Cô Dâu Hoa Yêu - Chương 32: Tôi là một người rất có nguyên tắc, nguyên tắc của tôi chỉ có ba chữ, xem tâm trạng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
103


Cô Dâu Hoa Yêu


Chương 32: Tôi là một người rất có nguyên tắc, nguyên tắc của tôi chỉ có ba chữ, xem tâm trạng



Editor: Xám

Gương mặt xinh đẹp đến mức sẽ khiến người ta không tự giác mà đỏ mặt, khắc sâu vào ký ức Hàn Đan. Là người đàn ông đêm đó xuất hiện với thân phận “Tài xế chuyên trách bên người”.

“Anh là…… Lạc Tiêu.” Cô vắt hết óc suy nghĩ, cuối cùng đã lôi được cái tên đó từ trong đầu ra ngoài.

“Cô Hàn vẫn còn nhớ tên của tôi, thụ sủng nhược kinh (được cưng mà hoảng).” Mỹ nam hơi ngẩng mặt, tròng mắt màu tro sẫm bởi vì mỉm cười mà khẽ híp lại, nhìn giống như một vương tử sama ra ngoài đi tuần của vương quốc nào đó.

“Tôi có ấn tượng rất sâu với gương mặt xuất chúng.” Cô đỏ mặt nói.

“Có người tiếp đãi khách như em sao? Pha cho anh ly trà.” Giọng nói lạnh băng khiến cho người ta chán ghét vang lên ở phía sau.

“Không có lá trà.” Hàn Đan khinh thường.

“Vậy thì đồ uống.” Kỷ Vân Dực nhíu mày, cũng ngồi xuống ghế sofa, tiện thể gác chân lên bàn trà nhỏ.

Lúc Hàn Đan đang tìm nước chanh trong tủ lạnh đưa cho anh mới phản ứng lại, đây là nơi ở của cô và A Khiết. Thế nhưng, rốt cuộc hai người đàn ông này có chuyện gì? Vì sao hoàn toàn không có chút tự giác mình là khách nào? Vì sao thuận tay sai bảo cô như vậy? Vì sao hoàn toàn mang dáng vẻ đang ở trên địa bàn của mình như thế? Còn nữa, rốt cuộc tên đang xem TV kia đi vào như thế nào? Đây là vào nhà phi pháp vào nhà phi pháp đấy……

Oán niệm trong lòng người nào đó bộc phát.

“Tìm tôi có chuyện gì sao?” Cô thận trọng hỏi.

“Thật ra cũng không có chuyện gì quá quan trọng.” Lạc Tiêu khoác cánh tay lên lưng ghế sofa: “Trên thực tế hôm nay có người vừa mới chuyển đến sát vách, tôi đến ghé thăm thôi.”

“À.” Hai người này không phải đến tìm mình gây phiên phức, Hàn Đan thở phào nhẹ nhõm.

Ngước mắt nhìn thấy mỹ nam cười như không cười nhìn mình, trong đầu lóe lên một tia chớp, cứng đờ ngay tức khắc.

“Anh nói là……” Cô trợn tròn mắt nhìn mỹ nam với vẻ không thể tin nổi, rồi lại nhìn biến thái.

Vẻ mặt biến đổi liên tục trên mặt cô thật sự giải trí cho Lạc Tiêu, đôi mắt đào hoa của anh cong lên cười nói: “Đoán không sai, từ hôm nay trở đi, cậu ta ở sát vách cô.”

“Khụ……” Hàn Đan bị dự đoán chính xác làm khiếp sợ, ho đến chết đi sống lại.

“Cậu còn chưa đi?” Kỷ Vân Dực uống nước chanh cau mày nói.

“Cậu đúng là có mới nới cũ đấy, nhanh như vậy đã đuổi tôi đi rồi.” Giọng điệu hài hước, người đàn ông yêu nghiệt quay sang, tựa khuỷu tay lên vai anh. “Làm cho người ta đau lòng lắm đó.”

“Cho cậu mười giây biến mất khỏi trước mắt tôi.” Kỷ biến thái đưa tay đẩy cánh tay anh ta ra.

