Sợi Dây Chuyền Định Mệnh
Chương 7
_Tôi…đồng ý…._Hoàng Như vừa trả lời vừa nhắm chặt mắt lại.
Thiệu Huy khẽ nhíu mày:
_Hừm, đồng ý mà có vẻ miễn cưỡng nhỉ?…….Thôi được rồi, dù sao tôi cũng đã có câu trả lời….Này!!!!!
_Dạ?_Như giật mình vì tiếng thét của Huy.
_Cô nói chuyện với tôi mà cứ nhắm tịt mắt lại như vậy đấy à? Tôi nghĩ cô khinh tôi đấy!
_Không! Không phải vậy đâu ạ, tôi làm sao có thể khinh cấp trên của mình được…tôi..tôi xin lỗi…_Như rối rít xin lỗi và bối rối.
_Cấp trên? Này, cách đây 30s em vừa nhận lời làm bạn gái tôi đấy, lại còn dám tôi với cấp trên là sao hả?
_Thế….thế tôi….à không…._Như hoảng lên vì chẳng biết gọi thế nào_…phải gọi…thế nào đây ạ?
*thở dài*
_Em bị ngốc đấy à? Bộ chưa bao giờ cặp bồ hay sao? Gọi tôi là anh, còn nữa, đừng có nói chuyện kiểu tôn kính quá đáng như thế! Định đưa tôi lên bàn thờ nhà em chắc!
_Không….không phải mà….
_Thôi được rồi, hôm nay tới đây thôi, tôi về đây!_Huy định bước vào xe thì để ý thấy Như thở ra khói và cứ đứng cọ chân vào nhau hoài thì anh cởi áo vest của mình ra choàng cho cô_Tối đi ra ngoài mà ăn mặc thế này à?….Nếu là lũ côn đồ….
_Sao ạ?
_Không có gì! Thôi em vào nhà đi, ngoài này lạnh lắm!
_Vâng…._Như đỏ mặt….vì sự chu đáo của Huy.
Huy lên xe và lái đi, tay vẫn thò ra cửa xe vẫy chào Hoàng Như, đột nhiên Như lại thấy ấm lòng. * Trời lạnh như thế này, được một người quan tâm chăm sóc cũng tốt chứ nhỉ? Anh ta không phải người xấu như mọi người nói…*
_A….mình nghĩ gì thế này…._Như tự đập một phát rõ đau vào đầu xua đi những ý nghĩ điên rồ vừa thoáng qua rồi cũng mau chóng vào nhà giải tỏa cơn nghiện ngủ của mình.
Sáng hôm sau, Hoàng Như vội vã đưa Tiểu Na đi học mà không để ý chiếc Gumpert Apollo màu cam ở bên kia đường đợi sẵn từ lúc nào, Huy vừa lắc đầu vừa lái xe chầm chậm theo bên cạnh những bước chân của cô. Anh lên tiếng làm cô sững lại một chút:
_Này! Đứng lại !
_Ơ?_Quay lại_Phó chủ tịch?
_hmmm, vừa gọi gì đó?
_Dạ?….A….xin lỗi, tại….tôi….à không…em quen rồi..
_Có quen cũng k thể cứ gọi như vậy mãi, mau chóng thay đổi đi!
_V…vâng! Nhưng…xin lỗi anh, bây giờ..e..em không thể nói chuyện với anh được…trễ giờ mất….
_Được rồi, mau lên xe!
_Sao ạ?_Như ngạc nhiên.
_Tôi đưa em đi!
_Nhưng còn em em thì sao?
_Thật là! Không lẽ tôi chở em mà bỏ nó ở đây à? Lên xe nhanh đi!_Anh cáu
Như ngơ ra chút rồi cũng làm theo lời Huy. Anh phòng nhanh đưa NANA đến trường, rồi cả 2 cùng trở lại công ty. Huy cho xe vào bãi đỗ sau đó đưa Như đi đến phòng thiết kế. Trên đường đi, Như cứ ngại vì Huy nắm chặt tay mình, cộng thêm mấy đồng nghiệp cứ dòm ngó lời ra tiếng vào, Như nhỏ tiếng:
_A..anh….vào công ty rồi…hay là…
_Được rồi, đừng có nói nhiều nữa…..cứ nhìn thẳng mà đi, tôi ở bên cạnh em mà!
_V…vâng….
Huy cứ thế cầm tay Huy đi trước bao nhiêu con mắt ganh ghét và ngưỡng mộ, cho tới khi đến chỗ ngồi của Hoàng Như ở bộ phận thiết kế anh mới buông tay cô ra:
_Làm việc cho tốt, giờ nghỉ trưa đến văn phòng của anh!
_Chi vậy ạ?
_Dùng bữa! _Huy nói xong đặt cốc capuchino vừa mua lên bàn cho Như rồi rời đi.
Như ngẩn tò te một hồi lâu rồi mới tỉnh ra và nhận thấy tình hình rất chi là phức tạp bây giờ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!