Này Nhóc... Em Là Vợ Anh - Chương 4 - Chuong 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
97


Này Nhóc... Em Là Vợ Anh


Chương 4 - Chuong 4



—- giờ ra chơi——
Nó đang ngồi ở ghế đá đặt dưới gốc cây bằng lăng măm măm một đống đồ ăn thì bỗng nhiên…
*bộp…bộp* . nó cảm nhận như là có vật gì đấy rụng vào đầu nó nên nó đưa tay lên đầu mò mò thì sờ phải một sinh vật lạ mà chả biết là cái gì. Nó cảm thấy cái vật đang bị tay nó đè ở trên đầu thì mềm mềm , lông lông , nhặm nhặm , ngứa ngứa mà mãi không nhận ra nên nó nhúp xuống luôn và đặt ở lòng bàn tay. Bỗng nó trợn tròn mắt nhìn sinh vật lạ màu đen đen đầy lông lá còn bò trên tay nó nữa và sinh vật là đấy chính là con sâu róm . ( có ai biết con này k nhỉ).
Nếu như là những đứa con gái khác thì đảm bảo là mấy đứa đấy sẽ hét ầm ĩ lên còn nó thì…
_ woaaaa,dễ thương quá ( xấu xí dị hợm vậy mà kêu dễ thương). Nó lại nhìn xuống đất thì lại thấy một con đang bò gần chân nó nữa,định nhặt lên để nghịch thì thấp thoáng thấy bóng của hắn,môi nó bất chợt nở nụ cười nửa miệng và….


_ Á Á Á Á Á SÂU HU HU – nó khóc thét lên. Hắn nghe thấy tiếng nó hét bèn chạy ra,chỉ chờ cơ hội đáy nhảy tót lên người hắn bÁm như sam.
_ nè,em sao thế.
_ hức…hức…thầy ơi sâu- vừa nói nó vừa chỉ tay ra chỗ con râu đang bò nhoay nhoáy làm hắn nghĩ con nhóc không sợ trời không sợ đất này mà cũng sợ sâu à . Sau đó hắn cắp nó nó ra chỗ bé sâu đang bò và lấy chân nhẵm,con sâu nát bét lòi ruột lòi gan chết không kịp ngáp. Thực ra hắn cũng sợ sâu lắm chứ nhưng tại vì sợ….mất mặt nên mới phải cố tỏ ra anh hùng rơm .
Lúc đấy nó vẫn còn đang bám vào người hắn giả vờ khóc thì không ngừng bôi nước mắt,nước mũi vào áo hắn (__ __||).
_ thôi,nó chết rồi,không khóc nữa.
Nghe vậy nó nhẩy xuống khỏi người hắn rồi chạy đi luôn,trên môi nó là một nụ cười cực đểu. Hắn đang đi lên lớp thì cảm thấy có cái gì nhột nhột ở cổ,lại còn ngưa ngứa nữa chứ ( sâu đấy anh ơi ).
Đưa tay lên sờ thì hắn cũng sờ phải sinh vật lạ mềm mềm,lông lá,nhặm nhặm,ngưa ngứa,bèn nhúp xuống xem thì mắt mở toooooo,miệng há hốc…..
_ Á Á Á Á Á TRỜI ƠI HOÀNG BẢO NHƯ !!!! EM CHẾT ĐI -hắn nhẩy câng cẫng lên hét,mặt xanh như đít nhái .
Cách đó không xa có một con điên chốn trai đang cười …
_ hahaha hahaha,hí hí hí,hố hố hố trờ…ơi…cái.mặt.kia…trông…m..mắc..cười..quá..hahahhaha
Hậm hực bước vào lớp mà không quên hằm hè lườm cháy mặt nó,đã thế cái mặt nó lúc này còn nhơn nhơn nhan nhan trông cực kỳ ngứa mắt, hắn chỉ muốn lúc này bay ra chỗ nó bóp chết nó cho lòi ruột lòi gan giông con sâu lúc nãy thôi (tiện tay tiện tay,í nhầm thiện tai thiện tai )

_ thầy ơi sao thầy lườm em – nó nói rồi trưng ra cái bộ mặt nai tơ làm hắn muốn hộc máu mà chết.
_ em lại còn hỏi nữa hả,em để sâu trên người tôi đúng không -hắn.
_ hihi vâng ạ,sao thầy khôn thía hở -nó.
_ hừ,em được lắm,về viết bản kiểm điểm cho tôi – hắn.
_ em có làm gì đâu mà phải viết -,nó.
_ cấm cãi,không viết thì đừng trách -hắn sách cặp đi.
_ xì…đây không viết đấy -nó lùm bùm rồi quay sang tám với nhỏ luôn.
————— tối tại nhà nó———-.
* lăn qua lăn lại trên giường *
_ trời ơi,mai lại phải đi học rồi muốn nghỉ quá đi.
* lăn lăn*
_ sao mới được nghỉ đây…à có cách rồi,mình viết giấy phép xin nghỉ dài dài là xong mà hehe – nói là làm nó liền chạy đến bài học và lấy giấy bút ra viết.
————-sáng hôm sau——–
_ Như ơi,đi học đi – nhỏ đẩy cửa phòng nó sông vào.
_ thôi,tao không đi học đâu,tao viết giấy phép rồi mày lên lớp nộp cho tao đi.
_ mày bị ốm à ,hay là hôm qua đi tắm bị đập đầu vào bồn cầu nên bị vỡ sọ.
_ lắm chuyện,bảo thì nghe cấm cãi.
_ ờm..- nói rồi nhỏ lấy tờ giấy rồi đi học luôn.
————
* tùng…tùng…tùng.*
_ lớp trưởng,hôm nay lớp mình vắng bạn nào không.
_ ơ…dạ có ạ,vắng bạn Như
_ thầy ơi,bạn Như có viết giấy phép xin nghỉ nè thầy – nói rồi nhỏ tong toe đem giấy phép lên cho hắn,đọc song mà máu dồn lên não,giận tím mặt..
_ các em tự ôn bài đi,tôi có việc đi trước- hắn nói sách cặp ra khỏi lớp luôn và lái xe đến nhà nó. Mỗi lúc hắn nghĩ đến tờ giấy phép đấy mà lại càng tức
..
CỌNG HÀNH XÃ HẸ CỦ TỎI THỊT TRÂU
độc lập- tự do- miếng nào to thì gắp.
ĐƠN XIN NGHỈ HỌC
KÍNH GỬI: Thầy Triệu Hải Bò.
Em tên Hốt gơ Hoàng Bảo Như.
Do các môn học có quá nhiều khi em chưa kịp điều hòa,âm dương chưa thông suốt.
Hôm nay em bị gió độc phong tỏa huyệt đạo, khi ngủ dậy em có triệu trứng bị tẩu hỏa nhập ma,nội công giảm sút.
Em xin phép được nghỉ 1 tháng để ở nhà tĩnh tâm điều hòa khí huyết.
Kí tên : hốt gơ Hoàng Bảo Như
*kính koonggggg*.
_ ủa cậu đến tìm ai – người giúp việc nhà nó chạy ra nhìn thấy hắn nên…đơ trong một lúc rồi mới hoàn hồn.
_ tôi đến tìm Bảo Như
__ mời cậu vào nhà ạ- nói xong thì hắn theo người giúp việc vào nhà,hắn thì ngồi salon đợi cô lên gọi nó
10p’ sau
Người giúp việc đấy cũng xuống trong bộ dạng không thể nào thảm hơn,quần áo thì xộc xệch,tóc tai bù xù,trán thì bị sưng to như quả ổi.
_ thưa cậu cô chủ đang ngủ nên không chịu xuống -người đấy mặt mày tái mét.
_ không sao,để tôi lên gọi.
Hắn theo lời dặn của người làm nhà nó bèn mò lên phòng của đứa học trò láo toét.
*cốc…cốc*
*im lặng*
*cốc cốc*
* im lặng*.

..

