Chửa Trước
Chửa Trước (P.2) - Chap 6
Bị vu oan,tôi còn ngỡ ngàng trước các câu hỏi của cảnh sát,tay bị còng còn đám phóng viên lao tới chụp ảnh …họ gọi tôi là kẻ sát nhân…
Lâm nghe máy xong vội vã thông báo
Lâm: Nay kết thúc cuộc họp tại đây…(tay vẫn cầm điện thoại rồi rời đi vội vã) Tiến …nói rõ cho tao biết có chuyện gì
Tiến: Mọi thứ đều bất lợi cho Hạnh,mẹ kế của cậu chính là người bị đâm
-Chắc chắn kp Hạnh
-Tất nhiên rồi sao Hạnh có thể làm vậy được…
-Vậy sao đây,mẹ kế cậu giờ đang phẫu thuật,vết thương rất nặng…
-Giờ chỉ con tuỳ vào ý trời …chết tiệt…
Lâm phóng xe vội vã đến sở cảnh sát…
Tôi dc họ đưa vào buồng rồi tra khảo,họ chiếu đèn vào mặt tôi
Cảnh sát: Cô đã sát hại bà Lê bằng 6 nhát dao,cô có lời biện hộ nào cho hành vi của mình k
-tôi k có làm,tôi k có giết người…
-Cô thù oán bà Lê vì đã k cho cô kết hôn cùng cậu con trai có phải không
-Không có
-Theo chúng tôi biết gia đình bà Lê và cô có rất nhiều mâu thuẫn,vì vậy cô đã quyết định giết bà Lê bằng 6 nhát dao
-không có,tôi không có giết người,tôi không có giết ai cả
-hành vi nhẫn tâm của cô đã quá rõ ràng rồi,trên cán dao có dấu vân tay của cô,nhân viên quán đó cũng làm chứng…hãy nhận tội để được hưởng sự khoan dung của pháp luật…
-tôi k có giết hãy tin tôi đi được không ạ…
Lâm đến sở cảnh sát đúng lúc họ đang di chuyển Hạnh sang trại tạm giam…
tôi: em không có giết mẹ anh,em k có làm điều đấy
L: anh tin em
Tôi bật khóc,lên xe thùng áp giải Lâm cứ lặng đứng nhìn tôi,đến khi thùng xe đóng lại chỉ còn hở khe nhỏ
lâm: mạnh mẽ lên anh tin em sẽ qua được mọi chuyện,chỉ cần vượt qua chuyện này chúng ta nhất định sẽ được bên nhau…
tôi: em sợ lắm,cứu em được không anh
Lâm nghe H nói câu này anh ta bật khóc,người trong xe khóc,kẻ ngoài xe cũng khóc,bàn tay áp lên nhau qua lớp kính xe…
L: anh phải làm sao đây,đến khi nào chúng ta mới hết khổ đây…
xe rời đi Lâm mím chặt mồm rồi ngước mặt lên trời nín khóc…
Tiến: nếu mẹ cậu vượt qua được ca mổ này thì mới có thể bảo lãnh Hạnh ra được,số tiền bảo lãnh là 1 triệu đô để được tại ngoại
-tao vào viện ngay bây giờ…
Lâm vào viện thấy bố của mình đang bơ phờ ngồi trước cửa phòng cấp cứu
L: k phải cô ấy đâu bố
-bố biết…thế nhưng đứa nhân viên ở quán đó lại nói chính nó thấy Hạnh đâm Lê,bố cũng k tin..nhưng lúc này bố chỉ cần bà ấy tỉnh lại còn ai đâm không quan trọng,chỉ cần bà ấy tỉnh lại bố cũng nguyện bỏ tất cả để đến nơi nào đó xa lánh cái xã hội đầy mệt mỏi này…
Lâm lần đầu thấy bố nói như vậy,ông ấy thật sự nghiêm túc với mẹ kế,tình cảm của bố L cũng giống như chính anh ta,luôn luôn hết lòng khi đã yêu ai đó…
bác sỹ đi ra
bác sỹ: ca mổ phải nói là 80% thành công rồi nhé…nhưng chuyện có tỉnh hay sống thực vật cả đời còn chờ vào may mắn …mạng sống đã có thể giữ cũng là tốt rồi,6 nhát dao toàn vào chỗ hiểm
bố Lâm chống cây gậy đi vào nhìn mẹ kế Lâm nằm trên giường người băng bó,ông ta nắm chặt gậy
bố L: tHƯ kí Nhật ,tìm hiểu sao rồi
thư kí: sát thủ là con gái ,vết đâm còn vụng về k dứt khoát,hơn nữa chỉ có một mình thực hiện,đó là những gì tôi biết dc bên đội điều tra
bố L:trong đêm nay phải tìm rõ kẻ giết người
Lâm: kẻ nào lại ghét mẹ kế mà ghét cả Hạnh …
nói đến đây bố Lâm khựng lại
bố L: Không lẽ là nó…nếu vậy thì thật sự khủng khiếp
Lâm: nó…Nó là ai?
-Trang …nó có lần đến nói vs bố hãy giết Hạnh đi,chỉ có nó mới có thể làm ra điều này
-cô ta đến mức độc ác đó hay sao ạ,chắc không phải đâu ạ.con nghĩ …(Lâm tỏ ra thấy sợ hãi Trang)
-trên đời này k gì là k thể,giờ thì đi bảo lãnh vợ con về đi,nó có lẽ cũng sợ đến phát khiếp rồi
Lâm quay đi rồi chợt khựng lại
Lâm: còn bố
bố L: bố cũng giống như con ,luôn muốn ở cạnh người mình thương,bố xin lỗi con vì đã để hai đứa xa cách lâu đến như vậy
bố Lâm lặng lẽ ngồi cầm khăn lau bàn tay cho vợ của mình
bố L: Bà tỉnh lại đi rồi nói cho rõ đứa nào đâm bà để còn minh oan cho vợ thằng Lâm nhé…
Cả đêm tôi ngồi nghe tiếng gào thét chửi rủa kêu oan của những phạm nhân khác,tôi lặng lẽ tựa đầu vào tường nghĩ đến nỗi sợ hãi khi bị nói là kẻ sát nhân,sợ xa con trai mình và sợ xa người mình yêu,bố mẹ …
Đến sáng thấy tiếng mở cửa
-phạm nhân Hạnh ra ngoài đi,cô đươc bảo lãnh…
tôi bước ra ngoài qua cánh cổng trại giam,ánh nắng chiếu lên gương mặt tôi chói…tôi thở phào nhẹ nhõm chỉ có hai ngày mà tôi suy sụp tinh thần…thấy bên đường Lâm đang ngậm thuốc đứng tựa vào xe rồi gọi…
L: thé có nhanh cái chân lên để còn về không
tôi chạy đến ôm chầm lấy Lâm rồi khóc lớn
-cám ơn chú đã cứu tôi,cô sao rồi ạ
-lúc chú lúc anh ,nẫu ruột,về nhà thôi…cô ấy đã qua cơn nguy hiểm
lên xe Lâm k hỏi tôi ngày hôm đó thế nào tại sao lại như vậy nhưng tôi thì kể
-lúc cháu sắp ngất có nhìn thấy người đặt vào tay con dao,cháu nhớ rõ người đó đi giầy adidas màu trắng
Lâm phanh kít xe lại…đưa cho Hạnh xem ảnh của Trang trên facebook hôm cô ta đi leo núi …
L: có đúng đôi giày này k
-đúng rồi đúng loại trắng kẻ sọc này rồi…nhưng đây là Trang…khoan đã vóc dáng cổ chân có vết sẹo…không…không thể nào (tôi cười nhạt) không thể nào phải không chú…
Lâm nhìn thẳng vào tôi…
-chia buồn cùng em …bạn em rất tốt nhưng anh rất tiếc…
Lâm đổi sắc mặt phóng nhanh xe chạy về hướng nhà…mở cánh cửa thấy Trang đang nấu cơm …
Trang: anh bảo anh về ăn cơm nên em đã tự tay vào bếp nấu…(quay lại thấy cả tôi) chẳng phải cậu…
L: cậu làm sao
-em nghĩ cậu ấy bị bắt mà
-thông tin nhanh nhẹn nhỉ…nhà anh còn chưa ai biết ý,anh đi tắm rồi đưa em đi mua đồ nhé Hạnh …
-ơ…
tôi cùng trang dọn cơm cô ta hất nồi nước trên bàn …xuống…tôi vội đỡ…
trang: mày có liêm sỉ k Hạnh,tao đã nói hãy để cho tao yên mà
-mày là người đâm cô Lê phải không
-cái gì cơ mày nói gì tao k hiểu
-trước khi tao ngất đi tao thấy cổ chân của kẻ sát nhân,có vết sẹo hình lưỡi liềm dưới cổ chân và tao k lạ gì vết đó…
Trang k nói gì rút con dao từ khe bếp để ra sau lưng
Trang: những ai ép tao đều có kết quả k tốt,như TRung cũng vậy ,mày có biết vì sao anh ta bị bỏng nặng đến vậy không,là do tao,tao muốn anh ta không thể yêu hay lấy ai khác,tao muốn anh ta mãi mãi chỉ nghĩ đến mình tao
-mày thật độc ác,Trung đã đối với mày thế nào hả,anh ấy đã đối với mày thế nào mà sao mày lại làm vậy
-Lâm cũng vậy nếu tao k có dc thì cũng chảng ai có được,đầu tiên sẽ là bà mẹ kế nhiều chuyện và tiếp sau đó là mày,tao đáng lẽ k nên đưa mày về nhà này,kẻ cướp chồng của bạn chính là mày…
-tao k có cướp ai cả mà vốn dĩ tao và anh L là vợ chồng,chỉ vì chút hiểu lầm mà tao và anh Lâm đã để lạc mất nhau…tao và anh Lâm đã để lạc nhau ,mày và anh ấy đến với nhau chưa có gì cả mày cũng thừa biết anh L k yêu mà vẫn lấy mày còn gì..mày dc hưởng lợi tiền bạc từ anh Lâm …
-tao mới đầu cũng tính vì tiền rồi sau đó tao đã thích anh Lâm từ lúc nào k hay,tao muốn sinh con cho anh ấy,muốn cùng anh ấy đi du lịch khắp thế giới nhưng chỉ vì mày…tất cả là tại mày…kẻ cướp chồng của bạn phải trả giá…
từ sau Bo mở cửa vào thấy Hạnh
bo: mẹ ơi mẹ đi đâu hai ngày vậy…
tôi: con đi lên phòng đi con ,nhanh lên
cảnh sát ập vào
cảnh sát: Cô Trang xin theo chúng tôi về sở cảnh sát
trang: k thể các người bắt người vô tội là sao
-bà Lê đã tố cáo cô là hung thủ…cô gái nhân viên cũng đã khai ra bị cô ép và cho một khoản tiền,giết người hay vô tội tất cả sẽ được giải đáp tại sở,lời nói của cô lúc này chính là bất lợi vs cô nên xin hãy giữ im lặng…
Lâm từ trên nhìn xuống Trang
Lâm : kinh tởm…
Trang tóm lấy áo Bo ,cô ta dí dao vào cổ Bo hét lớn
Trang: ràng buộc giữa chúng mày là đứa con phải không,để tao giết chết nó xem chúng mày còn gì để ràng buộc nữa không…
Trang dơ dao vào cổ Bo rồi cưa
Tôi: không….
–
–
Tôi và Lâm cùng lao xuống một cách bất chấp,tôi bất chấp tất cả lao vào tóm lấy con dao,dao cứa vào tay khiến tôi chảy máu,Trang cứ cố rút con dao ra khỏi tay tôi,dao càng cứa sâu hơn
Tôi: không được động đến con tao mày hiểu không,mày là con ác quỷ Trang ạ,mày sống trên đời mà chỉ nghĩ đến bản thân mình,mày sẵn sàng đánh đổi bằng mạng người bằng cách hại người để thỏa mãn ,vậy mày xem xung quanh mày đã có ai yêu mày chưa,người yêu mày thật lòng thì mày hãm hại,người ta nói trên đời khó nhất là tìm thấy người yêu mình vậy mà mày không những đánh mất mà còn hại anh Trung,mày quên những cái chiều tà sau buổi học lại rủ nhau đi ăn kem,đi chợ đêm …con người đấy của mày đâu rồi
T: đã chết rồi,tao từ bé đến lớn luôn là đứa trẻ hoàn hảo,tao hoàn hảo hơn mày về mọi thứ nhưng mày lại hèn hạ cướp chồng của tao
Lâm chạy tới ôm Bo rồi kéo Hạnh lại đẩy mạnh Trang bắn ra sàn nhà
Lâm : kẻ sát nhân giết hại con khi đang mang bầu 6 tháng tuổi,làm bạn trai bị bỏng nặng đến 70% cơ thể,âm mưu sát hại mẹ của tôi bằng 6 nhát dao,xin cảnh sát hãy bắt giam kẻ này lại để xã hội được an toàn…
Trang bật cười
T: anh coi tôi là gì vậy Lâm ,tôi vẫn là vợ anh mà
-ly hôn đã xong từ cách đây 30p tòa án đã thông qua đơn ly hôn của tôi rồi,tôi cũng đã nói ngay từ khi mới kết hôn rằng không yêu và sẽ có ngày nào đó cô phải ra đi,chính bản thân cô chấp nhận…
Trang dơ dao lên gào mồm len
Trang: thằng khốn nạn,đáng lẽ tao phải giết mày đầu tiên…
cảnh sát còng tay Trang,Lâm lấy tay che mắt Bo rồi cầm chặt tay Hạnh đầy máu…
Lâm đưa vội vã tôi vào viện
Lâm : lần sau đừng có dại như vậy nhé
-tôi biết chú cố tình để tôi ở lại nói chuyện vs Trang rồi âm thầm báo cảnh sát,chú đã để máy quay ở 4 góc
-tinh nhỉ,thế mà cô ta không phát hiện ra
-cháu tinh lắm
-vậy cháu mà làm sát thủ chắc sẽ xóa dấu vết nhanh lắm
Bo: bố mẹ tập trung lái xe đi,vừa trải qua cửa tử xong mà bố mẹ cứ cười,bó tay
Nghe bo nói mà tôi và Lâm bật cười… tới bệnh viện sau khi khâu xong tay,chúng tôi qua thăm mẹ Lâm …thấy bố của Lâm đang đút cháo cho mẹ Lâm ăn…
bố Lâm : bà cố ăn lấy sức chiến đấu trên tòa chứ nào
-tôi k muốn ăn nữa ,toi no rồi
-vừa mở mắt là bắt tôi gọi cảnh sát ,vừa mới từ cõi chết trở về đấy
-tôi chỉ có ước mơ một lần được Lâm gọi là mẹ
-sẽ có ngày nó hiểu ra lòng tốt của bà thôi..
Tôi và Lâm đứng bên ngoài cửa
Tôi: anh nghe thấy chưa,khong phải cứ mẹ kế là độc ác đâu,trên đời còn nhiều người tốt lắm,hôm đó gặp em là mẹ anh nói cho em biết rằng bố anh đã đồng ý cho chúng ta về bên nhau…
lâm vỗ vai Bo
Lâm : vào chào ông bà nội đi Bo…
bo; ông bà nội của con là sinh ra bố ạ
Bố mẹ Lâm quay ra khi nghe thấy bo nói
Lâm: phải,là người sinh ra bố
Lâm nhìn thẳng vào người mẹ kế khiến bà khóc vì câu nói như Lâm đã thừa nhận…
Bo chạy vào khoanh tay
Bo: con chào ông,con chào bà
hai ông bà xốn xang khi thấy cháu,Bố Lâm nhìn tôi đầy vẻ ái ngại,tôi cười nhẹ với ông và ông cũng vây,dường như lời nói bây giờ cũng trở nên không càn thiết nữa..
Tôi và Lâm trở về Việt Nam trước sự ngỡ ngàng của bố mẹ…tôi cũng kể cho bố mẹ nghe chuyện của Trang …Trang đã phải trả giá cho bản thân vì những tội ác cô ta gây ra…bố mẹ ôm lấy Bo…
Bố: thế hai đứa tính thế nào
tôi: chúng con tất nhiên sẽ quay về bên nhau ,con từ nay đến cuối đời chỉ lấy người này thôi (tôi nắm lấy tay Lâm khien L ngượng đỏ mặt) đàn ông gì mà hơi tí đỏ mặt…
L: k nghĩ la dc nghe câu ấm lòng đến như vậy,chúng con sẽ tổ chức kết hôn lại ạ,lần trước làm kín,lần này gia đình con sẽ mời tất cả xin bố mẹ cho phép
bố Tôi: tôi một lần nữa đưa con gái tôi cho anh,tuoi 17 bồng bột của tuổi trẻ đã qua và giờ là những năm tháng thanh xuân còn lại của con tôi,tôi gửi gắm nó cho cậu một lần nữa…
Bo: ông bà ơi ông bà nội con cũng về đó ạ,nhưng ông bà nội ngại chưa dám vào bảo con vào nói trước
mẹ tôi: ôi để bà ra mời,chắc họ ngại vụ ngày xưa…
tôi nhìn bố mẹ Lâm và bố mẹ tôi đon đả chào hỏi nhau đúng như chất thông gia…
tôi và Lâm vẫn còn giữ chiếc nhân cưới…Lâm vòng tay ôm lấy tôi,tôi khóc lớn trong lòng ông chú già như một đứa trẻ
L: giờ chú già rồi lại lấy vợ còn chưa buồn đây thì cháu buồn gì
-cháu và chú đã thật sự dc về bên nhau rồi
-phải,giờ thì k ai có thể làm rào cản giữa chúng ta…
Lê cưới diễn ra long trong trước sự chứng kiến của hai họ hai bên trai gái…Lâm lịch lãm gài trên ngực áo bông hoa hồng trắng đến đón dâu….
lâm: thế xong xuôi chưa để vào nào
tôi và bạn tôi cùng chị em họ đang trong phòng bật cười
tôi: vào thì vào đi cứ dóng mãi…
cô em họ tên Ngân của tôi hỏi nhỏ
Ngân: chồng chị vào kìa,đẹp trai thật…
tôi nhìn Lâm rồi cười khi Lâm đưa hoa cười cho tôi
L: ô cười gì,dở à
-không có,nhìn chú đẹp trai lắm…
-chuyện,câu này quá thừa…
cô em họ ten Ngân cứ đứng nhìn Lâm đến lặng người
Tại london ANH..
Trinh vợ của Thành cứ gõ cửa phòng
Trinh: sao họ hàng về ăn cưới anh Lâm hết rồi mà tại sao có mỗi anh k đi vậy,sau này chúng ta nhìn nhau kiểu gì được,ngại với anh Lâm chết mất…
Trong phòng Thành cầm ảnh của cô sinh viên tên Hạnh ngày nào trong chiếc áo dài trắng được anh ta cất cẩn thận trong một cuôn sách…
Thành: 10 năm trước e k chọn tôi cũng k sao nhưng 10 năm sau em nói rằng em yêu hắn,không sao chỉ cần em hạnh phúc và không hối hận về lựa chọn của chính mình là đủ rồi…
Thành buồn bã ra ngoài mở cửa tay cầm cuốn sách có kẹp ảnh của Hạnh rồi đi qua mặt vợ vô hồn,chiếc ảnh rơi xuống nhưng Thành không biết,Trinh nhặt lên rồi nhận ra đó là Hạnh …
trinh: đây là vợ anh Lâm mà …
Thành quay lại giật lấy tấm ảnh
thành: đừng động vào đồ của anh…
-đồ của anh?…em hỏi anh tại sao lại có ảnh của vợ anh Lâm…
-em k cần biết (giật ảnh quay đi)…
Lê cưới diễn ra vui vẻ,Lâm bị anh em bạn bè chuốc cho say khướt…tôi về phòng thay đồ trước…
Tôi: Ngân sách hộ chị cái đựng váy cưới
-vâng
-năm nay hết lớp 12 nhỉ
-dạ vâng bố mẹ em nói cho đi Anh du học đấy
-thật à sướng nhá,từ bé nhà chú đã có điều kiện mà
-chị cũng sướng mà,nghe nói chồng chị rất giàu
-quan trọng là tình yêu em ạ,giàu có mà họ k yêu mình thì đó mới là nỗi đau lớn nhất,chị và anh ấy đã trải qua rất nhiều thứ…chị đi tắm đã,xong cầm váy xuống đưa cho mẹ chị hộ chị nhé…
-đêm nay chị ngủ ở đây luôn ạ..
-phải,chị ngủ ở đây luôn em ạ…khách sạn này cũng của nhà anh ấy
-vậy thì quá giàu rồi…
-chị nói rồi mà,tìm người yêu mình chứ k tìm người giàu hơn mình …nghĩ như vậy em sẽ có hạnh phúc hơn …
Hạnh đi vào tắm ,Ngân đang gập áo cưới cho Hạnh thì Lâm mở cửa vào…đang say thấy vóc dáng từ sau nhỏ nhắn giống Hạnh nên Lâm ôm từ phía sau…
Lâm: nay anh say lắm rồi sợ không làm ăn được gì,hẹn em ngày mai nhé..sao im thế…
Ngân quay người lại Lâm nhận ra không phải
Lâm: ôi thật sự xin lỗi,tôi cứ nghĩ trong phòng thì là…
-dạ k sao đâu chú,lần sau chú để ý hơn là dc
Ngân chạy ra ngoài đỏ hết cả mặt…thấy mùi thơm trên người vương lại mùi của Lâm…
Ngân: người chú đó thơm thật (mỉm cười rồi đỏ mặt)
tôi đi tắm trở ra đã thấy Lâm ngủ ngon lành trên giường,tôi lên nằm cạnh rồi Lâm quay sang ôm
L: nếu lỡ yêu nhau rồi đừng xa nhau,hứa với anh đi
-sao anh lại nói thế
-chỉ cần em hứa thôi
-chỉ cần trong hai chúng ta luôn nắm tay nhau…trừ khi anh buông tay em trước…nếu k em nhất định sẽ k buông tay lần nữa…
Lâm hít tay tôi rồi bật dậy lên người tôi
tôi: thôi ngủ đi em mệt rồi
-cũng định ngủ cơ mà nam nhi đêm tân hôn lại ngủ thì giang hồ cười cho
-có ai ở đây biết đâu mà giang hồ…
tôi cười còn Lâm cứ ôm hôn,chúng tôi trao cho nhau nụ hôn của việc xa cách 10 năm …nụ hôn của chúng tôi ngọt ngào và lãn mạn như chính tình yêu của chúng tôi hiện tại…
Trở lại London để cho con học tập,bố mẹ tôi được chú thím nhắn gửi Ngân nhờ tôi đưa sang trường bên đó…
Lâm: em họ em sang đó học trường nào
-em cũng kb đường ,anh lát đèo đi hộ em
-em đi đâu
-em đi xin việc
-ai bắt làm mà xin
-ở nhà ăn bám kp là con người của em …
-rách ruột,tùy em
Trở vè nhà tại London,Ngân nhìn căn nhà chúng tôi đang sống rồi trầm trồ…
Ngân: đây là nhà ạ
-uk vào làm đồ ăn cùng chị xong lát rồi đi
-vâng,thôi để hôm khác…em đến kí túc xá còn nhận phòng sớm
Lâm: lên anh chở đi,anh cũng đến công ty luôn chắc tối mới về
tôi: ok ,Ngân xong có gì gọi cho chị nhé
Ngân: vâng
Lâm lái chiếc xe đắt tiền chở Ngân đến nơi cô gái nhập học…trên xe Ngân ngủ gà ngủ gật lại chưa thắt dây bảo hiểm…Lâm phanh xe lại để với dây bảo hiểm thắt cho Ngân thì đột nhiên Ngân nhổm dậy mở mắt chạm môi vào môi Lâm …giây phút đó hai người họ nhìn nhau dường như cả hai đang không biết rằng khoảng cách và ranh giới giữa đàn ông và đàn bà rất mong manh….
–
–
–
[-]
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!