“Được rồi được rồi.” Lạc Tiêu đứng dậy đi ra ngoài, đi qua bên cạnh Hàn Đan, cúi người nói: “A đúng rồi, suýt nữa quên nói cho cô biết, bạn cùng phòng của cô vừa mới thu dọn hành lý đến thành phố I công tác rồi. Ngủ ngon nhé cô bé quàng khăn đỏ.” Dứt lời vẫy vẫy tay đi ra ngoài, chỉ còn lại Hàn Đan nhìn quý ngài biến thái ngồi trên sofa khóc không ra nước mắt.

“Ừm, thì ra đã trễ như thế này rồi……” Cô bé quàng khăn đỏ ngước mắt nhìn đồng hồ lần thứ n. Ý ngầm là: Sao ngài vẫn chưa đi.

Ngài sói xám lớn hoàn toàn không đếm xỉa đến oán niệm của cô, hết sức tập trung xem TV.

Cô bé quàng khăn đỏ không nhịn được nữa, quyết định chạy là thượng sách.

“A lô? Mẹ.” Hàn Đan lấy điện thoại di động ra giả vờ nghe điện thoại, nhân tiện quan sát biểu cảm của người nào đó: “A, con biết rồi. Bây giờ sẽ về. Vâng, vâng.”

“Cái đó……” Để điện thoại di động xuống, cô chuyển đến cạnh ghế sofa nhỏ giọng nói: “Tôi có việc phải về nhà một chuyến……”

Lời còn chưa dứt đã bị người ta bắt lấy cổ tay. Cô đang kinh ngạc đã lập tức bị kéo ngã xuống, sau khi hoảng hốt kêu lên một tiếng cả người nằm sấp trong lòng người đàn ông. Hàn Đan cuống quýt tìm điểm tựa, nhưng hai cổ tay lại đồng thời bị bắt lấy. Dưới tình huống này, muốn đứng dậy chỉ có dựa vào sức lực ở eo, mà rất nhanh cô đã phát hiện ra làm như vậy sẽ hoàn toàn trái ngược, vùng vẫy sẽ chỉ làm thân thể hai người càng dán càng chặt.

Tư thế này quá mức mờ ám.

Người đàn ông ngồi trên ghế sofa, cô gái nằm sấp trong lòng anh.

Gần sát, có thể cảm nhận rõ ràng được nhiệt độ cơ thể và nhịp tim của đối phương.

“Buông tay!” Hàn Đan không nhịn được nữa, quát lên.

Người đàn ông rũ mắt nhìn cô, trong đồng tử màu hổ phách tản ra ánh sáng u ám. Sự từ tốn mang theo cảm giác áp bách này gần kề khiến cô căng thẳng đến mức hơi run run: “Kỷ Vân Dực, anh…… muốn làm gì……”

Khuôn mặt anh dừng ở nơi cách mười centimet, có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng như có như không của nước cạo râu.

Căn phòng có vẻ chật chội.

Hai người trên ghế sofa.

Màn hình TV liên tục lóe sáng.

Một tuyển thủ trong chương trình tìm kiếm tài năng nào đó biểu diễn kém lưu loát một bài hát tiếng Pháp.

Đồng tử của anh được ánh đèn nhuộm lên một lớp màu ấm áp, yên lặng nhìn mình như vậy, giống như vì sao trên trời đêm xa xôi nhưng tỏa sáng lấp lánh.

Kết thúc bài hát, trên TV truyền đến tiếng vỗ tay và tiếng thét chói tai dời núi lấp biển của người xem.

Mi tâm anh nhíu lại, dời tầm mắt đi. “Anh đói rồi.”

Hàn Đan nghe thấy ba chữ này lập tức co rút khóe miệng. “Anh…… Buông tôi ra trước đã.”

Anh theo lời buông tay ra, Hàn Đan nhảy dựng lên khỏi ghế sofa như điện giật, đưa tay túm lấy gối dựa trên sofa đập về phía người đàn ông, bị Kỷ Vân Dục dùng cánh tay ngăn lại. Nhìn người đàn ông nhíu mày, cô nói với giọng căm hận: “Nếu như anh còn tiếp tục làm vậy, tôi bảo đảm lần sau thứ bay sang chính là gạt tàn!”

Bất ngờ người đàn ông không hề để ý đến lần mạo phạm này, dựa lên ghế sofa cười kiêu ngạo: “Có cần anh mua một cái cho em thử không?”

Lúc này Hàn Đan mới nhớ ra cái gạt tàn duy nhất trong căn nhà này được A Khiết cất trên ngăn tủ như bảo bối, nếu như cô có can đảm đập nát nó thì thế nào cũng sẽ không còn hài cốt, mất hết hình hài.

“Nấu cơm cho anh ăn.” Yêu cầu này được đề xuất hùng hồn.

Cô bất đắc dĩ, lục lọi ngăn tủ lôi ra một gói mì thịt bò dưa chua đưa cho anh nói: “Chỉ có cái này.”

Kỷ Vân Dực ngồi yên không nhúc nhích, cực kỳ ghét bỏ nhìn lướt qua. “Ra ngoài mua.”

“…… Anh muốn bảo tôi hơn nửa đêm đi mua thức ăn làm cơm cho anh ăn sao?”

“Ừ.”

Hàn Đan sắp nôn ra máu.

Rõ ràng tên mặt dày này coi cô như bảo mẫu rồi. Biến thái lấy nô dịch người khác làm niềm vui! Cô đột nhiên sinh ra dục vọng của tiểu nhân.

“Không thể ra ngoài ăn sao? Hay là, tôi giúp anh gọi đồ ăn mua ngoài?” Cô hồi phục cảm xúc tìm cách đối phó.

“Không.”

“…… Giờ này tất cả siêu thị đều đóng cửa rồi, sao tôi có thể mua được nguyên liệu nấu ăn.” Cô hoàn toàn cạn lời với người không hề hiểu chuyện này.

“Cho em năm phút thay cái váy xấu xí này đi, sau đó chúng ta đi mua đồ.” Anh đứng dậy đi ra.

Vì vậy năm phút sau, Hàn Đan mặt một chiếc T-shirt rộng rãi và quần thể dục cùng với Kỷ Vân Dực cũng mặc một bộ quần áo thoải mái lên đường đi đến một siêu thị lớn cách khu chung cư không xa.

Không sai, là đi.

Không sai, là đến siêu thị.

Trong mắt Hàn Đan, chắc là mức độ liên quan giữa Kỷ Vân Dực và hai từ trên phải dùng ít nhiều số lẻ phía sau dấu phẩy để tính toán. Trong ấn tượng của cô, khi xuất hiện cùng với một chiếc xe phong cách và một đám bảo vệ giống như con gián kia, tất nhiên nếu như không phải trong công trình kiến trúc không thể dùng xe, cách đi lại của anh sẽ tuyệt đối không dùng đến hai bắp chân dài.

Mà bây giờ, hai người sóng vai chậm rãi bước đi trên lối đi bộ bên đường cái, khiến cô cảm thấy cuộc sống giống như một bộ tiểu thuyết huyền ảo không thể tin nổi.

Điểm càng huyền ảo hơn là, đến mười một giờ, siêu thị lớn ở trước mặt này vẫn đèn đuốc sáng trưng.

Hàn Đan nhìn giỏ hàng rồi lại ngó đại thiếu gia Kỷ, thở dài, cam chịu số phận đẩy thẳng xe đến khu vực thực phẩm, quyết định đánh nhanh thắng nhanh. Giờ này gặp được siêu thị vẫn còn đang buôn bán đã được xem là kỳ tích, cô nhìn khu vực rau quả gần như đã sạch bách gãi gãi đầu, nếu như cô nhặt những rau quả không tươi này nấu cho người đó ăn thì có bị anh ta ném thẳng từ tầng mười lăm xuống không? Vừa quay đầu lại phát hiện người đàn ông nào đó vẫn luôn chậm rãi đi theo sau lưng cô đã không thấy nữa.

Tìm thấy anh đang ở bên cạnh giá hàng đặt gia vị.

Hình như anh đã nảy sinh hứng thú với tấm quảng cáo “Hương vị ngon không gì sánh bằng” khổng lồ kia. Nhìn thấy cô, chỉ lên nồi lẩu hơi nóng bốn phía trên quảng cáo, nói: “Nấu cái này.”

Hàn Đan cười lớn. “Lẩu cần rau tươi.” Cô dằn lại tính tình nói sự thật giảng đạo lý: “Thật ra tay nghề nấu mỳ của tôi cũng không tệ lắm, nếu không thích mỳ nước thì đổi thành mỳ sốt tương……”

Kỷ Vân Dực búng tay, lúc này một ông chú trung niên vẫn đứng ở phía xa chạy chậm đến xuất hiện bên cạnh anh, tinh thần phấn chấn hỏi: “Xin hỏi thiếu….. Anh cần gì sao?”

“Rau tươi có thể dùng để nấu cái này.”

“Chuẩn bị cần khoảng chừng nửa giờ.” Trả lời gọn gàng lưu loát.

“Đưa đến chỗ tôi ở.”

“Vâng.”

“Tiền thanh toán từ chỗ cô ấy.”

“…… Vâng.”

Ánh mắt vô cùng đồng cảm của ông chú kia là ảo giác sao? Hàn Đan sặc lần nữa.

Vì vậy, khi cô ôm một nồi lẩu nhỏ nhiều chức năng mới tinh về nhà, sau đó đeo tạp dề đứng ở trong phòng bếp nhỏ hẹp, nhìn mấy chục loại rau, hoa quả, trứng chim và đậu hũ đặt ở trước mặt, trong lòng vô cùng thành kính gào thét “Thần linh ơi, cứu con đi”.

Siêu thị nửa đêm không đóng, đưa rau tươi đến tận cửa, ông chú xin gì được nấy.

Tên này vốn dĩ là muốn cái gì thì sẽ có cái đó.

Rốt cuộc vì sao anh ta muốn ở trong căn nhà nhỏ bé đơn thân này? Vì sao muốn kéo mình đến siêu thị? Ăn no rửng mỡ cũng phải có mức độ chứ?

Cô bé quàng khăn đỏ chịu áp bức về cả tinh thần lẫn tiền bạc lộ vẻ mặt hung ác, lại thêm mấy thìa nước ớt vào trong nồi lẩu.

Quả nhiên, khi Kỷ Vân Dực vớt miếng thịt bò đầu tiên lên nhét vào miệng đã nhíu mày.

Mà điều bất ngờ là, anh tiếp tục cắn miếng thứ hai.

Hàn Đan hơi kinh ngạc tự mình nếm thử, lập tức cay đến mức nước mắt lưng tròng. Cầm đồ uống lên ra sức dốc vào miệng: “Anh không sợ cay sao?” Cô khịt mũi hỏi.

“Để em làm lại quá phiền phức, anh đói rồi.” Anh ăn rất tự nhiên, tướng ăn rất nho nhã.

“Cái này càng nấu sẽ càng cay……” Thấy thế cô có chút không đành lòng: “Tôi đi nấu một phần nước dùng vừa hơn.”

Cô đang định đứng dậy lại bị giữ chặt. Anh không hề ngẩng đầu tiếp tục ăn: “Ngồi đây, với anh.”

Hàn Đan thấy anh ăn ngon lành, không nhịn được cũng động đũa, vớt rau từ trong nồi ra thả vào nước tráng một lần rồi mới cho vào miệng, tráng xong vị cay bớt đi một chút.

Hai người ăn lẩu một hồi mồ hôi đầm đìa, nhưng vô cùng đã ghiền.

Khó khăn lắm mới tiễn bước được vị đại thần Kỷ Vân Dực. Hàn Đan tắm rửa một lượt, đôi mắt mệt mỏi rất nhanh đã không mở ra được nữa, lăn lên giường chìm ngay vào giấc ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau bị đồng hồ báo thức đánh thức, hoảng hốt vội vàng lao xuống lâu, chỉ thấy chiếc CC của Thẩm Luật đang dừng ở bên ngoài khu chung cư. Cô sửng sốt, chần chừ đang định qua đó, lại bị tiếng nổ đột nhiên vang lên của động cơ làm giật nảy mình.

X5 màu đen suýt nữa đè qua mu bàn chân cô dừng lại vững vàng bên cạnh cô, Kỷ Vân Dực nhíu mày nhìn cô.

“Còn không lên xe?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN