Này Nhóc... Em Là Vợ Anh - Chương 26 - Chương 26
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
98


Này Nhóc... Em Là Vợ Anh


Chương 26 - Chương 26



_ mẹ kiếp, con c.h.ó – hắn chửi ả ta rồi chạy ra cửa, còn nó nghe xong thì bất ngờ lắm, là cô ta sao ?? Nó không thể tin được nên hỏi lại Gia Bảo :
_ anh….anh có chắc là cô ta không ?
_ không sai, chính cô ta thuê tôi để giết cô, tôi còn nghe cô ta nói là cô đã cướp bạn trai của cô ta.
_ cái gì ??? Tôi không có.
Một dòng xuy nghĩ chạy ngang qua đầu nó, Ánh Nguyệt vì muốn có hắn nên đã bất chấp mọi thủ đoạn để có hắn, còn giám thuê người để hại nó thì chẳng nhẽ điều hắn nói là sự thật rằng hắn không làm điều có lỗi với nó và tất cả chỉ là hiểu lầm. Sững người trước dòng xuy nghĩ nghĩ đó và đưa mắt đi tìm hắn nhưng hắn đã đâu rồi, thất vọng vì không thấy hắn để chấp nhận lời xin lỗi của hắn và xóa bỏ mọi lỗi lầm. Nó gục mặt xuống khóc thì mẹ hắn từ bao giờ đã bên cạnh nó ôm nó vào lòng..


Những chuyện xảy ra giữa nó và hắn trong mấy hôm nay 4 bậc phụ huynh đều biết nhưng cũng không muốn nhúng vào vì họ muốn con của họ tự giải quyết cho nhau.
_ từ ngày mai sẽ không có bất cứ cái tên công ty nào tên là Thiên Long tồn tại nữa, tất cả giải tán.
Ba hắn tuyên bố rồi đi lên lầu, bọn vệ sĩ cũng giải tán luôn và Gia Bảo cũng nhanh chóng đưa mẹ anh về và cậu thề rằng bắt đâì từ giây phút này sẽ không bao giờ động vào máu tanh nữa, sẽ từ bỏ bang phái trong giang hồ đi, sẽ tìm một công việc chân chính để làm. Còn hắn thì sao, trở lại với hắn nhé !!
++++++++
Sau khi ra khỏi nhà thì hắn lái xe đến nhà Ánh Nguyệt, lòng thì tràn ngập lửa hận , trong lúc này đây hắn chỉ muốn tìm cô ta vặn cổ cho chết ( Heo : sao ác thế anh ơi ). Dừng trước cổng nhà cô ta hắn bấm chuông inh ỏi, mãi một lúc sau quản gia nhà ả mới ra mở cổng, thấy hắn bà hỏi :
_ đêm hôm thế này cậu đến tìm ai ???
_ tôi muốn tìm Ánh Nguyệt.
_ nhưng giờ đã muộn mà tiểu thư cũng đã ngủ rồi.
_ tôi không quan tâm, gọi cô ta xuống gặp tôi mau.
Vừa nói mà hắn vừa hằm hằm đi vào trong biệt thự mà chưa được sự đồng ý của quản gia , mặc cho bà có ngăn lại nhưng hắn đâu có chịu._ bà lên nói với cô ta là có Hải Minh đến muốn gặp, tôi không tin là cô ta không xuống.
Bất lực vì khuyên ngăn hắn thì bà ta cũng lên gọi ả xuống, chưa đến 5 phút đã thấy cô ta mặt tươi hơn hoa chạy xuống. Vừa nhìn thấy hắn cô ta đã giở quẻ nói với giọng ngọt nhất có thể khiến bà quản gia rùng mình. Nói thật là bà không ưa ả ta một chút nào vì ả ta là một cô tiểu thư kiêu kì, chảnh chọe, không coi ai ra gì và rất khinh người nghèo :
_ anh , muộn rồi anh đến nhà em làm…
* CHÁT *
Ả Chưa nói hết câu đã nhận ngay phát tát như trời giáng từ hắn, giật mình uất hận nhưng vẫn phải cố tỏ ra yếu đuối khóc nấc lên..
_ hức… Anh sao vậy.. Hức…. Sao anh lại đánh em chứ.
* CHÁT *
_ con khốn nạn, cô bỏ ngay cái điệu bộ giả tạo đấy đi… Hừ… Cô thuê người hại Bảo Như rồi cố tình hôn, tôi, bịa chuyện để cô ấy hận tôi hả, cô vui lắm sao.
* CHAT *
Hắn tuôn ra một lèo rồi lại tặng cô ta phát tát. Còn cô ta thì sao ?? Khi hắn nói những chuyện đấy ra thì lòng hoang mang lo sợ nhưng rồi cũng nhếch môi lên cười :
_ haha anh đã biết rồi sao, phải ! Tôi làm đó,nhưng anh nói ra liệu cô bạn gái đáng thương của anh có quay lại với anh không hahah….
* CHÁT *
_ CÂM MỒM
Cô ta cứ há họng ra cười thì lại bị hắn ta tát cái nữa làm nụ cười trên môi tắt ngấm. Hắn khinh bỉ nhìn cô ta rồi bỏ về nhưng vẫn không quên để lại một câu làm cô ta hoang mang lo sợ :
_ cô cứ đợi ra ngoài đường mà ở đi, không lâu nữa đâu hừ..
******#
Về đến nhà thì thấy cảnh nhà vắng tanh, không còn ai nữa ngoại ba mẹ hắn và nó đang ngồi trên sofa, thấy hắn nó chạy ra ôm hắn cứng ngắt,thấy vậy hai ông bà cười gian rồi chuồn lên lầu nhưng cũng ném lại cho hai đứa một câu :
_ hai đứa cứ tự nhiên, lát con đưa Bảo Như về, nó có mất cọng tóc nào thì con lo ra đường ở đi.
Méo mặt trước lời đe dọa của mẹ mình mà hắn chỉ có biết cười chừ nhưng chợt nhớ đến nó môi hắn nở nụ cười khi thấy nó đang rúc trong ngực hắn mà khóc.
_ ngoan nào, ai làm em khóc anh giết nó.
_ là tên khốn Triệu Hải Minh, anh giết thằng đó cho em đi.
Môi hắn giật giật vài cái, nó nói là giết tên khốn Triệu Hải Minh và đó cũng là hắn, vậy… Nó nghĩ nó đang nói chuyện với ai thế ????
_ em….em… Em biết anh là ai không.
_ biết.
_ là ai ???
_ tên khốn Hải Minh.
* ầm *
Hắn muốn xỉu trước câu trả lời của nó, vậy nó muốn hắn tự sát ư… Nhưng… Hình như hắn thấy có điều gì không ổn thì phải ! Là gì nhỉ… À…
_ Bảo Như… Em… Em chịu tha lỗi cho anh rồi đúng không ( Heo : chậm tiêu thế anh. / hắn : tao vả cho cái méo mặt bây giờ * lườm *. / Heo : hứ, ứ thèm sợ, đánh ta là ta đá ra khỏi truyện rồi cho người khác vào thế vai biết chưa. / hắn : tự nhiên đi cưng, đá ta là truyện của cưng bị ế ./ Heo : * ngồi khóc * )
Nó không nói gì mà vẫn rúc trong ngực hắn như tìm lại hơi ấm ngày nào. Mỉm cười nhìn nó rồi hắn nói :
_ thôi được rồi, anh đưa em về.
Vừa nói hắn vừa ôm nó ra xe rôù nổ máy đi về nhà nó. Về đến nhà hắn lại còn cói ý theo nó lên phòng, thấy hắn đi theo mình nó chớp chớp đôi mắt hỏi :
_ anh…. Sao không về mà đi theo em ???
Cái giọng chong chẻo ấy vang bên tai hắn mà ngày nào hắn cũng muốn nghe, mà cái biểu hiện đáng yêu của nó lúc này khiến hắn yêu nó chết mất. Đưa tay véo cái má phúng phính của nó rồi miệng cười gian tà :
_ muộn rồi, anh không muốn về, ở lại với em cơ.
_ hơ… – nó đần cái mặt ra chẳng hiểu gì hết, ý hắn nói là không muôn về => ở lại với nó => => ngủ => ngủ chung giường. Nghĩ như vậy thì mặt nó đỏ bừng lên định lên tiếng đuổi hắn thì hắn nhanh miệng hơn :
_ đi ngủ thôi, buồn ngủ quá.
Lời nói thường đi đôi với hành động và hắn cũng vậy, kéo nó lại gần giường nhưng nó nào có chịu.
_ không, anh đi về đi… anh ngủ đây thì em ngủ đâu ( biết rồi vẫn còn hỏi )
_ thì ngủ đây chứ đâu, lại đây
Hắn kéo nó xuống nằm rồi ôm nó ngủ, nó thì tâm trí rối bời lên khi nửa nó muốn hắn ở lại nhưng nửa kia muốn đuổi hắn về nhưng… Dù có đuổi thì hắn cũng chẳng thèm về đâu nên đuổi làm gì cho phí sức. Hắn đang lim dim ngủ thì nó giật giật áo hắn, mở mắt nhìn nó ròi mỉm cười :
_ sao vậy, không ngủ được hả.
_ không phải – nó lắc đầu.
_ vậy sao thế, muốn nói gì à.
_ ưm… Anh kể cho em chuyện lúc sáng đi.
_ được rồi.
Hắn đem tất cả ra kể cho nó nghe không bỏ sót một chi tiết. Nó nghe xong thì mặt nó sụ xuống, giá như nó lắng nghe hắn noú xớm hơn thì mọi chuyện cũng chẳng tồi tệ như ngày hôm nay.. Nó miên man xuy nghĩ thì cũng từ từ chìm sâu vào giấc ngủ và đã mơ một giấc mơ rất đẹp chắc hẳn tại có hắn bên cạnh nẻn nó mới ngủ ngon như thế đây. Còn hắn thì sau khi thấy nó ngủ thì miệng nở nụ cười hạnh phúc, hôn nhẹ lên chán nó rồi cũng ngủ luôn.
***
Sáng hôm sau :
Hôm nay là ngày sinh nhật của Ánh Nguyệt nên nó sẽ dậy sớm để chuẩn bị mọi thứ trước khi đi, mà lần này làm trên biển nên nó phải nhanh chóng sửa soạn mọi thứ để ra kịp lúc trước khi tàu rời bến. Mở mắt ra định bước xuống khỏi giường thì nó cảm thấy hình như là thiếu cái gì thì phải,nhìn sang bên cạnh thì chẳng thấy hắn đâu chắc là dậy rồi. Nó không xuy nghĩ nhiều nữa mà hướng thẳng Washington City mà đi.
* cạch *
Tay nó vặn nắm cửa rồi đi vào nhưng… Hai mắt của nó muốn rớt ra, miệng há hốc khi trước mặt nó bây giờ là… Cảnh hắn đang trần truồng dưới vòi hoa sen… Từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, từ giữa đi lên đi xuống mà nó chẳng bỏ sót bất kì chỗ nào ( heo : * xịt máu mũi + chảy nước miếng * hic hic sao dạo này mình mê ngắm trai đẹp khỏa thân vậy trời, hic hic biến thái quá, nhưng thôi không sao, miễn là trai đẹp là được hí hí )
_ AAAAAAAAAAAAAAAAAA
* RẦM *
Sau khi chứng kiến cảnh hùng vĩ có 1-0-2 thì nó hét lên đồng thời cửa phòng tắm đóng sầm lại khiến cho ngôi biệt thự như muốn rung chuyển, cũng vì vậy mà hai má nó nóng bừng đỏ như hai quả cà chua chín.
Hắn lúc này thì sao, lúng túng lấy khăn choàng tắm che lại và gương mặt cũng đỏ chẳng thua kém nó là bao. Vội vàng lấy quần áo mặc rồi đi ra ngoài nhưng chẳng thấy nó đâu mà chỉ thấymột đống tròn tròn trên giường đang quấn chăn.. Vâng ! Chính là nó sau khi nhìn thấy… Thì vội lên giường chùm chăn cho đỡ xấu hổ.
__ Bả….Bảo…Bảo… Nh… Như… À… Dậ… Dậy… Nhanh – hắn lắp bắp noú vì vẫn còn xấu hổ đây mà ( Heo : sao em không thấy xấu hổ nhỉ. / hắn : mặt mày dày như cái thớt rồi còn gì )
Nó nghe vậy nhưng vẫn cói rúc trong chăn không muốn ra, nhưng chốn tránh mãi cũng không phải là cách vì nó sẽ được gặp hắn dài dài nên nó quyết định thò đầu ra, rón rén mò vào phòng tắm thì hắn nói :
_ em…. E….m… Đã… T..h..ấy… G..gì… Rồi
_ thấy hết rồi, nhìn thấy hết rồi, không bỏ qua một chỗ nào hết ( em thích tính thẳng thứn của chụy muahaha ), những gì nên thấy cũng đã thấy hết rồi – nónhắm mắt nói một lèo nhưng nhận ra mình đang nói cái gì liền bịt mồm rồi bay vào phòng tắm.
——
Cho Heo ngoài lề chút xíu ạ.
Heo : sao cái chương này Heo biến thái thế nhỉ, lên level mới rồi hí hí. Ngắm bổ mắt thật . * mơ mộng *
Hắn : con ranh kiaaaaaaaaaa * mặt đỏ bừng *
Heo : * chớp chớp *. gì vậy anh. * che miệng cười e thẹn *
Hắn : ọe… Ọe… Mày vứt ngay cái kiểu thẹn thùng đó dfi, mắc ói quá.. Mày có biết mày rất kinh khủng không hả, biếnnnnnnnnnnb
Heo : * khóc * hức.. Hức… Huhu * chạy đi.
Hắn : con khùng * phi dép *

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN