Lệ Hải Đường - Phần 13
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1272


Lệ Hải Đường


Phần 13


Ngày nào đó tôi chỉ muốn hỏi từng hạt tuyết rơi ngày đó rằng,người đàn ông đang với tay 1 bàn tay đầy máu sang nắm bàn tay tôi,tôi thấy anh trong mờ ảo hư vô nhưng tôi cảm nhận được người đó đang lo cho tôi hơn chính bản thân mình…
Quyên: Người đâu Hoàng Tử ơi đừng làm tiểu nhân sợ
Thành: Mau cấp cứu cho Hải Đường cô ý nhất đinh phải sống ( ộc máu mồm rồi tay vẫn nắm tay Hải Đường khuôn mặt nằm lên tuyết vô định)…và nếu có thể anh xin em đừng xa anh ( Câu nói trước khi Thành nhắm mắt)…
Tôi thấy dường như bản thân không còn chút đau đớn nào nữa nhưng tôi đang hôn mê,1 giấc mơ dài đang bao vây lấy tôi ,tôi thấy hình ảnh bố mẹ đang vẫy gọi
bố: Về đi con nơi đó k phải dành cho con
mẹ: Đúng rồi con về đi hãy quay về nơi con sống hãy tránh xa nơi này…
_Ở đây có người con thương con k thể ( tôi quay đầu chạy)
_Con k về thì k thể sống ở đây được đâu Hải Đường ( bố gọi với trong cơn mơ)…
(N): Thành mở mắt bật dậy thở mạnh
Quyên: Người tỉnh rồi ơn trời loại đó kịch độc nên
_ta ngủ bao lâu rồi
_Dạ 2 ngày rồi
_Hải Đường sao rồi
_Tiểu thư ( ấp úng)
_Nói ( quát lớn trong yếu ớt đôi môi trắng bệch)
_Tiểu Thư vẫn hôn mê chưa tỉnh do vết thương quá nặng
_Ta k tin công nghệ cao làm sao mà mấy vết thương nhỏ vậy k khỏi được ,ta k tin

_Trong những cây kim đâm tiểu thư đều có độc nên …( Thành đứng dậy lảo đảo ra cửa ) kìa người chưa khoẻ đâu ạ
_Cô ý đang ở đâu rồi ( Thái Phi tới)
Thái Phi: Kìa con đang yếu vậy con đi đâu
_Mẹ tránh ra ( gạt tay đi sang phòng HĐ vừa đi vừa thở ôm ngực ) ta sẽ cứu em nhất định sẽ k có chuyện lăp lại vì ta mà ai phải chết đâu ta hứa ( Thành bước đến cửa thấy Hải Đường nằm thở oxy bất động,người làm tự động lui ra)
bác sỹ: Tiểu nhân đã cố hết sức thưa Hoàng Tử giờ chỉ rút ống thở là tiểu thư sẽ ra đi
_Ra ngoài
_Tiểu thư thật ra đã k còn sống nữa ạ chỉ là oxy giúp cơ thể như đang sống thôi ạ
_Ta bảo ra ngoài ( Quát lên,Thành tiến lại gần giường HĐ rồi ngồi cạnh cười nhẹ) a tới rồi đừng sợ em sẽ không sao đâu anh đã nói em ở trong cung thôi tại sao em k nghe lời anh ( Thành đau nhăn mặt rồi vuốt tóc HĐ) anh đã nói anh muốn em ở bên cạnh anh nhưng có lẽ do em k muốn thì phải em đang cố tình chạy trốn anh phải không ( Thành cầm bàn tay đầy vết kim đâm của Hải Đường rồi cười rơi nước mắt nhỏ lên tay Hải Đường) anh nhớ nụ cười của em em đừng xa tôi ( tiếng nói vọng lên)
Bà Cô: Không còn thời gian đâu mau giải phong ấn cho ta và đưa con bé về thế giới này ngay sự sống sẽ được cứu nhưng đổi lại cậu cần cứu con bé từ nơi đó trước băng tà thuật của cậu khi cứu xong cậu sẽ k còn tà thuật nữa ,cậu có đồng ý không?
_Chỉ cần HĐ sống tôi sẽ làm tất cả huống chi mấy thứ tà thuật k là gì bắt đầu đi ( Quyên đẩy cửa vào)
Quyên: K dc tà thuât tu luyện bao năm k lẽ người đành vứt bỏ
_Vậy ngươi đành lòng nhìn ta tự vứt bỏ bản thân,ta yêu người con gái này đó là sư thật,ta có thể từ bỏ mọi thứ mau tránh ra( Thành dùng tà thuật đẩy quyên ra khỏi cánh cửa đóng chăt lại)
_Không được người rất yếu Hoàng Tử sẽ nguy hiểm lắm ( Thành ôm HĐ dậy cầm bàn tay cô xoay nhẹ rồi ôm chặt dường như Thành đang thổi nguồn sống sang cho HĐ)
Bà cô: Cậu yêu con bé đến vậy sao?
_Không nói nhiều nữa bắt đầu đưa người con gái này trở về thế giới nơi cô ta đến ,đến từ đâu hãy quay trở về nơi đó ( sắc mặt HĐ hồng hơn nhưng đổi lại là Thành đang trắng bệch mặt mồm rỉ máu)
bà Cô: dừng đi nếu k cậu sẽ chết đấy
_Sắp được rồi bà nhất định giúp người con gái này được hạnh phúc giúp tôi ( Thành nín cho máu trong mồm k chảy)
_Cậu dừng lại ngay đi ( Hải Đường đang trong tay Thành vụt biến mất,Thành phụt máu mồm rồi cười)

_Ở nơi đó tôi luôn mong em hạnh phúc đối với tôi vậy là đủ ( Gục ngã trên nền đất)…
Tôi thấy như ai nhỏ gì đó vào mắt,choàng tỉnh giấc thấy anh tôi ngồi cạnh tỏ vẻ lo lắng
Tùng:Đi chơi cũng vừa phải thôi chứ để đến mức kiệt sức vậy à ( tôi lột chăn ra nhìn chân tay không còn vết kim đâm )
_Anh có thấy ai đưa em về không?
_có 1 ng phụ nữ đưa em về rồi đi luôn nói em ngất
_Người đó đi lâu chưa ạ
_Vừa đi được lúc rồi ( tôi vùng dậy khỏi chăn chạy nhanh qua cầu thang bộ xuống dưới ngó 4 xung quanh k thấy ai)
_Bà cô tại sao cháu lại quay về đây anh Thành sao rồi ,bà cô xuất hiện đi nói cho cháu biết đi làm ơn ( tôi hoảng loạn bà cô đi từ sau lưng tôi đi ra)
_Ta ở đây gọi gì lắm vậy
_Bà cô anh Thành sao rồi bà cô đưa cháu quay lại đó đi cháu nhớ trước khi cháu ngất có thấy anh Thành chảy máu ( bà cô ngắt lời)
_Cháu không thể quay lại đó nữa
_Tại sao vậy
_Duyên của hai đứa đến đây là hết rồi,cháu hãy tránh xa thằng bé ra ,ta sai lầm khi đưa cháu tới bên cạnh nó
_Cô nói vậy là anh ý bị sao rồi ạ bà cô nói cho cháu biết đi
_Để cứu cháu nó đã mất hết tà thuật,thậm chí tính mạng còn bị đe doạ ta đã tính sai bước
_Bà cô đưa cháu về đó đi được không
_không được mãi mãi và cậu ta cũng k thể quay về thế giới này được bởi vì tà thuật k còn từ giờ hai đứa sẽ ở hai thế giới vốn dĩ cả 2 thuộc về
_cháu xin bà cô hãy cho cháu quay lại đó đi cháu chỉ muốn thấy người đó còn khoẻ không thôi

_Cháu nên tự điều chỉnh lại tình cảm của mình cháu chưa hề yêu thằng bé bằng 1 nửa tình cảm thằng bé dành cho cháu,tất cả là trẻ con là hành động thiếu suy nghĩ và hậu quả là Hoàng Tử của ta phải chịu ,cháu k xưng để quay về bên thằng bé 1 lần nào nữa ( bà cô biến mất tôi chỉ kịp với lấy chút bụi trong không khí rồi rơi nước mắt)
_Bà cô sai rồi cháu có và rất yêu người đó hãy làm ơn cho cháu quay lại đó đi mà ,cháu xin cô đấy ( tôi gào lên anh trai chạy ra )
Tùng: Đây rồi em sao rồi Hải Đường ( a vỗ má tôi)
_Anh ơi em yêu người đó ,em không phải không yêu em đã sai khi đòi rời xa người đó rồi xin a hãy bảo bà cô cho em về đó đi
_Em nói gì anh k hiểu tỉnh táo lại đi anh xem nào HĐ ( tôi lờ đờ nhìn lên bầu trời rồi trưc trào nước mắt rơi vô định )
_Em đã sai rồi em xin lỗi ….
(N): Thành gục Quyên và bà cô xuất hiện
bà cô: Đóng cửa lại cần đưa cậu ta vào phòng băng ta và ngươi cần dồn lấy khí sống cho cậu ta ,Hoàng Tử của ta người cố lên…
Thời gian lại trôi đi 6 tháng sau…( Tùng gõ cửa)
Tùng: Hải Đường em có thức không ( Tùng mở cửa thấy tôi ngồi ở góc phòng rồi chỉ trỏ)
_Anh nói bé thôi nếu không bà cô không đến đâu người đó đang chảy máu,em phải đến ( Chị dâu ôm mồm khóc)
Tùng: em cứ thế này đến bao giờ 6 tháng rồi em chỉ như vậy ,em không điên cũng k làm gì quá nhưng em cứ hành hạ bản thân 1 cách loạn như thế này thì anh phải làm sao đây HĐ,người đó là ai ?
_Là người rất cao lớn ,mũi cao môi đỏ và có đôi mắt sáng người đó cười rất hiền ( tôi cười)
Tùng: Anh xin em đấy em tỉnh táo lại cho anh ( a đập bát cơm xuống nền)….
Liên: Kìa a làm thế con bé có khá hơn đâu
_Vậy a cứ nhìn nó thế kia đến hết đời hay sao..
_Làm ơn đưa em về đó đi mà,em sai rồi em sẽ ngoan nha anh,anh đưa em về bên người đó đi dc k ( A tôi rơm rớm nước mắt)
_Em nghĩ đến nó liệu nó nghĩ đến em k ,tại sao giờ nó chưa đi tìm em đồ ngu ạ ,nó quên em rồi ( a đi ra đóng rầm cửa,nc măt tôi lã chã rơi)
_Người đó k thể đến bởi vì em kb người đó còn sống hay đã chết và dù chỉ cần nhìn người đó khoẻ mạnh em nguyện mất tất cả ….
(N): Tiếng chuông chùa vang lên ….
vua: Ta sẽ ở đây ăn chay niệm phật 1 tháng trong lúc đó thì Tam Hoàng Tử con có thể thay ta nhiếp chính…
Hoàng Hậu: Không dc Thái Tử còn đó người làm vậy sao dc
vua: Ta mệt rồi lui ra đi
Hoàng Hậu: Điện hạ ( gào lên)…
Thái Phi: Thiếp xin vâng ( lui ra ngoài ) người đâu Tam Hoàng Tử đang ở đâu
Quyên: Dạ đang ngồi ở ghế kia ạ ( Thái Phi đi ra Thành đang mặc vest kẻ đỏ ngồi nhắm mắt như thiền vậy dưới những tán lá rơi xung quanh)
_Con trai à điện hạ có lệnh trong 1 tháng nhiếp chính sẽ dành cho con ( Thành mở mắt)…
_Con biết rồi mẹ uống trà đi ( ngồi nghiêm nghị rót trà)
_Mẹ thấy 6 tháng trở lại đây con ít nói hơn trước rất kiệm lời
_Vậy ạ có lẽ mẹ suy nghĩ quá nhiều thôi ( tay đặt tách trà sang đối diện Thái Phi)
_Con có tâm sự gì có thể nói cho mẹ biết ,mẹ sẽ giúp con mà,có phải từ sau khi cô tú nữ đó chết nên con ( ngắt lời)
_Trà này thơm quá sẽ rất dễ ngủ mẹ thưởng thức đi
_Kìa Hoàng Tử con đang tránh câu trả lời của mẹ ( Thành đứng dậy)
_Con có rất nhiều việc phải làm ,con xin phép ( Thành đứng dậy cài khuy áo quay đi lầm lỳ)
Quyên: Giờ phải ra sân bay để đi Pháp,sau đó tiếp đại sứ Hà Lan và…
_Được rồi cứ theo lịch mà làm ( Thành bước lên xe thấy Thái Tử ngồi sẵn trên xe đang rót rượu)
Thái Tử: Em trai chúc mừng em chết đi sống lại thành công ( Thành nhếch mồm)
_Tao cũng chúc mày giết người thành công cạn ( Thành cầm ly rượu gõ vào ly Thái Tử rồi uống hết) yên tâm đi xe tao không có rượu nào có độc đâu ( Thái Tử tu ,Thành cười nhẹ) nhưng tao quên chưa bảo mày ly nào cũng có độc
Thái Tử: Cái gì mày dám
_Mày nhát gan quá đấy mau cút xuống xe tao rất bận
Thái Tử: Mày được lắm cứ chờ xem khi tao lên làm vua người đầu tiên tao giết sẽ là mày ( Thành rót rượu cho lên miệng uống r cười)
_Tao chờ ,người đâu tiễn Thái Tư về cung ( xe lăn bánh Thành nhìn ra ngoài trời lá rơi rụng đầy đường với đôi mắt nặng trĩu trầm tư u buồn)
Quyên: Người vẫn buồn về chuyện đó ạ,cô HĐ giờ có lẽ đã đi làm rồi có cuộc sống mới rồi ạ ( Thành k trả lời câu gì chỉ nhìn ra bên ngoài)…đi qua bãi biển
_Dừng xe ta muốn được yên tĩnh 1 mình khi nào đến giờ đi ta sẽ ra
Quyên: Tiểu nhân hiểu sẽ không làm phiền người đâu ạ ( Thành bước xuống xe rút thuốc ra hút rồi đi ra bờ biển)…
Tôi hôm nay được anh trai đưa đi dã ngoại cùng gia đình bạn anh,trên xe mọi người nói chuyện rôm rả còn tôi ngồi im k nói k phản ứng gì ( Anh nhìn tôi qua gương rồi thở dài)…
chị dâu: Đến biển rồi xuống thôi Hải Đường em hít thở nhiều k khí trong lành ở đây đi nhé sẽ tốt cho sức khoẻ của em hơn ( tôi cười nhẹ rồi gật)…Tôi tiến ra bãi biển chiếc lắc tay rung nhẹ theo cơn gió ,tóc cũng bay về phía sau ,mặc chiếc váy trắng chân đi chân đất tôi vừa đi như kẻ vô hồn …biển đẹp nhưng buồn như chính lòng tôi vậy…
(N): Thành miệng ngậm thuốc rồi thở ra nhìn lên bầu trời a ta mắt đỏ lên nhưng rồi cúi xuống kiềm chế ,anh ta viết tên Hải Đường lên trên cát rồi cười nhẹ,,,,Tên em rất đẹp anh thích tên này,nếu ở nơi đó em đã tìm dc hạnh phúc mới thì tôi thấy ( nói đến đây thành mím môi) tôi thấy không vui đó là sự thật bởi vì tôi yêu em mất rồi ( a ta thở mạnh rồi nhăn mặt mồm rung rung và rơi nước mắt,sóng cứ vậy vỗ rì rào vào chân Thành)…biển vắng,mây sang ngang ( Thành vừa khóc vừa đọc bài thơ dậy HĐ khi còn ở căn nhà ngày trước nụ cười rồi điẹu ngủ gật của HĐ đang trong tâm trí Thành như giằng xé) tình anh sao đành,lời yêu thương như sóng xô trùng dương,ngày hôm qua mắt nhoà niềm hạnh phúc có nhau vỡ oà,mà hôm nay đôi lứa sao xa tầm tay….
Tôi đứng viết tên Thành lên trên cát rồi cười nhẹ…tên anh đẹp lắm em rất thích…em thích tất cả những gì thuộc về a ,phong thái cử chỉ lời nói anh dậy em bài thơ về biển ra sao nhỉ: ” Người hỡi em ra sao ngày mai những tháng ngày,đời đó là gì đâu nếu vắng xa tình anh …( nc mắt rơi lã chã)…
(N): Thành đứng bên này vẫn đọc …
Biển nhìn anh thôi cười,cùng lời hát nhớ thương 1 người
HĐ: Ơ nơi đó đến bao giờ cùng truyện trò …( cả hai như đứng hai bên bờ biển rồi nói cho nhau nghe về nỗi lòng ,cả hai đều đang khóc cho cuộc tình của họ đến rồi lại xa Hải Đường khuỵ xuống ôm tên Thành trên cát ) em nhớ anh phải làm sao đây anh có ổn không nói cho em biết đi em xin anh …
(N): Thành khóc nấc khi sờ tay lên tên Hải Đường ( Quyên nhìn từ xa khóc theo chủ nhân)
Quyên: Tại sao người lại yêu cô gái đó đến như vậy cơ chứ Hoàng Tử của tôi xin đừng buồn nữa …( biển cứ vậy lặng yên nhưng vẫn đập những cơn sóng vào họ )…
Thành: Tại sao yêu nhau cứ mãi làm khổ nhau,cứ gặp 1 chút rồi lại xa nhau,em có biết a nhớ em đến nhường nào không ,xin em đừng quên tôi ,tôi rất yêu em ( Thành khóc lớn rồi nhìn ra bãi biển)…
Tôi nhìn ra biển rồi hỏi…nếu thật sự trên đời có nhiệm màu xin hãy đưa tôi gặp người đó dù chỉ 1 lần thôi …( Tùng chạy ra)
Tùng: vào ăn thôi ( Thấy tôi khóc nước mắt rơi lã chã) em lại sao vậy
_Em có ngươi em yêu anh ý ở rất xa nơi đây
_Xa là đâu a sẽ đặt vé cho em đi tìm nó được chưa
_không phải cứ đi là được rất xa 1 thế giới khác
_Em điên thật rồi đừng nói linh tinh nữa ( tôi kéo tay anh)
_Em k nói sai e nói thật đấy
_Vậy thì bỏ ý định gặp nhau đi ,em sẽ tìm dc 1 chàng trai tốt hơn nghĩ thế đi
_Em k yêu ai ngoài người đó em nói thật đấy ( Tôi nhìn Tùng a tôi đứng lặng yên)
(N): Quyên đang đứng bà cô xuất hiện
Bà Cô: Hoàng Tử vẫn vậy à
_Thi Thoảng tự như vậy 1 mình 6 tháng nay rồi
_HT của chúng ta yêu cô bé đó thật rồi
_Còn cô gái đó có vẻ k yêu HT đúng k?
_Không đâu ,có yeu đó nhưng khi nhận ra đã muộn rồi ,tiếc rằng HT uy nghiêm của chúng ta trái tim đã k còn thuộc về người rồi
_Tà thuật của người đã mất hết vậy sau này người sẽ khó đối phó vs Thái Tử hơn
_Ngươi nghĩ HT là ai chứ vốn người k thich dùng tà thuật giờ có hay k ,k qtrong mà qtrong là người đang rất buồn kia kìa
_Nhìn người khóc tôi đau lòng quá ( lau nước mũi vào áo bà cô)
_Thôi bà phắn ra đi ghê quá ,từ giờ chúng ta tìm cách làm cho người quên đi cô gái đó là dc
_Ok quyết đinh vậy đi
_Học ok ở đâu đấy
_Hải Đường hay nói đấy nên tôi quen miệng
_Cô bé đó có lẽ giờ cũng rất đau lòng…
Tôi đang đứng thì con của anh trai chạy tới bám chân
_Cô ơi cô đừng buồn nhé nếu cô buồn cả nhà sẽ k vui,cô còn gia đình mà
_Uk ( tôi thơm thằng bé rồi bật khóc)…cô sẽ cố gắng sẽ chờ người đó đến đón cô ,trong thời gian đó cô sẽ phải sống thật tốt đúng không nào ?…thời gian tiếp theo sau đó tôi đi làm bình thường và anh tôi cứ mai mối cho tôi bạn bè của anh …
Tùng: Đến trả tiền cơm cho anh đi anh quên mang ví rồi
_Anh toàn hậu đậu hơn em ý ( tôi thay đồ chạy tới quan thì thấy 1 ng đàn ông trông lịch lãm nhìn tôi cười)
_Chào em em là HĐ
_À vâng anh là…
_Anh là Tuấn bạn của Tùng hnay hẹn em đột xuất vậy chắc không sao chứ
_À vâng ( a tôi sắp xếp) k sao a ngồi đi
_Anh cũng rất ngại vì chưa làm quen qua mai mối bao giờ nên …
_Anh hiểu lầm gì rồi em có bạn trai rồi ( tôi dơ điện thoại ra ảnh tôi và Thành) đây là bạn trai em rất đẹp đúng không
_à uk ( ấp úng) em ăn đi Tùng nó nhiều chuyện rồi
_Vâng a em nhiều chuyện lắm ,em xin phép về trước em còn nhiều việc hẹn a khi khác nhé ( tôi cúi chào Tuấn k kịp phản ứng tôi chạy đi)…
(N): Thành đang họp ở ngoài chợt có điện sang …
Bà Cô: Về ngay đi đức vua sắp qua đời
_Tại sao vậy tuần trước vẫn khoẻ mà …
_Không rõ tự dưng đột quỵ giờ đang thoi thop ta dùng tà thuật nhìn vào bên trong mới biết,Hoàng Hậu đã ra lệnh cấm ai đến gần chính cung rồi…
_Được rồi tôi về ngay đây ( Thành quay trở về từ tỉnh trong lo lắng) quyên mau triệu tập người bên ta ,ta sợ sẽ có tranh đấu sắp xảy ra
_Người tính sao ạ
_Ta k có ý định làm vua ngai vàng đó là của Thái Tử
_Kìa sao giờ người nói vậy được ạ ,người k làm thì ai làm dc k lẽ để kẻ bất tài như Thái Tử lên làm dân chúng lầm than
_Hỗn xược cái đó ngươi có quyên quyết đinh hay sao
_Tiêu nhân dù có chết cũng mong người lên làm vua ,nếu di mệnh là người làm thì người k thể bỏ mặc dân chúng dc
_Ta…
_K lẽ người định buông bỏ để đi tìm cô gái đó sao,người đa k còn tà thuật k thể gặp lại ạ
_Ta mệt mỏi muốn dc nghỉ ngơi ai làm vua k qtrong,qtrong ta thật sự muốn được nghỉ ngơi rồi…( Thành vừa về đến cung Thái Phi đang chờ ở cổng chính cung lo lăng bồn chồn)
Thái Phi: Hoàng Hậu cấm ai ra vào chỉ có Thái Tử bên trong đó ta rất lo
_Không sao đâu mẹ sẽ ổn thôi điện hạ sẽ qua khỏi thôi
_Tối qua người vẫn sang cung ta chơi cờ cùng ta vậy mà sáng nay đã có tin báo như vậy ,ta thật k ngờ …(Thành ôm thái phi)
_Được rồi sẽ k sao đâu mẹ bình tĩnh đi nào sẽ k sao đâu …( Chính cung mở cửa Thái Tử đi ra)
Thái Tử: Điện hạ đã qua đời rồi ( Thái phi gục còn Hoàng Hậu quát lớn)
Hoàng Hậu: Di ngôn của Hoàng đế đã có người của chính cung làm chứng người để lại ngai vàng cho Thái Tử tất cả còn k mau quỳ xuống
Thái Phi: Không thể
Hoàng Hậu: Hỗn láo vả mồm ả cho ta ( Cung nữ k dám Hoàng Hậu đi xuống định tát Thái Phi thì Thành đỡ tay)
Thành: Bà đủ rồi đấy không ai tranh của con bà đâu hãy yên tâm về điêu đó
Thái Tử: Kìa mẹ con giờ phải tỏ ra là 1 người anh khoan dung chứ bao bọc lấy các em không phải sao …còn k mau quỳ xuống ( Thành lầm lỳ quỳ xuống Thái Phi cũng vậy)
Thành: Điện Hạ trường an ( bá quan cũng hô Thái Tử đắc ý trong sung sướng)…
Tôi trở về nhà thấy anh tôi ngó nghiêng
Tùng: Sao về 1 mình
_Không 1 mình thì mấy mình,anh k cần làm mối cho em,anh quên rồi sao …em đã nói
_Được rồi cú người đó mãi nó trông ra sao anh còn không biết ( tôi dơ ảnh lên) đây á ,đẹp trai vậy à thảo nào em điên dại vì nó mà sao nhìn quen vậy nhỉ,anh quên mất gặp ở đâu rồi nhưng chắc chắn nó đã quên em rồi nếu không tại sao nó k đến tìm em…
_Cái đó là do em nên em sẽ chờ khi nào người đó quay lại là được mà phải không ?( tôi cười nhạt quay đi)…đóng cửa phòng lại tôi thở dài nhìn ra bên ngoài qua cửa sổ ,bầu trời hôm nay thật nhiều sao tôi ước mình là 1 vì sao nào đó để có thể thấy anh …bà cô dù tôi đã cố gọi ngàn lần nhưng vẫn không thấy quay lại và mất tăm không hồi âm…sờ tay lên chiếc vòng tôi nhắm mắt và thì thầm : ” Anh có nghe thấy em nói không ,em rất nhớ anh nếu để thời gian quay lại em sẽ không bao giờ buông tay anh”….
(N): Thành đang ngủ vội bật dậy
Quyên: Người lại mơ ác mộng ạ
_Không có ta nghe thấy Hải Đường gọi ta ( Quyên Thở dài)
_Người có lẽ do thương nhớ quá nên vậy thôi ạ…
_Có lẽ vậy ( Thái Phi vào)
Thái Phi: Thái Tử đã lệnh đưa tứ Hoàng Tử đi xa thành đô,nói là do vận của Tứ Hoàng Tử k hợp với Thái Tử
_Mẹ giờ mẹ phải gọi là điện hạ ,điều đó là sớm hay muộn mẹ cũng k cần ngạc nhiên quá chúng ta cũng nên sớm cpi tinh thần
_Con k ý kiến gì sao con nghĩ di chiếu đó là thật
_Vua cha vừa nằm xuống hôm qua thôi mà mẹ ,chúng ta nên tự xin đi trước khi hắn ra tay con cũng k muốn phiền phức ( thái giám tới)
+ Chính cung có lệnh mời Tam Hoàng Tử qua chính Điện ,điện hạ có việc mời người qua ạ
_Ta biết rồi
Thái Phi: con cần hết sức cẩn thận mẹ lo quá ,thật sự rất lo ( Thành ôm mẹ)
_Việc của mẹ bây giờ là về nghỉ ngơi và đừng suy nghĩ gì cả hiện tại Điện hạ sẽ không động vào con đâu…
_Nhưng hắn sẽ k để yên ( Thành đẩy Thái Phi)
_Người về nghỉ ngơi đi để con lo được rồi ( Thái phi đi Thành đổi sắc mặt) Quyên có phải mấy tay đại thần đã quay lưng với ta không?
_Dạ đúng vậy thua hoàng tử,tất cả bọn họ đều đã qua bên chính điện rồi ạ
_Lũ ăn cháo đá bát mau thay đồ giờ thì chỉ liệu mà đối phó thôi …hắn chắc hẳn coi ta là cái gai mà nếu đã là gai bắt buộc phải nhổ…
_Tiểu nhân hiểu tiểu nhân sẽ chuẩn bị đồ đạc ….( Thành qua chính cung thấy Thái Tử đang rót trà cười nói với Hoàng Hậu)
_Người vạn an ( nói lầm lỳ)
Thái Tử: Khách sao thế ngồi đi em trai
Hoàng Hậu: Mẹ đi về chuẩn bị cho lễ đăng cơ của con đây
_Vâng mẹ đi cẩn thận ( Rót trà cho Thành) uống đi sẽ k có độc đâu …
_hy vọng là không có ( Thành tu ực và ngồi nghiêm nghị nhìn Thái Tử)
_Ta tính chúng ta cùng sinh ra cùng lớn lên ở nơi này nhưng số phận làm vua thì chỉ có 1 ,và ai làm vua kẻ đó thắng và kẻ dưới chết đó là kiểu tranh đấu chốn này đã bao năm rồi có lẽ vẫn k thay đổi …

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN