Gái Một Con
Phần 26 ( Cuối)
Cả tôi và Việt nghe vậy liền sững người, thật không dám tin vào những điều vừa nghe thấy.
Nhưng có lẽ Việt vẫn còn bình tĩnh hơn tôi, anh nhìn đến bà mà chậm rãi nói:
– Mẹ bình tĩnh đi, nếu thật sự Thuỳ bị lây nhiễm từ ông ấy sau lần đó thì đứa bé sinh ra chắc chắn sẽ bị truyền từ mẹ sang con. Nhưng 2 tháng trước, Cốm bị nhiễm trùng máu, bác sĩ đã kiểm tra và không có nói gì, chắc chắn là bọn con không sao đâu.
Tôi lúc này cả người đã run rẩy, nét mặt căng thẳng cực độ, 2 tay bấu chặt vào nhau không thể thốt lên được 1 lời nào.
Việt thấy vậy liền quay sang túm lấy bả vai tôi rồi an ủi:
– Thuỳ, đừng sợ, em chắc chắn không sao đâu.
Tôi nghe vậy lại nhìn lên anh, 2 hốc mắt đã đỏ ngàu mà lắp bắp nói:
– Việt….em….thật ra….có chuyện chưa nói với anh….Hôm Cốm xuất viện, anh đưa 2 mẹ con em về….sau khi anh rời đi….ông ấy đã có đến….!
Lời nói của tôi khiến cả Việt và mẹ anh lộ rõ sự sửng sốt, Việt ngay sau đấy cũng gắt gao hỏi tôi hơn:
– Tại sao lại không nói với tôi? Ông ấy đến làm gì?
Tôi lúc này đã trở nên rối bời, nước mắt theo đó cũng chảy dài ra, 2 tay đưa lên khua lung tung mà nói:
– Không có….giữa em và ông ấy không xảy ra chuyện đó…..nhưng mà… chỉ là…em…em có lấy 1 lọ hoa đập vào đầu ông ta….rồi bỏ chạy….khi ông ta đi em mới quay lại thu dọn mảnh vỡ có dính chút máu….nhưng….nhưng không cẩn thận…đã để cứa trúng tay.
Lời tôi vừa nói xong, nét mặt của Việt cũng thay đổi, mẹ Việt lúc này túm lấy cánh tay tôi rồi gắt gao nói:
– 2 tháng? 2 đứa từ hồi đến giờ có xảy ra quan hệ không?
Việt không nói gì chỉ nhìn tôi bằng đôi mắt thất thần, còn tôi lại nước mắt ngắn nước mắt dài quay sang bà mà khẽ lắc đầu.
Mẹ Việt lúc này kéo tôi lại phía xe:
– Thuỳ, đi với mẹ, còn thằng Việt nữa, đi kiểm tra luôn cho chắc.
Nói rồi bà đẩy tôi vào ghế sau rồi cũng ngồi vào bên cạnh, lại thấy Việt vẫn còn đứng đấy bà liền gắt lớn:
– Còn đứng đấy làm gì? Nhanh lên nào.
Việt nghe vậy mới sực tỉnh đi vào trong xe rồi lái thẳng đến bệnh viện.
Mẹ Việt trước đó cũng đã liên lạc với người quen ở đây, dặn dò để giữ kín mọi chuyện.
Chúng tôi đi đến 1 căn phòng của cán bộ nơi đấy có 1 người đàn ông khoảng 50 tuổi mặc áo blue trắng đang ngồi ở bàn làm việc, mẹ anh túm tay 2 đứa chúng tôi kéo vào rồi nhấn xuống chiếc ghế ở đấy mà đi lại phía người đàn ông kia nói:
– Chị là chị gái của bác sĩ Loan, chắc Loan nó gọi điện cho chú rồi đúng không?
Người bác sĩ ấy nghe vậy nét mặt vẫn điềm đạm trả lời:
– Vâng, chị ngồi ghế đi. Mình muốn xét hi cho ai ạ?
– Cả 2 đứa chúng nó. Chả là cách đây khoảng 2 tháng, con dâu nhà chị có đánh 1 tên cướp, nhưng tên đấy bị nhiễm HIV mà con bé lúc đó cũng bị chảy máu. Nó khi ấy không biết tên cướp bị nhiễm nên mới không nghĩ gì, bây giờ 2 tháng có người nói thì nó mới nhớ đến. Giờ kiểm tra nếu không may có gì chắc có thể cứu chữa kịp đúng không?
Vị bác sĩ nghe vậy nhìn bà mà chậm rãi nói:
– Để chuẩn đoán nhiễm HIV cho người từ 18 tháng tuổi trở lên, xét nghiệm cần làm là tìm kháng thể HIV. Kháng thể này là những chất được hệ thống miễn dịch tạo ra khi bị nhiễm HIV và phải có thời gian mới có thể phát hiện được. Khoảng thời gian này thường là 4,6 tuần đến 3 tháng sau khi bị nhiễm HIV, người ta gọi thời gian đấy là giai đoạn cửa sổ. Nếu như làm xét nghiệm sớm trong giai đoạn cửa sổ sẽ cho kết quả không được chính xác. Vì thế nên tôi khuyên 2 người 1 tháng nữa quay lại làm xét nghiệm sẽ chắc chắn hơn.
Bà nghe vậy lại càng thêm sốt sắng:
– Muộn như thế mới làm xét nghiệm, lỡ không may………liệu có cách cứu chữa không?
– Nếu 1 người được phát hiện dương tính với HIV, thì sẽ được cho sử dụng thuốc ARV coi như là thuốc điều trị đặc hiệu. ARV làm giảm sự nhân lên của virus, sẽ kéo dài thời gian sống cho người bị nhiễm. Đặc biệt người sống vẫn khoẻ mạnh như bình thường hơn nữa còn giảm lây truyền sang người khác.
– Kéo dài thời gian sống? Vậy….vậy…sống được bao lâu?
Còn không đợi vị bác sĩ trả lời, Việt liền nắm lấy tay tôi đứng dậy rồi nhìn đến ông ấy mà lên tiếng:
– Cảm ơn bác sĩ, 1 tháng sau chúng tôi sẽ quay lại làm xét nghiệm.
Nói rồi anh cũng quay người kéo tôi đi ra ngoài mà mẹ Việt thấy vậy cũng vội vàng đứng lên theo sau:
– Ơ, 2 đứa này. Còn chưa nói chuyện xong mà.
Chúng tôi đi ra xe rồi trở về nhà, vừa đến cổng, Việt quay lại nói với mẹ anh:
– Mẹ vào nhà đi, con đưa Thuỳ về.
Bà nghe vậy lại nhìn anh có chút gì đó e ngại rồi nói:
– Việt, 2 đứa thời gian này…..
Việt không để cho bà nói hết liền lên tiếng cắt ngang:
– Mẹ vào nhà đi!
Bà thấy vậy cũng chẳng nói gì nữa, lại quay sang nhìn tôi bằng 1 tia thương cảm rồi vỗ nhẹ lên bàn tay tôi như 1 lời động viên mà nói:
– Được rồi, mẹ vào nhà đây!
Nói rồi bà mở cửa bước xuống, Việt cũng lái xe trở về chung cư, suốt cả 1 đoạn đường chúng tôi chẳng nói với nhau câu gì.
Tôi đẩy cửa rồi đi thẳng vào trong phòng, đến chiếc giường mà ngồi phịch xuống, cả người lúc này vẫn thẫn thờ, mặc dù vẫn chưa có kết quả nhưng trong lòng thật sự vẫn không thể không lo sợ.
Nếu như đúng Việt nói, Cốm khi bị nhiễm trùng máu, bác sĩ không có phát hiện vậy có nghĩa khi tôi bị cưỡng bức ông ta không bị nhiễm HIV.
Nếu sau thời gian đó ông ta mới nhiễm bệnh vậy thì khi nhặt mảnh thuỷ tinh ấy, tôi chắc chắn đã bị truyền nhiễm. Thật may mắn thời gian đấy vì chuyện đứa bé, rồi chuyện gia đình tôi, giữa tôi và anh không có xảy ra quan hệ, nếu không đối với người đàn ông này, tôi thật sự cảm thấy day dứt rất nhiều.
2 hàng nước mắt bỗng nhiên chảy dài xuống, bàn tay cũng run rẩy bấu chặt vào nhau. Đi qua hết kiếp nạn này, đến kiếp nạn khác tôi tưởng chừng đã chẳng thể gắng gượng nổi nếu không có anh ở bên cạnh, nhưng cho đến bây giờ, nếu 1 tháng sau quay trở lại xét nghiệm, kết quả là dương tính vậy thì tôi phải làm sao đây? Kéo dài được sự sống thì làm sao chứ? Đời người ai chẳng phải chết, chỉ là sớm hay muộn thôi. Nhưng căn bệnh này nó là nỗi khủng hoảng ghê gớm, tôi chắc chắn rằng bản thân sẽ chẳng thể nào sống bình thường được nếu biết mình mắc phải, và người tôi cảm thấy lo lắng nhất chính là anh.
Tôi biết anh sẽ chẳng rời bỏ tôi nếu có xảy ra chuyện gì, nhưng chính vì điều điều đấy mới khiến tôi day dứt.
Việt lúc này từ phía ngoài đi lại chỗ tôi rồi ngồi xuống bên cạnh, bàn tay đưa lên thấm nhẹ từng giọt nươc mắt, nét mặt vẫn bình thản nói:
– Đừng nghĩ ngợi linh tinh, cũng đừng khóc nhiều, như thế mặc váy cưới sẽ không đẹp.