Hắn gõ cửa mãi mà không thấy ai nên xông vào luôn,một cảnh tượng huy hoàng đã đập vào mắt hắn: cái phòng thì bừa bộn như chuồng lợn,truyện tranh vỏ bánh kẹo,vỏ sữa thì vứt lung tung,chăn gối thì bay đi phương trời nào rồi…còn nó thì nắm dưới đất đầu gối lên quần áo,một tay một chân thì gác lên giường…. Nói tóm lại là nó bây giờ thì không mê nổi. Nhưng hắn lúc này vũng phải thừa công nhận là khi ngủ nó rất dễ thương nhưng cứ nghĩ đến cái giấy xin phép của nó thì lại làm hắn sôi máu. Không nói không rằng gì hắn liền tới chỗ nó đạp cho nó một cái không thương tiếp,đau quá nên nó chửi ầm ĩ lên ..
_ trời ơi mấy người muốn bị đuổi việc có phải không, tránh ra cho tôi ngủ – nó lè nhè.
_ dậy nhanh cho tôi -hắn.
_ ồn quá,đi chỗ khác cho đẹp trời
_ em dậy ngay cho tôi,dậy đi học.
Nó lúc này mới chịu ngồi dậy mở mắt ra thì thấy hắn đang đứng trước mặt mình.
_ á !! Sao thầy ở đây.
_ sao tôi không được, cái này là cái gì hả -hắn nói rồi vứt cho nó tờ giấy phép.
_ thì là đơn xin nghỉ học.
_ vậy mà em viết như này à.
_ không viết như thế thì phải viết như nào.
_ em…., thôi dậy thay đồ đi học
_ em không đi,chẳ phải em xin phép rồi mà.
_ không nói nhiều,NHANH.
Nó thấy hắn lửa giận phừng phừng bèn co cẳng chạy vào phòng tắm luôn.
Sau 30 phút thì cuối cùng hắn cũng đã lôi được cổ nó đến trường,đã thế nó còn cứ nheo nhéo bên tai làm đầu hắn bốc khói nghi ngút và vứt nó cái *Rầm* vào lớp luôn làm nó lăn lóc dưới sàn nhà một lúc mới dậy được, cái mặt thì mếu máo như sắp khóc trông đến tội làm hắn cũng cảm thấy thương thương một chút.
——
_ Như lên bảng làm cho thầy bài toán này.
_ dạ thưa thầy em không biết làm.
_ bài dễ như này mà không làm được là sao.
_ khó bỏ bà ra,đối với thầy dễ nhưng đối với em thì khó.
_ hừ…em được lắm 0 điểm.
——————- chiều——————–.
_ Như ơi nữa mẹ đến nhà một người bạn cũ con đi cùng nhé.
_ thôi con bận rồi không đi được đâu
_ nói phải nghe,lên thay đồ nhanh lên,nếu không đi thì từ nay không được ăn vặt và đọc truyện nữa – mẹ nó cười gian..
_ ơ…con đi là được chứ gì,không được ăn và đọc truyện là con chết luôn á-nó cuống cuồng lên.
——————–.
_ nhà này là nhà ai hả mẹ ơi.
_ đã nói là nhà bạn mẹ rồi mà.
_ à.
Một lúc sau cũng có người ra mở cổng rồi dắt hai mẹ con nó vào nhà,vào đến nơi thì thấy một người phụ nữ trông rấy quý phái còn đẹp nữa. Mẹ nó nhìn thấy thì nước mắt rưng rưng…
_ Dung.
Bà Dung nghe thấy tiếng gọi liền ngoảnh đầu lại…
_ Linh,,,là cậu phải không, lâu lắm rồi không gặp.
Thế rồi hai bà ôm nhau và khóc lóc ỉ ôi mà không thèm để ý đến nó. Mãi lúc sau thì mẹ hắn cũng để ý thấy có nó đang thập thò đứng ngoài cửa…
_ à,Như vào đây con,đây là bác Dung bạn của mẹ ngày xưa,con chào đi.
_ dạ con chào bác.
_ Bảo Như bây giờ lớn nhìn xinh quá -mẹ hắn khen.
_ hihi cháu cũng biết là cháu đẹp mà -nó
_ ủa,mà sao bác biết tên cháu ạ -nó hỏi tiếp.
_ haha bác còn lạ gì nữa,bác là bác Dung cháu không nhớ hả,ngày xưa bác hay đến nhà cháu đấy thây…cháu còn nhớ thằng Minh chứ-mẹ hắn.
Nó ngồi nghĩ một lúc rồi cũng reo lên.
_ a…cháu nhớ rồi,thế anh Minh đâu rồi hả bác-nó háo hức hỏi.
_ nó trên phòng đó con,để bác lên gọi nó nhá.
_ dạ không cần đâu,để cháu tự lên gọi cũng được.
_ ừ,cháu cứ lên thẳng cầu thang rồi có cái phòng cửa đen á..
_ vâng- nói xong thì nó cũng mất dạng luôn. Đến nơi nó không gõ cửa hay gọi ai cả mà cứ thế chạy thẳng vào gọi ầm ĩ hết lên. Hắn đang ngủ mà tự nhiên có người làm phiền định bụng thức dậy cho kẻ đấy một chận nhừ tử thì mở mắt ra đập vào mắt hắn là cái mặt đáng ghét của nó đang nhìn mình chằm chằm.
_ sao thầy ở đây -nó ngây ngô hỏi.
_ nhà tôi,tôi không ở thì tôi ở đâu
_ à ra vậy,thế thầy có nhìn thấy anh Minh của em đâu không.
_ Minh ???? , của em ????- hắn hỏi lại
_ vâng,bác Dung bẩu nà anh Minh ở đây mà,thế đâu rôi- nó cứ ngó nghiêng dác dác mắt nhìn thì nó phát hiện ra một con búp bê ở trên nóc tủ rồi nó ôm bụng cười.
_ hahaha hihiihi hehehe há há,trời ơi thầy là con trai mà cũng thích chơi búp bê hả.
_ không phải việc của em -hắn hậm hực trả lời. Nói xong thì hắn thấy nó đang bắc ghế chèo lên tủ.
_ này đang làm gì thế hả,xuống ngay không là ngã què chân bây giờ.
_*im lặng*
_ này này nghe thấy gì không hả.
_ A,lấy được rồi- nó reo lên vẻ thích thú.
_ bỏ ra,không được động vào nó -hắn quát.
_ không, đây là của em mà-nó cãi rồi ôm chạy xuống nhà luôn,thấy vậy hắn bèn đuổi theo đòi lại. Thấy nó chạy xuống mẹ hắn lên tiếng hỏi.
_ cháu gặp thằng Minh chưa.
_ dạ chưa,cháu thấy mỗi ông thầy giáo khùng khùng lớp cháu thôi- nó xụ mặt cuống nhìn con búp bê
_ hả,,thầy giáo khùng khùng.
Đúng lúc đấy hắn chạy xuống miệng thì cứ oang oang ra.
_ nhỏ kia có đem đây không hả.
_ không,thầy ăn cắp con này ở đâu.
_ cắp đâu mà cắp,đem đây ngay cho tôi.
_ đây là con búp bê của em,ngày xưa em cho anh Minh của em mà sao tự nhiên thầy nhận là của thầy,thầy ăn cắp đúng không.
_ hả -hắn tròn mắt. Nó không nói gì liền chạy ra chỗ mẹ nó ngồi,lúc này hắn mới để ý đến mẹ nó.
_ A,bác là bác Linh phải không-hắn reo lên…
_ ừ,Minh hả cháu,càng lớn càng đẹp trai nha-mẹ nó khen.
_ hihi bác quá khen rồi,bác bây giờ vẫn không thay đổi gì cả,vẫn trẻ đẹp như xưa.
_ cháu đúng là khéo ăn nói mà,cũng chục năm rồi chứ ít gì nữa đâu mà nói thế
_ mẹ mẹ,sao mẹ lại nói chuyện với ông thầy đáng ghét đấy vậy -nó giật giật áo mẹ nó.
*bốp*_ nói thế à – mẹ nó cốc cho nómột phát vào chán ..
_ hjx hjx,sao mẹ cốc đầu con -nó mếu máo.
_ con không biết đấy là ai sao – mẹ nó chỉ tay vào hắn nói.
_ thì là ông thầy chủ nhiệm đáng ghét lớp con,thầy ấy ác lắm suốt ngày phạt con trực nhật lớp, viết bản kiểm điểm đã vậy lại còn đánh đập con nữa bla….bla….bla…..
Nghe nó nói một lèo kể tội của mình đã thế còn thêm mắm muối vào cho câu chuyện thêm sinh động nữa làm hắn mắt tròn mắt dẹt nhìn nó nói không nên lời,mà nói đúng hơn là hắn cứng họng không nói được gì,mẹ nó bỗng chuyển tia nhìn sang hắn làm hắn đổ mồ hôi hột,bà gằn từng chữ qua kẽ răng nói…
_ tốt tốt,bắt đầu từ hôm nay bác giao quyền quản lý nó cho cháu nó có làm gì sai thì cháu cứ phạt nặng vào ( mẹ con thế đấy).
_ ơ mẹ,mẹ nỡ lòng nào giao con cho thú dữ chứ -nó mếu..
_ im lặng.
_ bác ơi,chẳng lẽ Như chính là…..
_ đúng đấy cháu,chính là nó -mẹ nó hí hửng trả lời. Hắn nghe thấy câu đấy thì vui ra mặt liền phi đến chỗ nó ôm nó cứng ngắt làm nó không thở nôi
_ bé Như,anh nhớ em lắm.
_ nè nè,làm gì thế hả,buông ra coi.
_ hử,anh Minh của em nè,không nhớ anh nữa hả-hắn vờ giận dỗi.
_ hả,là sao.
_ trời ơi,tại sao mẹ thôngminh như vậy mà lại có đứa con ngốc như con vậy nhỉ – mẹ nó ôm đầu than thở.
_ là sao mẹ.
._ anh Minh yêu vấu ngay trước mặt con đấy thây,lại còn hỏi nữa hả-mẹ nó.
_ thật hả mẹ. Bỗng nhận được 3 cái đầu gật lia lịa là hắn,mẹ hắn và mẹ nó.
__ nhưng mà anh Minh không đáng ghét như thế này, con về đây, mẹ cứ ở lại mà chơi. – rứt lời thì nó cũng vùng vằng bỏ ra ngoài mà không quên lườm cho hắn một cái muốn cháy cả mặt.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN