Cô Gái Đằng Sau Chiếc Mặt Nạ - Chương 23: HÌNH PHẠT?!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
128


Cô Gái Đằng Sau Chiếc Mặt Nạ


Chương 23: HÌNH PHẠT?!



JADE

Một chiếc tách cổ từ thời Minh!

Tôi nhìn chiếc tách gần hơn, quan sát từng chi tiết nhỏ trên nó. Tôi không thể nhầm được. Nó giống hệt chiếc tách mà tôi đã không may làm vỡ.

Tim tôi đập dồn dập, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng. Vô cùng hoang mang và khó chịu. Không. Eros đã nói chiếc tách bị vỡ đó là đồ cổ, một chiếc tách Trung Quốc từ thời Minh trị giá 36 triệu đô la. No vô cùng hiếm, là duy nhất trên đời.

“Cô ổn chứ? Trông cô cứ như vừa gặp ma thế.” Chloe hỏi tôi. Cô ấy đứng sau tôi, cầm một cốc nước lọc “Nước của cô đây.”

“Cảm ơn.” Tôi nhận cốc nước, uống ngon lành. Sau đó đặt nó lên trên bàn “Um… Chiếc tách này là đồ cổ phải không?” Tôi hỏi Chloe, chỉ tay vào chiếc tách Trung Quốc bên cạnh chạn kính.

“Chiếc đó?” Chloe cười ngặt nghẽo, trông vô cùng thích thú “Dĩ nhiên là không phải rồi. Mẹ tôi không thích đồ cổ, đặc biệt là tách và đĩa.”

“Nhưng đó không phải là chiếc tách cổ từ thời Minh vô cùng quý giá sao?” Tôi hoang mang hỏi

“Cô đang nói về chuyện gì thế? Mẹ tôi và tôi đã mua chiếc tách đó ở Walmart.”

“Ở Walmart? Ý cô là…. Thật sao?” Tôi không thể tin nổi điều mà tôi vừa nghe. Nhưng chiếc tách cổ của Trung Quốc này được mua ở Walmart ư? Tôi vẫn chưa thể tiêu hóa hết những gì cô ấy vừa nói. Đầu óc tôi hoàn toàn đóng băng.

“Đúng vậy, nó trị giá 1 đô.”

“1 đô? 1… đô-la?” Tôi cao giọng đầy ngạc nhiên. Tôi vô cùng choáng váng, cố gắng sắp xếp lại những suy nghĩ trong đầu.

“Ừ. Tôi là người chọn nó mà, nên tôi biết. tôi rất thích các thiết kế của phương Đông. Sao cô lại ngạc nhiên thế?”

“Tôi đã nhìn thấy một chiếc tách giống hệt ở nhà anh cô”

“Tôi biết, mẹ đã đưa cho anh ấy một số đồ dùng trong nhà khi anh ấy ra ở riêng. Chúng tôi có rất nhiều chiếc tách giống như vậy ở dưới tủ.” Chloe tủ đồ ra và chỉ cho tôi khoảng 6 hộp đựng những chiếc tách giống hệt.

Tôi hoàn toàn không nói nên lời vì sốc sau đó nín thở vì tức giận.

Anh ta đã xem tôi như một con ngốc. Anh ta thật sự đã lừa tôi như lừa một đứa chẳng biết gì.Chiếc tách mà tôi vô tình làm vỡ hoàn toàn không phải là một chiêc tách cổ trị giá tới 36 triệu đô. Nó chỉ là một chiếc tách bình thường, giống nhưng mấy chiếc tách ở đây, được mua với giá 1 đô ở Walmart!

Tôi hít thở sâu, cố gắng kiểm soát cơn giận của mình ” Chloe, cô có thể giúp tôi một việc được không?”

“Chắc chắn rồi, gì vậy?”

EROS

“Đó là một màn trình diễn tuyệt vời, tôi rất ấn tượng đấy.”

Không trả lời. Cô ấy quay mặt ra phía ngoài cửa chiếc Bugatti Veyron của tôi.

“Vậy là em đã học chơi piano tại tu viện.”

Không trả lời. Cô ấy ngả ghế ra và nhắm mắt lại.

Được thôi. Cô ấy không muốn nói chuyện với tôi. Nhưng mà vấn đề gì cơ chứ? Sự im lặng này thật sự đang giết chất tôi.

Tôi nhìn vào đồng hồ đeo tay, đã gần nửa đêm. Sau đó tôi nhìn cô ấy đang cuộn tròn trên ghế xe. “Đã muộn rồi và tôi biết em đang rất mệt. Sáng mai em không cần phải tới căn hộ của tôi. Tôi sẽ tới nhà đón em lúc 9h.”

Vẫn không trả lời.

Mẹ kiếp. Cô ấy thật sự đang khiến tôi tức điên lên được. Chuyện gì đã xảy ra với cô ấy thế? Tôi đã nói hay làm gì sai sao?

“Jade” Tôi nói, bằng giọng điệu đầy uy quyền

Không trả lời.

Tôi nhìn cô ấy một lần nữa. Tôi biết cô ấy chỉ đang giả vờ ngủ. Tôi chắc rằng cô ấy đang buồn bực vì một điều gì đó… hoặc một ai đó. Và việc này khiến tôi thực sự khó chịu.

Tôi đậu xe phía bên ngoài ngôi nhà của họ. Trước khi tôi kịp tắt điếu thuốc thì tôi thấy cô ấy tỉnh dậy, sau đó lấy một thứ gì đó trong túi ra – một chiếc hộp.

“Đây, của ngài đây. Tôi hy vọng là ngài đang rất vui, thưa ngài Petrakis.” Cô ấy gằng từng tiếng một. Chuyện gì xảy ra với cô ấy thế?

“Cái gì đây, một món quà giáng sinh khác sao?” Tôi cười, cố gắng làm cô ấy cảm thấy khá hơn.

Cô ấy không cả lời, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt sắc lạnh.

“Em ổn chứ? Trông em khá buồn bực?”

“Mở ra đi” Cô ấy nói đầy tức giận.

Tôi mơt chiếc hộp ra và nhìn thấy một chiếc tách vô cùng quen thuộc trong đó. Ôi, thôi xong. “Ồ! Một chiếc tách uống café nữa sao, Cảm ơn em.”

Đôi mắt xanh của cô ấy faadn tối lại, đầy nguy hiểm “Ngài không nhận ra nó sao? Nó giống hết chiếc tách mà tôi đã không may đánh rơi trong phòng ngủ của ngài đấy.”

Đổ bể rồi. Đó là lý do tại sao cô ấy trong buồn bực tới vậy. Cô ấy đã nhìn thấy chiếc tách trong nhà bếp. Chloe. Chắc chắn con bé đã góp phần không nhỏ trong chuyện này.

“Thật sao?” Phủ nhận. Phủ nhận. Phải phủ nhận nó. Tôi giả vờ xem xét chiếc tách, cô gắng tranh thủ thời gian để nghĩ ra một lý do nào đó hợp lý cho những gì mà mình đã làm. ” Không giống mà.”

“Giống. Đó là chiếc tách mẹ ngài mua trong Walmart với giá 1 đô cùng với chiếc tách bị vỡ. Nó hoàn toàn không phải đồ cổ hay là được để lại từ thời Minh.”

“Thật sao? Ồ, tôi đã không biết đấy.” Tôi nhún vai, đặt chiếc hộp xuống ghế sau.

“Đó là tất cả những gì ngái muốn nói? Rằng ngài không biết?” Môi cô ấy mím lại đầy giận dữ. “Ngài đã đe dọa sẽ đưa tôi vào tù nếu tôi không làm việc cho ngài bởi tôi đã làm vỡ một chiếc tách cổ trị giá 36 triệu đô!”

“Tôi đã làm vậy ư?”

“Ngài biết rằng tôi đang nói gì mà, đừng giả vờ nữa.” Giọng cô ấy đầy lạnh lùng

“Jade, đã muộn rồi. Chúng ta sẽ nói về chuyện này vào sáng mái, được chứ?”

“Không. Chúng ta cần nói ngay bây giờ. Ngài đã nói dối.” Giọng cô ấy run lên nghe như sắp khóc tới nơi.

Tôi cảm thấy rất tội lỗi. Tôi đã đe dọa, khủng bố cô ấy để cô ấy tiếp tục làm việc cho tôi. Tôi đã nói dối và khiến cô ấy tổn thương. Tôi cảm thấy mình chẳng khác gì loài cầm thú.

“Tôi xin lỗi, Jade”

Cô ấy lắc đầu, đầy hoài gnhi ” Tại sao ngài lại nói dối tôi?” Cô ấy nói bằng giọng rất nhỏ.

“Em biết lý do mà. Tôi cần cafe của em.”

“Café… Chỉ bởi vì café thôi sao.” Cô ấy nhếch môi đầy mỉa mai. “Ngài biết không? Ngài giống hệt một cậu bé hư hỏng. Tất cả những gì ngài muốn ngài đều có được nó một cách dễ dàng. Ngài dùng tiền để kiểm soát và sai khiến người khác.”

Những điều cô ấy nói thật sự khiến tôi tức giận. Mẹ nó. “Nếu em nghĩ rằng tôi có một cuộc sống rất dễ dàng chỉ bởi vì tôi được sinh ra trong một gia đình giàu có thì em nhầm rồi. tôi cũng gặp những khó khăn của riêng tôi. Em không bảo giờ có thể biết đưỡ những áp lực mà tôi đã phải vượt qua để có thể đứng ở vị trí của tôi bây giờ đâu.”

“Tôi chắc rằng những áp lực đó không bao gồm việc lo lắng xem làm thể nào để kiếm tiền mua thức ăn sống qua ngày, để trả tiền thuê nhà và cả tỉ loại phí khác.” Cố ấy thật sự trở nên kích động

“Em mệt rồi, em cần nghỉ ngơi.” Tôi ra khỏi xe, định vòng qua và mở cửa cho cô ấy.

Nhưng cô ấy đã mở cửa xe trước khi tôi khi tôi kịp làm gì. Cô ấy bước ra, đi thẳng về phía cửa chính.

Tôi đi theo cô ấy. Tôi cũng không biết vì sao tôi lại làm thế. Nhưng cái suy nghĩ về việc cô ấy đang vô cùng giận tôi khiến tôi thật sự vô cùng khó chịu.

Trước khi mở cửa nhà, cô ấy quay lại, chỉ tay vào ngực tôi và nói “Ngài đã nói dối tôi, đe dọa tôi. Ngài là loại đàn ông gì vậy? Tôi không thích ngài. Tôi thật sự không thích ngài một chút nào.” Mắt cô ấy lóe lên đầy giận dữ

“Em không còn lựa chọn nào khác. Em phải ở bên tôi.” Tôi nhìn lại cô ấy.

“Không có chuyện như vậy nữa đâu, Quý ngài giàu có ạ”

“Đừng có gọi tôi như vậy” Chưa từng có ai dám gọi tôi như vậy hay bất cứ cái tên nào khác đi nữa trước đây. Khi Jade nói vậy, tôi thật sự rất muốn trừng phạt cô ấy, nhưng tôi không thể

“Tôi có thể gọi ngài bằng bất cứ cái tên nào mà tôi muốn, bởi vì ngài đã không còn là ông chủ của tôi nữa. Sáng mai tôi sẽ nộp đơn xin nghỉ việc.”

“Được thôi, em cứ thử xem. Tôi xem em định làm gì để phá vỡ hợp đồng. Em đã ký hợp đồng lao động, nhớ chứ?”

“HA! Ra đó đúng là chuyện môn của ngài, đe dọa người khác. Mặc kệ cái hợp đồng quái quỷ đó, tôi không quan tâm.” Cô ấy nói đầy bướng bỉnh.

“Vấn đề của em là gì? Lẽ ra em phải cảm thấy biết ơn vì em đã có một công việc và một mức lương thỏa đáng chứ – Em thậm chí còn trở thành một thứ ký. Em nên biết rằng khoog có bất cứ một ai thuê em làm thư ký khi mà em chẳng có chút kinh nghiệm nào cả.”

“Tôi thà làm bảo vệ còn hơn là làm việc cho một kẻ dối trá, quỷ quyệt đáng khinh như ngài.”

Những điều cô ấy nói thật sự khiến tôi điên tiết. Cô ấy quả thật là một cô gái nóng nảy và cứng đầu.

“Một kẻ đáng khinh huh?”

“Đúng vậy, ngài thật ĐÁNG KINH.”

“Được thôi, tôi sẽ cho em biết thế nào mới là đáng khinh.”

Tôi thô bạo kéo cô ấy về phía mình sau đó áp môi mình lên môi cô ấy, một nụ hôn trừng phạt.

*******

Long time no see.

Heheee. Sorry for that :”>

Enjoyy :xxx

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN