Thần Hy Khúc
Chương 101
Tác giả: SUNQINGtheWriter.
Lưu ý: KHÔNG CHUYỂN VER.
✻ Chương 101 ✻
Lý Thiệu Lâm ngồi xổm trên mặt đất, bàn tay cẩn thận đặt trên đầu cáo con đang ủy khuất.
Cáo nhỏ kia cảm nhận được độ ấm của Lý Thiệu Lâm truyền tới, bỗng dưng không muốn phản kháng mãnh liệt như ngày thường nữa. Ngược lại, mi mắt khẽ cụp xuống, hơi ấm ức và khó chịu.
Mọi việc xảy ra quá đường đột khiến cho Lý Thiệu Lâm cùng Vưu Chiếu Hy đều không biết phải giải quyết như thế nào.
Trong lòng lý Thiệu Lâm cũng không nghĩ con cáo trước mặt mình đây lại là một người trong Huyết tộc.
“Thật sự là cậu à?” Lý Thiệu Lâm tựa hồ không muốn tin vào sự thật này, cẩn thận hỏi lại, mặt không cảm xúc.
Vưu Chiếu Hy hơi nâng mi mắt nhìn Lý Thiệu Lâm, tròng mắt màu xanh biếc đặc biệt khiến ai nhìn qua một lần đều khắc cốt ghi tâm, còn có thể không nhận ra được sao?
Im lặng nhìn Lý Thiệu Lâm một cái, dù sao mọi chuyện cũng đã xảy ra cả rồi, bây giờ phủ nhận cũng không có ích lợi gì cả.
Vưu Chiếu Hy hơi gật đầu, sau đó tiếp tục nằm dài xuống mặt sàn lạnh lẽo. Nhưng hiện tại lớp lông màu trắng kia đã phủ dày trên thân thể của cậu, nhiệt độ cơ thể cũng tự nhiên mà tăng lên.
Lý Thiệu Lâm hiểu được lý do vì sao người này không kiểm soát được bản thân, cậu ta trầm mặc nghĩ ngợi một chút rồi nói với Vưu Chiếu Hy:
“Cố gắng đợi tôi ở đây. Tốt nhất là đừng làm ra tiếng động gì bất thường, đã rõ chưa?”
Vưu Chiếu Hy không nói được, chỉ có thể ậm ừ gầm gầm khe khẽ ủy khuất.
Cậu ta đang định làm gì vậy? Lẽ nào có cách khiến mình trở lại như cũ sao?
Ngước mắt nhìn bóng lưng vội vã rời đi của Lý Thiệu Lâm, Vưu Chiếu Hy thở dài một tiếng trong bụng, tiếp tục nằm xuống, an an tĩnh tĩnh không gây ra một tiếng động nào hết.
Cũng may giờ này còn đang là giờ học, học sinh cũng sẽ không ra vào phòng vệ sinh quá đông đúc.
Lý Thiệu Lâm liếc nhìn hành lang vắng vẻ, nhanh chóng đi xuống dưới tầng trệt, cẩn thận tránh đi tầm quan sát của thầy giám thị ở căn phòng đối diện.
Hiện tại thầy đang uống trà đàm thoại với người nào đó trong phòng cho nên không mảy may để ý đến hình dáng nam sinh vừa mới lướt qua.
Lý Thiệu Lâm chạy thẳng ra khu vực sân sau, đây là nơi mà bọn con trai thường tập trung ở đây để có thể tự nhiên giải quyết những mâu thuẫn với nhau.
Mặt đất ngày trước được trải một lớp cỏ khô, hiện tại đều đã bị hoa tuyết dày đặc bám lấy.
Lý Thiệu Lâm rất sợ lạnh, nhưng không hiểu vì sao khi nhìn thấy Vưu Chiếu Hy bộ dạng chật vật khổ sở như vậy lại không kìm được, xả thân mình chạy ra ngoài này tìm kiếm một loại lá cây.
Khu vực này trong mắt mọi học sinh thì khá thú vị, vì nó kín đáo và ít người qua lại, sẽ thuận tiện cho một số việc riêng tư. Nhưng trong mắt thầy cô giáo thì nó là một nơi đầy cấm kỵ, vì vậy mà thầy hiệu trưởng đã cho xây hàng rào để chắn lại.
Nhưng học sinh chính là quỷ, xây hàng rào thì cứ việc trèo qua hàng rào mà thôi.
Lý Thiệu Lâm ngước mắt nhìn qua một thân cây cao to đang bám trụ ở giữa sân tuyết. Từng dấu chân của cậu in sâu xuống lớp tuyết dưới mặt đất.
Bước đi vì tuyết mà chật vật không ít.
Loại cây này có phần đặc biệt hơn những cây khác, chính là nó có thể chịu được cơn lạnh thấu xương của mùa đông.
Lý Thiệu Lâm không rõ vì sao một loại cây quý thế này lại được trồng trong khuôn viên của một trường học. Nhưng ngay lúc này nó đang có ích hẳn hoi cho nên cậu không bận tâm đến vấn đề kia nữa.
Hơi nhướn người lên, Lý Thiệu Lâm thuận tay hái xuống một nắm lá cây, sau đó cẩn thận bỏ vào trong túi áo khoác.
Đúng lúc này, có hai người bảo vệ đi tuần, vô tình nhìn thấy bóng dáng của Lý Thiệu Lâm liền quát lớn:
“Em kia, đang làm gì ở đó hả?”
Tiếng bước chân gấp gáp chạy đến bên hàng rào làm cho Lý Thiệu Lâm giật khẽ mình. Cậu ta quay đầu lại nhìn thấy bảo vệ đang dùng chìa khóa mở cổng rào, không lâu sau liền chạy đến bên vách tường.
Cửa rào mở ra, khoảng thời gian thật sự không quá lâu nhưng khi hai người bảo vệ nhìn qua phía vách tường thì không nhìn thấy bóng dáng của Lý Thiệu Lâm đâu nữa.
“Gì chứ? Nó không thể chạy nhanh như vậy được.” Một người chống hông bất mãn nói.
Người còn lại vô tình nhìn xuống dưới lớp tuyết, mơ mơ hồ hồ nhìn thấy một vật thể hình trụ đang chuyển động trên mặt đất, khẽ rùng mình một cái.
“Chúng ta đi thôi, có rắn!” Người còn lại hoảng hồn sau khi đã nhìn ra vật thể kia là gì, kéo người thứ nhất rời khỏi khu vực cấm.
“Gì chứ? Làm sao có rắn trong thời tiết này!” Hai người rời đi, cảm thấy cùng một lúc có quá nhiều thứ khó hiểu.
Con rắn mang trên mình một lớp vảy pha trộn giữa hai màu xanh cổ vịt và màu đen nổi bật trên nền tuyết trắng xóa đang cố trườn đi thật nhanh.
Sau khi đã đến nơi an toàn, rắn con lập tức hóa lại thành một nam sinh. Nam sinh trên người không bận gì, nhanh chóng xoay tròn bàn tay, vài giây sau quần áo liền bám trụ trên người như cũ.
Lý Thiệu Lâm không tránh khỏi cái lạnh thấu xương, bèn mắng một tiếng, “Mẹ nó.”
Sao mình phải khổ sở vì một đứa không xem mình ra gì chứ?!
Mắng thì mắng vậy, nhưng sau đó cậu liền nhanh chóng trở về phòng vệ sinh, nơi mà Vưu Chiếu Hy đang nhàn hạ nằm dài trên mặt đất, đôi mắt hơi khép lại như muốn ngủ một giấc.
Mùa đông chính là mùa lười biếng nhất của những loài động vật.
Lý Thiệu Lâm mở cửa phòng vệ sinh ra rồi khóa trái lại thật cẩn thận. Cậu không muốn trong lúc thuốc đang phát tác dụng thì có người bước vào quấy rầy đâu.
Gõ lên cửa phòng vài tiếng, Lý Thiệu Lâm khẽ nói, “Tôi đây. Mở cửa.”
Vưu Chiếu Hy bừng tỉnh, nhổm cả thân người dậy, dùng hai chân trước bám lên mặt cửa, sau đó đưa lưỡi mở khóa.
Động tác này cậu làm nhanh đến không ngờ.
Cửa mở, Lý Thiệu Lâm bước vào bên trong rồi khóa lại lần nữa. Ngồi xổm trên mặt đất, cậu lấy trong túi ra vài chiếc lá được hái xuống từ loại cây kia, đưa cho cáo con.
Tôi phải ăn nó sao?
Vưu Chiếu Hy ngước mắt nhìn Lý Thiệu Lâm, cố gắng truyền đạt những gì mình muốn nói.
Lý Thiệu Lâm dùng tay vò nát nó một chút rồi đưa đến bên miệng Vưu Chiếu Hy, “Nhai kỹ vào rồi nuốt xuống, khoảng năm phút sau sẽ có tác dụng.”
Vưu Chiếu Hy nghe lời làm theo.
Lá cây khi nhai nát ra có một vị đắng đến điên cả người. Vưu Chiếu Hy suýt nữa thì đã phun tất cả ra ngoài, nhưng ngay lúc đó Lý Thiệu Lâm đã kịp thời dùng bàn tay khóa miệng của cậu lại.
“Nhai hết!” Lý Thiệu Lâm lạnh lùng nói, sau đó buông lõng bàn tay ra, “Ai bảo có cái thân cũng không kiểm soát được.”
Vưu Chiếu Hy một bên lá thuốc đã đắng chát lòng người, một bên còn bị mắng vô cớ như vậy, cậu không rõ mình có lỗi ở chỗ nào nữa?
Bản thân có thể tùy ý mọc ra tai và đuôi, nhưng khi biến thân hoàn toàn thì thật sự chưa điều khiển được.
Mấy ngày trước cơ thể của cậu cũng rất bình thường, chẳng có chút biến hóa gì kỳ lạ. Không hiểu sao hôm nay lại trở thành tệ hại như vậy, còn bị Lý Thiệu Lâm phát hiện ra nữa.
Lá thuốc được nuốt xuống, đúng năm phút sau thì có một chút tác dụng.
Cơ thể cáo con dần biến mất lớp lông màu trắng, đôi tai cũng trở về vị trí như cũ, chiếc đuôi cũng phút chốc hóa thành mây khói.
Vưu Chiếu Hy hiện tại nằm trên mặt đất, cơ thể không mặc gì.
Lý Thiệu Lâm nhìn thấy cảnh tượng này, đột nhiên cổ họng khô khốc, ánh mắt không được tự nhiên dời đi.
Vưu Chiếu Hy đứng dậy, hoàn toàn không lưu tâm đến sự ngượng nghịu của Lý Thiệu Lâm, bình thản nhặt quần áo của mình dưới sàn lên, mặc vào từng cái.
“Tôi ra ngoài trước.” Lý Thiệu Lâm quay người mở cửa.
Đến khi cài xong khuy áo cuối cùng, Vưu Chiếu Hy mới mở cửa bước ra ngoài. Nâng mắt nhìn lên tấm gương đối diện, cậu không nhịn được thở dài.
Lý Thiệu Lâm dựa người vào bồn rửa tay, hai tay ôm lấy trước ngực, lạnh nhạt hỏi, “Tại sao cậu lại lạc vào Huyết tộc vậy?”
Lại nhắc đến vấn đề nhức nhối này làm cho Vưu Chiếu Hy thoáng nhíu mày. Cậu liếc mắt nhìn Lý Thiệu Lâm đang hết sức tò mò kia, không nhịn được thở dài một tiếng.
“Chuyện tương đối dài dòng, cậu chỉ cần biết tôi là hồ ly và cậu phải tuyệt đối giữ bí mật.”
Lý Thiệu Lâm nheo mắt, “Cậu nghĩ tôi sẽ đi tọc mạch với ai được?”
“Lý Thiệu Quân, anh trai quý hóa của cậu đó.”
Vưu Chiếu Hy đối với Lý Thiệu Quân vẫn không bao giờ có thể hòa thuận vui vẻ được, hay ít nhất là một nụ cười xã giao cũng không thể có.
Lý Thiệu Lâm nghe vậy, không phản kháng, chỉ gật đầu rất bình tĩnh.
Tính của cậu cũng không thuộc loại ngứa miệng sẽ đem mọi bí mật của người khác đi kể lể tuyên truyền.
“Được rồi, nhưng cậu mới biết bản thân là hồ ly sao?”
Vưu Chiếu Hy chống hai tay, dùng lực đẩy thân mình ngồi lên thành bồn rửa tay, hai chân thả lõng đung đưa.
“Ờ, mới đây thôi nhưng đã gần thích nghi được rồi. Chuyện này đối với tôi mà nói chỉ ngạc nhiên và đau lòng với hai điều thôi. Một là, Vưu gia chấp nhận nuôi dưỡng tôi cho đến tận bây giờ mà không một chút bài xích nào, ngoại trừ Vưu Quán Thanh – người tôi gọi là ba trước kia. Hai là, mẹ tôi đã qua đời sau khi sinh tôi ra.”
“Mẹ của cậu?” Lý Thiệu Lâm kinh ngạc nhìn Vưu Chiếu Hy, sau đó không khỏi đồng cảm.
Vưu Chiếu Hy bình tĩnh nhìn người bên cạnh, giọng nói tuôn ra không nhanh không chậm, cũng không còn xúc động như hồi mới biết chuyện nữa.
“Ừm, sau khi mẹ tôi mất thì Vưu gia cũng đã nuôi dưỡng tôi như một đứa con trong Huyết tộc. Nghe Vưu Thần nói, tôi giống mẹ. Mẹ tôi là hồ ly.”
“Còn ba cậu?”
Nhắc đến người ba chưa xác định được, Vưu Chiếu Hy trong lòng không khỏi khó chịu.
Cậu hơi cúi mặt, chân mày cũng nhíu lại, “Không biết. Hình như tôi không có ba.”
Lý Thiệu Lâm nghe câu này lại sững người nhìn Vưu Chiếu Hy, rất lâu sau cũng không nói thêm được gì.
“Kể ra chúng ta chạm mặt nhau nhiều như vậy, quả nhiên là có liên quan đến nhau. Tuy rằng không hòa hợp nhưng ngẫm lại thì cả hai đều cùng một tộc đúng không?”
Vưu Chiếu Hy quay sang nhìn Lý Thiệu Lâm, nói xong lại bồi thêm, “Nhưng mà, sao tôi lại ghét tộc của các người thế nhỉ?”
Lý Thiệu Lâm buồn cười, “Nói câu này không khác gì cậu đang ghét cả bản thân mình.”
“Tôi không thuộc về tộc nào cả.” Vưu Chiếu Hy quả quyết đáp, sau đó nghiêng đầu thì thầm, “Tôi chỉ thuộc về một người mà thôi.”
Lời thì thầm của cậu nhẹ như chiếc lông vũ, khiêu khích gãi lên vành tai của Lý Thiệu Lâm, khiến cho cậu không khỏi lạnh nhạt cười một cái.
“Cậu rất có bản lĩnh đấy, Chiếu Hy. Chấp nhận thuộc về một người luôn sao? Cậu không thấy bị trói buộc à?”
Vưu Chiếu Hy nhún vai, “Tôi chấp nhận. Vì người đó cũng trói buộc tình cảm này với tôi rất lâu rồi.”
Lý Thiệu Lâm nhìn cậu, không nói đến vị khách không mời nữa, trực tiếp hỏi sang một câu khác.
Nghe qua có hơi nhạy cảm vì đó là một đoạn quá khứ buồn của Vưu Chiếu Hy, nhưng Lý Thiệu Lâm cảm thấy hơi tò mò về người mẹ của cậu.
“Mẹ của cậu tên gì thế?”
Vưu Chiếu Hy quay mặt nhìn Lý Thiệu Lâm, im lặng một chốc rồi bình tĩnh trả lời, “Đồng Xuyến Yên.”
Ba tiếng “Đồng Xuyến Yên” trong một khắc như hóa thành một chiếc dùi, đánh mạnh vào lồng ngực của Lý Thiệu Lâm.
Chân mày hơi nhíu lại, nhưng ngay sau đó liền dãn ra. Định lực của người này xét ra cũng không thể xem thường được.
Vẻ mặt khôi phục về trạng thái lạnh lùng khiến cho Vưu Chiếu Hy không mảy may chú ý.
“Tên rất hay.” Lý Thiệu Lâm thấp giọng nói, sau đó thì mò trong túi áo của mình, lấy ra hai chiếc túi ấm đưa cho Vưu Chiếu Hy.
Túi ấm được ấn vào tay Vưu Chiếu Hy, Lý Thiệu Lâm nhìn cậu nói, “Giữ lấy. Trong thời gian này nên có túi ấm trong người, không thì khó mà kiểm soát được.”
Vưu Chiếu Hy nhìn túi ấm trong tay mình, lại nhìn qua bóng lưng vừa mới xoay đi, đột nhiên có chút thiện cảm đối với Lý Thiệu Lâm.
…
Từ Lương đang nấu một gói mì, lúc nước chưa sôi, cậu bạn quay người kinh ngạc hỏi:
“Thiệu Lâm phát hiện cậu là hồ ly rồi à?”
Vưu Chiếu Hy nằm dài trên mặt bàn, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy một mảnh trời xanh sẫm.
“Ừm, đã phát hiện rồi. Sáng hôm nay.”
Nước sôi, Từ Lương bắt xuống, cẩn thận đổ vào tô mì của mình. Đậy nắp lại, trong lúc chờ đợi mì nở, cậu bước đến ngồi xuống đối diện Vưu Chiếu Hy.
“Cậu ấy có nói gì không? Có phải đã bị dọa vì tự nhiên lại có một con cáo ở trong phòng vệ sinh không?”
Vưu Chiếu Hy nghe đến cụm từ “con cáo” thì không khỏi nhảy dựng, lườm Từ Lương một cái.
“Là hồ ly. Cậu gọi hồ ly xem nào? Không thấy gọi hồ ly thì có bao nhiêu phần ma mị à?”
Từ Lương nghe vậy lập tức gật đầu, bàn tay giơ ra vuốt ve mái tóc của Vưu Chiếu Hy, “Được rồi, cáo con đừng dỗi.”
Vưu Chiếu Hy gạt tay cậu ra, “Cậu ăn hiếp tớ đúng không?”
Từ Lương bật cười, đứng dậy đem tô mì đã nở để lên bàn, tập trung dùng đũa đảo nhẹ lên. Mùi thơm của mì xộc vào trong mũi của Vưu Chiếu Hy, nhưng cậu lại chỉ nghĩ đến mỗi thịt gà.
“Tớ đói bụng quá.”
Từ Lương hút mì lên, sau đó nói, “Gà của cậu còn chưa chín đâu. Mà, khi nãy còn nói dở chuyện của Thiệu Lâm mà.”
Vưu Chiếu Hy dựa người ra lưng ghế, bàn tay lúc này vô tình chạm vào một túi ấm ở trong túi áo, khóe môi đột nhiên cong lên.
“Bây giờ tớ thừa nhận Thiệu Lâm kia đúng là ngoài lạnh trong nóng. Lạnh lùng với tất cả mọi người, nhưng khi bạn bè gặp chuyện thì sẵn sàng ra tay cứu giúp.”
Từ Lương hút thêm một đợt nữa, “Tớ không phải luôn nói Thiệu Lâm tốt bụng hay sao? Chỉ là khuôn mặt của cậu ấy lạnh lùng quá thôi.”
Vưu Chiếu Hy hạ mi mắt nhớ lại sáng hôm nay người kia đã vì mình mà chạy ra ngoài trời lạnh để hái lá thuốc, trong lòng không khỏi cảm kích.
“Cậu ấy có hơi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã thích nghi được. Còn tìm lá thuốc giúp cho tớ trở về hình dáng cũ nữa.”
Lúc này Từ Lương mới ngẩng mặt, khó hiểu hỏi, “Nhưng mà…cậu ấy không sợ sao? Lại còn biết lá thuốc giúp cho hồ ly hóa về hình dạng cũ nữa?”
Vưu Chiếu Hy xoa xoa mũi, ậm ừ một lúc mới hạ giọng bật mí, “Thật ra thì…Thiệu Lâm không phải là người.”
Từ Lương: “…” Không phải là người?
Sau khi nói xong, Vưu Chiếu Hy cảm giác câu nói của mình hơi kỳ cục, bèn sửa lại, “Đúng hơn cậu ta nửa người nửa…rắn.”
Lần này Từ Lương vừa mới húp nước mì thì bị dọa một trận, bao nhiêu nước mì trong miệng phun về phía đối diện.
Vưu Chiếu Hy nheo mắt lại, ngửi thấy mùi mì bám lên người nồng nặc, cậu cắn môi, “Từ Lương!!!”
“Xin lỗi xin lỗi xin lỗi.” Từ Lương lật đật chạy đi lấy khăn ướt lau cho Vưu Chiếu Hy, sau đó mới bình tĩnh ngồi xuống ghế trở lại.
Như vậy, Lý Thiệu Lâm là rắn sao? À, là người rắn? Cái gì!!!
Từ Lương không nhìn người bạn của mình vẫn còn vì mùi mì mà hậm hực, môi mím nhẹ lại, trầm mặc nghĩ ngợi gì đó.
Rất lâu sau, Từ Lương yếu ớt nói, “Có nghĩa là…anh trai cậu ấy cũng là nửa người nửa rắn?”
Vưu Chiếu Hy đặt khăn ướt xuống bàn, tiếp tục đem đến cho Từ Lương một kinh ngạc mới, “Không, anh ta là hổ.”
Từ Lương, đứng hình.
Hổ với rắn từ khi nào lại là anh em ruột với nhau thế?
Từ Lương tròn mắt nhìn xuống mặt bàn, rất lâu rất lâu sau đó, cậu mới cười khổ nói:
“Tiểu Hy, tại sao tớ cảm giác như mình bị lạc vào thảo cầm viên vậy…”
…
Những ngày sau đó, sự quan tâm chú ý của Lý Thiệu Lâm rất tự nhiên chuyển qua đối tượng mới – Vưu Chiếu Hy.
Nói rằng chuyển qua đối tượng mới thì cũng không đúng lắm. Vì từ trước đến giờ, trong mắt Lý Thiệu Lâm hoàn toàn không có ai đặc biệt để cậu chú ý lưu tâm như vậy.
Nếu có thì cũng chỉ có mỗi Kỳ Họa Niên mỗi ngày đều cùng cậu học tập và chơi thể thao mà thôi.
Nhưng cảm giác đối với Kỳ Họa Niên kỳ thực chỉ đơn thuần là bạn thân không hơn không kém.
Giờ ra chơi, căng tin đông nghìn nghịt người.
Lý Thiệu Lâm cùng Kỳ Họa Niên đang đứng xếp hàng ở bên dãy bán mì ý. Người người xếp thành một hàng dài như rồng rắn lên mây, không khỏi nhấp nhô chen lấn.
Trong lúc chờ đợi, Lý Thiệu Lâm liếc mắt nhìn lên bảng tên đồ ăn của hôm nay, lập tức bị hai từ “canh gà” thu hút.
“Khi nãy cậu thấy Chiếu Hy xuống chưa vậy?”
Lý Thiệu Lâm nghiêng đầu hỏi Kỳ Họa Niên.
Đây là lần đầu tiên Lý Thiệu Lâm chủ động hỏi đến Vưu Chiếu Hy, cho nên Kỳ Họa Niên không tránh khỏi việc kinh ngạc.
Cậu nhướn chân mày, “Sao hôm nay đột nhiên hỏi đến Tiểu Hy?”
Vẻ mặt của Kỳ Họa Niên lúc này rõ ràng khắc lên một dòng chữ: Cậu có ý gì với Tiểu Hy đúng không?!!!
Lý Thiệu Lâm không quan tâm sắc mặt ngốc nghếch ghen tuông vớ vẩn kia, lần nữa hỏi lại, “Có thấy Chiếu Hy xuống chưa?”
Kỳ Họa Niên biết mình không thể khiến cho tên lạnh lùng kia ngại ngùng bối rối được, bèn nhún vai nói:
“Khi nãy Tiểu Hy với Từ Lương còn đang làm bài, chưa xuống.”
Lý Thiệu Lâm liếc mắt nhìn bao quát cả khu căng tin đông đúc, trong lòng hơi phân vân một chút. Một hồi sau, cậu đẩy vai Kỳ Họa Niên, nói:
“Cậu qua bên kia lấy một phần canh gà giúp tôi đi.”
Kỳ Họa Niên nhìn thấy sắp đến lượt hai người mua mì ý rồi, không khỏi nhíu mày, “Sao hôm nay lại muốn ăn canh gà? Không phải đang mua mì ý sao?”
Lý Thiệu Lâm lạnh nhạt nhìn một cái, “Cậu không mua thì tôi đi mua. Ở đây mua hai phần mì ý đi.”
Dứt lời, Lý Thiệu Lâm liền lách sang một bên, nhanh chóng hòa vào hàng ngũ mua canh gà.
Ở bên này, Kỳ Họa Niên trong lòng nổi lên tầng tầng khó hiểu. Nhưng hiện tại không có thời gian để cho cậu suy nghĩ nhiều như vậy, vì đã đến lượt cậu mua mì ý rồi.
Đợi đến khi Vưu Chiếu Hy cùng Từ Lương hì hục chạy xuống căng tin thì hàng ngũ đều đã vãn bớt, chỉ còn lác đác vài người cùng với vài món ăn còn ế ẩm.
Vưu Chiếu Hy nhìn lên chỗ bán canh gà đang để hai chữ: Đã hết.
“…Canh gà hết rồi.” Vưu Chiếu Hy tựa hồ hụt hẫng, hai vai thả lõng.
Từ Lương liếc sang chỗ mì ý, vậy mà vẫn còn vài suất. Nhưng nhìn đến bạn của mình đang thèm canh gà, đột nhiên cũng không vui vẻ gì.
“Hay là cậu thử ăn món khác được không?”
Vưu Chiếu Hy cảm thấy ngoài máu thì thịt gà là thứ cậu thích ăn nhất.
“Cậu đi mua mì ý đi. Hôm nay tớ không ăn vậy.”
“Làm sao được?” Từ Lương nói, sau đó nhìn thấy cánh tay vẫy vẫy từ đằng xa của Kỳ Họa Niên, giọng nói hơi khựng lại.
Kỳ Họa Niên có ý rủ mình với Tiểu Hy qua bên đó ngồi sao? Có ổn không nhỉ? Hmm, thôi thì chỉ là bạn bè với nhau thôi mà.
