Không Thể Chạm Vào Em
Chương 6: Ngập ngừng
Đôi giày cao gót màu da nổi bật giữa màn đêm đặc quánh, sánh đôi cùng đôi giày Âu đen của Trần Kha – lúc này chỉ còn là một vệt tối màu, không hình dạng. Tiếng gió ầm ù trong đêm. Gió biển mùa thu cũng nhẹ nhàng, nhu mì hơn, không còn thô bạo cuồn cuộn như muốn cuốn phăng hết những vật cản trên đường đi thênh thang của nó nữa. Từng đợt sóng biển lăn tăn khẽ chạm vào bờ rồi lơ đễnh tan ra như kiểu nuối tiếc, không muốn rời của đôi tình nhân trẻ khi phải xa nhau mỗi người một hướng. Biển đêm, những vì sao như muốn sà xuống chạm vào mặt biển, dù chỉ là trong giây lát, bởi khi bình minh chiếu rọi, là lúc những vì sao kia không còn được lộ diện…
Miên Tú cùng Trần Kha lọt thỏm giữa bờ biển dài, thong dong từng bước chân trần như muốn cảm nhận cái cảm giác ẩm ương, khi hanh khô, khi ướt át của biển mùa thu. Miên Tú khoác trên người chiếc áo vest cùng màu với đôi giày Âu giờ đã nằm chỏng chơ trên bãi cát. Đôi tay Miên Tú hờ hững níu vành áo như cố giữ cho chiếc áo không bay theo cơn gió tưởng dịu dàng mà lại dữ dội ngoài kia.
– Những ngày đó, em sống thế nào? – Trần Kha ngước mắt, nhìn thẳng về phía trước.
…
Miên Tú không trả lời. Tiếng gió rít mạnh hơn, ầm ào như chực chờ cuốn phăng luôn cả câu nói của Trần Kha. Thật ra, Trần Kha chỉ muốn biết Miên Tú trải qua những tháng ngày rời khỏi Trần Kha – à không, là nơi này, nơi này mới phải – như thế nào? Có vui vẻ không?! Có hạnh phúc không? Có khổ cực không? Không biết, có lúc nào đó, Miên Tú nhớ về Trần Kha như nỗi nhớ mang tên Miên Tú luôn theo đuổi Trần Kha ròng rã suốt thời gian qua. Mà, có lẽ Miên Tú không vui, không hạnh phúc và cũng rất cực khổ, Miên Tú trở về, tiều tụy, hốc hác, xanh xao thế này mà… Rồi chuyện Miên Tú có nhớ nhung Trần Kha hay không, không còn quan trọng nữa, có lẽ điều Trần Kha muốn biết nhất lúc này, đó là Miên Tú có ở lại nơi này mãi mãi hay không?
Miên Tú nhìn thái độ của Trần Kha, lòng nặng trĩu. Nếu cứ lặng im như thế này, có khi nào Kha sẽ chán ghét mình không?! Nếu Miên Tú đường đột nói rằng, bao nhiêu ngày rời khỏi nơi này là bấy nhiêu ngày, Miên Tú nhớ về Trần Kha, thì liệu, Trần Kha có cảm thấy Miên Tú kỳ cục, sỗ sàng quá không?! Miên Tú có thể làm việc không ngừng, cho dù mệt mỏi, cực khổ, Miên Tú cũng sẵn sàng chấp nhận, nhưng, bắt Miên Tú phải đi lấy lòng một người nào đó, là điều quá khó khăn. Mà với Trần Kha, Miên Tú không những muốn có được thiện cảm, Miên Tú còn muốn Trần Kha mãi dành cho cô những tình cảm như hiện tại. Chỉ cần như thế là quá đủ!
– Kha nhớ em!
– Em nhớ Kha!
Hai người đồng thanh lên tiếng, mặc cho tiếng sóng ầm ào, mặc cho gió vồ vập từng cơn. Lúc này, thiên nhiên cũng không thể lấn át được nỗi nhớ mãnh liệt đang cuộn trào trong lòng hai con người nhỏ bé kia. Miên Tú bật cười. Tiếng cười chẳng những không phá tan bầu không khí này, mà còn làm cho sự bối rối tăng lên một bậc.
Trần Kha xoay hẳn người đối diện với Miên Tú, nắm trọn lấy đôi bàn tay Miên Tú, hơi nghiêng người qua trái, Trần Kha chọn một vị trí thích hợp cho khuôn miệng nhỏ xíu của mình đủ gần để không còn cơn gió nào có thể cuốn được những lời yêu thương của Trần Kha nữa.
– Mình yêu nhau, nha em!
Miên Tú như vỡ òa, đứng hình trong vài giây. Trần Kha tỏ tình với Miên Tú, tại đây, ngay lúc này. Theo lẽ thường, và với một cô gái bình thường đang dành tình cảm cho Trần Kha, chắc cô gái ấy sẽ cảm động đến mức rưng rưng và ngay lập tức gật đầu đồng ý. Ngặt nỗi, Miên Tú không phải một trong số những cô gái bình thường kia. Miên Tú có những trăn trở không thể thành lời. Miên Tú có những cơn ác mộng nhiều đêm vẫn bủa vây. Miên Tú có những nỗi ám ảnh mà không biết khi nào mới dằn xuống được để sẵn sàng đón nhận một mối quan hệ theo kiểu này – kiểu mà với một người nghiêm túc như Trần Kha, khi đã chọn bắt đầu, nghĩa là Trần Kha sẽ theo đuổi cho đến cùng. Còn Miên Tú?! Miên Tú đâu thể nào bắt Trần Kha phải từ bỏ hết tất cả rồi rày đây mai đó cùng cô chạy trốn những nỗi sợ vô hình kia. Miên Tú cũng không thể nào bỏ lại Trần Kha trong mỏi mòn chờ đợi. Trần Kha không đáng phải chịu đựng những việc vô lý như thế. Trần Kha xứng đáng với một tình yêu trọn vẹn từ một người con gái bình thường – người có thể cùng Trần Kha vun đắp tình yêu, cùng nhau đi đến hạnh phúc, mà có lẽ người đó không thể nào là Miên Tú.
Rồi Miên Tú im lặng, cúi mặt, lắc đầu – cái lắc đầu nhanh như thể Miên Tú đã chuẩn bị cho tình huống này từ rất lâu, cái lắc đầu từ chối lời tỏ tình ngắn gọn nhưng quá đỗi chân thành của Trần Kha, cái lắc đầu tưởng nhẹ, nhưng nặng tựa ngàn cân. Miên Tú lắc đầu vì những lý do quá đỗi hợp lý mà Miên Tú đã hàng trăm, hàng ngàn lần liệt kê bằng nhiều gạch đầu dòng vô hình trong suy nghĩ luôn ngập tràn lo âu khi trái tim cô bắt đầu lỗi nhịp trước Trần Kha.
Mấy ai, khi cảm mến một người lại không mong tình cảm ấy được đáp trả. Miên Tú yêu Trần Kha, Miên Tú hy vọng Trần Kha cũng yêu Miên Tú, và, Miên Tú cũng hy vọng Trần Kha đừng bao giờ nói lời yêu… Có vẻ mong muốn này đi ngược với lẽ thường. Khi yêu một người, ai cũng chỉ mong được thành đôi, thành cặp với người mình yêu. Vậy mà, Miên Tú lại chỉ mong Trần Kha đừng bắt Miên Tú phải lựa chọn giữa việc có được Trần Kha hay sẽ từ chối việc có được Trần Kha, bởi Miên Tú không biết phải lựa chọn thế nào – thế nào cũng sẽ tổn thương Trần Kha thôi.
Miên Tú không thể, cũng không dám gật đầu. Miên Tú luôn mang trong mình những suy nghĩ vẫn thường giằng xé lẫn nhau. Miên Tú tự hỏi, cảm giác nhói buốt ở lồng ngực – nơi trái tim yếu ớt của Miên Tú đang hôi hổi đập những nhịp chưa bao giờ mạnh mẽ kia – là thế nào?! Là… đau lòng ư?! Miên Tú vẫn tưởng đó chỉ là lý thuyết suông trong những quyển tiểu thuyết tình cảm mà Miên Tú có đôi lần đọc qua, rồi cười nhạt, rồi chế giễu theo kiểu – “Yêu thôi mà, đau lòng làm gì, hắt hơi một cái là quên ngay”. Yêu thôi! Đúng chỉ là yêu thôi, nhưng hiện tại, ngay lúc này đây, Miên Tú yêu một người mà không cách nào đón nhận tình cảm của người ấy! Miên Tú đau lòng! Thật sự rất đau lòng!
Miên Tú vẫn không ngẩng đầu lên sau cái lắc đầu nặng trĩu của mình. Có lẽ Miên Tú không biết phải đối diện với Trần Kha thế nào, hoặc có lẽ chỉ để giấu đi những giọt nước mắt đang tràn ra khỏi khóe mi, sũng ướt. Trần Kha co ngón trỏ, đưa lên nơi gò má cao ửng đỏ vì thân nhiệt Miên Tú đang tăng dần theo mỗi nhịp đập của trái tim bé nhỏ, yếu ớt kia; Trần Kha lau nhanh nước mắt cho Miên Tú, trấn an.
– Kha xin lỗi! Kha vội vàng quá! Em đừng buồn Kha, nha!
Miên Tú lại lắc đầu, cái lắc đầu lần này cũng nhanh và dứt khoát như ban nãy, nhưng về trọng lượng, nó khác, nhẹ hơn nhiều! Miên Tú nghĩ Trần Kha sẽ bỏ mặc Miên Tú như rất nhiều người đã từng làm sau lời từ chối thẳng thừng tương tự. Hay Trần Kha sẽ buồn, sẽ giận, hoặc một trạng thái nào đó mang hơi hướng tiêu cực hơn, như trách móc Miên Tú chẳng hạn. Vậy mà, Trần Kha lại không giận, còn xin lỗi Miên Tú như thể Trần Kha vừa làm điều gì sai trái lắm?! Ít ra, Trần Kha cũng phải hỏi Miên Tú lý do vì sao?! Vì sao rõ ràng Miên Tú cũng thích Trần Kha, mà Miên Tú lại không ngần ngại từ chối lời đề nghị kia. Trần Kha… lạ quá!
– Kha xin lỗi rồi mà, em hông chịu luôn hả?!
Miên Tú mếu, như kiểu trẻ con bị trêu chọc rồi lại được dỗ dành bằng một món ngon ngọt khác! Trần Kha quá đỗi ngọt ngào. Miên Tú nhõng nhẽo! Trần Kha bật cười. Trần Kha hiểu! Trần Kha hiểu hết chứ! Trần Kha luôn muốn dành cho Miên Tú một khoảng không gian đủ để Miên Tú cảm nhận được, dù rất muốn, nhưng chỉ khi nào Miên Tú gật đầu, Trần Kha mới bước đến gần cô, từng bước, từng bước. Giá mà, khi nãy, Trần Kha không quá vội vàng. Giá mà, khi nãy, Trần Kha kiềm chế thêm một chốc nữa, chắc, Miên Tú không phải khó xử như thế. Lúc này, Trần Kha không trách Miên Tú, một chút cũng không, Trần Kha chỉ tự trách bản thân, tại sao yêu thương một người mà lại làm cho người ấy phải rơi nước mắt? Nên chăng, Trần Kha cần phải dành nhiều thời gian hơn để quan tâm Miên Tú, để tìm hiểu xem Miên Tú cần được yêu thương theo cách nào.
*
Trần Kha nài nỉ suốt trên đường về, Miên Tú mới chịu để cho cô dừng ở trước hẻm. Và nhất quyết không để Trần Kha đưa vào. Miên Tú đứng lại, chờ Trần Kha lái xe quẹo hẳn sang ngã rẽ phía trước rồi mới đi vào. Hiện tại, nơi Miên Tú ở, cách xa khu phố cũ rất nhiều, đi lại không còn thuận tiện như trước nữa. Mỗi lần muốn nán lại cửa hàng, hay tiệm cà phê trễ hơn, Miên Tú cũng phải đắn đo suy nghĩ. Bởi, một thân một mình phải đón hai lần xe buýt mới có thể về đến nhà. Chưa kể đến việc ngôi nhà mới này lại nằm trong một con hẻm nhỏ. Đêm đến, vắng người qua lại, và có vẻ không được an ninh.
Miên Tú luôn cố chứng tỏ với tất cả mọi người rằng Miên Tú có thể tự chăm sóc cho bản thân, rằng Miên Tú không cần ai phải lo lắng cho mình. Nhưng với Trần Kha, Miên Tú luôn có một chút phân tâm. Đôi lúc, Miên Tú cũng muốn thả lỏng mình, để Trần Kha yêu thương, chăm sóc, nhưng, Miên Tú sợ, sợ rồi những tháng ngày có Trần Kha bên cạnh, sẽ mãi ám ảnh Miên Tú. Miên Tú sợ rồi đến lúc lại phải chạy trốn đến một nơi xa hơn, lạ lẫm hơn, Miên Tú sẽ không thể quên được Trần Kha, lại vì Trần Kha mà quay trở về. Nhưng, liệu, lần này, Miên Tú có còn đủ dũng khí để rời đi nữa không?!
Hôm trước, Nhã Đồng vừa hỏi Miên Tú về nơi ở mới. Miên Tú chỉ trả lời qua loa cho xong chuyện. Nhã Đồng hiểu, Miên Tú luôn muốn giữ những chuyện cá nhân trong im lặng, ít ra, Nhã Đồng cũng sẽ tôn trọng chuyện đó. Mà, cũng lạ, đáng lẽ Nhã Đồng cũng có thể hỏi tới khi nào Miên Tú chịu nói mới thôi, nhưng Nhã Đồng nhất định không làm thế. Chuyện nào có thể nói, Miên Tú sẽ nói, ngược lại, chuyện nào không thể, Miên Tú sẽ không bao giờ hé môi. Có lẽ, Nhã Đồng thật sự hiểu Miên Tú. Miên Tú vẫn trăn trở suy nghĩ suốt về những người bạn mới quen. Sao, họ hiểu và tôn trọng Miên Tú đến thế?! Phải chăng, đây chính là thế giới Miên Tú luôn khao khát, những người bạn, người thân mà Miên Tú hằng ước mơ. Bởi lẽ, trước đến nay, Miên Tú có bao giờ được lựa chọn, có bao giờ được cảm thông…
Miên Tú trở mình nặng nhọc trên chiếc giường nhỏ – vẫn là kiểu giường đơn chỉ đủ cho một người. Lúc này, tầm nhìn Miên Tú hướng thẳng đến chiếc áo vest màu đen của Trần Kha đang khoác lên thành ghế. Không biết lúc này, Trần Kha đang làm gì?! Trần Kha có đang nghĩ đến Miên Tú không?! Trần Kha có đang buồn vì Miên Tú đã từ chối cô không?! Trần Kha có ghét Miên Tú không? Rồi, ngày mai, ngày mốt, hay ngày kia, Trần Kha có lạnh nhạt với Miên Tú không?!… Hàng trăm câu hỏi Miên Tú đặt ra, nhưng không cách nào trả lời được. Bởi, lần đầu tiên Miên Tú lo lắng cho cảm giác của người khác, có lẽ đó là việc làm khó và khổ sở nhất trên đời. Cảm giác của bản thân, Miên Tú có thể hiểu, thậm chí đè nén, kiềm chế được, còn cảm giác của Trần Kha, làm sao có thể nhìn thấu đây?! Mà, nếu có nhìn thấu, thì chắc gì có thể can thiệp, nói chi đến chuyện khác!
*
Đôi mắt Trần Kha dán chặt lên trần nhà cao và rộng lớn. Chiếc giường đôi đặt sát vách tường, tuy có điểm tựa chắc chắn, nhưng vẫn làm cho cảm giác xung quanh luôn trống trải. Trần Kha ngồi dậy, bước xuống giường, ra khỏi phòng. Chậm rãi rót nước từ chiếc bình thủy tinh, Trần Kha dường như không để tâm đến việc gì khác ngoài những thứ đang suy nghĩ trong đầu cho đến khi nước tràn ra khỏi ly, Trần Kha mới giật mình rồi nhanh chóng lấy khăn thấm hết vũng nước đang loang ra trên mặt của chiếc bàn ăn bằng đá hoa cương đặt giữa gian bếp và phòng khách. Trần Kha đưa mắt nhìn quanh ngôi nhà khá rộng đang nhận ánh sáng lờ mờ từ ánh đèn đường xuyên qua tấm màn cửa sổ mỏng manh.
Từ ngày cha qua đời, Trần Kha luôn cố giữ nguyên mọi thứ, chưa từng thay đổi, có những món đồ cũ đến nỗi bốc ra mùi mốc meo khó chịu. Rồi một ngày, cô giúp việc không thể chịu nổi, tự ý dọn dẹp và cố tình vứt bớt những món đồ cũ kỹ đó đi để căn nhà trở nên sạch sẽ, tươm tất, đàng hoàng đúng với giá trị của nó! Trần Kha trở về nhà. Trần Kha bàng hoàng. Trần Kha tức giận. Trần Kha im lặng. Trần Kha nhốt mình trong phòng nhiều ngày liền. Rồi Trần Kha trở ra với một con người mới. Tinh thần nhẹ nhàng và dường như đã suy nghĩ thông suốt. Trần Kha không còn để sự hối hận giày vò mình nữa.
Trần Kha thả người xuống chiếc giường đang khoác bộ drap màu xám – màu sắc mà luôn bị nhiều người cho rằng nó ảm đạm, buồn chán, thiếu sức sống. Nhưng với Trần Kha, màu xám giản dị, luôn làm cho những màu sắc khác nổi bật hơn. Và, quan trọng nhất, nó phù hợp với tính cách của Trần Kha, rõ ràng, khách quan, trung lập. Trần Kha tự hỏi, tình cảm Trần Kha dành cho Miên Tú là gì?! Là sự đồng điệu về sở thích hay đơn thuần vì thương xót cho một cô gái trẻ lại chịu quá nhiều tổn thương?! Tổn thương ư?! Sao Trần Kha biết được, khi Miên Tú chưa một lần nói ra, dù là cho bất kỳ ai. Vậy mà, Trần Kha lại cảm nhận được! Ở cái tuổi đời không còn quá nhỏ, nhưng cũng không phải quá luống, Trần Kha đủ trải đời để hiểu được người đối diện đang như thế nào, chưa kể đến việc nghề nghiệp đòi hỏi Trần Kha phải nghiên cứu, tìm hiểu con người. Tất nhiên, Trần Kha không tài tình đến mức biết được người khác đang nghĩ gì, nhưng việc cảm nhận được họ đang trong trạng thái như thế nào, Trần Kha có thể! Chỉ là, cảm một người bằng trái tim khác hoàn toàn với việc cảm họ bằng kinh nghiệm của đầu óc.
Trần Kha biết rõ Miên Tú có tình cảm với cô, nhưng lý do vì sao Miên Tú không đón nhận lời tỏ tình thì Trần Kha không tài nào hiểu nổi. Trần Kha chỉ biết, Miên Tú chắc chắn có lý do, còn cụ thể là gì, Trần Kha sẽ không hỏi. Trần Kha sẽ không làm Miên Tú khó xử. Yêu một người là muốn nhìn thấy người kia vui vẻ, hạnh phúc. Nếu chỉ vì sự ích kỷ của bản thân mà làm cho người ấy đau khổ, thì có còn là tình yêu không?! Có lẽ, lần này, Trần Kha quá vội vàng, Trần Kha sẽ chọn một thời điểm khác, thích hợp hơn, để Miên Tú dễ dàng đón nhận tình yêu của cô. Trần Kha luôn có thời gian dành cho Miên Tú. Trần Kha sẽ đợi, Trần Kha nhất định sẽ đợi Miên Tú!
*
Hoàng Phong ngồi quay hẳn lưng về phía bàn làm việc. Tầm nhìn thẳng về phía biển xa. Phòng làm việc của Hoàng Phong ở tầng cao nhất của tòa nhà Hoàng Đình, một nơi có thể dễ dàng nhìn thấy tất cả những công trình kiến trúc nổi bật của thành phố qua khung cửa sổ bằng kính có chiều rộng gần bằng chiều rộng của căn phòng. Nơi đây, cũng có thể dễ dàng nhìn thấy núi, biển và những thứ to lớn khác, nhưng lại khó nhìn thấy con người – những vật thể không rõ hình dạng đang di chuyển trên đủ loại phương tiện bên dưới. Mà, thật ra, Hoàng Phong cũng không cần phải nhìn thấy. Bởi, Hoàng Phong luôn ở một ví trí cao hơn họ, tất cả họ, vậy thì cớ gì phải quan tâm đến họ, đúng không?! Không đúng! Hoàng Phong vẫn còn quan tâm đến một người – Miên Tú!
Hoàng Phong chưa từng nghĩ việc tìm kiếm một người lại quá khó khăn với anh cũng như với thế lực của Hoàng Đình. Vậy mà sau bao nhiêu thời gian chờ đợi, Miên Tú vẫn bặt vô âm tín, có chăng chỉ là những đoạn thông tin bị ngắt quãng bởi việc Miên Tú không còn ở nơi đó. Hoặc khi nhóm người tìm kiếm đến nơi thì ngôi nhà đã không còn bóng dáng ai. Chiếc ghế màu đen từ từ xoay lại, Hoàng Phong đặt hai tay lên thành ghế bằng gỗ hình vòng cung. Ánh mắt Hoàng Phong rực lửa, có lẽ, nếu ai đó xuất hiện vào lúc này, chắc hẳn, ánh nhìn đó sẽ thiêu đốt họ, ngay lập tức.
Tiếng gõ cửa vang lên, âm thanh quen thuộc đến nỗi Hoàng Phong chỉ cần nghe là đoán được người đang đứng phía bên kia cánh cửa. Bá Lâm luôn có một kiểu gõ cửa quen thuộc của mình, hai nhịp một lần, và cứ đều đặn như thế, chưa từng sai một lần nào. Sau ba lần, Bá Lâm tự khắc sẽ mở cửa phòng bước vào. Bá Lâm bước đến bộ trường kỷ bằng da nâu với bốn chiếc đơn lẻ, đặt ngay ngắn về hai phía trái phải dài theo chiều dọc của chiếc bàn màu gỗ đang lọt thỏm giữa căn phòng, tưởng chừng rất bình thường nhưng lại tôn lên vẻ sang trọng bởi màu nâu sậm hơn hẳn màu của bộ trường kỷ kia. Sự xuất hiện của Bá Lâm đã dập tắt ngọn lửa đang chuẩn bị bùng phát và đưa Hoàng Phong quay về với những công việc quan trọng mà mỗi ngày hai người đang phải tập trung xử lý.
Lướt qua bộ trường kỷ, Bá Lâm đi thẳng đến chiếc ghế dành cho khách, đặt một tệp tài liệu lên bàn, trước mặt Hoàng Phong, ngồi xuống phía đối diện.
– Các điều khoản về thuế phải thay đổi!
– Cùng một lúc? Cho tất cả các nhà cung cấp ư? – Đôi mày rậm của Hoàng Phong bắt đầu chau lại sau mỗi trang giấy anh lật qua.
– Chính phủ sắp ban hành một Nghị định mới về thuế quan, chúng ta phải điều chỉnh sớm, nếu không, lợi nhuận sẽ có biến động lớn.
– Chủ yếu là các nhãn hiệu thời trang châu Âu à? – Hoàng Phong đóng tệp hồ sơ lại.
Bá Lâm gật đầu. Theo lẽ thường, sau cái gật đầu kia, Bá Lâm sẽ rời khỏi phòng. Nhưng, hôm nay, Bá Lâm vẫn chưa có dấu hiệu muốn rời khỏi, anh vẫn nấn ná ngồi lại. Hoàng Phong ngước nhìn Bá Lâm.
– Còn chuyện gì à?
– Chuyện có gián trong thức ăn ở nhà hàng … – Bá Lâm hơi dè chừng.
– Tao biết đó không phải chuyện lớn! Nhưng tao muốn cho bọn người đó một bài học! – Hoàng Phong cương quyết.
– Mày có nghĩ đến danh tiếng của Hoàng Đình không? Làm to chuyện, căn bản cũng không có lợi ích gì!
Bá Lâm nói rồi đứng dậy, ra khỏi phòng. Hoàng Phong vẫn hiểu chuyện đó, an toàn vệ sinh thực phẩm là điều tiên quyết của một nhà hàng, nếu để lộ tin tức ra ngoài, thì đúng là sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến cổ phiếu của tập đoàn. Nhưng, chẳng lẽ Hoàng Phong lại ngó lơ, một việc cỏn con như vậy nếu không xử lý triệt để thì tiếp theo, sẽ là chuyện gì nữa?! Bá Lâm có lý của Bá Lâm, nhưng Hoàng Phong vẫn cảm thấy hòa giải là việc không mang tính chất răn đe. Việc này, có thể nói là một sự mạo hiểm đối với thị phần ẩm thực của Hoàng Đình, nhưng Hoàng Phong cương quyết không nhượng bộ.
*
Trần Kha thả chiếc ví màu nâu cùng chìa khóa xe lên bàn kính, mệt mỏi buông người xuống bộ trường kỷ bằng vải bố màu xám giữa phòng khách. Phòng khách hôm nay khác hẳn tối hôm trước, sáng trưng và gọn gàng, sạch sẽ. Từ cửa chính bước vào, tủ giày bằng gỗ màu nâu nhỏ nhắn đặt sát vách tường, cách đó không xa là kệ ti vi đơn giản với những giải thưởng võ thuật nhiều tư thế khác nhau trên chóp mỗi chiếc cúp đặt phía dưới tấm ảnh chân dung một người đàn ông gần như là hình mẫu mà Trần Kha được tạc theo. Một người đàn ông luống tuổi, với mái tóc muối tiêu, gương mặt phúc hậu cùng nụ cười hiền lành. Có lẽ, nụ cười ấy ngoài đời thực sẽ tỏa ra một năng lượng ấm áp rất mạnh mẽ.
Trần Kha giống hệt cha mình ở điểm này. Trần Kha là kiểu người thích sự gọn gàng, nhưng bản thân Trần Kha đôi lúc cũng bừa bãi. Đó là lý do khiến Trần Kha phải thuê hẳn một người giúp việc nhà theo giờ, cô giúp việc sẽ đến dọn dẹp cách một ngày một lần. Từ ngày có cô giúp việc, ngôi nhà của Trần Kha mới được gọi là nhà. Thỉnh thoảng, ở bếp sẽ có một nồi canh hầm, hay một mâm cơm nhỏ đủ cho một người ăn ít mà lại không có hứng thú nấu nướng như Trần Kha. Ngày xưa, Trần Kha không thích ăn cơm ở nhà. Trần Kha cảm thấy việc đó cù lần quá! Hôm nào ba gọi về ăn cơm, Trần Kha cũng viện cớ này, cớ nọ để không về, rồi đêm tối trở về nhà, Trần Kha luôn thấy phần cơm để sẵn cho mình trong chiếc lồng bàn quê mùa không ăn nhập gì với ngôi nhà sang trọng của hai cha con. Chiếc lồng bàn mà cứ mỗi lần Trần Kha lăm le vứt ra bãi rác là ba lại phản ứng gay gắt như những lần Trần Kha lỡ động đến kỷ vật khác của mẹ. Trần Kha hay tự hỏi, sao bao nhiêu lâu rồi, cha vẫn không thể bỏ xuống được. Mẹ cũng đâu muốn cha cứ mãi nhớ về mình như thế!
Lâu dần, Trần Kha hiểu, việc thương, nhớ một người, không phụ thuộc vào việc người kia muốn hay không, mà do bản thân cứ tự nhiên nghĩ rồi nhớ đến họ. Hóa ra cái phi lý nhất trên đời này lại là tình yêu! Cảm xúc của bản thân bị đối phương điều khiển mà có khi, đối phương không hề biết, cũng không hề muốn.
Trần Kha nhớ Miên Tú. Dường như, ngoài lúc phải tập trung cho công việc, không lúc nào Trần Kha thôi nhớ Miên Tú, có lẽ, cả cái tỷ lệ phần trăm ít ỏi của não bộ được tỉnh táo trong khi ngủ, cũng được Trần Kha dành để nghĩ về Miên Tú. Nghĩ đến Miên Tú, Trần Kha uể oải ban nãy như được tiếp thêm năng lượng, cô ngồi bật dậy, lấy vội ví cùng chìa khóa rồi phóng ra khỏi nhà.
*
Xe vừa rẽ vào hẻm, Trần Kha đã nhìn thấy Miên Tú đang đứng giữa một nhóm thanh niên khoảng ba, bốn tên. Trần Kha đã chạm mặt nhóm này khá nhiều lần. Thái độ Miên Tú không được bình thường, rõ ràng, Miên Tú đang sợ hãi, đang muốn chống cự nhưng bất lực thì phải. Tấp xe vào lề, tháo vội dây an toàn, bung cửa, nhanh như chớp, Trần Kha phóng về phía Miên Tú, xông thẳng vào nhóm người đang bủa vây Miên Tú, đẩy một tên – có lẽ là cầm đầu, đang muốn chạm vào mặt Miên Tú ra.
– Tụi bây làm gì đó?!
– A, lại thêm một em xinh đẹp nữa! – Tên vừa bị đẩy ra lấy lại thăng bằng, buông giọng cợt nhả.
– Ăn nói cho đàng hoàng! – Trần Kha gằn giọng, chỉ vào mặt tên kia.
– Đi, em! – Trần Kha nắm tay Miên Tú, nói nhanh rồi kéo Miên Tú đi.
– Đi đâu mà vội vậy hai em! Ở lại chơi với tụi anh chút nữa đi!
Tên cầm đầu bước ra trước mặt, giơ tay cản hai người lại. Vẫn giữ giọng điệu chọc ghẹo khi nãy, hắn đưa tay gần hơn về phía mặt Trần Kha. Trần Kha lách người khỏi tầm tay tên kia, co chặt bàn tay thành nắm đấm, nâng nhanh cánh tay, dộng thẳng vào bụng hắn.
Bị tấn công bất ngờ, tên cầm đầu khụy xuống, ôm bụng, ba tên còn lại chạy đến đỡ hắn.
– Đại ca, anh có sao hông?! – Một tên trong nhóm lên tiếng.
– Đánh nó cho tao! – Tên cầm đầu vừa ôm bụng, vừa chỉ về phía Trần Kha.
Một tay đang nắm lấy bàn tay ướt đẫm mồ hôi của Miên Tú, tay còn lại vẫn giữ nguyên nắm đấm, Trần Kha thản nhiên đứng yên nhìn hai tên trong nhóm lao về phía mình mà không chút e dè. Miên Tú sợ hãi, nép sau lưng Trần Kha, nhưng vẫn lặng lẽ quan sát Trần Kha từ nãy đến giờ. Miên Tú tự hỏi, dù gì thì Trần Kha cũng là một cô gái, sao Trần Kha có thể đối diện với những người kia không một chút dè chừng, cũng không một chút sợ hãi nào?!
Miên Tú cảm nhận được luồng không khí áp đảo của hai con người đang lao về phía cô và Trần Kha. Bỗng nhiên, hai tên kia khựng hẳn lại, lùi dần, rồi tháo chạy cùng với tên cầm đầu đang ôm bụng khó nhọc đứng hẳn dậy kia. Miên Tú tròn xoe mắt, ngạc nhiên, chẳng lẽ, Trần Kha đáng sợ đến mức đó ư?! Chỉ bằng ánh mắt, phong thái kia mà làm cho người khác sợ hãi đến phải bỏ chạy?!
– Kha hả em?! – Một giọng nam khá trầm vang lên.
Cả Miên Tú và Trần Kha cùng quay về phía giọng nói kia. Một người đàn ông độ ngoài ba mươi, khá điển trai, thân hình vạm vỡ nhưng cân đối, rõ ràng là anh ta có luyện tập và luyện tập một cách bài bản, khác hẳn với những thanh niên luyện tập theo phong trào, chỉ chăm chăm vào một phần nào đó trên cơ thể.
– Sao anh ở đây?! – Trần Kha thắc mắc.
– Nhà anh ở đây mà em hỏi sao anh ở đây hả?! – Người đàn ông bật cười trước câu hỏi của Trần Kha.
– À! Ý em là sao giờ này anh ở đây mà còn mặc thường phục! – Trần Kha cố gắng giải thích cho cái ý ngắn ngủn khó hiểu của mình.
– Nay anh nghỉ phép! Mà… em lại đánh nhau hả?! – Người đàn ông dò hỏi.
– Đâu có! – Trần Kha mỉm cười.
– Ờ! Vậy thì được! Đánh nhau là tui mời lên đồn đó nha!
– Thôi! Ông ơi! Nghỉ phép mà còn đòi bắt bớ! Em đi đó! Bye anh!
Trần Kha chào anh ta rồi kéo tay Miên Tú đi. Lúc này, Miên Tú mới nhận ra, tay mình đan trong bàn tay của Trần Kha từ lúc nào không hay. Miên Tú rục rịch như muốn rút tay ra khỏi bàn tay rắn chắc của Trần Kha, nhưng vô ích, Trần Kha nắm chặt đến nỗi Miên Tú cảm nhận được, hai bàn tay đang khít chặt vào nhau như hai cực âm – dương của nam châm. Dẫu, bàn tay Miên Tú rịn ướt đến mức bản thân Miên Tú cũng khó chịu, nhưng khi Trần Kha níu lại, Miên Tú vẫn ngoan ngoãn để yên cho chút ẩm ướt đó quyện chặt hơn, thu hẹp khoảng cách giữa đôi bàn tay đến vô hình.
– Anh Thanh, cảnh sát khu vực! – Trần Kha bỗng dưng trả lời như kiểu có ai đó vừa hỏi.
– Sao… Kha biết em muốn hỏi vậy?! – Miên Tú thắc mắc.
– Tâm tâm tương ấn đó! – Trần Kha cười khì.
Không hiểu sao, câu nói nửa thật nửa đùa đó của Trần Kha làm Miên Tú vui lắm! Bởi, cho dù là đùa cợt, thì Trần Kha cũng đã thật sự hiểu Miên Tú, không phải chỉ lần này, mà đã rất nhiều lần trước đó. Mấy ai có thể tìm được một người luôn hiểu, yêu thương và sẵn sàng bảo vệ mình trước bất cứ hiểm nguy nào kia chứ?! Vậy mà, Miên Tú đã có được Trần Kha rồi! Một người được tập hợp đầy đủ những mong ước của các cô gái, một người yêu lý tưởng… Mà, càng vậy, Miên Tú càng lo sợ. Nỗi sợ của Miên Tú cứ lớn dần lên. Miên Tú không biết bao giờ mới nguôi ngoai, không biết bao giờ nỗi sợ ấy mới có thể yếu ớt mà dằn xuống, nhường chỗ cho những yêu thương, những si mê không phải toan tính thiệt hơn nữa.
– Mà Kha qua đây làm chi? – Miên Tú tiến lên, sóng bước cùng Trần Kha.
– Kha nhớ…
Trần Kha bỗng khựng lại. Trần Kha lại sai rồi. Bỗng dưng nói nhớ Miên Tú, Trần Kha sẽ lại làm Miên Tú khó xử. Miên Tú vừa từ chối Trần Kha cách đây không lâu, sao Trần Kha lại nói những lời có nguy cơ làm Miên Tú khó xử như vậy chứ. Dù chỉ là có nguy cơ, Trần Kha cũng không thể chấp nhận. Trần Kha muốn Miên Tú phải thật sự thoải mái khi ở bên cô, chứ không phải phiền toái, gượng ép, và cố gắng một cách mệt mỏi.
– … Tử Du, Kha nhớ Tử Du! Nên Kha qua nó chơi, tình cờ…! – Trần Kha chống chế, cố cứu vãn cho sự ngập ngừng của mình vừa nãy.
Miên Tú dừng bước, nhẹ nhàng rút bàn tay đang đan chặt trong tay Trần Kha ra thật nhanh. Không hiểu tại sao, Miên Tú hy vọng cái tên sau chữ “nhớ” đó là Miên Tú, chứ không phải ai khác, kể cả Tử Du. Dù, Miên Tú hiểu, giữa Tử Du và Trần Kha không có quan hệ gì đặc biệt ngoài tình bạn, nhưng Miên Tú vẫn cảm thấy không vui. Miên Tú bỏ đi trước, mặc kệ Trần Kha còn đang ngỡ ngàng vì Miên Tú quá nhanh, đến mức Trần Kha còn chưa kịp hiểu tại sao. Trần Kha nhìn tay mình, rồi đưa mắt thật nhanh về phía dáng Miên Tú đang lững thững tiến về phía cuối hẻm.
Trần Kha tự hỏi mình vừa nói gì sai ư?! Sao Miên Tú lại phản ứng như Trần Kha vừa nói ra điều gì rất sai! Sai lắm! Hay, Miên Tú không thích Trần Kha nắm tay Miên Tú?! Không, chắc là không phải, nếu Miên Tú không thích, thì ban nãy, Miên Tú đã cương quyết rút tay ra, không để Trần Kha có cơ hội nắm chặt lại. Hay, Miên Tú không thích Trần Kha nói nhớ Tử Du?! Miên Tú ghen ư?! Nghĩ đến đây, Trần Kha guồng chân, bước nhanh hơn để bắt kịp Miên Tú, Trần Kha níu cánh tay gầy guộc của Miên Tú.
– Kha sai rồi! Kha nhớ em! Là Kha nhớ em, nên Kha mới đến đây đó! – Trần Kha nhẹ nhàng như rót vào tai Miên Tú một câu thần chú có chức năng mang lại nụ cười.
– Ủa?! Kha nhớ chị Tử Du mà! Sao giờ nhớ em rồi! Nhanh quá dạ?! – Miên Tú cười mỉm.
– Thôi mà! Kha sai rồi! Kha nhớ em mà! – Trần Kha nài nỉ.
Trần Kha hơi nghiêng đầu, cố nhìn vào khuôn mặt lúc này đang đỏ ửng lên vì xấu hổ của Miên Tú. Trần Kha không thể nghĩ thêm gì nữa, cảm giác từng nhịp đập bên ngực trái đang ngày càng mạnh mẽ hơn, dồn dập hơn.
– Hay là, em làm người yêu của Kha nha! Kha chỉ nhớ mình em thôi!
– Đâu cần làm người yêu, giờ, Kha cũng nhớ em mà! – Miên Tú chun môi.
– Em hông yêu Kha hả?!
Miên Tú cúi mặt, lắc đầu.
– Hông yêu… thiệt hả? – Giọng Trần Kha buồn hiu.
– Hông phải mà! – Miên Tú rưng rưng, giọng khan hẳn.
– Thôi nè! Kha xin lỗi! Kha xin lỗi mà!
Trần Kha ôm Miên Tú vào lòng, dỗ dành.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!