mắt lạnh lùng, Đinh Đương cúi đầu, không dám nhìn Vương gia.
Phượng Lan Dạ vội mở miệng: “Không liên quan Đinh Đương , là ta nghe người khác nói .”
Nàng cũng không còn nhắc tới mẫu thân, không muốn để Nam Cung Diệp oán trách người khác, hơn nữa bây giờ vấn đề không phải là ai nói nàng biết được, mà là nên cứu Văn Tường như thế nào, không thể để cho Văn Tường bị thương a. Nam Sơn Tử cái đồ biến thái, chuyện gì mà làm không được a, hiện tại hắn là chó bị bức đến chân tường rồi.
“Mọi người tính toán làm sao cứu Văn Tường?”
Phượng Lan Dạ chấp nhất hỏi, Nam Cung Diệp thấy nàng đã biết rồi, không bằng nói cho rõ ra còn có thể cho hắn vài chủ ý. Phất tay để cho Đinh Đương lui ra ngoài, Nam Cung Diệp ôm Phượng Lan Dạ ngồi ở trên đùi: “Lan Nhi, nàng đừng quá nóng lòng. Chúng ta nhất định cứu ra Văn Tường. Nam Sơn Tử hẳn sẽ xuất hiện ở Ngọ môn, đến lúc đó dùng Văn Tường đổi lại Nam Đồng. Chúng ta đã bố trí tốt bắt hắn lại, bằng không, huynh muội bọn họ chỉ sợ sẽ trả thù trầm trọng hơn.”
Phượng Lan Dạ biết hắn nói đúng, nhưng đây cũng chính là chỗ làm cho nàng lo lắng, hiện tại huynh muội Nam Sơn Tử cùng Nam Đồng , đối với bọn họ hận ý rất sâu, nếu để cho bọn hắn chạy đi, chỉ sợ bọn họ sẽ càng khó bắt hắn , cho nên nhất định phải nhất cử bắt được hai người bọn họ.
Phượng Lan Dạ nghe lời Nam Cung Diệp nói, gật đầu, nhíu mày nghiêm túc suy nghĩ, cuối cùng bắt ra nghi vấn: “Nam Sơn Tử vì sao không yêu cầu ra chỗ khác trao đổi? Ta nghĩ hắn muốn đợi đến thời điểm chém đầu ở Ngọ môn, thứ nhất là nhiều người có thể tạo thành hỗn loạn, dễ dàng chạy trốn, thứ hai, ta sợ hắn hại đến dân chúng, đừng quên hắn biết dụng độc, đến lúc đó nhất định sẽ có động tác gì đó.”
Nam Cung Diệp khẽ nhướn mày. Lan Nhi nói không sai, điều này cũng là chỗ hắn lo lắng. Tại sao không chọn chỗ khác trao đổi, hết lần này tới lần khác lại ở Ngọ môn mà động thủ, rõ ràng có ý muốn hại dân chúng, hướng về hoàng gia mà khiêu khích.
“Mọi người cẩn thận chút.”
“Ừ, biết mà. Lan Nhi đừng lo lắng.”
Nam Cung Diệp gật đầu. Hắn không lo lắng những ng
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!