Tôi nhìn anh mà lòng đau thắt lại, nước mắt cứ thi nhau chảy ra không ngừng, cố gắng gồng mình lên để nói:
– Việt, chuyện đám cưới, em muốn dừng lại!
Anh nghe vậy nhưng nét mặt lại vẫn bình thản nhìn tôi mà nhẹ nhàng cười 1 cái rồi chậm rãi nói:
– Tôi gặp em vào 1 đêm giữa hạ, thời tiết khi ấy nóng đến oi bức, 1 cơn mưa lúc đó lại vô cùng hiếm hoi. Đến bây giờ đã là thu của tháng 10, trời xanh cuối cùng đã chờ đợi được 1 cơn mưa phùn, còn tôi vẫn đang chờ đợi bàn tay em.
– Chuyện đấy, hãy để sau khi….
Lời chưa kịp nói hết, anh đưa ngón tay lên chạm nhẹ vào môi tôi để ngăn lại. Bàn tay kia cầm lấy tay trái của tôi đưa lên trước mặt, chiếc nhẫn sáng lấp lánh hiện rõ trước mắt, anh lại nhẹ giọng nói:
– Tôi không quan tâm những chuyện khác, cho dù trời cao có sập cũng không thể thay đổi được quyết định của tôi. Tôi chỉ biết, nhẫn em đã đeo, mặc nhiên em sẽ là vợ tôi. Không cần phải đợi ngày tháng nào, tôi muốn càng sớm càng tốt.
– Nhưng……
– Nghe lời tôi, sẽ không có chuyện gì hết. Và hứa với tôi dù có chuyện gì sảy ra cũng không được đến nó ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của chúng ta!
Nước mắt vẫn cứ chảy dài xuống, thấm vào đầu lưỡi mặn đắng. Tôi nhìn anh mà lồng ngực ức nghẹn lại, mím chặt lấy môi mình mà khẽ gật đầu 1 cái.
Việt thấy vậy bờ môi lại cong lên ý cười rồi từ từ cúi mặt xuống áp sát vào gương mặt tôi, khi bờ môi gần chạm vào nhau tôi lại bất giác quay mặt đi né tránh.
Việt lúc này đưa tay lên giữ cằm tôi lại, giọng nói trầm xuống:
– Tôi muốn!
Tôi nghe vậy lại tròn mắt nhìn anh, không lẽ anh:
– Việt…chuyện này….
– Tôi vừa nói em điều gì?
– Nhưng….!
Nửa câu sau liền bị anh nuốt trọn vào miệng, đầu lưỡi mạnh bạo luồn vào bên trong gắt gao rút hết những dư vị, cả người dần dần ngã xuống giường, anh theo đà nằm lên người tôi, bàn tay cũng bắt đầu luồn vào bên trong áo.
Tôi có hơi sợ, đưa tay lên giữ lấy tay anh, dù sao khi chưa nắm rõ kết quả tôi cũng không muốn anh bị chút thương tổn nào.
Việt thấy vậy mới chịu rời khỏi môi tôi, đôi mắt hình như có chút mệt mỏi, cũng phải thôi, anh thời gian qua chạy ngược chạy xuôi, lo việc vụ án, rồi bố mẹ tôi ở quê nữa, thật sự không có thời gian để nghỉ ngơi:
– Thuỳ, tôi rất nhớ!
Không phải tôi không ý anh, nhưng mà lúc này:
– Việt!
– Tin tôi, được không?
Tôi lúc này chẳng còn lời nào để chạy trốn, nơi khoé mắt đã cảm nhận được 1 dòng nước chảy ra, tôi chỉ có thể gật đầu 1 cái.
Việt lúc này liền cúi mặt vùi vào cổ tôi, bàn tay đẩy chiếc áo lên cao quá ngực, 2 tay anh vòng ra sau cởi chốt áo con rồi di chuyển bờ môi xuống nhũ hoa, dùng đầu lưỡi của mình trêu ghẹo. Bàn tay kia của anh xoa bóp 1 bên ngực còn lại.
Kể ra cũng hơn 2 tháng rồi chúng tôi chưa có sự đụng chạm thể xác như thế này, nên chỉ cần 1 hành động ấy của anh lại khiến cả người tôi khẽ rung lên:
– Uhm….!
Việt lúc này 1 tay trườn xuống dưới cởi khoá quần tôi ra rồi luồn vào bên trong, khi ngón tay chạm vào nơi mật tư ấy, cả người tôi bỗng nhiên sởn gai ốc, cảm nhận được phía dưới có 1 chút sướt át mà gương mặt bỗng chốc đỏ ửng.
Bàn tay tôi túm chặt xuống chiếc ga trải giường, cả người vặn vẹo đến nhăn nhúm.
Việt lúc này rời khỏi người tôi, anh nhẹ nhàng trút hết những lớp rào cản của cả 2 xuống rồi đưa nhẹ nhành tách chân tôi ra, cúi đầu vào nơi hoa viên ấy dùng đầu lưỡi chạy dọc xung quanh.
Cả người tôi lúc này như có dòng điện chạy qua, thi thoảng lại khẽ thu người lại, cho đến khi nơi ấy đã có sự ẩm ướt nhất định, Việt bất chợt túm lấy eo tôi kéo nửa người ra phía ngoài giường, bàn tay nhấc 2 chân tôi đặt lên lên vai anh, ngay sau đó liền đem sự cường tráng kia đi sâu vào bên trong tôi:
– Ahhhh…..!
Cũng 1 khoảng thời gian nơi đấy không được thăm dò, tôi có chút đau dát đón nhận, cả người bắt đầu co rút lại, nơi phía dưới lại trở nên khít chặt.
Việt lúc này 2 tay chống xuống giường, dùng sức ra vào trong tôi 1 cách chậm rãi rồi nhanh dần:
– Uhm…..Việt….như này…..ahhh….em thấy rất đau…..!
Anh nghe tôi nói vậy cũng dừng lại động tác, rời khỏi tôi mà nằm xuống bên cạnh rồi bình thản nói:
– Em làm đi.
Tôi lúc này có chút ngây người:
– Sao?
Anh không trả lời liền đẩy tôi ngồi lên, bàn tay túm lấy eo tôi nhấc lên người anh mà xoay lưng lại, còn chưa kịp hiểu Việt sẽ định làm gì thì phía dưới vật to lớn kia mạnh mẽ đi vào:
– Ahh……!
2 chân tôi quỳ xuống dưới đệm, bàn tay chống lên chân anh, ở cái tư thế này thật sự có chút xấu hổ.
Việt lúc này đưa tay nâng cặp mông tôi lên rồi dùng sức nhấp mạnh 1 cái rồi nói:
– Em chỉ cần làm như thế!
Mặc dù có chút xấu hổ, nhưng tôi nghĩ tình dục cần sự hoà hợp của cả 2, nếu anh đã có thể vì tôi, vậy tôi vì anh cũng sẽ làm bất cứ chuyện gì anh muốn.
Tuy đã xảy ra quan hệ nhiều lần nhưng hầu hết đều là Việt chủ động, tôi thật sự lúc này chỉ biết lúc túng làm theo như những gì anh nói kho nãy, bàn tay chống xuống, bắt đầu nhấc mông lên rồi lại hạ xuống, cứ từng nhịp chậm rồi nhanh dần khiến hơi thở của tôi cũng trở nên đứt quãng:
– Uhm….Việt…..em không thể…..ahhh….
Anh lúc này đưa 2 tay túm lấy eo tôi rồi ghì chặt lấy mà ngồi lên, cẢ người anh áp chặt vào tấm lưng trần đang nhễ nhại mồ hôi của tôi, bàn tay vòng ra trước túm lấy cằm tôi quay lại rồi ở tư thế ấy anh gắt gao nuốt lấy bờ môi tôi, tay kia vòng lên bóp lấy 1 bên ngực đến méo mó.
Vừa mới phải mất sức vì vận động, lại bị anh chặn hết cả không khí, tôi thật sự thở không được nữa.
Việt lúc này cũng cảm nhận được điều đấy mới chịu buông tôi ra, anh đẩy người tôi nằm sấp xuống giường, rồi ở phía sau quỳ lên, nhấc mông tôi lên cao, bàn tay siết lấy hông bắt đầu ra vào mãnh liệt:
– Ahhh…..Uhm…..Việt….đừng dùng sức như thế….uhmm….ahhh….!
Anh mỗi lúc 1 mạnh mẽ, động tác trở nên gấp rút, từng đợt va chạm sâu vào bên trong, đầu óc tôi không ngừng quay vòng, bàn tay bấu xuống ga giường đến nhăn nhúm, hơi thở cũng trở nên dồn dập:
– Uhhmm…..Việt…..em……ahhh…..chậm lại…..uhmmm….ahhh….
Khoảnh khắc tôi và anh cùng kêu lên 1 tiếng, Việt cũng mệt nhoài gục lên trên lưng tôi, hơi thở nóng phả dọc lên đường sương sống, thế là tôi và anh đã xảy ra quan hệ khi mà chưa biết chắc tôi có bị nhiễm HIV hay không.
Việt kéo tôi vào lòng anh rồi ôm lấy, mà tôi thấy vậy lại khẽ hỏi:
– Việt, anh không sợ sao? Nếu lỡ may em……
Anh không để tôi nói hết, vòng tay ôm tôi cũng siết chặt lại, giọng nói có phần trùng xuống:
– Tôi sợ chứ. Nhưng tôi sợ em! Sợ em 1 mình làm, sợ em 1 mình suy nghĩ, sợ em 1 mình buồn, sợ em 1 mình đau đớn, sợ em 1 mình bệnh tật. Sống bao lâu cũng được, tôi không đặt nặng, tôi chỉ cần đến ngày cuối cùng, vẫn có thể ôm em vào lòng mà bình yên ngủ giấc dài.
