Rất Nhớ, Rất Nhớ Anh - Chương 14: Trân châu ốc biển (5)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


Rất Nhớ, Rất Nhớ Anh


Chương 14: Trân châu ốc biển (5)



Kỳ thật……. Những lời này của Đầu Bài rất đơn giản.

Không cần nghĩ nhiều a.

Cố Thang lặng lẽ tự nhủ.

Cửa siêu thị bỗng nhiên mở ra.

Có hai vị khách đến, Đổng Nhất Nho vội vàng cất di động, bày bộ dáng làm việc nghiêm túc. Cố Thanh trấn giữ ở quầy thu ngân, lật điện thoại qua, lật điện thoại lại, mười phần không yên, không biết rốt cuộc Đầu Bài gửi tin gì cho mình.

Cố Thanh, bình tĩnh……..

Đầu Bài nhưng là Đầu Bài của Hoàn Mỹ, là danh nhân đã sớm đến trình độ phối âm thương nghiệp.

Cố Thanh, bình tĩnh……..

Người ta thật ra chưa nói gì cả, vả lại, dù nói gì cũng không liên quan tới ngươi.

Hộc hộc, căn bản không bình tĩnh nổi có được không……

Quả nhiên không thể tiếp xúc quá nhiều với người mang hào quang, ngay cả cô chỉ một nửa như người thế giới 2D, tâm hồn thiếu nữ cũng bắt đầu rục rịch….. suy nghĩ lung tung rồi…. Cô lại lấy điện thoại ra, vô ý thức gõ nhẹ trên quầy. Trái tim treo bất ổn vậy, tiếp mười mấy vị khách, cha rốt cục ăn cơm xong đến thay ca.

Cô cuống quít bàn giao, vừa nói mình đói rồi, vừa chạy ra khỏi siêu thị.

Ở cạnh cửa sổ thủy tinh, cô lấy di động ra rước, mở tin thoại Đầu Bài gửi đến.

“Anh vừa trực suốt 36 tiếng, chắc là, sẽ ngủ thẳng đến hơn nửa đêm mới tỉnh,” thanh âm của Đầu Bài trộn lẫn mệt mỏi dày đặc, âm điệu không cao, giống như đang thuận miệng nói chuyện với cô, “Nếu có việc gì, để lại tin nhắn là được, anh dậy

sẽ nhận được.”

Nói không nhanh, vừa vặn 14 giây.

Sau đó, tin thoại kết thúc.

“Cố Thanh?” Bỗng có người thò đầu đến, “Sao còn chưa đi? Không đói?”

Cố Thanh hoảng sợ, theo bản năng nhét di động vào túi áo: “Đang tìm chìa khóa xe….”

May mắn……. vừa rồi cô đeo tai nghe.

Cô vẫn tim đập thình thịch, e sợ bị fan tận trung chính hiệu của Đầu Bài phát hiện.

Cô lặng lẽ quyết định, sau này nhất định phải tập thói quen đeo tai nghe, nhất định! Phải! …….

“Ở đây,” Đổng Nhất Nho cười tủm tỉm nhặt từ mặt đất lên, “Khẳng định là khi cậu điện thoại ra rớt xuống, Cố Thanh, mặt cậu….. ừm, rất đỏ a~” Cô ấy nói xong, có thâm ý khác nhìn Cố Thanh.

Cố Thanh giả ngu a một tiếng, tùy tiện qua loa hai câu, lên xe trốn mất.

Về đến nhà, cô vừa lấy đồ ăn nóng ra vừa mở weibo.

Mới hơn một tiếng thôi, chuyển phát đã lên tới con số 2000, bình luận cũng xấp xỉ, chỉ có tin nhắn riêng có mấy chục phong…… Không cần phải nói, đương nhiên là các loại ngôn luận giống Đổng Nhất Nho. Cô im lặng, có nên chính thức trả lời một câu “Cám ơn đại nhân”, hay là giả chết đến địa lão thiên hoang, quyết đoán lựa chọn vế sau.

Sau đó…….. cấm bình luận trên weibo của mình.

Haiz………

Cố Thanh thật tình có thể đoán ra, trong một khoảng thời gian dài dằng dặc, giới này nhất định gào thét ném đá cô đủ kiểu.

Cô trầm mặc nhớ lại ngọn nguồn của chuyện này, bất quá là một buổi sáng, cô ở trong phòng của mình nghe thấy tiếng của Thương Thanh Từ, sau đó nhắc tới tổ phối âm Hoàn Mỹ và Đầu Bài đại nhân với Canh Tiểu Hạnh……. Sau đó thì y như vận c*t chó bắt đầu hợp tác……… Ngắn ngủn hai tháng, kéo dài qua một kỳ nghỉ nguyên đán, một kỳ nghỉ đông, cô liền cứ thế ôm được cái đùi siêu bự…….

Cố Thanh lặng lẽ cắn đùi gà.

Nghĩ đến lời nói của Đàu Bài, tắt máy tính rồi, thế giới online chẳng là gì cả………

Ừ, chẳng là gì cả……….

Đầu Bài đại nhân……. chẳng lẽ ngài nghĩ trước khi tâng bốc em, cố ý nói vậy làm chăn đệm a??

Cô tiếp tục cắn đùi ra, tắt tất cả tin nhắn riêng của những người không quen, nhóm bạn tốt cô cũng chỉ qua loa trả lời vài khuôn mặt cười. Cuối cùng, thế nhưng xã trưởng đại nhân của âm xã, lại vô cùng bình tĩnh để lại cho nàng một câu: Đừng tưởng cậu cấu kết được với Đầu Bài là có thể không cần trả nợ. Đêm nay, nhất định phải đưa ta《Thế tử phú 》, nhớ lấy! Giả giọng công tử!

………

………

………

………

Cố Thanh thực buồn khổ, cái này là khẩu vị kiểu gì đây! Khẩu vị kiểu gì!

Muốn giọng công tử, muốn giọng nam nhân, trực tiếp đi tìm nam nhân hát đi được không T T

Tối nay tâm tình thế này, giọng của cô khẳng định sẽ rất phiêu, sao có thể giả thành công tử phong lưu a? Nói không chừng sẽ thành shota thô tục…… hơn nữa …… còn phải hát ra………

Cố Thanh: Xã trưởng đại nhân, ngài tìm nam nhân đi được không?

Xã trưởng âm xã: Tổ chức cần bạn! Thanh Thanh Mạn!

Cố Thanh: ………..

Xã trưởng âm xã: Ta để Tẩu Điều Nhi hợp xướng với cậu! Một công một thụ!

Cố Thanh: ………..

Xã trưởng âm xã: Cậu là công!

Cố Thanh: ………..

Tuy rằng trong hòm thư còn khoản nợ 30 – 40 bài hát, nhưng đây là nợ từ nhà mình, trốn không khỏi.

Cô dọn dẹp một chút để bắt đầu, ở trong phòng mình nghe nhạc đệm, luyện, luyện, luyện…. Chất giọng yêu cầu độ khó cao lại hủy giọng, còn muốn là giọng của công…… Cô thu âm vô số lần, giày vò đến hơn nửa đêm mới giao bản ghi âm, giọng hát đã muốn khàn luôn. Gửi qua hòm thư rồi mới gửi tin nhắn riêng cho xã trưởng, nhìn thời gian, gần 12:30 rồi.

Trong nhà cách âm không tệ, có nên trả thêm một…. khoản nợ?

Cô thanh thanh giọng, cảm thấy không làm trò gì được rồi.

Trong lúc nằm dài, lại không hề buồn ngủ, bỗng nhiên có tin nhắn riêng tới.

Vốn tưởng là xã trưởng, không ngờ…… là Đàu Bài.

Thương Thanh Từ: Ừm. Dậy rồi.

Cô nhìn ba chữ này, không hiểu sao có chút….. chột dạ.

Suy nghĩ nửa ngày mới trả lời.

Cố Thanh: tăng ca 36 tiếng rất vất vả? Đại nhân có muốn uống chút nước rồi tiếp tục ngủ không?

Thương Thanh Từ: Ừm. Đang thu bưu kiện.

……….

Ý của Đầu Bài là, hắn đang bận?

Cố Thanh đang lo lắng có nên tiếp tục quấy rầy không thì, Thương Thanh Từ đã gửi thêm tin: Đang bận?

Cố Thanh: *lắc đầu* đúng lúc rảnh rỗi. Vừa giao một bài hát.

Thương Thanh Từ: Ồ? Bài gì?

Cố Thanh: ……….. giả giọng công tử -《 Thế tử phú 》…….

Thương Thanh Từ: *Cười*

Cố Thanh: …………

Qua vài giây, hắn gửi qua một đoạn dài:

Thương Thanh Từ: Say rượu trên đầu gối mỹ nhân, tỉnh rượu lại nắm quyền thiên hạ? Rượu không say mỗi người tự say, màn ấm trướng rủ chăn phù dung? Trái ôm phải ấm há là tội, rước hết tâm thiếu nữ cũng thật mệt?

Cố Thanh yên lặng nhìn màn hình, đại nhân thật rất biết chọn, vài câu phong lưu nhất cả bài hát, đều nằm ở đây………

Giờ này khắc này, đêm dài yên tĩnh, cô chỉ nhìn một đoạn chữ, thế mà có thể bổ não ra thanh âm độc thoại của Đàu Bài! Hơn nữa, vừa rồi ghi âm suốt mấy tiếng, cả nhạc nền cũng thuộc lòng đó…….

Thật là… rất có tính hình tượng T T.

Cô lúng túng trả lời: Vâng… là bài đó.

Thương Thanh Từ: Ca từ rất thú vị, vừa baike ra.

Cố Thanh: Vâng, rất thú vị. O(∩_∩)O ha ha ~

Cô thanh thanh giọng, vẫn còn khàn.

Không ngờ, giây tiếp theo, Thương Thanh Từ trả lời: Lần sau không được giả giọng nữa, rất tàn phá giọng hát.

……….

Cố Thanh kinh ngạc nhìn màn hình.

Đại nhân……. ngài nói…… câu thích giọng của em……..

Sẽ không…….. là thật chứ………

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN