Nhà Bên Có Sói
Chương 62
“A a ——!”
Sáng sớm, Tiểu Vũ dụi dụi đôi mắt vẫn còn buồn ngủ từ trong phòng đi ra, còn đang mắt nhắm mắt mở, đã bị tiếng kêu thảm thiết làm giật mình, vội vàng nhấc chân đá văng cái cửa ra, hấp tấp hỏi: “What’s wrong?”
Chỉ thấy Tần Tiểu Mạn đang trừng mắt nhìn TV giống như thấy quỷ, cuống quít lùi lại phía sau, sau đó lại chạy đến bên cửa sổ dán khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt vào cửa kính nhìn ra ngoài.
Đây là cảnh tượng khủng bố gì vậy hả. Mới sáng sớm thức dậy muốn xem thời sự, lại thấy người trong TV biến thành người ngoại quốc da trắng tóc vàng, chạy ra cửa sổ nhìn xuống phía dưới, xe ô-tô chạy trên đường thu bé lại chỉ bằng bao diêm..
Tiểu Vũ thấy cô không có việc gì mới thở phào nhẹ nhõm. Có chút phiền muộn day day trán, đưa cô qua mặt hải quan thật sự tốn không ít công sức của bọn hắn. Suýt nữa đã bị người của Cố Lãng phái tới bắt lại. Có điều, trở lại chuyện này, hắn quay sang nhìn TV —— trong phòng, thứ duy nhất có thể cho biết được tin tức bên ngoài, nhún vai nói: “Cô rốt cục đã hiểu chưa, chúng tôi đã đem cô ra nước ngoài rồi, hiện tại là đang ở trong khách sạn thuộc bang C ở Mĩ quốc. Hoan nghênh, quý phu nhân.” Tiểu Vũ rất khiêm tốn cúi người, đúng chuẩn mực của một quý ông lịch lãm.
Tần Tiểu Mạn vô lực ngã ngồi xuống đất, lẩm bẩm nói: “Các ngườii rốt cuộc là muốn gì hả? Tôi không quen các ngườii.”
Tiểu Vũ rất hớn hở, chạy tới ngồi chồm hổm trước mặt cô, nhẹ nhàng nói nói: “Người Trung Quốc không phải đều có câu nói “Có đành nhau mới trở thành bằng hữu” sao, chúng ta biết nhau như thế này quả thật rất tốt nha. Xin cô nhẫn nại thêm một chút nữa.” Hắn xem giờ, “Cố. . . . . . ừm, người yêu của cô hiện tại chắc đã lên máy bay trực để đến đây rồi. Chờ hắn đến, chúng tôi ——, Hà hà.”
“Đầu óc anh có vấn đề hả?” Tần Tiểu Mạn mắt rưng rưng nhìn hắn đầy oán giận. Cô chẳng qua chỉ mới ngủ một giấc, vừa mở mắt ra như thế nào đã ở tận bên kia đại dương. Không ngờ Tần Tiểu Mạn cô lại phải ở chung với bọn bắt cóc, đã thế còn trở thành điểm yếu để uy hiếp Cố Lãng. Tuy rằng cô cũng đã từng tưởng tượng ra cảnh anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng thực tâm cô trăm lần ngàn lần không muốn. “Các ngươi, hôm đó cho ta ăn cái gì vậy hả?” Nghĩ tới bữa đó, cô đã ăn rất nhiều thứ, bên trong chắc chắn có cái gì kỳ lạ.
“Ya, cô phát hiện rồi hả?” Tiểu Vũ kinh ngạc mở to hai mắt, thần bí nhìn cô, “Trong đồ ăn kia thực ra là do Aron đưa cho chúng tôi thuốc ngủ loại mới, hắn vừa nghiên cứu xong, kiếm người thử qua, đối với phụ nữ có thai, tuyệt đối không có tác dụng phụ. Sẽ không làm tổn hại đến huyết mạch quý báu của Nhị đương gia.” Tiểu Vũ vui vẻ nói, không ngờ rằng danh xưng kính trọng kia đã tiết lộ một mối quan hệ nào đó.
Có điều, thỏ Mạn ngây ngốc không hề chú ý đến nửa câu sau của hắn, dụi dụi đôi mắt đỏ hoe, hỏi: “Anh nói cái gì? Tôi, tôi là phụ nữ có thai sao?”
Tiểu Vũ nhất thời lộ vẻ chán ghét chỉ số IQ của cô, “Không phải cô thì là ai? Aron nói chúng tôi có thể dùng cô làm vật trao đổi, xem ra không phải là giả.”
Tiểu Mạn ngẩn ngơ nhìn xuống bụng mình, hai tay run rẩy cẩn thận đặt lên, tại đây có kết tinh của cô và Cố Lãng. Là vào lúc nào nhỉ? Hình như là một thời gian rồi nó chưa tới. Mấy giây sau, nước mắt lại một lần nữa tràn mi.
“Ai, đừng khóc mà.” Tiểu Vũ không quen nhìn thấy phụ nữ rơi lệ, nhìn cô khóc, luống cuống một hồi mới lấy khăn tay đưa cho cô, “Lau… lau đi.”
Khăn tay trắng tinh, mùi thơm quen thuộc, giống hệt hương vị của Cố Lãng. Tiểu Mạn khóc thật rất dữ dội, một tay lau nước mắt nước mũi, một tay vuốt ve bụng mình. Việc vui như thế vậy mà lại không được chia sẽ cùng cha của đứa nhỏ, thật là bất hạnh mà,hu hu. Đột nhiên, Tiểu Mạn ngẩng đầu hỏi: “Ta thực có mang thai sao? Có lầm hay không?”
“Đuỏng nhiên, Aron tự mình kiểm tra cơ thể cho cô mà, hắn có năng lực y khoa cao như thế mà nói sai, thì sao Hỏa liền đâm vào Trái Đất nha!”
“Đã từng kiểm tra . . . cơ thể. . . . . .” Tần Tiểu Mạn nức nở nói, nắm chặt vạt áo, mới phát hiện quần áo của mình đã bị thay, hai tay che mặt khóc càng thương tâm hơn, thân thể trong sạch của cô bị người khác nhìn thấy hết rồi…. Nghĩ lại, Tần Tiểu Mạn cô trong trắng thuần khiết đi theo Cố Lãng, ngoài nụ hôn đầu tiên không phải cho anh, cái gì cũng đều cho anh hết. Cho dù là trước đây cùng Tô Lê Thâm yêu nhau tha thiết, tay hắn cũng chỉ dừng lại ở eo của cô, ngay cả ngực cũng chưa từng bị hắn chạm qua, cô như thế này, như thế này —— Tiểu Mạn lại lần nữa đặt tay lên bụng, nếu như để con biết được mẹ của nó đã từng chịu nhục như vậy, về sau nó biết sống làm sao đây?!
Tiểu Mạn bày tỏ tháy độ kiên quyết: “Các người nếu như dám làm hại Cố Lãng, tôi liều chết cũng không để cho các ngươi đạt đựơc mục đích!” Tiểu Vũ hưng phấn cầm lấy tay cô, “Tôi biết cô sẽ nói như vậy mà, trong lời thoại của nhân vật từng có câu đó. Sau đó thì sao.” Hắn nhíu mày nghĩ, lập tức sợ hãi đứng bật dậy, “Cô không phải sẽ treo cổ chứ? Khó mà làm được!” Hắn ngừng lại một chút, tựa hồ như đang tính toán khả năng khác, lại ngồi xổm xuống, rất không lịch sự lôi kéo quần áo của Tần Tiểu Mạn.
“Buông tôi ra! Cứu mạng, cứu mạng!” Tần Tiểu Mạn thảm thiết kêu gào, liều mạng bảo vệ bản thân, rõ như ban ngày, người này rất thú tính mà, ngay cả cô đây là phụ nữ có thai cũng không buông tha, Cố Lãng lúc nào lại đụng phải ngườii như vậy hả!
“Đừng la, tôi không có làm gì cô hết.” Tiểu Vũ gấp đến độ tòan thân đầy mồ hôi, nắm lấy áo khoác của Tần Tiểu Mạn, “Đừng có lộn xộn, có làm đau cô tôi cũng mặc kệ nha!” Hắn chẳng qua chỉ muốn xem trên người cô có giấu dao gọt trái cây hay không thôi, trong phim không phải lúc nào cũng có tình tiết này sao, phụ nữ bị bọn bắt cóc làm nhục, sau khi đựơc phu quân cứu, trái không thiết sống, liền đem con dao giấu trong tay áo đâm vào bụng tự sát. Cười đến mức cứng ngắc, nứơc mắt cũng rơi xuống. Ông chồng kia mạnh mẽ khoát tay, mới kinh ngạc nhìn vết máu trên người vợ. Xem nhị phu nhân mỗi ngày lấy nứơc mắt rửa mặt, nghĩ cũng là nữ tử trung liệt, nếu như quả thực khíến cô bị như vậy, mất hai mạng người, chỉ sợ Nhị đương gia sẽ giết toàn bộ gia đình hắn!
Tiểu Mạn càng nghe lại càng thêm sợ hãi. Tiếp tục giãy giụa kêu cứu. Hai người đang giằng co với nhau. Rốt cuộc thì anh hùng cũng đã xuất hiện. Cánh cửa một lần nữa lại bị người bên ngoài đá văng.
(Cánh cửa: khóc thút thít. Ta đây là hàng khách sạn 5 sao thế mà cũng bị các người đem ra đạp đá. %>_
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!