Trời cao ơi, nếu chẳng may xảy ra, xin Ngài hãy nghe đến ước nguyện của tôi, hãy bảo vệ người đàn ông quá đỗi hoàn hảo này để anh mãi 1 đời bình yên.
Những ngày về sau tôi và anh cũng chẳng để tâm đến chuyện đấy nữa, ngày cưới cũng đã định vào cuối tháng này, có 1 điều cần nói đến nữa là khu trọ của chị Hằng đã bị công an triệt phá, tất cả đều bị bắt đưa lên công an thành phố kể cả con Trang.
Tôi biết chuyện đã nhờ Việt đứng ra giúp đỡ chị Hằng và anh Hải, cho 2 người bọn họ được thoát tội, còn tất nhiên con Trang chắc chắn phải tù mọt gông. Nghe đâu nó bị bắt khi đang mang trong người 1 lượng ma tuý tổng hợp khá lớn, hình như là của 1 đại gia nào đó nhờ cầm để chuẩn bị cho buổi sinh nhật, chỉ tiếc là đại gia kia có tiền bịt miệng công an nên cho dù con Trang có khai thế nào đi nữa cũng không được giảm chút khoan hồng nào.
Ngày cưới rồi cũng đến, chúng tôi tổ chức hôn lễ ở 1 nhà hàng, ngoài gia đình của 2 bên thì còn lại là số ít bạn bè.
Gia đình tôi ở quê cũng chẳng thân thiết với ai nên tôi chỉ mời chị Hằng và anh Hải, mà mãi cho đến hôm cưới tôi mới biết là 2 người đó yêu nhau, ngày trước thấy 2 anh chị mày tao như kẻ thù không ngờ lại đổ sấp vào nhau như thế, kể ra nghĩ cũng buồn cười.
Tôi có mời thêm cả gia đình cô Hà, người đã cưu mang tôi những tháng ngày cuối của thời kỳ sinh nở, và tất nhiên không thể không có sự có mặt của Hiếu.
Anh đến dự đám cưới tôi trong bộ vest lịch lãm chỉ là bên cạnh anh lúc này có 1 gái xinh đẹp và trẻ trung.
Tôi còn nhớ cái lần cùng Việt đến nhà cô Hà gửi thiệp mời, Hiếu nghe tin nét mặt cũng không quá ngạc nhiên, anh chỉ nhìn tôi nói:
– Khi ấy nói thương em, là anh nói thật. Chỉ là nếu đã có người đàn ông khác làm điều đó vậy anh sẽ để em cho yêu thương ấy, còn tình thương này của anh sữ dành cho cô gái khác.
Và rồi anh đã làm được điều đó, cô gái cùng anh đến dự lễ cưới của chúng tôi quả thực xinh đẹp, hy vọng 2 người có thể mãi hạnh phúc.
Sau hôn lễ 1 ngày, cũng là ngày tôi đến hẹn quay lại bệnh viện kiểm tra, lần này chỉ có tôi và Việt đến nhưng anh lại không làm xét nghiệm, tôi hỏi thì anh bảo:
– Anh sao cũng được, quan trọng là vợ!
Đấy, người chồng của tôi lúc nào cũng yêu thương tôi kể cả qua từng lời nói.
Tôi đi vào phòng lấy máu, rồi ra ngoài ngồi cùng anh ở ghế chờ đợi kết quả.
Bác sĩ nói có 2 phương pháp để xét nghiệm thử máu HIV, là phương pháp test nhanh sẽ có kết quả trong 20p và phương pháp elisa kết quả sau 3 tiếng. Vì để chắc chắn, tôi đã làm phương pháp thứ 2.
Sau 3 tiếng đồng hồ với phương pháp elisa, vị bác sĩ là người quen của mẹ Việt bước ra ngoài gọi chúng tôi vào trong.
Ông cầm bản kết quả trên tay, xem đi xem lại 1 hồi rồi nhìn chúng tôi bằng nét mặt có chút căng thẳng nói:
– Việt, cậu có muốn thử xét nghiệm không?
1 câu hỏi ấy lại khiến tôi hoang mang, ông nói như vậy liệu có phải….
Việt lúc này nhìn ông vẫn bình thản trả lời:
– Không cần, tôi chỉ muốn biết vợ mình có được khoẻ hay không thôi.
Ông nghe vậy lại nhìn chúng tôi 1 lúc rồi thở dài, bàn tay đưa lên bỏ chiếc kính lão xuống rồi chậm rãi nói:
– Thực ra HIV không còn là 1 bản án tử hình nữa, nó đã có thuốc kéo dài thời gian sống cho người nhiễm phải. Vậy nên 2 người cũng đừng lo lắng….
Tôi hiểu những gì vị bác sĩ ấy muốn nói đến, trước khi đến đây tôi cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý dù như thế nào cũng không được gục ngã, vậy mà khi nghe những lời nói ấy tôi lại chẳng thể kìm được nước mắt của mình, thì ra đến cuối cùng, ông trời cũng đã bỏ quên tôi.
Việt lúc này chỉ nắm lấy tay tôi rồi nhìn ông bác sĩ kia mà điềm tĩnh nói:
– Vậy bác sĩ hãy kê thuốc đi.
Ông bác sĩ nghe vậy nét mặt lại không hiểu chuyện mà hỏi:
– 2 người muốn lấy thuốc làm gì?
– Không phải bác sĩ bảo người nhiễm HIV sẽ điều trị bằng thuốc sao?
– Đúng, tôi có bảo thế nhưng 2 người bị nhiễm sao mà dùng.
Tôi và Việt lúc này trở nên ngây ngốc nhìn ông mà nói:
– Vậy khi nãy….?
– Khi nãy tôi còn chưa nói hết thì cô đã khóc lóc rồi. Tôi bảo 2 người cũng đừng lo lắng vì kết quả xét nghiệm là âm tính.
Cái ông bác sĩ này thật là biết trêu người, âm tính thì nói là âm tính, nói dài dòng thật khiến người khác khiếp sợ.
Tôi đang khóc liền ôm chầm lấy Việt mà khóc to hơn, nhưng nước mắt lần này là của sự vui sướng:
– Chồng ơi, chúng ta không sao rồi!
Anh lúc này cũng ôm lấy, bàn tay vỗ nhẹ lên bờ vai đang run rẩy, bờ môi khẽ cong lên 1 nụ cười mà nói:
– Chuyến đi tuần trăng mật, ngày mai sẽ khởi hành!
Để chuẩn bị cho tuần trăng mật lần này, anh đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết và tiền của.
Việt mua 1 căn biệt thự ở bên Pháp, nằm tách biệt hẳn với khu phố đông đúc. Căn biệt thự được nằm độc lập ở giữa 1 khu rừng, tôi vừa đặt châm vào cũng không khỏi kinh ngạc:
– Việt, anh thật sự mua khu này sao?
Anh lúc này xách hành lý vào bên trong nhà rồi nói:
– Anh không mua, là vợ mua mà.
– Em mua lúc nào.
– Anh không biết, nhưng nó là đang đứng tên em!
Tôi nghe vậy cũng chỉ mỉm cười, bởi vì quá quen với điều này, Việt vẫn thi thoảng mua 1 cái gì đó, khi tôi hỏi thì lại bảo tôi mua vì nó đứng tên tôi.
Căn biệt thự khá rộng, có rất nhiều phòng, đặc biệt có cả bể bơi, và 1 vườn hoa đủ loại. Việt mua ở đây nhưng chỉ để đến khi nào chúng tôi đi nghỉ mới dùng đến còn không anh thuê người đến canh chừng và dọn dẹp.
Trời hôm nay nắng đẹp, anh lại đề nghị đi bơi, tất nhiên ở 1 không gian đẹp này, tôi caia gì cũng thích thú.
Chúng tôi thay quần áo rồi đi ra phía sau biệt thự, nơi đây có 1 hồ bơi khá lớn, với nước mặt nước khá trong, lại còn có cả ghế nằm tắm nắng.
Chúng tôi vừa đi lại ngồi xuống, không hiểu sao trong đầu tôi lại loé lên 1 ý nghĩ nghịch ngợm, tôi quay sang nói với Việt:
– Em xuống tắm trước nhé!
Nói rồi tôi cũng đứng dậy đi lại phía hồ rồi nhảy xuống, nước ở đây thật sự rất dễ chịu, quang quảnh lại bắt mắt, không thể ngờ 1 cô gái quê như tôi cũng có cơ hội được ngắm nhìn 1 khung cảnh đắt giá như vậy.
Khi ra đến giữa hồ, bỗng nhiên lúc này dưới chân kéo đến 1 cơn chuột rút, tôi không cử động được, nước đã chảy vào khoang miệng, tôi dùng tay đập mạnh lên mặt nước cứ thụp xuống rồi lại ngoi lên:
– Việt….em…bị chuột rút!
Anh thấy vậy nét mặt hốt hoảng liền vội vàng chạy đến rồi nhảy xuống bơi lại chỗ tôi:
– Thuỳ, đợi tôi!
Khi tôi bắt đầu chìm xuống cũng là lúc anh túm được eo tôi kéo về thành bể, tôi lúc này mới bật cười lớn 1 cái, Việt thấy vậy mới dần hiểu chuyện nét mặt liền giận dữ nhìn tôi:
– Thuỳ, em được lắm!
Tôi thấy anh như vậy liền phải hạ giọng:
– Em chỉ đùa chút thôi, chồng giận là giảm tuổi thọ đấy.
– Tôi nghĩ nếu không trừng phạt em mới giảm tuổi thọ.
Tôi còn chưa kịp hiểu được ý anh nói là gì thò Việt đã xoay người, đẩy lưng tôi áp vào thành bể, bờ môi anh khẽ cười 1 cái rồi từ từ cúi xuống hôn lên môi tôi, tôi thấy vậy cũng chẳng ngần ngại gì liền vòng tay qua cổ anh mà hôn đáp trả.
2 chiếc lưỡi quấn dính lại nhau, mờ môi mềm mại khẽ hút chặt lấy, nụ hôn từ dịu nhẹ lại chuyển dần sang mãnh liệt.
Cho đến khi hô hấp của cả hai đã trở nên khó khăn, Việt mới rời môi mình xuống cổ tôi, bàn tay anh từ từ cởi chiếc áo tắm của tôi vứt sang 1 bên, mặc dù là đang mơ màng nhưng tôi vẫn phải lên tiếng:
– Việt, ở ngoài này….không được!
Anh cũng chẳng để tâm đến điều đó, chỉ khẽ thì thầm vào tai tôi:
– Sẽ không có ai.
Lời vừa dứt, Việt liền cắn nhẹ lên vành tai tôi, cả người tôi theo đó cũng khẽ rùng mình mà kêu lên:
– Uhm…!
Cả người tôi dựa vào thành bể mà ngửa ra phía sau, Việt lúc này đưa bờ môi xuống xương quai xanh rồi đến bầu ngực tôi, 2 tay anh ngào nắn nơi đấy đến méo mó, thi thoảng lại cắn nhẹ lên nhũ hoa đã cương cứng khiến tôi phấn khích.
– Uhm…..!
Lúc này lớp rào cản trên người chúng tôi đã trôi nổi trên mặt nước, Việt bỗng nhiên cầm lấy tay tôi kéo xuống dưới chạm vào vật to lớn kia khiến tôi có chút giật mình rút tay lại thì anh lại giữ chặt lấy.
Bàn tay anh vòng ra sau đỡ lấy lưng tôi, kéo áp sát vào người rồi lại cúi xuống hôn, tay kia của anh vẫn giữ tay tôi cầm sự kiêu ngạo kia từng động tác lên xuống nhẹ nhàng.
Mới đầu còn vụng về, sau tôi cũng dần quen, 1 tay vuốt ve anh, 1 tay ghì chặt cổ anh mà ngấu nghiến hôn.
Bất chợt Việt rời môi ra, túm lấy eo tôi mà xoay lại, anh để tay tôi chống vào thành bể, từ phía sau đem sự cường tráng kia đi vào, tôi lại khẽ kêu nhẹ 1 tiếng:
– Ahh…..!
2 tay anh vòng lên trước bóp lấy bầu ngực tôi, phía dưới bắt đầu nhịp nhàng ra vào, mặt nước theo đó cũng nhấp nhô gợn sóng:
– Uhmm….Việt….lỡ may người giúp việc đến thì sao…..ahhhhh….!
Anh chẳng để tai lời nói đó, vẫn động thận mạnh mẽ, giọng nói có chút đứt quãng:
– Sẽ không!
Bàn tay anh ở phía trước vẫn xoa nắm ngực tôi, ngón tay thi thoảng đùa nghịch nhũ hoa làm tôi tê dại. 1 tay anh đưa lên nâng cằm tôi xoay mặt sang, gương mặt anh từ phía dưới cũng khẽ đưa lên, đầu lưỡi nóng bỏng đưa ra chạm vào lưỡi tôi, mà phía dưới vẫn không ngừng ra vào khiến tôi không thể nào giữ im lặng được mà phát ra những âm thanh đứt quãng:
– Uhmm….ahhhh……!
Anh lúc này ghé vào tai tôi, dùng đầu lưỡi chạy dọc vành tai rồi cắn nhẹ:
– Gọi tên anh!
Đầu óc tôi đã trở nên ngây dại, chỉ mơ màng nói:
– Uhm…..Việt!
Lời vừa nói xong, Việt bỗng nhiên rời khỏi tôi, anh xoay người tôi lại rồi 2 tay túm lấy hông tông nhấc lên, tôi theo phản xạ vòng tay qua cổ anh, 2 chân theo đó cũng kẹp chặt lấy hông anh, vật thể kia cũng từ từ đi vào.
Việt dùng sức đỡ lấy cặp mông của tôi rồi nhấp từng nhịp mạnh mẽ, cảm giác khoan khoá khiến tôi ngửa đầu ra sau mà thở dốc:
– Ahh….uhmm…..Việt…..uhmmm!
Sau khi đã mệt ở cái tư thế ấy, anh đỡ tôi đi lên rồi lại phía chiếc ghế mà nằm xuống, để người tôi ở trên anh như vậy, phía dưới vẫn là sự khít chặt mạnh mẽ.
2 chân tôi quỳ trên ghế, bàn tay chống lên hông anh, cả người là nhễ nhại nước, bắt đầu từng nhịp nhẹ nhàng nhấc mông lên rồi lại hạ xuống, miệng vẫn không ngừng kêu nhỏ:
– Uhm….ahhh…..!
Bàn tay anh đưa lên xoa bóp 2 bầu ngực tôi đến méo mó, cũng hoà với tôi mà vận động phía dưới, thi thoảng lại nghe được hơi thở mạnh từ anh.
Chúng tôi đổi hết tư thế này đến tư thế khác, 1 lần dây dưa đến rút hết sức lực, giây phút cả 2 đã đạt đến sự khoái cảm, tôi và anh lại cùng lúc gọi tên nhau:
– Việt/Thuỳ!
Tôi nghe vậy lại bật cười nhẹ 1 cái rồi nói:
– Có phải là chồng định nói là chồng yêu em đúng không?
Việt lúc này vẫn gục trên người tôi, hơi thở vẫn còn gấp gáp mà trả lời:
– Điều đấy anh không cần nói vì anh sẽ thể hiện bằng hành động. Anh định nói là cái khác.
– Là cái gì?
Việt bỗng nhiên im lặng 1 lúc, hơi thở bóng phả vào bên tai tôi, giọng nói nam tính vang lên:
– Anh muốn nói. Vợ ơi, không được rồi, anh muốn nữa!
– Hả!
Tôi chỉ kịp kêu lên 1 tiếng, cẢ người lại bị anh đem ra lăn qua lăn lại, tôi chỉ biết uất hận mà lên tiếng:
– Phạm Quốc Việt, anh không phải là người……ahhhhh!
**************
3 năm sau!
Tiếng chuông điện thoại vang lên, tôi vội vàng lấy trong túi xách ra, nhìn cái tên hiện trên màn hình rồi khẽ mỉm cười mà nhấc máy:
– Chồng gọi em?
– Vợ mua xong chưa? Anh đến đón vợ nhé? Tối nay đi ăn tiệc.
– Ăn tiệc sao? Tiệc gì thế?
– Vợ quên rồi à? Ngày chúng ta gặp nhau.
Tôi nghe vậy lại khẽ cười, ngày ấy chúng tôi gặp nhau cũng là ngày bé Cốm sinh ra, chỉ đangs tiếc là, ăn mừng ngày này lại chỉ có 2 chúng tôi:
– Năm nào chồng cũng làm tiệc kỷ niệm, em quên làm sao được, chỉ trêu chồng thôi. Được rồi, em bây giờ đang ở trung tâm thương mại.
– Tuân lệnh vợ, anh có mặt ngay.
Nói rồi tôi tắt máy đi ra phía ngoài đợi thì từ phía sau 1 giọng nói của người phụ nữ vang lên:
– Đừng chạy lung tung, Cốm!
Cái tên ấy làm tôi sững người, theo 1 phản xạ mà quay lại, 1 đứa bé trắng trẻo bụ bẫm lon ton chạy đến túm chân tôi mà mếu máo nói:
– Cô, mẹ không mua đồ chơi cho Cốm!
Tôi thấy vậy lại ngồi xuống túm lấy nó, đôi mắt này thật sự làm tôi kinh ngạc, tại sao lại có thể giống đến như vậy.
Lúc này người phụ nữ kia đi đến bế lấy đứa bé lên rồi quát nhẹ:
– Lần sau không được chạy lung tung với người lạ nghe chưa?
Tôi nghe vậy liền đứng dậy nhìn người phụ nữ kia, không hiểu sao có chút nghẹn giọng nói:
– Chị, bé được bao nhiêu tuổi rồi ạ?
Cô ta nhìn tôi cũng trả lời:
– 3 tuổi rồi cô!
Nói rồi cô ấy cũng ôm đứa bé đi ra ngoài vẫy 1 chiếc taxi ngồi lên, còn tôi lại ngây người đứng chôn chân ở đấy với 2 hốc mắt đã đỏ ngàu. Nếu con tôi còn sống, có lẽ nó cũng đã 3 tuổi, và đứa bé này, tại sao đôi mắt đó lại giống anh đến như vậy, tôi lúc này xuất hiện 1 cảm xúc kìa lạ, ngước đôi mắt ngấn nước lên nhìn phía trời xanh kia:
– Ông trời, có phải Ngài đã đem đứa bé trở về?
Lời vừa dứt, trời bỗng nở 1 cơn nắng to, rực rỡ và lấp lánh như sự tinh nghịch của đứa trẻ kia.
Nếu thật sự có kỳ tích xảy ra, tôi sẽ đi tìm lại trái tim nhỏ của mình!
THE END
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!