“Tiểu Hy, Họa Niên gọi tụi mình kìa.”
Vưu Chiếu Hy hoàn toàn không còn sức sống, ánh mắt đảo qua phía của Kỳ Họa Niên cùng Lý Thiệu Lâm, nhàn nhạt cười một cái.
Từ Lương kéo tay cậu đi qua bên đó ngồi xuống.
“Hai người xuống trễ quá.” Kỳ Họa Niên nhìn vẻ mặt buồn buồn của Vưu Chiếu Hy, hơi xót xa.
Chắc là lại hết món mình thích rồi đúng không? Ngốc.
Từ Lương nhìn qua Vưu Chiếu Hy xị mặt, không khỏi cười khổ.
“Chỉ là Tiểu Hy muốn ăn canh gà nhưng mà…nó hết rồi.”
Lý Thiệu Lâm đang ăn mì thì dừng lại, cẩn thận đẩy phần canh gà khi nãy mình đã mua được qua cho Vưu Chiếu Hy.
Vẻ mặt lạnh lùng không đổi, đơn giản nói, “Còn dư một phần. Ăn không?”
Vưu Chiếu Hy nâng mi mắt nhìn phần canh gà nóng hổi thơm ngọt kia, nước bọt nuốt xuống ừng ực.
Sau đó, cậu nhìn Lý Thiệu Lâm, bỗng dưng cáu một chút:
“Người ta thì không có ăn, còn cậu lại mua dư để làm gì vậy?”
Lý Thiệu Lâm nghe giọng điệu gắt gỏng nhưng không đến mức quá đáng kia, đột nhiên lại muốn giáo huấn vài câu. Nhưng rồi mọi buồn bực đều được nhịn xuống, cậu hạ mắt, tiếp tục ăn mà không trả lời.
Vưu Chiếu Hy cũng không cáu nữa, thuận miệng mắng một câu như vậy thôi.
Canh gà ở trước mặt, Vưu Chiếu Hy húp một muỗng canh, lập tức nở nụ cười tươi rói.
“Cảm ơn nhé, Thiệu Lâm.”
Lý Thiệu Lâm nhìn cậu, sau đó ánh nhìn rơi xuống một sợi dây trên cổ cậu. Mặt dây chuyền bị rơi ra ngoài, nếu không cẩn thận sẽ có thể rơi vào phần canh.
“Để sợi dây vào trong áo đi.” Lý Thiệu Lâm thấp giọng nhắc.
Lúc này Kỳ Họa Niên cũng thuận mắt nhìn qua, vô tình nhìn thấy được mặt dây chuyền của Vưu Chiếu Hy, trong lòng khẽ ngạc nhiên.
Qua giờ ra chơi, mỗi người đều về mỗi lớp.
Vưu Chiếu Hy cuối cùng cũng được ăn canh gà, vẻ mặt khi về lớp còn tươi hơn cả khi Vưu Thần nói vài câu ngọt ngào với cậu.
Từ Lương đi bên cạnh cảm thán, “Tớ nghĩ không lâu sau thịt gà sẽ nặng ký hơn cả hai chữ Vưu Thần.”
Vưu Chiếu Hy ngay sau đó cười lên một tiếng.
Hai người còn lại cũng đang chậm rãi thả bộ trên cầu thang. Trước khi mỗi người chia ra hai ngả đi về lớp, Kỳ Họa Niên quay đầu nhìn Lý Thiệu Lâm, đem thắc mắc trong lòng hỏi:
“Thiệu Lâm, sợi dây chuyền mà Tiểu Hy đeo không phải rất giống cái mà cậu đang đeo sao?”
—
Rắn con: Khi nãy quên hỏi, vì sao cậu không ngạc nhiên khi bản thân là hồ ly?
Cáo con: Vì tôi xinh đẹp mị hoặc như vậy, là hồ ly không phải quá chuẩn rồi ư?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!